Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 707: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Sư... Phụ!!!

“Ngươi nhìn ta thế có phải cảm thấy bổn miêu rất soái. Nghĩ trở thành bổn miêu nữ nhân rồi phải không? Meow...” Diệp Thần vuốt vuốt mình chiếc râu cảm giác mình rất đẹp trai một dạng.

Đông Phương Bạch theo bản năng lắc lắc cái đầu. Soái cái quỷ, một con mèo soái ở cái điểm nào sao nàng không nhìn ra chứ? Nhìn từ đầu đến đuôi nhìn cả đít cũng có thấy mỗi chữ Tiện thôi à.

“Không phải sao? Vậy có phải bị ta vĩ đại ý tưởng đem ngốc choáng rồi? Bổn miêu biết mà, trong đầu miêu gia, một rổ kiến thức. Thật ra bổn miêu tính cả rồi, ngươi nghĩ bổn miêu là ai? sai thế đéo nào được. Meow...” Diệp Thần một bộ dạng tự cho là đúng nói.

Đông Phương Bạch mặt có chút đần đần nhìn cái này con mèo lại lần nữa theo bản năng lắc lắc mình cái đầu. Ta thấy con mèo ngươi mới là bị ngốc đâu. Tạo ra loài quái vật như vậy, là muốn đem loài người giết chết hết sao hả? Nghĩ chút đã cảm thấy rùng mình rồi.

“Không phải nốt? Meow...” Diệp Thần cái đuôi có chút dựng lên cảm thấy có chút bực mình. Móa, vậy ngươi đứng đơ như vậy là vì cái vấn đề gì hả?

“Lắc lắc… Gật gật...” Đông Phương Bạch theo bản năng lắc lắc sau nghĩ đến cái này con mèo hỏi liền gật gật mình cái đầu nói.

“Lắc rồi lại gật? Meow… ngươi điên sao?” Diệp Thần nghi hoặc một bộ nhìn Đông Phương Bạch kiểu như ngươi đứng xa ta ra, coi chừng lây bệnh cho ta một dạng.

“Có con mèo nhà ngươi điên ý. Ngươi tạo ra một đống quái vật như vậy, là muốn chúng ta đều chết hết sao hả? Trở thành thần, thân cái con khỉ. Ngươi là cái con mèo điên, có chết liền chết một mình đi. Mau mau đưa cho ta thuốc giải.” Đông Phương Bạch lập tức túm Diệp Thần con mèo này bộ lông nói.

“Éc… từ từ đừng lắc, bổn miêu chóng mặt… Meow… có tin miêu gia kiện ngươi tội bạo lực âm mưu lật đổ chính quyền không hả? Meow…” Diệp Thần bị lắc đều cảm thấy đầu óc nhanh không chịu được nói.

Đông Phương Bạch vẫn là áp chế lại mình sự tức giận thả ra cái này đáng chết con mèo cho nó một cơ hội sống, hiện tại nó mà chết. Giang hồ này sợ liền đại loạn đi.

“Ngươi đưa đây.” Đông Phương Bạch bất bình không nhìn thẳng cái này con mèo đưa ra bàn tay nhỏ nhắn thon dài ra lệnh nói.

“Đưa cái gì? Meow… à cái này hả? y da, thật là muốn sờ thử cũng không cần lộ liệu vậy chứ. Meow… giữa thanh thiên bạch nhật xàm xỡ bổn miêu. Nữ nhân các ngươi cũng quá thô bạo đi… Meow… ngại quá… ngại quá...” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch đưa tay ra liền nghi hoặc sau đó liền thẹn thùng đưa hai chân trước che mình bí hiểm chỗ xấu hổ nói.

“Phụt… ta khinh… con mèo chết tiệt ngươi nghĩ đi đâu vậy hả? Ta là nói thuốc giải, thuốc giải đó hiểu không? Ngươi chế ra cái đó chết tiệt loại thuốc nhất định có thuốc giải.” Đông Phương Bạch giận sôi người nói.

“Thuốc giải sao? Meow...” Diệp Thần mừng hụt lười biếng vuốt vuốt mình cái đuôi nói.

“Đúng vậy, là thuốc giải.” Đông Phương Bạch gật đầu mở miệng nói.

“Thuốc giả hả? Meow...” Diệp Thần có chút lúng tung hỏi.

“Không ngươi nghĩ là cái gì hả? Đừng nói là không có nhá.” Đông Phương Bạch thấy con mèo chết tiệt này câu giờ có chút mất kiên nhẫn nói.

“Nói như đúng rồi ấy nhỉ? Meow...” Diệp Thần cười huề mở miệng nói.

“Vậy thì đưa đây. Đừng có tốn thời gian nữa.” Đông Phương bạch thúc dục nói.

“Không có Meow…” Diệp Thần thành thật vuốt vuốt đầu đuôi khai báo.

“Ngươi đùa vui thật đấy.” Đông Phương Bạch thẫn thờ rồi cười lớn một cái nói.

“Meow… bổn miêu nhìn giống nói đùa sao?” Diệp Thần nghi hoặc sờ sờ mình bản mặt mèo hỏi.

“Ngươi vừa nói nói là… thật hả?” Đông Phương Bạch có chút manh động hỏi.

“Ta nói rồi đây, ngươi nói đúng. Ta không có thuốc giải. Ta không nói thật chẳng lẽ là giả hả? Meow...” Diệp Thần một bộ dạng điếc không sợ súng nói.

Hắn nói là thật, hẳn cải tạo qua loại virut thây ma này, nhưng thuốc giải á? Hắn còn chưa có ý định chế ra. Dù sao hắn vốn không thuộc típ người thích dọn dẹp những thiệt hại mình gây ra.

“Ngươi… ta.. ngươi… ngươi chế ra loại thuốc kinh dị đó mà không chế ra thuốc giải, ngươi điên rồi sao? Giờ làm thế nào đấu với bọn quái vật đó hả? Còn trở thành chúa cái khỉ. Mau theo ta trở về môn phái, không chế ra thuốc giải. Đừng nghĩ xuống núi.” Đông Phương Bạch đều muốn đập đầu vào tường chết quách đi nói.

Muốn đối đầu với quái vật không biết đau không biết sợ hãi, thậm chí còn phát ra kinh người như vậy sức mạnh. Kiếm cùng cái gì ám khí cho dù đem nội lực truyền vào thì khi chém vào xương cũng sẽ xuất hiện những vết hỏng trên thanh kiếm. Trừ những thanh danh kiếm chém sắt như chém bùn nhưng hiện tại đã không có người có thể luyện ra, hoặc cũng đã biến mất trong lịch sử.

Nói chung hiện tại, chẳng có gì có thể chống lại đám xác chết biết đi đó cả.

“Ách, miêu gia khó khăn lắm mới xuống núi. Còn chưa có đi ăn qua tửu lâu, kỹ viện, chưa ngủ qua danh kỹ hàng đầu, không trở về… Meow... ” Diệp Thần thà chết không chịu trở về nói.

“Một con mèo như ngươi, ngủ cùng mỹ nữ thì có thể làm cái gì chứ?” Đông Phương Bạch đều muốn đem cái này con mèo dâm tiện đập chết.

“Làm gì… Meow… ngươi thử là biết.” Diệp Thần không phục nói. Đều gần đến mười hai giờ, lão tử cái gì cũng sẽ lớn lên. Cái đó cũng sẽ lớn lên, đến lúc đó… những tháng ngày cấm dục khi làm một con mèo, và những dục hỏa bị ngươi gây ra có thể giải tỏa được rồi. Hiện tại muốn bổn miêu quay về… Mà đợi đã…

Mười hai giờ, chẳng phải là lúc… Nghĩ đến đây Diệp Thần lập tức lao thẳng vào rừng sâu thẩm bên trong với tốc độ nhanh kinh người.

“Này… mèo điên… Ngươi bị sao vậy? Theo ta trở về.... Ngươi đừng chạy,... theo ta trở về.” Mắt thấy cái này con mèo điên chạy trốn, Đông Phương Bạch ôm lên Nhậm Doanh Doanh sử dụng khinh công lập tưc đuổi theo.

“Không ổn, không còn kịp nữa.” Diệp Thần thấy Đông Phương Bạch đuổi theo hắn từ đằng sau lập tức có chút gấp. Tuyệt đối không thể bị nàng nhìn thấy. Nhưng hiện tại ở dưới cơ thể con mèo này, không sử dụng Linh, hắn tốc độ chỉ hơn Đông Phương Bạch không bao nhiêu. Vừa rồi vận dụng Rinegan cùng Mộc Độn đủ khiến hắn tiêu hao khá lớn.

“Xem ra muốn dùng chiêu này.” Diệp Thần lập tức nghĩ đến Tiểu Ly cửu vỹ tại trong hệ thống sủng vật bên trong có thể thôn thiên, tạo ra ngắn hạn Nhật Thực cùng Nguyệt Thực. Nhưng đem cái này tiểu khả ái thả ra. Nhìn thấy hắn trong dạng mèo này sẽ cười chết hắn mất.

“Không được chạy. Cuối cùng cũng tím được ngươi.” Đông Phương Bạch dứt khoát liều mạng truy đuổi đưa cái này con mèo trở về, nhưng từ đằng sau màn đêm đang đuổi theo nàng vào lúc nàng bắt được đến cái này con mèo cái đuôi toàn bộ ánh sáng liền biến mất đem cái con mèo này giấu vào màn đêm.

“Nguyệt Thực? Mình vừa bắt được đuôi con mèo đó đúng không nhỉ?” Đông Phương Bạch lẩm bẩm hai nhận định tình huống đôi tay nắm chặt đuôi con mèo mềm mại bộ lông bỗng nhiên thay đổi cảm giác thành một cái gì đó như da thịt con người.

Nguyệt Thực trong chớp lát qua đi, ánh sáng trở lại với mọi người, dần dần từ màn đêm chiếu sáng hiện ra trước mặt nàng một gương mặt thân quen hơn khiến nàng không thể thân quen hơn.

“Sư… sư… phụ!!!” Đông Phương Bạch bất ngờ sốc bật thốt lên. Đôi mắt không tin vào mắt mình nhìn màn đêm chiếu sáng nụ cười đôi môi đến ánh mắt của cái này nam tử đầy mê hoặc. Xung quanh giữa rừng núi ánh trăng chiếu xuống nàng cũng chính thức chạm mặt người lạ thân quen này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK