Xưa có Hậu Vệ bắn rụng mười mặt trời nay liền có Diệp Thần nhất tiễn giết song điêu a. Tội nghiệp nhất liền là Trình Dao Già a, nàng mới mất đi lần đầu còn chưa hồi phục liền bị Diệp Thần chơi đến thân tàn ma dại à. Nơi nên khép lại đều không thể đi. Cái ngực của nàng liền sưng lớn bắt đầu to ra à. Hiện đừng nói rời giường chỉ sợ cử động liền không ổn đi.
Ít ra Cầu Thiên Xích cái này ngự tỷ còn tốt hơn nàng nhiều a. Nàng lần đầu liền bị Diệp Thần như vậy không thương hoa tiếc ngọc chơi đến ngất lên ngất xuống, chết đi sống lại nhưng ít nhất cũng không như Tiểu Dao chưa hồi phục liền bị nặng hơn trước à. Tất nhiên nàng vẫn có thể xuống giường đi lại xung quanh không có trở ngại là mấy đi.
Ngoài cái vụ, miệng của Tiểu Xích thanh âm có chút khàn à, trong miệng vẫn còn vương chút mùi vị ra. Đây là Diệp Thần công sức đào tạo nha, chỉ cần uống chút nước thì khỏi đi, cũng không thành vấn đề à. Duy nhất vấn đề là hai nữ nhân của hắn đều phủ trên người một lớp khá dính đi (chỉ là mồ hôi thôi mà đừng hiểu nhầm mà nhầm cũng không sao) Đã thế còn mùi của hắn trên người các nàng đều không có tan đi à.
“Nguy rồi. Chủ nhân người mau dậy a.” Tứ nữ liền chạy vào phòng mà không gõ cửa. Dù sao Diệp Thần cũng làm cái gì chuyện các nàng đều rõ ràng a. Hôm qua liền phòng đơn gối chiếc cũng chỉ có cách giúp nhau giải tỏa đi. Dù sao bọn hắn cũng được huấn luyện nhiều ở Bạch Đà Sơn Trang à cùng nữ nhân làm chuyện đó liền ngượng ngùng đều không có đi.
Với lại, một khi họ như vậy lao vào có thể thấy việc này cực kì gấp gáp, không thể đợi lâu đâu.
“Ân, năm phút. Thêm năm phút nữa.” Diệp Thần chui vào trong chăn với hai cái mỹ nữ vẫn ngủ say liền ngái ngủ nói.
“Chủ nhân ngươi thực sự nên…” Đông Nhi ngửi thấy xung quanh mùi vị liền dâm đãng dâng lên nhưng cũng liền không quên mình nhiệm vụ nói.
“Đừng làm phiền chủ nhân. Hắn có suy nghĩ của hắn.” Hạ Nhi liền cởi ra quần áo bắt đầu chui vào trong chăn.
“Ngươi làm gì vậy.” Thu Nhi liền ganh tỵ nói sao cái gì nàng cũng là người đầu tiên vậy.
“Đây là giúp chủ nhân yên say giấc nồng a, thiếp thân nữ tỳ đây là công việc mà chúng ta phải làm à.” Hạ Nhi trong chăn không biết xấu hổ nói.
Tam nữ còn lại nghe vậy liền không ngại ngần cởi ra mình éo chen trúc lên giường của Diệp Thần, thi nhau hầu hạ hắn. Đây là chào buổi sáng bắt đầu a, tiểu huynh đệ chào cờ không có gì là lạ cả à.
Chiếc giường lại một lần nữa rung lên. Diệp Thần vẫn ngủ say như chết mặc sức cho tứ nữ thay nhau cưỡi ngựa rồi lần lượt gục xuống, đầy thỏa mãn. Quả thực nữ nhân vẫn không thể thay thế nam nhân cách làm a.
Và bỗng nhiên rắc, rắc rắc…rầm …rầm. Chiếc giường liền không chịu nổi sức nặng của mọi người rồi sự rung động của bốn chân giường khiến nó liền gãy ra sụp xuống.
“Oái động đất.” Diệp Thần liền giật mình tỉnh giấc. Liền thấy sáu nữ nhân đều đang trên một chiếc giường đi. Ai nấy đều thỏa mãn à, chân giường bốn góc liền gãy mất a, nhìn là đủ hiểu cái gì đang diễn ra à. Thảo nào lúc ngủ hắn liền cảm giác như vậy kích thích đâu. Hóa ra chỉ cần sơ sảy một chút liền bị cái này tứ đại dâm nữ xông vào ăn à. Mị lực mạnh quá cũng khổ a.
Trình Dao Già cùng Cầu Thiên Xích nằm hai bên liền bị rung động làm đau đớn liền rên nhẹ một cái đầy kiều mỵ.
“Ân, chủ nhân ngươi tỉnh đi.” Tứ nữ liền chào hỏi. Cái này gọi là tình yêu a, nó là sự rung động của bốn chân giường cùng sự trần chuồng giữa các cá thể. Mỗi tội, tình yêu liền đi quá nhanh quá xa à.
“Các ngươi như vậy, ta còn không tỉnh được sao.” Diệp Thần cười khổ nói. Mới có bảy người trên giường đại chiến liền thành thế này à. Xem ra nhất định sau khi thành thân phải vào hoàng cung “mượn” ra cái long ngự (Giường vua) về làm cái ngủ mới được a.
“Cái này, chúng ta xin lỗi. Mới sáng sớm liền làm phiền chủ nhân.” Tứ nữ liền cúi đầu nói. Đều tại không giữ được mình a. Cơ thể các nàng cũng quá nhạy cảm đi à. Đặc biệt là gần với chủ nhân họ càng không có cách khống chế mình a. Nếu họ biết Diệp Thần ý nghĩ to gan như vậy chắc là liền sợ chết khiếp đi.
Có lẽ trong thiên hạ cũng chỉ có Diệp Thần mới dám làm cái này sự đi
“Đã sai là phải phạt a. Các ngươi ai cũng không chạy thoát.” Các nàng dám ăn ta à. Ta liền phải ăn lại các nàng a, nếu không cuộc làm ăn này hắn liền lỗ vốn đi.
“Ưm, chủ nhân ngươi thật xấu à.” Tứ nữ kiều mị kêu lên xong cũng liền xà vào lòng hắn đợi được ân sủng.
Diệp Thần nào có khách khí. Liền bắt đầu ăn các nàng từng người một đi. Công phu của các nàng cũng rất tốt nha, nhưng chỉ có tác dụng đối với các khác nam nhân a. Đối với hắn vô hiệu à, dần dần tứ nữ liền cầu xin đi.
“Các ngươi lúc nãy tìm ta có việc gì đâu.” Diệp Thần vừa ân sủng Đông Nhi vừa nói. Tất nhiên hiện tại Đông Nhi nàng liền đang trên chín tầng mây phối hợp với Diệp Thần nào có thể trả lời liền để tam nữ còn lại nói thay.
“Chủ nhân, thực sự là quên mất a. Lục Vương Gia Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe nói đã đem binh xuống phía Nam để tìm ngươi. Hiện tại, họ cũng đang tiến đến đây đi. Ngoài ra nghe nói Hoàng cung cũng đã bắt đầu truy nã ngươi à, Đông Xưởng người cũng đã bắt đầu truy lùng ngươi đi.” Tam nữ lập tức khai báo nhưng cũng không quên việc âu yếm cùng Diệp Thần hắn.
Đông Nhi liền khẽ rên lên một tiếng liền thoải mái rồi gục xuống. Tam nữ cũng giúp Diệp Thân thay lại quần áo đi. Sau liền giúp mấy nữ còn lại thay quấn áo a, dù sao các nàng đều đã không thể tự mặc à. Với lại còn là các nàng nữ chủ nhân không thể để các nàng không vừa lòng a.
“Các ngươi mau chóng đỡ các nàng chuẩn bị rời đi thôi. Ta sẽ đi mấy ngày các ngươi liền nghe lời hầu hạ các nàng chu đáo. Nhớ rằng các nàng lệnh là ta lệnh.” Diệp Thần thấy họ đối với nữ nhân của hắn chăm sóc liền vui vẻ nói. Hắn từ trước đến giờ đều thu nữ nhân người hầu cũng có rất nhiều nhưng có thể theo hắn cả đời thiếp thân thị nữ chắc cũng chỉ có các nàng đi.
