“Tiểu Ninh Tử đêm nay ngươi thật sự rất đẹp.” Diệp Thần đưa tay sờ xuống nàng bờ mông hôn lên nàng bờ môi khẽ thì thầm vào nàng tai từng hơi thở nhẹ nhàng.
“Đừng nói… yêu ta.” Ninh Trung Tắc xấu hổ đưa tay run run ôm lấy người đàn ông cơ thể nàng không thể nào quen thuộc hơn này. Cái cảm giác tích trữ năm năm nhẫn nhịn hiện tại nàng thật muốn đem tất cả giải thoát toàn bộ.
“Thật sự nóng lòng đấy.” Diệp Thần đem áo yếm của nàng kéo ra để lộ ra hai đôi bạch thỏ nhũ hoa điểm hồng vô cùng săn chắc.
Mặc dù sau khi sinh nở, nhưng Ninh Trung Tắc bộ ngực không hề có xu hướng sụ xuống ngược lại mà to cùng căng tròn hơn nhiều.
“Đừng nhìn ta chằm chằm vậy… ta hội biết ngượng ngùng.” Ninh Trung Tắc xấu hổ khi Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Ngươi đẹp vậy, ta không nhìn… phí của.” Diệp Thần không muốn mặt đem nàng đè ra trên mặt đất hôn lên nàng cổ sau đó kéo xuống nàng bộ ngực, không có trực tiếp hôn lên nàng đầu tiểu thỏ mà hôn một vòng quanh nhũ hoa. Sau đó nhẹ nhàng thở hơi thở nóng của mình lên đầu bộ ngực cái núm nhỏ xinh.
“Ư...” Cảm nhận hơi thở chạm vào mình nơi nhạy cảm, Ninh Trung Tắc khẽ rên rỉ một hơi cả người đều mềm mại uốn lượn.
Không bỏ lỡ cơ hội kích thích nàng, Diệp Thần một tay thì bóp mạnh vào đầu chiếc núm đáng yêu, khiến sữa trắng chảy ra sau đó dùng lưỡi liếm đi lên mút vào đem toàn bộ sữa trắng nuốt vào trong.
Mặc dù đã sinh con đường năm năm, nhưng không hiểu tại sao, từ lúc đó đến giờ, bầu ngực nàng chưa bao giờ thiếu đi sữa mẹ loại này. Nhiều khi nàng còn sẽ nghi ngờ là mình bị bệnh đâu. Nhưng sau này không thấy nó ảnh hưởng đến mình sức khỏe thậm chí cơ thể càng lúc càng chuẩn xác, nàng cũng liền mặc kệ.
“Tiểu Ninh Tử… ta yêu ngươi.” Diệp Thần hôn dần đi xuống lên nàng cái rốn khẽ hôn nhẹ sau đó liền đi xuống mềm mại bộ lông nhỏ bên dưới gọn gàng.
“Đừng… ta đi đường cả ngày chưa có rửa qua… bẩn lắm...” Ninh Trung Tắc xấu hổ thẹn thùng đem đầu Diệp Thần giữ lại nói.
“Không có sao… ngươi không hề bẩn, rất sạch sẽ rất… ưm thơm.” Diệp Thần biểu hiện biến thái sau đó liền đưa miệng xuống dùng lưỡi chạm nhẹ vào hai thành bờ tường nếm thử chút vị mặn mà của nàng sau đó mới dần dần tiến vào bên trong không bỏ xót bất cứ ngóc nghách nào.
“Ưm… đừng như vậy… đừng liếm chỗ đó… đồ ngốc...” Ninh Trung Tắc rất nhanh thì bị Diệp Thần kỹ thuật điêu luyện đem đánh bại đem mình đống nước cất giữ lâu ngày xả thẳng ra.
“Ực… sụp… ừm...” Diệp Thần đem đống nước nuốt vào sau đó ngồi dạy khẽ cười xấu xa.
“Ngốc tử… đều bẩn hết rồi ngươi còn cười cái gì? Ngươi còn dám nuốt, không biết thả sao?” Ninh Trung Tắc thở dốc nhìn Diệp Thần đem mình nước đều cho nuốt thẹn thùng.
“Tại sao phải thả? Đồ bổ tốt vậy. Tại sao ta phải nhả ra chứ?” Diệp Thần một bộ nghi hoặc hỏi sau đó lập tức đè nàng ra, kéo lấy nàng hai chân tách ra tuyệt đẹp tường thành cùng cổng thành sẵn sàng đợi hắn công phá bất cứ lúc nào.
