Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 132

Có lẽ là nữ nhân xấu xí này biết thân biết phận, dù trên mặt mình không có vết sẹo thì cũng không đẹp hơn được bao nhiêu, cho nên mới không dùng thuốc bôi sẹo này.

Lưu Ly không biết suy nghĩ trong lòng Cố Tại Ngôn, nếu như cô biết, chắc chắn cô sẽ ném thuốc vào mặt hắn.

“Đa tạ.” Cố Tại Ngôn nhận lấy thuốc, mặc dù thuốc này đối với hắn mà nói muốn có được nó cũng không khó, còn là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

“Nếu như muốn tạ ơn ta, vậy thì dạy nhi tử của ta cho đàng hoàng vào.” Lưu Ly vẫn cảm thấy chữ tạ ơn này không bằng hành động thực tế.

Cố Tại Ngôn: “…” Hắn giống như là người đã đồng ý làm thầy người ta mà không dạy người ta đàng hoàng à?

Lưu Ly thành công muốn có được lợi ích, cô liền không muốn ở lâu trong căn phòng này nữa, thế là chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.”

Cố Tại Ngôn bỗng nhiên gọi Lưu Ly lại.

Lưu Ly quay đầu nhìn Cố Tại Ngôn, trong ánh mắt mang theo thắc mắc.

Mà lúc này, sắc mặt của Cố Tại Ngôn lại không tự nhiên cho lắm, rõ ràng trong mắt có mang theo xấu hổ. Điều này khiến Lưu Ly càng thêm tò mò Cố Tại Ngôn gọi cô lại là làm cái gì.

Bị Lưu Ly nhìn như thế, Cố Tại Ngôn càng mất tự nhiên hơn.

“… không có chuyện gì.” Cố Tại Ngôn nhìn sang chỗ khác.

Lưu Ly nhìn bộ dạng xấu hổ như muốn đào đất chui vào của Cố Tại Ngôn, lại nhìn thấy lỗ tai Cố Tại Ngôn đỏ lên, bỗng nhiên trong lòng lại có một suy nghĩ.

“Ngươi muốn đi nhà xí?” Lưu Ly hỏi.

Cố Tại Ngôn bỗng dưng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lưu Ly.

Nữ nhân này có biết xấu hổ không hả, chuyện đi nhà xí có thể hỏi thẳng trước mặt nam nhân à?

Bị trừng mắt, Lưu Ly lại chẳng hiểu làm sao: “Ngươi muốn đi nhà xí thì ta nói ngươi muốn đi nhà xí, có cái gì mà xấu hổ?”

Nói xong, Lưu Ly liền lấy một cái bô từ trên giường ra.

Con người có ba thứ phải gấp, cô nói đi nhà xí đã là văn nhã lắm rồi, được chưa hả?

Cố Tại Ngôn nghe Lưu Ly nói như vậy thì lại càng xấu hổ hơn, lại có chút tức giận.

Vô cùng khó xử nhìn cái bô trong tay Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp đuổi người đi, chỉ là cái tay đang cầm bô của hắn lại nóng bừng lên.

Lưu Ly thấy Cố Tại Ngôn mất tự nhiên, cô cũng không ở lại lâu trong phòng, cô sợ nếu như mình làm Cố Tại Ngôn nổi giận rồi thì chắc chắn mình sẽ không gánh nổi hậu quả.

Sắc trời tối xuống, đã không còn thôn dân đến đưa nấm khuẩn hoặc là hạt thông.

Cuối cùng, Trương Trần Thị cùng Trương Đại Lang và Nhị Lang đã phân loại nấm khuẩn xong xuôi trước khi trời tối, lúc này mùi hương từ món bánh trứng rán cuộn mà Lưu Ly làm bay thoang thoảng đến sân.

Ba mẹ con Trương Trần Thị ngửi thấy mùi này, lập tức cảm thấy vô cùng đói bụng.

“Từ khi nào mà Ly nấu ăn ngon như thế?” Trương Trần Thị hỏi Lưu Ly, hương thơm này thật sự hấp dẫn đến nỗi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK