Cầu Thiên Xích thấy Cầu Thiên Nhận trên thuyền của Hoàn Nhan Hồng Liệt tuy cũng muốn giống với Hoa Tranh chạy ra cầu xin nhưng mà không được đi. Diệp Thần đã từng nói tha cha ca ca nàng một mạng, hắn đã làm được. Bây giờ nàng không thể tiếp tục cầu xin hắn được nữa đi.
“Hoa Tranh có những thứ kể cả là ngươi cũng không được. Bọn họ đã phạm phải tội chết, ngươi cũng đừng nói nữa. Hơn nữa ta đã cho hắn một cơ hội, có thể hay không sống sót là việc của hắn.” Diệp Thần lạnh lùng níu. Mặc kệ nàng thế nào hận hắn về sau, nhưng hắn không thể đồng ý với nàng, Thiết Mộc Chân đã chạm vào hắn vảy ngược, bất cứ ai cũng không thể xin thay cho hắn.
“Diệp Thần, ta coi như cầu xin ngươi. Chỉ cần ngươi tha cho bọn hắn, ta lấy mạng ra thay bọn họ cũng được.” Hoa Tranh nhìn về phía Thiết Mộc Chân sót xa nói. Hai tay rút ra kiếm kề lên cổ. Nàng không thể nhìn thấy mình người thân chết trước mắt của nàng.
“Hoa Tranh muội muội buông tay đi đừng làm hắn khó xử.” Các tỷ muội liền muốn ngăn cản nàng nói. Bọn họ biết mặc kệ việc gì xảy ra Diệp Thần sẽ không buông kiếm.Hắn có thể cho các nàng nhiều thứ nhưng ở một ranh giới nào đó, bọn họ tuyệt đối không thể vi phạm qua. Hoa Tranh càng làm vậy chỉ khiến Thiết Mộc Chân chết nhanh hơn thôi.
Diệp Thần hắn tuyệt đối không để nữ nhân mình gặp nguy hiểm càng không vì một người để những cái khác sẽ gặp nguy hiểm. Đó là hắn nguyên tắc, mặc kệ nàng có thế nào hận hắn đều được cả.
“Diệp Thần, ta nói chúng ta tính cũng là nửa cái người một nhà. Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta hứa từ nay về sau sẽ không bước chân nửa bước vào Trung Nguyên, cũng thề không tính toán ngươi nữa. Thậm trí Hoa Tranh ta cũng liền để nàng theo ngươi.” Thiết Mộc Chân lập tức hứa hẹn nói.
“Ngươi tính là cái gì mà dám nói hứa hẹn với ta chứ. Nữ nhân là để nam nhân đến giành láy chứ không để người ta cho.” Diệp Thần liền khinh bỉ nói. Ngươi cho ta nữ nhân là hàng hoá ngươi có thể đem ra trao đổi cùng ta sao hả. Người có tư cách đó còn không có sinh ra đi.
“Diệp Thần ta cầu xin ngươi, nếu ngươi giết họ. Ta cả đời đều không tha thứ cho ngươi.” Hoa Tranh liên tục gào thét nói. Đối với nàng cả hai người đều rất quan trọng, một bên là gia đình, bên còn lại là tình yêu nàng một thứ cũng không muốn mất.
“Có lẽ ngươi nên ngủ một chút. Mọi chuyện rất nhanh kết thúc.” Diệp Thần liền bắn ra một tia ý niệm hướng tới Hoa Tranh khiến nàng nằm ra mặt đất ngủ đi.
“Các ngươi mau đem nàng vào phòng đi.” Diệp Thần liền nói. Có những thứ không phải chỉ có sức mạnh là có thể giải quyết đi.
“Các ngươi còn lời gì trăn chối không nói đi, nếu không bắt đầu trò chơi được rồi đấy.” Diệp Thần lạnh lùng nói.
“ Diệp Thần, nếu đã như vậy. Được, ngươi liền giữ lại mạng hắn được chứ.” Thiết Mộc Chân nhắm mắt chỉ Thác Lôi nói. Hắn có thể nói là khó tránh khỏi cái chết đi. Nhìn Diệp Thần hắn thừa biết mình muốn sống ra khỏi đây liền không có cơ may sống sót đi.
“Phụ Hãn, người đừng nói nữa. Không được cầu xin hắn. Ta tình nguyện cùng người vào sinh ra tử.”Thác Lôi hai mắt huyết hồng nói.
“Không được, Diệp Thần coi như đây là ta tâm nguyện cuối cùng đi.” Thiết Mộc Chân liền mở miệng nói. Hắn không thể để hắn giồng giống cuối cùng bị mất a. Trong các con trai chỉ có Thác Lôi đứa con trai này khiến hắn vừa lòng nhất đi.
“Được ta đồng ý với ngươi là được. Nhưng hắn nếu như dám đánh ta chủ ý đừng trách ta vô tình.” Diệp Thần liền gật đầu đồng ý nói. Ta không giết hắn nhưng không có nõi người khác không giết hắn được không.
“Vậy được rồi.” Thiết Mộc Chân gật đầu nói.
“Còn ngươi Hoàn Nhan Hồng Liệt ngươi có gì muốn nói sao.” Diệp Thần nhếch miệng cười nói.
”Diệp Thần lão tử chỉ cần có thể sống sót ngày hôm nay ngươi liền nhất định phải trả giá đắt.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền quả quyết nói.
“Để xem ngươi giữ được mạng không đã, Trò chơi bắt đầu được rồi.” Diệp Thần lập tức đánh một chỉ tay vào một con thuyền nói.
Chiếc thuyền lập tức nổ tung, không người nào có cơ may sống sót đi. Hoàn Nhan Hồng Liệt liền mau chóng cho quân chuyển sang thuyền nhỏ chèo đi. Thiết Mộc Chân cũng không có ngu liền bắt trước theo Hoàn Nhan Hồng Liệt, dù sao tính về thuỷ chiến hắn đều là cái gà mờ đi.
“Muốn để cho ta nhiều mục tiêu hơn sao à.” Thấy được Hoàn Nhan Hồng Liệt kế hoạch câu giờ liền khẽ cười. Lập tức triệu hồi ra Phi Thiên đến biến đổi nhanh chóng thành Tên Lửa Đạn Đạo Siêu Khủng Khiếp đây là món vũ khí của Jinx trong Liên Minh Huyền Thoại a.
“Để xem các ngươi thế nào chạy.” Diệp Thần lập tức mở ra bắn. Hắn với Thần cấp nghề nhệp liền nhắm mắt bắn bừa đều có thể chúng đi à.
Tên lửa vừa bắn đi, liền có một tiếng nổ kêu lên. Toàn bộ thuyền bên phía Hoàn Nhan Hồng Liệt liền cứ thé cháy rụi hoàn toàn đi.
Thiết Mộc Chân thấy vậy liền muốn tăng tốc chạy nhưng cuối cùng vẫn không có tránh thoát được đi. Cứ thế liền tử mạng nơi đất khách quê người.
Diệp Thần liền hạ xuống bên dưới Đào Hoa Đảo bên dưới. Bây giờ hắn liền có việc cần giải quyết đi à.
“Tiểu Diệp ngươi không sao thật tốt quá chúng ta còn tưởng ngươi chết rồi đâu.” Chúng nữ lập tức sán lại gần nói.
“Ta làm sao chết được chứ.” Diệp Thần liền cười nói.
“Được a, tên tiểu tử này ta quả nhiên không có nhìn sai ngươi đi.” Hồng Thất Công liền giơ lên ngón tay cái nói.
Hoàng Dược Sư không nói gì chỉ đánh về phía Thác Lôi một chưởng khiến hắn chết tươi. Quả nhiên là Hoàng Dược Sư đi quả nhiên là tà à. Ngay cả cái suy nghĩ của Diệp Thần cũng biết liền ra tay giúp hắn trừ khử à.
Thác Lôi liền cứ thế chết không nhắm mắt à. Hắn cuối cùng cũng không có nghĩ ra mình cùng cái này lão già có cái gì ân oán đi à.
“Diệp ca ca, ta nói ngươi quả nhiên tuyệt nhất.”Hoàng Dung liền nhảy đến ôm lấy hắn cổ nói.
“Tiểu Diệp, ngươi thật sự quá thần kỳ đi.” Phùng Hằng cuối cùng cũng lô diện ra nói.
“Phùng Hằng, là nàng sao? Thực sự là nàng sao?” Hoàng Dược Sư quay lưng thấy Phùng Hằng lúc liền kích động đi còn không vững đi tới cầm lấy nàng vai.
“Xin lỗi, ta không quen biết ngươi.” Phùng Hằng cúi thấp đầu trốn tránh nói.
“Không, ta là ta đây ngươi là Phùng Hằng ngươi nhất định là nàng.” Hoàng Dược Sư liền nói. Hắn chăm sóc nàng mười mấy năm còn có thể không nhận ra được nàng hay sao à.
“Xin lỗi, ta thực không quen biết ngươi.” Phùng Hằng liền đứng ra sau lưng Diệp Thần ôm lấy hắn cánh tay cắn răng nói. Có một số việc không thật sự là tốt đi.
Hoàng Dược Sư thấy Phùng Hằng cùng với Diệp Thần như vậy nào không thể đoán ra họ đã có mập mờ đâu. Hắn có chút thẫn thờ xong nghĩ một chút lại cười chắp tay nói.
“Xin lỗi cô nương là do ngươi quá giống ta phu nhân. Ta có chút kích động đi.” Hoàng Dược Sư xin lỗi. Hắn đã nghĩ kỹ nàng còn như vậy trẻ, hắn không thể để nàng ở bên lão già sắp chết như hắn được a.
“Không có chi.” Phùng Hằng liền nói.
“Cha, mẹ nàng đã sớm mất ngươi đừng có đau buồn nữa.” Hoàng Dung liền muốn an ủi nói.
“Có lẽ đi, Tiểu hiền tế ngươi theo ta ra nơi này một chút. Ta có chút chuyện muốn cùng ngươi nói.” Hoàng Dược Sư điềm đạm nói.
Phùng Hằng liền giữ tay hắn lắc đầu. Diệp Thần liền cười nháy mắt cho nàng yên tâm rồi đi theo Hoàng Dược Sư.
“Ngươi biết nàng là Phùng Hằng đi. Còn là Hoàng Dung mẹ.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói.
Diệp Thần gật đầu không nói gì.
“Ngươi cùng nàng đã phát sinh quan hệ sao?” Hoàng Dược Sư liền hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Thần thừa nhận. Hắn là dám làm dám nhận a.
“Nàng là đang lừa ta. Nàng không bị mất trí nhớ đúng không.” Hoàng Dược Sư liền nhắm mắt nói. Hắn không phải ngu mà không nhận ra đi.
“Đúng.” Diệp Thần liền gật đầu.
“Từ nãy đến giờ ta nói gì ngươi đều quên đi. Giúp ta chiếu cố tốt hai mẹ con nàng.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng cười nói.
“Ngươi không ghen sao.” Diệp Thần liền hỏi.
“Nói không là nói dối nhưng dù sao ta cũng không muốn nàng cùng ta một cái lão già sống đi.” Hoàng Dược Sư liền nói.
“Nàng đã không còn là Phùng Hằng ta biết nữa. Cũng không còn là người ta yêu.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói tiếp.
“Quên được sao?” Diệp Thần liền hỏi.
“Được bởi vì ta là Đông Tà.” Hoàng Dược Sư cười lớn rồi quay người rời đi.
Diệp Thần gãi gãi đầu xong cũng cười. Hai người đều giống nhau nặng tình. Nhưng khác nhau một cái có thể vì tình mà hi sinh, một cái sinh ra để vì tình mà ích kỷ. Họ đều là đàn ông nhưng cách thức yêu một người của họ đều khác nhau.