“Ưm… yêu ta...” Ninh Trung Tắc khẽ kêu một tiếng.
Diệp Thần lập tức đem mình tuần mã xông phá cổng thành cường thế mà vào, phá tan đập con đê ngăn nước, đem nước lũ dâng tràn chảy ra ngoài.
Dần dần tiếng rên rỉ cùng thở dốc của phụ nữ vang vọng khu rừng đêm tối, cho đến khi hoàng hôn chuẩn bị lên.
Khi Ninh Trung Tắc tỉnh dạy thì liền nhìn thấy mình đã không một mảnh vải che thân nằm tại bên cạnh một cái nam nhân vô cùng quen thuộc.
Nghĩ lại cảnh tượng đẹp đẽ tối qua, nàng thật muốn đem mình đầu đập vào miếng đậu hũ chết quách đi cho rồi.
Nguyên buổi tối hôm qua, nàng hoàn toàn không ngủ chút nào, trong đầu liên tục vang lên tiếng kêu của dục vọng. Năm năm tích trữ hoàn toàn bị nàng đem bộc lộ ra ngoài, thậm chí nàng còn tình nguyện cho hắn dùng miệng làm cái đó, nuốt vào không chút nào ngại ngùng đến giọt cuối cùng.
“Thật sự… xấu hổ quá.” Ninh Trung Tắc đập đầu vào tay của mình tự trách. Nàng thế nào lại mất kiểm soát như vậy cơ chứ? Nàng điên thật rồi.
Nhìn nằm ngủ say như chết Diệp Thần, Ninh Trung Tắc hận không thể đá hắn một cái cho tỉnh ngủ. Ngươi thì tốt rồi, ăn no quay tròn đi ngủ. Quần áo đều bị ngươi xé nát, hiện tại ta mặc cái gì nha? Trời đều sắp sáng, Ngũ Nhạc Kiếm Phái đều chuẩn bị đánh lên, nơi này đều sắp trở thành bãi chiến trường, ngươi còn ở đó ngủ say.
Lén lút, Ninh Trung Tắc đem quần áo của Diệp Thần kéo lên ôm lấy. Nàng muốn dùng quần áo của Diệp Thần chạy trốn nha. Hừ, dạy cho hắn một bài học. Ngoài ra nàng cũng thật cần số quần áo này, nàng cũng không thể không mặc gì đi đánh nhau phải không.
“Bảo bối, tối qua… ngươi mạnh mẽ với người ta như vậy. Sáng dạy là muốn trốn hay sao?”
Không đợi nàng quay lưng rời đi, Diệp Thần lập tức đem nàng ôm lại khẽ cười đưa tay lên sờ nàng bộ ngực nói.
“Ta… ta… ta chính là đi vệ sinh một chút.” Ninh Trung Tắc giật mình đem quần áo đều đánh rơi ba chân bốn cẳng đều muốn hướng thẳng phía trước chạy trốn.
“Muốn chạy sao? Đừng hòng. Ngoan ngoãn chịu phạt đi, lão tử hôm nay không đánh cho ngươi sưng bụng, lão tử không họ Diệp.” Diệp Thần đem nàng ôm thật chặt đè ra trên mặt đất nói.
“Đừng… đừng… hôm qua ta đều làm quá nhiều, hiện tại còn đau.” Ninh Trung Tắc lập tức đều nhanh choáng váng cầu xin nói. Nàng thật sự không được, hạ thể hôm nay khó khăn lắm mới có thể khép lại một chút, năm năm không làm, nàng đều giống như bị công phá lần đầu tiên.
“Đòn đau… nhớ lâu hắc hắc...” Mặc kệ nàng đau nhức Diệp Thần lần nữa đem nàng cho hãm. Hừ, ở dạng mèo lâu vậy lão tử nhịn qua không biết bao lâu đâu.
Thêm một lần nữa tiếng cầu cứu của mỹ nữ vang lên, nhưng tiếc thay nàng hôm nay có kêu rát họng cũng chẳng có một ai chịu cứu nàng cả. Diệp Thần đem mình năng lượng toàn bộ rót vào trong nàng cho đến khi bụng nàng đều căng cứng lên đem chất dịch trắng đều đẩy ra ngoài có thể chông thấy rõ. Cuộc tầm hoan diễn ra cho đến lúc nàng kiệt sức ngất đi, mất đi ý tức, sau đó hắn mới đem nàng thả lại căn nhà trúc cho nàng nghỉ ngơi.