“Có chuyện gì đang xảy vậy? Các đại môn phái đều thi nhau xuất động cả.” Mọi người đều bàn tán nhau mọi việc đang xảy ra.
“Ngươi không biết sao? Tây Phương Thất Bại Miêu Gia bắt cóc nhi nữ nhà lành bỏ trốn mất tăm tích. Hiện tại cả giang hồ đều loạn lên tìm hai người ý lộn là tìm một mèo một người đâu.” Mấy người biết chút truyện liền giải thích nói.
“Chỉ là một con mèo, có cần phải làm quá thế không hả? Một con mèo thì có thể đưa đứa trẻ đi được bao xa.” Đám người không hiểu hỏi.
“Nếu là con mèo bình thường thì không nói làm gì. Nhưng đây chính là Miêu gia, là Tây Phương Thất Bại. Bắt cóc đứa bé cũng không phải bình thường. Nàng chính là nhi nữ của Nhậm đại giáo chủ, tên Nhậm Doanh Doanh. Nếu thật không tìm thấy, giang hồ không biết sẽ lại có gió tanh mưa máu gì nữa. Đó còn chưa tính, Miêu gia con mèo này giá trị bản thân không nhỏ chút nào. Nó mà biến mất, khối người vỡ nợ tự sát đâu.” Một số người thở dài lắc đầu nói.
“Chậc chậc, không nghĩ tới chuyện lạ năm nào cũng có năm nay đặc biệt nhiều.” Đám người lắc đầu. Một con mèo có thể khiến giang hồ đại loạn thật khiến con người ta mở mang tầm mắt.
“Hừ, chỉ cần con mèo đó dám xuất hiện trước mặt ta. Ta liền đem nó xiên chết sau đó giải cứu cái này đứa bé lấy tiền thưởng. Nhìn thanh kiếm này đi, vô cùng sắc bén, ta chỉ cần một nhát… mớ tiền biết đi đó liền là của ta.” Một đống người trong giang hồ cầm theo mình kiếm khẽ rút ra một cái đầy mặt khinh thường nói.
“Sắc bén thật đó, chậc chậc, mỗi tội so với ta thấy qua kiếm thì cái này kiếm mẻ dùng để xỉa răng còn được. Nè cho miêu gia hỏi thử một chút gần đây có chỗ nào ăn ngon sao? Meow...” Diệp Thần buộc đứa bé sau lưng đầu đội mũ chân đi giày theo phong cách chú mèo đi hia đi vào đám người hỏi đường.
“Ở bên kia có quán tửu lâu, đồ ăn ở đó khá tốt.” Đám người liền thản nhiên mở miệng nói.
“Ồ, cảm ơn nhiều. Meow… không hẹn gặp lại.” Diệp Thần nhấc mũ chào một cái liền đi ngang qua.
“Không có gì đâu… Mà… hình như vừa có con mèo biết nói đi ngang qua thì phải. Nó không phải là… Móa, thế nào mèo lại biết nói… nhất định là yêu tinh.” Đám người lập tức có chút đần độn lập tức đứng hình đều hóa điên. Đó không phải là mớ tiền biết đi họ đang nói hay sao hả?
Ngay lập tức đám người liền lao ra tìm kiếm Diệp Thần cùng đứa bé tăm tích. Đây chính là mớ tiền từ trời rơi xuống tuyệt đối không thể làm mất được.
“Meow… Doanh Doanh đừng khóc. Móa, khóc gì nhiều như vậy chứ? Chăm sóc trẻ đúng là không hợp với mình. Chắc nên đem trả lại. Này này đừng tiểu trên lưng bổn miêu, có biết mèo tắm là dùng lưỡi liếm không hả? Chết tiệt… móa, biết bổn miêu bộ lông đáng giá thế nào không? ” Diệp Thần cảm thấy đứa trẻ này khó chăm sóc liền có chút tức giận đem đứa trẻ bế lên hai chân trước tức giận kêu.
“Oe...” Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy Diệp Thần liền cười một cái kêu nhỏ.
“Này… cái mặt nhóc đáng ghét thế. Còn có chút xấu xí, thế nào lại trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ nhỉ? Có chắc là Nhậm Doanh Doanh không đó? Nhóc gọi thử papa ra đây coi.” Diệp Thần sờ sờ mình mấy cái râu suy nghĩ chọt chọt Nhậm Doanh Doanh cái mặt nói.
“Oe...” Nhậm Doanh Doanh đưa tay phẩy phẩy mặt cười.
“Lộc cộc… lộc cộc...” Một đám nam nhân lập tức cầm kiếm cùng vũ khí vây quanh Diệp Thần cùng với đứa bé.
“Xin lỗi Tây Phương Thất Bại, hay vẫn là gọi là miêu gia nhỉ? Có lẽ không quan trọng, dù sao cũng sớm muộn làm giả mèo mà thôi.” Đám nam nhân đằng đằng sát khí nhìn cái này con mèo cùng với Nhậm Doanh Doanh đứa bé hỏi.
“Ái chà,... cầu được ước thấy nhỉ. Con nhóc này có nhiều bố thật đấy, mẹ nhóc nhìn ngon thế cơ mà.” Diệp Thần cảm thấy ngày hôm nay thật sự có chút đen đủi rồi đó. Bọn khốn nạn này lại dám chọc đến bổn miêu.
Có biết khi miêu gia điên lên, thì chính miêu gia cũng sợ không hả? Mặc dù là mèo được nuôi trong nhà nhưng khi điên lên lão tử cũng có nửa máu chó điên ý lộn là mèo điên.
“Cả gan dám bắt cóc Nhậm đại giáo chủ nữ nhi. Mặc dù ngươi chỉ là một con mèo chúng ta cũng khá là khâm phục ngươi. Để đứa trẻ lại, chúng ta sẽ để ngươi chết toàn thây.” Đám người liền đe dọa nói.
“Gì? Bắt cóc? Ai cơ? Hồi nào? Ở đâu? Meow...” Diệp Thần cảm thấy có chút không hiểu lắm hỏi.
“Đừng có mà giả ngu, con mèo ngươi chắc hẳn biết không chạy được đi. Ngươi chắc hẳn nợ nhiều quá muốn bắt cóc Nhậm đại giáo chủ nữ nhi đòi tiền chuộc đúng không hả?” Đám người liền khinh bỉ nói.
“Điên hả? Loài mèo gan bé lắm. Ăn lẩu mèo xuất mà không biết hả? Bổn miêu gia sinh ra soái, lại nhiều tiền, còn hấp dẫn nữa. Bé gái này rõ ràng bám lấy bổn miêu không buông. Trách ta rồi… Meow...” Diệp Thần đạo mạo một bộ dạng sờ sờ mình đuôinói.
“Mấy thằng các ông nói cáo chó gì mà tôi nghe càng thấy ngu. Lần sau nói cái mèo gì cho nó dễ hiểu. Meow…” Diệp Thần vẫn bộ điếc không sợ súng ý lộn thời đại lạc hậu súng thời này chỉ để bắn trứng đẻ con thôi phải điếc không sợ kiếm. Mà kiếm có tiếng chó gì mà sợ ý lộn tiếng méo mèo gì mà sợ.
“Oe… oe… oe...” Nhậm Doanh Doanh như muốn nói gì kêu oe oe liên tục.
“Thôi nhóc im mẹ cái mồm đi. Nhóc nói làm tao càng ngày càng thấy ngu hơn… Meow...” Diệp Thần cảm thấy mình đưa đứa trẻ này đi là sai lầm. Đang đâu làm ông bố đơn thân, ý lộn mình méo phải pa pa nó. Mình đã phịch mẹ nó đâu, mà phịch rồi cũng là dượng thôi. Bố dượng con vợ ý hay.
“Con mèo này lảm nhảm nhiều quá. Thịt nó đi, đảm bảo mạng sống cùng an toàn cho đứa bé. Còn con mèo kia thì cứ việc trừ khử.” Đám người liền cầm kiếm lên muốn đánh.
Diệp Thần ánh mắt chó điên à nhầm là mèo điên lờ mà lờ mờ khẽ nhếch môi lên cười: “Đúng rồi nhỉ, lần đầu tiên đi chơi với trẻ con. Vẫn là lên cho chúng xem vài thứ kinh dị chết người… Meow...”