“Chủ nhân ngươi yên tâm. Chúng ta liền chăm sóc tốt cho các nữ chủ nhân.” Tứ nữ liền khom người nói.
Nhị nữ liền đi ra tiễn biệt Diệp Thần, hai người còn lại liền ở lại chăm sóc nữ nhân của hắn.
“Nói với các nàng ta rất nhanh sẽ trở về bảo các nàng không nên lo lắng. Các ngươi liền đưa các nàng đến Đảo Đào Hoa trước đi. Ta xong một số việc liền rất nhanh đến đó. “ Diệp Thần quay người nói với hai tỳ nữ vài câu liền thi triền khinh công nhanh chóng biến mất.
Nhị nữ thoáng ngây ngốc si trai một lúc liền quay vào trong bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Diệp Thần ngay lập tức băng qua mấy khu rừng. Tốc độ hắn càng đi càng nhanh hơn khinh công càng tiến bộ thuần thục hơn.
“Thuấn Tức Thiên Lý a, cái này khinh công lão động vật quả không sai đi. Còn nghĩ hắn cái này cái nào võ công cũng xấu xí hình dáng nhưng cái này khinh công quả nhiên phiêu dật thoát ẩn thoát hiện à. So với Toàn Phong Tỏa Diệp Thối của nhạc phụ Hoàng Dược Sư tuy không có đẹp đẽ bằng còn nhanh hơn một bậc đi.” Diệp Thần liền có chút vui vẻ khẽ nghĩ.
Hiện tại, không nói thứ khác chỉ tính khinh công cùng tốc độ hắn có thể nói giang hồ không ai so hắn nhanh đi. Trong võ công không phải nói mọi pháp đều có thể phá duy nhanh không phá sao. Hắn bây giờ có thể nói là đi.
Với cái này Tông Sư cấp hắn có thể chỉ đạp lên lông hồng hay một sợi tóc liền có thể vận lực được đi. Nếu nói đến bay thì cũng không khác là mấy à.
Bây giờ, hắn là đang muốn đi tìm đôi huynh đệ Quách Tĩnh và Dương Khang à. Hai tên này đệ tử đều là hắn tính đến nửa cái đệ tử đi. Lúc ở trong sơn trang của Lục dê béo, í lộn là nhiều tiền lắm của Lục trang chủ, hắn nhìn liền muốn kết thân à. Hai tên ngốc này liền đòi sống đòi chết rời đi trả thù.
Bây giờ Hoàn Nhan Hồng Liệt đã xuống Nam tìm hắn, có lẽ hai tên này cũng đã đến đây đi. Việc quan trọng bây giờ liền tìm đến bọn hắn à. Mấy tên này không phải Hoàn Nhan Hồng Liệt một cái sao, liền để bọn hắn bao nhiêu ngày liền không giết được à. Theo Diệp Thần suy đoán, có lẽ liền là Dương Khang không nỡ ra tay giở trò quỷ đi.
Đang lúc chạy đi tìm kiếm Diệp Thần liền đạp qua mặt của một người khiến hắn ngã xuống áp mặt vào bãi phân trâu. Ân đây là lỗi kỹ thuật a, ai ngờ ngươi phóng ngựa như vậy nhanh ta thuấn tức cũng không kém à, vậy huề nhau đi. Diệp Thần cũng không nói một lời liền biến mất rất nhanh.
Quay lại một phút trước, Lục Vương Gia đang cưỡi ngựa chạy thẳng cùng mình các tướng sĩ liền bị một vật thể lạ đập trúng mặt bên trên còn lưu dấu chân in hằn vào mặt. Sau đó liền rơi xuống đúng lúc bên dưới có đám phân trâu. Còn tại sao phân trâu ở đấy thì ai mà biết được à. Có lẽ số là thế đi.
“Lục Vương Gia ngươi không sao chứ.” Các tướng sĩ liền xuống ngựa lo lắng hỏi. Tuy nhiên cũng không dám lại gần phân trâu quá thối đi.
“Ta không sao, mau tìm đến nước.” Lục Vương Gia liền có chút không chịu nổi hôi thối nói. Hắn từ nhỏ liền chưa bao giờ lại gần như vậy bẩn thỉu đương nhiên so sạch còn muốn sạch đi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt rửa trôi đi phân trâu trên mặt liền có chút tức giận. Thật không biết ai dám cùng hắn như vậy đối nghịch, đạp lên mặt mình ngay cả câu xin lỗi cùng không cho à.
“Các ngươi có thấy ai đá ta sao?” Lục vương gia liền nói.
“Chúng ta chỉ thấy hắn cái bóng người này thực sự quá nhanh rồi. “ Mấy tướng sĩ liền lắc đầu, tốc độ này liệu còn là người sao.
“Tông Sư cảnh giới Diệp Thần.” Hoàn Nhan Hồng Liệt khẽ nháy mắt một cái liền phun ra một cái tên. Hắn từng là người học võ tại sao lại không biết được chứ, Tiên Thiên cảnh cao thủ cũng không thể có tốc độ như vậy đi. Chỉ có thể là Tông Sư cảnh giới à. Mà cái này Tông Sư cảnh giới cũng đã mầy chục năm sau khi Tuyết Nữ xuất hiện cũng chỉ Diệp Thần một cái. Đặc biệt đây là rất gần với nơi Diệp Thần tiểu tặc chú ngụ.
Chỉ cần hắn có chút thông minh liền có thể nghĩ ra được rồi. Vừa rồi nếu như hắn muốn hành thích mình chẳng phải thần không biết quỷ không hay đi.
“Toàn quân nghe lệnh quay lại đường cũ xuất phát.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền lên ngựa nói. Ngươi võ công cao thì thế nào liền bị nhiều như vậy đạn pháo cùng với cả người, hắn không tin Diệp Thần không chết.
“Lục Vương Gia không nên, hắn võ công rất lợi hại ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Lục Trúc Ông liền khuyên can.
“Ngươi không cần nói nữa, ta nói toàn quân quay lại nhưng không có nghĩa là ta sẽ đi cùng.” Hoàn Nhan Hồng Liệt nham hiểm cười xong liền cho một tên binh lính giả làm hắn. Lục Trúc Ông liền giả như làm quân sư nhưng thực chất liền đi chỉ huy à. Còn hắn liền phía sau màn đợi kết quả không tốt sao.
“Vương gia quả nhiên tài chí hơn người.” Bên cạnh đó liền là Cầu Thiên Nhẫn bái phục chắp tay.
Sau đó, Hoàn Nhan Hồng Liệt liền chỉ thị, mọi người bắt đầu làm việc theo kế hoạch được đinh sẵn sàng đi. Lúc này, trên một thân cây Diệp Thần đứng nơi đó tự tin nhếc khẽ miệng một nụ cười.
Vốn định gây án xong liền rời đi, nhưng liền để ý thấy quân lính đi lại nhiều như vậy liền quay lại đây không ngờ liền như vậy trùng hợp đi. Quả nhiên là có trò vui để chơi, Lục vương gia ngươi ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ ra ta sẽ trở lại đi. Bây giờ giết ngươi còn chưa đủ kích thích ta liền để lại cho ngươi con trai nuôi đi, ta muốn xem hắn có thể hay không thực sự tuyệt tình.
Diệp Thần liền biến mất trên cây ngay lập tức liền bắt đầu tìm kiếm hai tên đệ tử ngốc tin tức.
Trong lúc này, tại một cái quán nước ven đường.
“Tĩnh ca, có lẽ chúng ta không nên tiếp tục tìm kiếm nữa dù sao đã bao ngày trời liền đi về đi.” Dương Khang liền uống chén nước nói.
“Ta thật không hiểu a, đã bao nhiêu lần nhìn thấy hắn xong liền biến mất. Thật không hiểu là ai giúp đỡ tên cầm thú này đi. Khang đệ ngươi nói xem là ai giúp hắn đâu” Quách Tĩnh liền nắm chặt lấy chén nước có chút bực tức nói. Chẳng lẽ đúng như Diệp sư phụ nói rời xa hắn mình liền vô dụng ư.
“Có lẽ đi…” Dương Khang liền cười khổ nói. Hắn vốn không thể khoanh tay làm ngơ nhìn người nuôi dưỡng hắn hơn mười tám năm cứ thế chết đi. Nên liền thả đi Hoàn Nhan Hồng Liệt à. Tuy nhiên đối với cái này Quách Tĩnh huynh đệ này hắn liền có chút áy náy. Dù sao Quách Tĩnh đối với hắn rất tốt, coi hắn như người trong nhà vậy à, hắn thực cảm thấy cảm giác gia đình khi ở bên cạnh Quách Tĩnh.
Có lẽ giống như cha bọn họ đều là đồng bọn tốt của nhau đi.
“Ân, không nghĩ nữa. Coi như hắn may mắn. Lần sau sẽ không có chuyện như vậy sảy ra.” Quách Tĩnh liền ngu ngốc cứ như vậy bị lừa gạt không chút nghi ngờ.
“Tĩnh ca, ta nói hiện tại Hàng Long Thập Bát Chưởng ngươi luyện đã đến chiêu thứ mấy a. Không bằng cùng luyện thế nào, có thể giúp đỡ nhau tiến bộ.” Dương Khang liền nói. Hắn võ công đã sớm vượt lên Quách Tĩnh phía trên chẳng qua muốn giúp đỡ hắn võ công tiến bộ để bù đắp đi.
“Tốt vậy liền tốt. “ Quách Tĩnh là một kẻ si mê võ học nào có để ý, liền gật đầu đồng ý.
“Vậy liền bắt đầu thế nào?” Dương Khang liền thủ thế nói.
“Bây giờ liền không được a, Di Hồng Viện đều đã đến giờ nóng bỏng. Hay là để sau đi.” Quách Tĩnh liền lắc đầu từ chối. Không biết từ lúc nào dưới tay Diệp Thần dạy dỗ một tên ngốc đến váy nữ nhân đều không dám động bây giờ liền lột quần áo kỹ nữ còn nhanh hơn cả lột mình quần áo đi.
“Tĩnh ca, ta nói cái này chuyện có thể từ từ sao. Chẳng phải hôm qua liền à. Cũng phải để ta nghỉ ngơi chứ.” Dương Khang liền nói. Quách Tĩnh tên này nhất định là sẽ chết trên người nữ nhân đi.
“Đừng nhìn ta như vậy. Nếu ta gặp được người con gái của đời mình liền chắc chắn không như Diệp sư phụ đi nơi đó ủng hộ.” Quách Tĩnh liền vô tội nói. Hắn một người đều không chịu nổi, làm sao như Diệp sư phụ một lúc liền nhiều như vậy sư nương đều ngủ cùng một chỗ a.
“Tùy ngươi. Ta mới không tin.” Dương Khang liền lắc đầu khinh bỉ nói. Ngươi mà làm được như vậy liền có phải là nam nhân sao.
Quách Tĩnh đang định giải thích thì…
“Ngươi không tin cũng không sao. Ngươi nên biết dù người nam nhân có ngỗ nghịch trẻ trâu cỡ nào nhưng chỉ cần gặp được người con gái của cuộc đời nó. Thì chắc chắn người con trai đó sẽ rất nhanh trưởng thành.” Diệp Thần liền yên lặng hạ cánh xuống mặt của Quách Tĩnh.
“ Diệp sư phụ.” Dương Khang ánh mắt liền có chút run sợ. Ở trước mặt Diệp Thần cùng ánh nhìn của hắn bây giờ. Hắn liền cảm giác được Diệp Thần đang nghiêm túc, giống như mọi bí mật của hắn đều bị vạch trần vậy.
“Dương Khang, ngươi thấy Quách Tĩnh đâu sao.” Diệp Thần liền quay đầu xung quanh nhìn hỏi.
Dương Khang lập tức ngã xuống đất, không phải ngươi đang giẵm trên mặt hắn sao.
“Diệp sư phụ ngươi không đùa ta chứ. Ngươi không phải là đang dẫm hắn sao.” Dương Khang liền có chút thả lỏng nói. Quách Tĩnh cũng dần tỉnh dậy muốn noi gì thì…
“Ngươi nói tên này là ta Quách Tĩnh đệ tử sao. Ngươi nhầm lẫn à, ta đệ tử liền bị người ta lừa gạt dắt mũi như vậy sao.” Diệp Thần liền đạp cho Quách Tĩnh một cái vào đầu khiến hắn cắm mắt xuống đất ngất lịm đi.
“Diệp sư phụ ngươi đừng hiểu nhầm. Ta thực chất không phải không dám giết Hoàn Nhan Hồng Liệt chẳng qua là hắn từng nuôi dạy ta. Ta thả hắn đi chẳng qua là đền ơn hắn, bây giờ ta liền lập tức đi giết hắn.” Dương Khang cảm thấy Diệp Thần áp lực sát khí lan tỏa liền run cầm cập nói. Quả nhiên hắn đã biết điều gì a. Tên này thực biết cách trêu đùa tâm lý người khác đi.
“Thật sao, ta lại thấy ngươi không giống đi. Ta chẳng phải đã nói qua sao. Hoàn Nha Hồng Liệt sống ngươi phải chết và ngược lại. Đó là chúng ta giao dịch. “ Diệp Thần không nặng không nhẹ nói nhưng lực sát thương đều không hề nhỏ.
“Ta sai rồi.” Dương Khang liền cắn răng chịu đựng nói. Tâm chí càng lúc càng rồi loạn.Đây là đối với cái chết sợ hãi đi. Hắn còn chưa làm được gì hắn chưa muốn chết. Thà làm kẻ ác để lưu danh thiên cổ còn hơn như vậy biến mất.
“Được, vậy ta cho ngươi một cơ hội thế nào. Ta đưa ngươi đi gặp Hoàn Nhan Hồng Liệt, ta muốn thấy ngươi đích thân giết hắn.” Diệp Thần liền đi đến gần Dương Khang ma quỷ cười nói.
“Hiện tại hắn không rõ tung tích chúng ta đi đâu tìm.” Dương Khang thấy áp lực giảm đi, liền chạy lại Quách Tĩnh bên cạnh xem hắn thương thế.
“Yên tâm, Quách Tĩnh hắn chịu đòn rất giỏi. “ Diệp Thần liền nói. Quách Tĩnh bị Tiểu Oanh đạp tiểu huynh đệ nhiều như vậy đến bọt mép còn sùi ra còn không có chết, một chút này tính là gì.
“Ta đã biết.” Dương Khang thấy Quách Tĩnh an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ ngươi liền đi theo ta đi. Với lại đừng trước mặt ta giở trò, nếu không ngươi chết rất thảm.” Diệp Thần liền bước đến Dương Khang túm lấy hắn cổ áo.
“Diệp sư phụ ngươi muốn làm gì?” Dương Khang liền có chút sợ hãi nói.
“Nhắm mắt lại ta đưa ngươi đi gặp hắn.” Diệp Thần không chậm không nhanh nói xong liền nháy mắt đem Dương Khang biến mất đi đến một ngôi chùa hoang nơi Hoàn Nhan Hông Liệt trú lại gần đó.
Xem ra phụ tử thương tàn kịch phải diễn rồi đâu. Dương Khang tên này đừng để hắn thất vọng đi.Nếu không ta liền để ngươi sống không bằng chết a, Diệp Thần liền nhìn Dương Khang đen tối cười.
Lập tức Dương Khang liền cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn thực thắc mắc tên này Diệp Thần có phải là ma quỷ hay không đây.
“Đi vào đi, hắn đang ở bên trong. Cầm lấy nó.” Diệp Thần liền ném cho Dương Khang một con dao khắc chữ Quách Tĩnh nói.
“Đây là dao của ta.” Dương Khang liền nhận ra mình con dao biến mất liền càng run sợ, chẳng phải Diệp Thần đang cảnh cáo hắn sao. Rằng hắn có thể giết mình đến ngay cả bản thân đều có thể không biết đến đi.
“Đừng làm ta thất vọng, hãy nhớ ta luôn đứng nhìn ngươi từ phía sau. Mau đi đi, chỉ cần ngươi do dự ta liền ra tay.” Diệp Thần liền biến mất như chưa từng tồn tại khẽ nói vào tai Dương Khang.
Dương Khang hai chân đều run nhìn trong tay con dao liền cắn răng đâm vào mình cái chân, máu liền xối ra. Đôi chân liền bắt đầu đau đớn cảm giác truyền đến khiến hắn thanh tỉnh lại. Rút ra tiểu đao, Dương Khang quay ngươi bước vào trong ngôi miếu.