Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 362

Tiêu thị lúc này cũng vô cùng vừa ý căn phòng trước mắt, cảm thấy phòng này cho Vượng Vĩ nhà bà ta cũng là vừa khéo.

Tiêu thị không nhịn được mở miệng.

Vượng Vĩ của bà ta lanh lợi như vậy, có số sách này không chừng cũng có thể thi tú tài gì đó rạng rỡ tổ tông đâu.

Phạm thị vừa nghe Tiêu thị nói vậy, chỉ ngước mắt khinh thường liếc nhìn Tiêu thị, xoay người cười với con trai Lưu Kim Vĩ nhà mình: “Kim Vĩ, nếu không con chọn phòng dãy nhà sau làm thư phòng đi, nhìn em sáu con thích nơi này như vậy, không chừng sau này cũng là mầm đọc sách đấy.”

Tâm tư đó của Tiêu thị, Phạm thị nhìn rõ, mới dùng chiêu lấy lui làm tiến.

Quả nhiên, lời này của bà ta vừa nói ra, Lưu Trần thị bèn không vui mở miệng: “Cũng không tự nhìn lại mình thế nào, còn mầm đọc sách?”

Lưu Trần thị hai tay chống hông, trừng mắt Tiêu thị: “Tôi nói cho cô biết, đừng có chủ ý lệch lạc, nhà chính này đều là của đại phòng, đừng ai hòng cướp, căn phòng này tôi làm chủ, để Kim Vĩ làm thư phòng.”

Cháu trai bảo bối của bà ta, sao có thể đến dãy sau đọc sách? Vậy quá khổ cực.

Tiêu thị vừa nghe, lòng không cam.

Dựa vào cái gì mà nhà chính tốt như vậy lại đều của đại phòng?

Sương phòng đông tây mặc dù cũng không tệ, nhưng bên trong không có đồ tốt gì, trống không, nào có thể xách giỏ vào ở?

Nhưng, Tiêu thị nghĩ gì đều viết trên mặt, Lưu Trần thị lại thành tinh, nào nhìn không ra tâm tư Tiêu thị?

Cho nên không đợi Tiêu thị mở miệng, Lưu Trần thị đã mắng nhiếc: “Không muốn ở sương phòng cũng được, cả nhà các người ở dãy sau.”

“Mẹ, con không nói không muốn ở sương phòng, sương phòng rất tốt, con từ đầu đã nhìn trúng sương phòng, cả nhà chúng con liền ở sương phòng.” Tiêu thị vừa nghe kêu mình ở dãy sau, lập tức mặt mày nịnh nọt.

Đùa sao, dãy sau nào có tốt như sương phòng?

Bên cạnh có nhà xí, không chừng tối ngủ bị mùi nước tiểu xông tỉnh.

Lưu Trần thị rất hài lòng với sự thức thời của Tiêu thị, bèn gật đầu.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy, nhà lão đại ở nhà chính, nhà lão nhị sương phòng trái, bọn nhỏ còn lại không ở đủ thì ở sương phòng phải, dãy nhà sau kia thì nhà lão tứ tự sắp xếp.”

Lưu Trần thị dáng vẻ chỉ điểm giang sơn, hoàn toàn không tự giác mình đang ở nhà người khác.

Mà sự sắp xếp này của Lưu Trần thị vừa khéo bị ba mẹ con Lưu Ly đi tới nghe thấy, sắc mặt ba mẹ con đều rất khó coi.

Đặc biệt là Bình Bình, mắt nhìn chằm chằm Lưu Vượng Vĩ đang ôm ná và kiếm gỗ của cậu bò lên giường cậu, đôi mắt phun lửa.

Cũng không đợi Lưu Ly phản ứng lại, Bình Bình đã xông vào phòng mình, tóm lấy cái chân còn chưa cởi giày lại ngồi lên giường cậu của Lưu Vượng Vĩ, cũng không biết thân thể nho nhỏ của cậu lấy đâu ra sức lực, lại trực tiếp kéo Lưu Vượng Vĩ vóc dáng to gấp đôi cậu xuống giường.

“Ầm” một tiếng, Lưu Vượng Vĩ một khắc trước còn đang hưởng thụ sự thoải mái mà chiếc giường của Bình Bình đem lại, lúc này đã ngã chổng vó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK