“Tinh Túc phái nhanh vậy liền bị diệt trong một ngày, thủ đoạn đối xử với người khác cũng thật độc ác. Tên này… quả thực là cái ma đầu.” Mộc Uyển Thanh trên đường tìm đến Tiêu Dao phái chưởng môn phòng không khỏi có chút suy nghĩ. Trên đường nàng nhìn qua các môn phái chế tạo kỹ nam, thậm chí các đệ tử không hề khống chế mình dục vọng. Môn phái này chính là một cái ma giáo.
Diệp Tiểu Y lúc này liền nhàn nhã trong phòng của mình tắm rửa rồi ngồi trên giường ngủ một giấc. Hôm qua cả ngày bận rộn, sáng nay liền ra tay giết nhiều như vậy người. Tối đến hắn tất nhiên mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một giấc.
“Căn phòng này… chính là nó.” Mộc Uyển Thanh đi đến trước một căn phòng phía trước đề biển Tiêu Dao Cung liền nhận định. Lập tức bật tường nhảy vào bên trong. Lén lút mở cửa đi vào trong phòng.
“Có người tới. Ám sát sao?” Diệp Tiểu Y lập tức cảm nhận được nguy hiểm thức giấc nhưng không có ngồi dạy vẫn giả vờ ngủ.
“Ác tặc, hôm nay là ngày dỗ của ngươi. Quả nhiên trời cũng giúp ta, chết trong khi ngủ tiện nghi ngươi.” Mộc Uyển Thanh khẽ đưa tay ra sau lưng rút ra một cái đoản đao nhỏ cong dài sắc bén, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước tấm rèm, mà đằng sau của Diệp Tiểu Y chuẩn bị sẵn một chưởng chuẩn bị đánh tới.
Bịch… phụt… một bọc thuốc bột trắng lập tức phóng ra hướng tới Mộc Uyển Thanh khuôn mặt, không kịp đề phòng Mộc Uyển Thanh lập tức liền bị dính bột trắng, đau đớn che lại hai mắt lăn dài trên mặt đất, đau đớn kêu lên. Từ trên trời cũng lập tức rơi xuống một cái đại lao, Uyển Thanh lập tức bị nhốt lại bên trong.
“Hả? Không nghĩ tới cái này môn phái còn có cơ quan như vậy?” Diệp Tiểu Y từ sau màn bước ra nhìn cái đen đủi sát thủ thở dài một cái. Không biết nói hắn đen hay may mắn nữa, nếu như tiến vào thêm một bước, thủ chưởng của nàng không nghi ngờ xuất ra đánh chết cái này. Giờ thì tốt rồi, bắt sống.
“Ngươi, hèn hạ. Hạ ám thủ với ta… thả ta ra, ta cùng ngươi đánh một trận.” Mộc Uyển Thanh cố gắng mở mắt nhưng bột thạch cao từ trong túi thuốc phát ra khiến nàng cái gì đều thấy mờ mờ, cố gắng mở mắt đau đớn lập tức khiến nàng khép mắt lại. Chỉ thấy phía trước có một cái bóng người đứng trước mặt nàng. Không nhìn thấy gì, nàng hoàn toàn bất lợi.
“Một cái cô gái? Không có ý tứ? Ngươi đến ám sát ta? Còn nói cái gì bỉ ổi? Với lại cái cơ quan này ta cũng không biết nó tồn tại.” Diệp Tiểu Y có chút bất đắc dĩ nói.
Nàng quả thực vô tội mà, cái này cơ quan là của Tinh Túc lão quái đi, hắn vốn gây thù chút oán nhiều người, lập một chút cơ quan cũng để cho an lòng mà. Mà căn phòng này vốn là của Tinh Túc lão quái, có cơ quan cũng có gì lạ. Đồ trong phòng đâu có rẻ.
“Ma đầu, nạp mạng.” Mộc Uyển Thanh dựa theo tiếng nói Diệp Tiểu Y phát ra, lập tức lao tới muốn một dao đâm chết cái này nghịch tặc trả thù.
