Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 415

Người đàn ông lúc đi qua đám người Lưu Ly cũng không có liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rõ ràng là quá mức sốt ruột.

Người đàn ông vừa ra khỏi ngõ nhỏ, tiếng khóc liền vang lên sau cánh cửa mở ra.

“Mẹ, đứa nhỏ này của con có phải lại không giữ được hay không? Hu hu hu, số ta khổ quá – -”

Có lẽ là bởi vì động tĩnh của nhà kia quá lớn, cửa sát vách nhà kia cũng có người đẩy ra, một phụ nhân trẻ tuổi đi ra mà Lưu Ly nhìn có vẻ khá quen mắt.

Nhìn thấy Lưu Ly bọn họ, phụ nhân kia cũng chỉ hơi dừng lại, sau đó liền bước chân vội vã đi vào nhà người ta.

Lưu Ly do dự trong chốc lát, liền nói với Cố Tại Ngôn: “Huynh ở đây trông con trước, tôi đi xem một chút.”

Người phụ nữ chảy máu, cho dù là Cố Tại Ngôn hay là hai đứa trẻ đều không thích hợp ở đấy, chỉ có cô tự mình đi.

Cố Tại Ngôn gật đầu, không ngăn cản cô.

Lưu Ly không chậm trễ nữa, đi về phía nhà đang mở rộng cửa kia.

Lúc Lưu Ly đi tới cửa, trong sân đã trống rỗng, mà trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ.

Lưu Ly nhìn lướt qua mặt đất, trên mặt đất có một vũng máu nhỏ, điều này làm cho Lưu Ly không khỏi bước nhanh hơn.

Có lẽ vì quá lo lắng cho phụ nữ có thai, cho nên cửa phòng cũng không có ai đóng, Lưu Ly trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lúc này trong phòng ánh sáng có chút mờ ảo, vừa rồi Lưu Ly gặp qua người phụ nữ trẻ tuổi kia đang đứng ở bên giường, đang nói một ít lời quan tâm an ủi.

Mà phụ nữ có thai trên giường lại tựa hồ nghe không vào, đang nhỏ giọng khóc nức nở.

Lưu Ly chú ý tới người phụ nữ trên giường thân hình gầy yếu, sắc mặt vàng như nến lộ ra trắng bệch, váy dưới thân dính một ít máu, bụng lại bằng phẳng, hiển nhiên hẳn là còn đang trong thời gian mang thai.

Trong phòng ngoại trừ hai người này, còn có một người đàn bà lớn tuổi ước chừng năm mươi tuổi đang đứng, người đàn bà kia vốn cũng đang khóc, thấy có người xa lạ tiến vào lại càng hoảng sợ, đôi mắt đỏ hồng nhìn Lưu Ly: “Cô là ai?”

“Ta biết y thuật, vừa vặn đi ngang qua xem một chút.” Lưu Ly nói xong, liền tới gần bên giường.

Người đàn bà lớn tuổi kia vừa nghe Lưu Ly biết y thuật, cũng không kịp ngẫm nghĩ, lập tức theo bản năng tránh ra, miệng còn nói: “Cầu đại phu giúp đỡ bảo vệ đứa con trong bụng con dâu ta, chúng ta không thể lại mất đi nó.”

Vẻ mặt bà lão đau khổ, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở.

Mà người phụ nữ trên giường sau khi nghe bà lão nói xong, cũng đau khổ từ trong ra, lần nữa bắt đầu khóc lên.

Lưu Ly nhíu mày: “Muốn bảo vệ đứa nhỏ, cũng đừng khóc.” Khóc cũng không giải quyết được vấn đề.

Nói xong, tay Lưu Ly liền khoát lên cổ tay người phụ nữ trên giường, mới vừa đặt lên, lông mày liền nhíu chặt lại.

Mà người phụ nữ kia cũng bởi vì lời nói của Lưu Ly mà ngừng khóc, trong mắt lại đau khổ mang theo vài phần tuyệt vọng.

Chỉ trong chốc lát Lưu Ly đã hiểu được mạch tượng của người phụ nữ trên giường.

Sớm mang thai thấy máu, là hiện tượng sảy thai, vả lại xem ra, đây còn không phải là lần đầu tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK