Diệp Thần chỉ cười khẽ mặc kệ xung quanh công kích tới liền đi thẳng đến phía trước mũi thuyền địch nơi ba thế lực cầm đầu. Người ta nói đánh rắn phải đánh đầu trước không phải sao.
“Diệp tiểu tử cuối cùng ngươi cũng đến, ta biết ngươi sẽ không có chết đi.” Hoàng Dược Sư liền vui vẻ nói.
“Diệp Thần ta nói rồi mạng ngươi là mạng con cóc không chết được haha.” Hồng Thất Công ném đi một tên địch nhân cười nói.
“Yên tâm đi, với ta hào quang nhân vật chính không ngỏm dễ vậy đâu.” Diệp Thần cười bước đi qua, mỗi một bước chân đều hình thành lên một tầng uy áp mạnh mẽ lên xung quanh.
“Tiểu Diệp, ngươi trở về thật quá tốt.” Chúng nữ thấy Diệp Thần muốn chạy gần liền bị Hồng lão cái bang cùng Hoàng Dược Sư ngăn lại. Bọn họ là Tiên Thiên cao thủ có thể rất nhạy bén với sát khí a. Diệp Thần là muốn đánh người đâu. Để bọn người này qua đó nhất định sẽ bị áp lực làm khốn khổ a.
Ở phía xa bên trên Đông Xưởng Nguỵ Trung Hiền tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển là cái cao thủ trong ba người a. Thiết Mộc Chân cùng với tên Hoàn Nhan Hồng Liệt này vốn không thể như hắn từ khoảng cách nhất đinh cảm nhận được nguy hiểm tồn tại đi. Lập tức hắn liền hạ lệnh cho Đông Xưởng người rút lui. Dù sao hiện tại bảo toàn lực lượng là chính, cũng có thể để hai cái kia thế lực đánh nhau với cái này Đào Hoa Đảo chính mình đứng đằng sau ôm cây đợi thỏ a. Đảo đào hoa bên trên của cải thật sự không ít đi, nhưng không có nghĩa có thể chia đều cho ba thế lực dùng à.
“Muốn chạy sao?” Diệp Thần đứng trước ba đại thuyền lớn đằng sau còn hàng trăm thuyền trang bị đầy đủ vũ trang. Hắn thính lực so với người thường vô cùng tốt, bất kể hành động nhỏ nhất trong chiến đấu hắn đều có thể kiểm soát được một cách hoàn hảo.
“Phi Thiên ngươi mau ra đây. Lần này liền biến đến cho ta đại bác quả liền được đi.” Diệp Thần suy nghĩ một chút liền nói. Lập tức trên trời sét đánh xuống thẳng đến tay Diệp Thần một khẩu Đại Bác hoa văn đặc thù hiện ra.
“Ân, lần sau không muốn hoành tráng như vậy. “ Diệp Thần thấy màn xuất hiện hoành tráng quá liền nói.
Keng, hệ thống ghi nhớ. Ẩn đi Phi Thiên hiệu ứng xuất hiện.
“Ý ta không phải như vậy. Ngươi xem Tôn Ngộ Không đi, xuất hiện cần hoành tráng như vậy như ý đó có mỗi cái hiệu ứng sấm sét đánh xuống. Lần sau cho thêm mây đen cuốn lại, còn có phong ba bão táp. Đó hoành tráng như vậy mới được.” Diệp Thần liền đâu đầu nói.
Keng, kí chủ là người thích màu mè miễn phí còn đòi hỏi. Hệ thống miễn cưỡng tiếp thu.
“Tuỳ ngươi nói cứ làm theo ta nói là được.” Diệp Thần cầm lên khẩu đại bác loáy ngoáy. Hắn gọi ra cho có thôi chứ cách sử dụng liền ngu bả cha đi được à. Đây là không biết dùng a.
“Hệ thống ngươi mau nói cho ta quy đổi Thần Chức Nghiệp nào sử dụng thành thạo tất cả loại vũ khí sao.” Diệp Thần liền hỏi. Sử dụng Phi Thiên cái này vô định dạng vũ khí cũng là cái đau đầu đây.
Keng, có thể quán thâu nhưng kí chủ có lẽ sẽ mất một đại lượng linh tệ. Hiện tại ký chủ có năm triệu linh tệ.
“Moá sao lại là tròn như vậy a.” Diệp Thần muốn chửi lên cha nó nói.
Keng hệ thống không rảnh hơi đếm số người kí chủ giết đi. Nếu có ý kiến, kiến nghị tự đi mà đếm. Nếu không bỏ một tỷ linh tệ mua bản VIP cho dân ăn chơi.
“Thôi được quán thâu đi, đằng nào mấy tên kia cũng cho ta bù lại.” Diệp Thần gật đầu nói xong nhìn phía xa hàng trăm con tàu lại sợ kiếm không đủ điểm sao.
Keng, đã quán thâu thành công.
“Ân được rồi bắn thôi. Đầu tiên là Đông Xưởng a.” Diệp Thần liền nghiêng lên súng nhắm tới phía con thuyền đang muốn chạy.
Từ phía xa.
“Hắn đang tính làm cái gì vậy.” Nguy Trung Hiền dùng ống nhòm nói.
“Bẩm công công, có một thứ gì đó đang bay đến chúng ta.” Một người liền bước lên bẩm báo. Một thứ liền bay đến cắm thẳng vào thuyền. Một tiếng nổ liền vang vọng trên biển. Toàn bộ thuyền đều bị chìm xuống, Phi Thiên vũ khí uy lực quá mạnh đi à.
Diệp Thân thì vui vẻ mở ra mình cửa sổ xem xét xem còn cái nào tên còn sống sót liền thuận tay bắn thêm vài phát giết sạch. Ai bảo giết địch phải giết liền tay đâu, tuyệt đối không nên để chúng nó đẻ trứng à.
Tội nghiệp Đông Xưởng thế lực chưa kịp ra sân ăn món chính đã ra đi. Những cái khác thế lực đều trợn tròn mắt nhìn về phía nơi tiếng động nổ ra.
“Hắn là hắn, hắn chưa có chết. Hắn còn sống, tên quái vật đó.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền lập tức phát hiện ra Diệp Thần phương hướng.
“Tên này, là quái vật sao trời.” Thiết Mộc Chân liền sợ hãi lùi ra phía sau ngồi thẫn thờ trên mặt đất. Bao nhiêu công sức bỏ ra giờ hắn vẫn còn đứng tại đó đùa sao. Hơn hết là Thiết Mộc Chân rõ ràng, Diệp Thần có sức mạnh đáng sợ đến đâu.
“Mau ngay lập tức dồn hoả lực bắn tới mau các ngươi mau lên.” Hai bên lập tức hạ lệnh ra chỉ thị. Một dàn mưa tên cùng với đạn pháo bắn đến Diệp Thần nơi.
“Phượng Hoàng Cách.” Diệp Thần khẽ cười huy động ra Phượng Hoàng Cánh đập một phát liền hình thành phong thần đẩy ngược lại số đạn dược bay ngược đến hai đội quân thuyền.
Vô số thuyền liền cứ thế chìm xuống đáy biển sâu bên trong mà yên ngủ. Diệp Thần cũng bay lên bên trên không trung đứng nhìn xuống dưới.
Bên dưới rất nhiều người đêu trọn tròn mắt sợ hãi. Họ thực sự sợ, người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể bay như thế.
“Thiết Mộc Chân, Hoàn Nhan Hồng Liệt các ngươi muốn ta chết, ta không quan tâm, nhưng nếu đã động tới ta nữ nhân đừng trách ta không khách khí. Hôm nay các ngươi hai người liền cứ thế để mạng lại nơi này đi.” Diệp Thần ánh mắt linh quang khẽ nói.
“Diệp Thần ngươi cho là bằng một chút ngươi bàng môn tà đạo liền có thể giết được chúng ta ư. Chúng ta có thể giết ngươi được một lần liền có thể giết ngươi lần thứ hai.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền cứng miệng nói. Hắn đã quyết ý cảm tử khí thế đi.
“Hiền tế, ngươi liền bớt giận đi. Là ta sai lầm, ta liền quỳ xuống cho ngươi nhận sai đi. Chúng ta liền rời đi trước.” Thiết Mộc Chân liền mau chóng rút lui. Diệp Thần sức mạnh hắn vừa thể hiện, bây giờ còn có thể bay ngươi còn muốn chơi, ta liền không phụng bồi. Dù sao để cái này Diệp Thần tiêu diệt được cái Hoàn Nhan Hồng Liệt kẻ địch cũng không có xấu đi.
“Các ngươi liền như vậy sợ hắn sao. Thiết Mộc Chân ta nhìn lầm ngươi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền tức giận, đây là muốn hắn một mình xuống nước hay sao.
Thiết Mộc Chân liền khinh bỉ xong liền muốn cho thuyền rời đi. Ai nói kẻ tức thời mới là anh tuấn kiệt đâu. Hắn cũng không có ngu để bị người khác kéo xuống nước đi.
“Thiết Mộc Chân ta nói qua để ngươi đi hay sao?” Diệp Thần liền lạnh lùng nói. Chỉ một chỉ Ngũ Hành Linh Chỉ về phía đoàn thuyền đằng sau lưng của Thiết Mộc Chân lập tức biển đều rẽ đôi một đoạn. Tất cả thuyền đều như thế tan thành mây khói. Một cái đại đội liền bị diệt toàn bộ. Máu nhuộm đỏ biển không còn nhìn thấy màu xanh.
Thiết Mộc CHân liền sợ hãi ngồi xuống thuyền, thật sự quá đáng sợ đi. Hoàn Nhan Hồng Liệt tâm liền có chút rung lên.
“Xin lỗi lỡ tay a, nên nói gì đâu. Ta đã trở lại từ địa ngục và lợi hại hơn xưa rất nhiều. Các ngươi muốn chơi với ta một trò chơi sao.” Diệp Thần lạnh lùng cười lập tức chỉ xuống biển xâu kéo ra một vạch dài.
“Chỉ cần ai có thể qua cái này vạch trước khi bị ta tiêu diệt người đó liền được sống. Trò chơi lên băt đầu đi. Nào nhanh lên đi luật lệ rất đơn giản, dẫm đạp lên nhau mà sống sót đi. Nếu không có thể thử tấn công ta a, mình tao chấp hết.” Diệp Thần liền ác ma cười nói.
Hoàn Nhan Hồng Liệt liền muốn tìm trợ giúp chạy trốn, đây là hắn cơ hội duy nhất nha.Thiết Mộc Chân liền tuyệt vọng nhìn sang Hoa Tranh một bên. Nàng cũng không đành lòng muốn chạy tới khuyên bảo Diệp Thần. Dù sao hắn cũng là nàng cha a.
Mọi người xung quanh như Hoàng Dược Sư cùng với cả Hồng Thất Công người ngay cả hắn nữ nhân cũng không lạnh mà run. Diệp Thần hắn quá tàn nhẫn đi, coi mạng người nhiều như vậy là mình đồ chơi. Bọn họ tuy có giết người, nhưng nếu một ngón tay liền trong nháy mát giết nhiều như vậy không bị điên mới là lạ lùng.
Vậy mà hắn ngay cả mặt cũng không đổi một cái. Hắn là một con quái vật đích thực, một con quái vật bí ẩn khiến tất cả các lão quái vật khác từ võ lâm đến các quốc phải sợ sệt.Họ cảm thấy được nguy hiển địa ngục, mùi vị thực sự của cái chết.