Bong… “Ui da, đau quá…” Mộc Uyển Thanh khuôn mặt thân mật tiếp xúc với xong sắt đau đớn xoa xoa mũi của mình. Sau đó đưa tay với với sờ thấy phía trước những thanh sắt, liền nhận định mình đã dính bẫy bị nhốt lại.
“Ngu ngốc nữ nhân, nói ai phái ngươi tới?” Diệp Tiểu Y không khỏi muốn cười nói.
“Ngươi không cần biết, giết ta đi. Nếu không sẽ có ngày ngươi chết trong tay của ta.” Mộc Uyển Thanh tức giận mở miệng nói.
“Không muốn nói? Vậy thì chết đi.” Diệp Tiểu Y có chút sát tâm nổi lên, lập tức thi triển Bắc Minh Thần Công hút nàng đến trước thanh sắt, tay đưa tới bóp lấy cổ họng của nàng nhấc lên.
Mộc Uyển Thanh bị bóp cổ nhấc lên có chút dẫy dựa nước mắt bỗng nhiên chào ra. Nàng cuối cùng vẫn không có trả thù được, nhưng chết trong tay người đã giết chết nàng, coi như cũng là đồng lòng. Hơi thở cũng dần dần yếu bớt đi, đôi tay hoàn toàn buông lơi.
“Trước khi chết, cũng nên cho ta xem một tý ngươi khuôn mặt chứ nhỉ?” Diệp Tiểu Y nghĩ tới cái gì lập tức cánh tay còn lại dật ra nàng khăn bịt mặt. Một cái thân quen khuôn mặt lập tức đập vào mắt hắn, khiến hắn lập tức buông tay ra.
“Khụ, khụ… tại sao...? Ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì?” Mộc Uyển Thanh lập tức ho khan tại trên mặt đất tức giận nói.
“Nữ nhân ngu ngốc, không nghĩ tới lại là ngươi. Ta hiểu rồi, ngươi là đến trả thù.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng có chút ngoài ý muốn nói.
“Đúng vậy, ngươi giết đi Diệp Thần, ta muốn ngươi vì nàng đền mạng. Trừ phi giết đi ta, nếu không ta nhất định với ngươi không xong.” Mộc Uyển Thanh mò trên mặt đất tìm đến con dao mình bị rơi cầm chặt lấy mở miệng nói.
“Vậy sao? Trả thù cho hắn? Chỉ với ngươi? Đến mạng của mình còn không giữ được còn nói đến trả thù?” Diệp Tiểu Y ngồi tại trên ghế thoải mái nói.
“Câm miệng.” Mộc Uyển Thanh tức giận quát.
“Nữ nhân ngươi không sợ chết sao?” Diệp Tiểu Y có chút hứng thú nói.
“Chết có gì đáng sợ?” Mộc Uyển Thanh mở miệng tức giận nói. Cái tên này muốn chơi cái trò chơi gì?
“Thì ra là vậy.” Diệp Tiểu Y hướng tới lưng mình cầm lên một chiếc quạt phất ra nhẹ nhàng đi tới.
Mộc Uyển Thanh lập tức trong tay thủ sẵn con dao, chỉ cần đợi Diệp Tiểu Y sơ hở liền ra tay. Diệp Tiểu Y đưa tay phất mạnh vài lần. Sau đó liền thu lại đặt bên hông.
“Ngươi… là làm cái gì?” Mộc Uyển Thanh cảm nhận được một cái sắc bén nội lực bay ngang qua mở miệng hỏi.
Leng…. keng… lồng sắt lập tức vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống mặt đất.
“Chết quả thực không đáng sợ, vậy nên ta sẽ để ngươi sống. Cút đi, trốn càng xa càng tốt, tốt nhất đừng có chết. Cũng đừng nghĩ đến việc trả thù nữa, ngươi làm không được. Hôm nay, ta vui vẻ không cùng ngươi tính toán.” Diệp Tiểu Y quay người lại thở dài nói.
Vào ngay lúc này, hai người thân quen đang đứng trước mặt nhau, nhưng chẳng ai nhận ra ai.
“Ngươi… ta không cần ngươi thương hại, chết đi.” Mộc Uyển Thanh lập tức lần nữa đột kích hướng tới Diệp Tiểu Y ra tay.
“Không biết sống chết.” Diệp Tiểu Y khẽ phất tay lập tức vũ khí của Mộc Uyển Thanh liền rơi trên mặt đất. Sau đó lập tức đánh một chưởng khiến nàng lui về phía sau ngã xuống đất.
“Cút đi.” Diệp Tiểu Y lạnh băng nói. Nếu không phải hắn thấy nàng có chút đáng thương. Còn có một cái gì đó ngăn cản hắn quyết tâm ra tay hạ sát thủ, nàng đã sớm là một cái người chết.
“Phụt… từ lúc đến đây, ta đã không mang theo tâm trí trở lại rồi… hôm nay ngươi không chết, chính là ta chết.” Mộc Uyển Thanh miệng đều phun máu đến, có thể thấy bị thương không nhẹ.
“Ngu ngốc nữ nhân. Nói cho ta biết tên của ngươi.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng có chút ngoài ý muốn nói. Không nghĩ nhẹ như vậy một chưởng khiến nàng bị thương nặng như vậy.
“Đợi khi ngươi chết ta sẽ nói.” Mộc Uyển Thanh lau đi khóe miệng vệt máu cố gắng đứng lên nói.
“Miệng đủ cay độc. Cứ như vậy muốn chết sao? Nếu vậy thì hắn chết cũng quá vô ích rồi. Tên Diệp Thần đó, khi chết vẫn hình như kêu tên của ngươi thì phải. Thật sự là cái kẻ đáng thương.” Diệp Tiểu Y khiêu khích nàng nói.
“Ngươi… không cho phép nhục mạ nàng.” Mộc Uyển Thanh đều tức giận nói.
“Cút đi, đợi sau khi dưỡng thương khỏi lại đến. Ta không muốn giết vô danh tiểu tốt không có danh tiếng. Mạng của ta tại đây, tùy ngươi đến lấy. Chút thạch cao bột không làm mắt ngươi mù được, rửa đi liền hết… giờ thì đi đi.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng mở miệng nói.
“Ta sẽ để ngươi hối hận vì ngày hôm nay thả ta đi.” Mộc Uyển Thanh lập tức như kiếm được động lực lập tức đứng dạy quay ngườ lướt ngang qua Diệp Tiểu Yi hướng ra ngoài nhanh chóng chạy ra.
Ngày hôm nay, ông trời muốn trêu đùa hai người. Số phận cho hai người gặp gỡ lại khiến hai người biệt ly. Gặp nhau mà cũng như không gặp. Lượt qua nhau lại chẳng biết được người kia là ai.
Lúc nàng chạy ra bên ngoài, đệ tử Tiêu Dao phái cũng bắt đầu huy động đến vay chặt lại nàng.
Đưa dao cầm lên tay, Mộc Uyển Thanh đề phòng khi nghe thấy tiếng kiếm được rút ra đang bao vây mình.
“Giáo chủ đại nhân ngươi không sao chứ? Đem thích khách giết chết.” Tô Tinh Hà lập tức chạy đến cảnh Diệp Tiểu Y mở miệng lo lắng nói.
“Dừng tay lại, các ngươi lui sang một bên thả nàng đi.” Diệp Tiểu Y lạnh lùng ra lệnh nói.
“Giáo chủ không thể thả hổ về rừng.” Tô Tinh Hà mở miệng nói. Nàng nhất định quay lại ám sát.
“Ta ổn với điều đó. Việc này cứ quyết định như vậy.” Diệp Tiểu Y lạnh băng nói.
“Giáo chủ?” Tô Tinh Hà lo lắng.
“Ta nói mọi thứ vẫn ổn, thì mọi chuyện sẽ vẫn là như vậy. Lệnh ta các ngươi còn không nghe? Muốn chết?” Diệp Tiểu Y hắng giọng mở miệng nói. Các đệ tử lập tức tránh sang hai bên không ai dám trái lệnh.
“Ta nhất định sẽ lại đến.” Mộc Uyển Thanh lập tức nhanh chóng tăng hết tốc lực chạy trốn.
“Giáo chủ ngươi làm như vậy thật sai lầm.” Tô Tinh Hà ngoài ý muốn nói.
“Kệ ta đi, cứ để ta tùy hứng một lần. Dù sao nàng ta cũng chỉ là một cái người đáng thương. Cùng lắm lần sau nàng đến, liền giết chết nàng.” Diệp Tiểu Y thở dài nói.
Tô Tinh Hà không khỏi khinh bỉ, cái gì tùy hứng một lần, ngươi khi nào thì không tùy hứng.
“Giáo chủ đại nhân, đó có phải cô nương đó không?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi. Diệp Tiểu Y suy nghĩ một lúc vẫn là gật đầu.
“Ngươi vốn dĩ không giết hắn, tại sao lại không nói sự thật cho nàng?” Thạch Thanh Lộ không hiểu.
“Không thích, với lại nếu để việc này lộ ra, chúng ta còn thế nào lấy thứ gì cùng Đại Lý giao dịch?” Diệp Tiểu Y tùy ý nói.
“Vậy tại sao ngươi không giết nàng?” Thạch Thanh Lộ thắc mắc.
“Ngươi vẫn về lo cho A Tử đi. Ta giết nàng hay không đó là vấn đề thời gian. Ta mệt rồi giải tán.” Diệp Tiểu Y lập tức bước vào trong phòng đóng cửa lại nói.
“Thanh Lộ, con hỏi quá nhiều rồi đó, khiến giáo chủ đại nhân giận. Ngươi thực sự không được cái lợi gì.” Tô Tinh Hà thở dài nói.
“Rõ ràng giáo chủ quan tâm cô gái đó, muốn nói dối nàng, cho nàng một cái lý do để sống. Làm việc tốt đều không chịu thừa nhận.” Thạch Thanh Lộ không khỏi mở miệng nói. Cái tên này thật sự đáng ghét, cũng thật đáng yêu.
Trong phòng lúc này, Diệp Tiểu Y cầm chiếc quạt trên tay đều ném mạnh trên sàn.
“Khốn nạn, một cái nữ nhân. Tại sao ta lại không thể ra tay chứ? Rõ ràng có thể giết chết nàng. Lại không ra tay được. Còn muốn đương cái người tốt. Mình điên rồi.” Diệp Tiểu Y tức giận nắm chặt tay. Mộc Uyển Thanh cô gái này khiến cho lòng hắn cảm thấy lo lắng. Các hắn đối xử với nàng, hoàn toàn trở lên khác lạ. Thậm chí còn làm những điều chẳng mấy bình thường.
Thứ cảm xúc thừa thãi này hắn không cho phép tồn tại, hắn không cho phép mình trở nên yếu đuối. Bằng cách nào đó, hắn phải giết chết nàng, chính tay giết chết nàng. Hai người thân quen, bước qua cuộc đời nhau, cùng một lúc yêu thương, nhưng cùng một lúc muốn giết đi người đó.
Mộc Uyển Thanh lúc này sớm chạy thoát ra khỏi Tiêu Dao phái, bị thương quá nặng khiến nàng cơ thể đều suy nhược. Thứ nâng đỡ bước chân của nàng bây giờ chính là nàng ý chí trả thù. Bước đến bờ sông bên trên, nàng bắt đầu rửa đi trên mặt bột thạch cao, tầm nhìn cũng trở lại, nhưng cuối cùng lập tức phun ra một vũng máu, ngã xuống bên trên dòng sông.
Cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, không chút khó chịu. dòng nước mát lạnh chảy qua. Nếu cứ thể để mặc nàng phải chết là không thể nghi ngờ.