Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giáo chủ đại nhân, chuyện này tuyệt đối không thể. Ta cảm thấy cái này cô nương rất nguy hiểm. Tinh Túc phái lớn mạnh như vậy, lại có người dám yêu cầu hợp sức. Ta e đây là cái bẫy được bầy ra.‘ Tô Tinh Hà lo lắng mở miệng khuyên can nói.

Hiện tại, Diệp Tiểu Y chính là môn phái người đứng đầu. Hắn hiện tại mà xảy ra cái vấn đề gì. Tiêu Dao phái lập tức sẽ rơi vào thời kỳ đen tối. Những vấn đề trời đánh hắn bầy ra, ai đến thu dọn cơ chứ.

“Không cần lo lắng, một tiểu cô nương mà ta cũng không đối phó được. Nói cái gì đối phó một cái môn phái. Rồi lấy cái gì chống lại cả thiên hạ. Tin tưởng ta. Ta cũng muốn xem cái cô nương này rốt cuộc có tài cán gì, dám nói giúp ta đánh gục Tinh Túc Phái.” Diệp Tiểu Y đập quạt vào lòng bàn tay vài cái từ tốn nói.

“Chưởng môn đại nhân, nàng hiện tại đã được đưa đến bên kia lều. Nếu như xuất hiện cái gì dị tượng. Ngươi chỉ cần phất tay một cái. Sẽ có người xông vào trợ cứu. Dù sao ám tiễn cũng khó phòng bị.” Tô Tinh Hà gật đầu mở miệng nói. Võ công của Diệp Tiểu Y không thể nghi ngờ là khủng khiếp. Một cái cô gái chân yếu tay mềm chắc chắn sẽ không làm gì được nàng. Có lẽ hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Đợi đã… ta bỗng nhiên nghĩ ra một cái chủ ý rất hay. Tinh Hà, nàng thấy mặt của ngươi sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng cười thâm nho nói.

“Chưa thấy được. Ta sợ nàng là Đinh Xuân Thu người phái đến thăm dò, một mực không có chịu gặp mặt qua nàng.” Tô Tinh Hà lắc đầu mở miệng nói.

“Rất tốt, hiện tại ngươi thay mặt ta, giả dạng chưởng môn Tiêu Dao phái đến gặp mặt nàng. Nếu như một lát nàng có hỏi, ngươi cứ việc nói, ta là một cái đệ tử nhỏ, bảo vệ sự an nguy của giáo chủ, không thể rời đi. Nhớ sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng cười nói.

“Giáo chủ đại nhân, ý của ngươi là...” Tô Tinh Hà mở miệng giống như hiểu ý Diệp Tiểu Y muốn.

“Đúng vậy, lừa nàng. Ngươi giả dạng ta đến, thứ nhất nàng sẽ kiêng kỵ ngươi tuổi tác. Thứ hai thân phận danh tính, cả khuôn mặt của ta đều được đảm bảo không tiết lộ ra ngoài. Ngoài ra, ta cũng muốn thử mốt chút nàng độ thông minh. Một hồi, ngươi cứ im lặng trầm ngâm, khi ta ra hiệu, sau đó phất phất cái tay. Ta sẽ thay ngươi biểu đạt ý của mình muốn nói. Như vậy, cũng hạ được uy phong của nàng một bậc. Nếu nàng ám tiễn thực khó phòng… hắc hắc… thì bổn giáo chủ cũng an toàn. ” Diệp Tiểu Y cười vui vẻ nói. Càng lúc nàng càng thực thông mình.

“Giáo chủ đại nhân, ngươi thật nham hiểm nha. Ngươi thì an toàn vậy ta thì sao?” Tô Tinh Hà cười trách, nhưng hắn hoàn toàn đồng ý. Nếu để giả dạng trưởng môn một phái, hắn không nghi ngờ là thích hợp nhất người. Với lại, không tính võ công của Diệp Tiểu Y cao bao nhiêu, võ công của hắn cũng không phải dạng vừa.

“Ngươi đều già như vậy, còn ham sống sợ chết cái gì? Không nghe câu, thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn lẻ loi xuất trăm năm.” Diệp Tiểu Y đối với Tô Tinh Hà vỗ vai an ủi nói. Hắn nói vậy chứ lão già này mạng giai lắm chưa chết được. Tên này mà chết, hắn đi đâu kiếm cái tàng chữ bí kíp môn phái cao thâm đây.

“Đi thôi, thị vệ. Giúp bổn giáo chủ đi áp chế nàng.” Tô Tinh Hà ho khẽ một lát mở miệng nói.

“Giáo chủ đại nhân xổng chuồng.” Diệp Tiểu Y giả vờ lớn tiếng trêu trọc.

Hai người một già một trẻ đi sang bên lều của cô nương này. Vừa mới bước vào, họ thấy cô gái trong một cái ái choàng che đầu lại, lộ ra ánh mắt tinh nghịch cùng đôi môi mỏng. Nàng có một vẻ đẹp vừa xinh đẹp nhưng ẩn ẩn một chút quyến rũ. Cái đánh giá đầu tiên của Diệp Tiểu Y khi nhìn thấy nàng là một con rắn đẹp nhưng mà nọc độc kinh người.

Tô Tinh Hà dựa theo kế hoạch đi thẳng vào trong lều hướng tới chiếc ghế ngồi lên. Một mực mặc lệ cái này cô nương. Tuy nàng thực sự rất xinh đẹp, đủ để gọi là cái mỹ nhân bại hoại, nhưng chẳng là gì so với Diệp Tiểu Y sắc đẹp. Hắn nói chuyện với Diệp Tiểu Y nhiều, sức chịu đựng đối với nữ nhân tăng bạo, một cái này cô gái không đủ đả động hắn thần thái.

“Cái này lão nhân… chưởng môn Tiêu Dao phái sao? Thật tốt âm trầm. Cái tên đệ tử này thật đáng ghét, ánh mắt như vậy khinh bỉ nhìn ta.” Cô nương này đối với chưởng môn đánh giá, xong nhìn không khỏi chán ghét Diệp Tiểu Y, ánh mắt của hắn giống như nhìn thấu nàng vậy.

“Cô nhóc, chưởng môn đại nhân của chúng ta cũng đã tới rồi. Ngươi có cái gì mau nói.” Diệp Tiểu Y bên cạnh chỉ vào cái này cô nương hùng hổ nói.

“Hóa ra đây là giáo chủ đại nhân, thất kính thất kính, vừa rồi tiểu nữ là mạo phạm rồi.” Cô nương tuy đối với cái miệng lớn đệ tử này có chút tức giận, dám quạt nạt nàng. Đợi khi kế hoạch của nàng thành công thì hừ hừ.

Tô Tinh Hà không có nói gì, chỉ cầm nhẹ chén trà lên lấy nấp vuốt vài lần bắt đầu từ tốn uống. Công việc của hắn hiện tại là làm cảnh. Việc còn lại Diệp Tiểu Y sẽ thay hắn lo liệu.

“Ngươi cũng biết ngươi mạo phạm? Hừ, nói rốt cuộc ngươi là ai đến đây có việc gì?” Diệp Tiểu Y lớn tiếng đối với cái này cô gái mạnh miệng. Nàng muốn nhìn cô nương này sức chịu đựng là bao nhiêu.

“Hừ, ta cùng ngươi chưởng môn đại nhân trò chuyện. Ngươi một cái nho nhỏ đệ tử, có quyền gì xen vào?” Cô gái lập tức tức giận nói.

“Ta có quyền gì? Ta là người thay chưởng môn của ta phát biểu, nói chuyện với ngươi. Sao? Một cái nữ nhi vắt mũi chưa sạch muốn cùng ta chưởng môn nói chuyện? Nhóc con ngươi cho rằng ngươi là ai? Kể cả Bắc Tiêu Phong, Nam Mộ Dung đến đây cũng cần phải biết quy củ.” Diệp Tiểu Y đối với nàng hống lên. Quả nhiên trẻ tuổi, thiếu kinh nhiệm nhẫn nhịn.

“Hừ, ngươi thì lớn hơn ta bao nhiêu cơ chứ? Ngươi lấy cái gì kêu ta nhóc con. Ta tên A Tử. Gọi Ta A Tử cô nương. Một cái nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ta còn không biết ngươi rốt cuộc là cái gì giới tính đâu. Có gì hơn ta mà dám nói.” A Tử tức giận đối với cái này đệ tử hống hống, sau liền lẩm bẩm hai câu.

“Ta… đương nhiên là nam nhân. Ngươi muốn thử một chút, theo ta lên giường.” Diệp Tiểu Y vỗ ngực đảm bảo nói.

“Háo sắc.” A Tử đỏ mặt, đối với cái nam nhân mặt dày vô sỉ như vậy nàng là lần đầu tiên thấy.

“Làm một thằng đàn ông chính nghĩa. Là phải háo sắc. Nếu như đã muốn hiếp một cái nữ nhân phải khiến nàng mang thai. Nếu không là một cái đồ vô dụng. Dù sao đàn ông vốn là bọn súc sinh.” Diệp Tiểu Y lý lẽ nói.

“Vô lại. Giáo chủ đại nhân, uy danh của ngươi vang vọng tứ phía, người người khiếp sợ. Tại sao lại có cái đệ tử như vậy bỉ ổi chứ.” A Tử tức giận đùng đùng, đối với cái này giáo chủ giả mở miệng.

“Chém, chém… phập phập.” Tô Tinh Hà lập tức đưa tay mua may chỉ về phía của A Tử xong lại từ tốn uống trà. Đây chính là nghệ thuật hắn học được từ Diệp Tiểu Y trà đá chém gió.

“Hả? Giáo chủ đại nhân, ngươi vừa rồi là muốn thể hiện cái gì vậy?” A Tử có chút tức giận nói. Nàng không phải đi nhầm nhà thương điên rồi chứ? Một cái đệ tử thì dâm tặc, một cái chưởng môn thì im lặng như tờ.

“Vẫn chưa thông não sao hả? Ý chưởng môn chúng ta muốn nói là nhìn ngươi hàng ngon đấy, giá bao nhiêu một đêm. Đúng không?” Diệp Tiểu Y mở miệng vỗ vai của A Tử cười nói.

“Phụt… khụ khụ...” Tô Tinh Hà lập tức trà đều phun ra ngoài vừa vặn phun vào A Tử trên mặt. Cái Diệp Tiểu Y này thế mà cũng nói ra được cửa miệng sao?

“Các ngươi… á… thực tức chết ta.” A Tử rốt cuộc không nhịn được mà gào lên. Hai cái tặc tử, một cái miệng thối, một cái thần kinh không ổn định.

“Khụ khụ, xin lỗi, nhầm nhầm. Giáo chủ nàng không phải gái bán hoa, mặc dù nàng nhìn giống. E hèm, giáo chủ đại nhân nói. Nếu như không phải đến đây bán, vậy thì ngươi đến có cái việc gì.” Diệp Tiểu Y giả vờ vô tội nói.

“Giáo chủ đại nhân, ta là đến giúp ngươi diệt gọn Tinh Túc Phái. Trong chuyện này tiểu nữ có thể giúp ngươi làm được. Nhưng mà...” A Tử vừa mở miệng vừa cởi ra áo choàng ngoài phi phun đầu nước nói.

“Điều kiện là cái gì? n mông tròn đấy. Ta nói quần áo bó sát rất hợp với ngươi. Thế nào, nghĩ kỹ một chút ta chịu thiệt, tối cho ngươi trên người ta thi triển cưỡi ngựa xem hoa. Coi như điều kiện trao đổi.” Diệp Tiểu Y đưa tay sờ sờ A Tử một chút cái mông không hề kiêng dè nói. Ngươi ở lão tử địa bàn, lão tử có đè ngươi ra. Ai dám lên tiếng nói.

“Điều kiện, ta vốn muốn làm một cái phân đà chủ… nhưng hiện tại… ta chỉ muốn cái mạng của tên súc sinh nhà ngươi.” A Tử tức giận muốn liều mạng với cái tên khốn nạn này.

“E hèm...” Tô Tinh Hà lập tức hắng giọng một cái. A Tử lập tức ngoan ngoãn lại nhìn.

“Chưởng môn nói rằng, ngươi có cái gì kế sách có thể giúp chúng ta. Phải biết, Tinh Túc phái, nhỏ như vậy môn phái, chúng ta không cần sự trợ giúp của ngươi vẫn có thể đánh nát nó.” Diệp Tiểu Y tiếp tục lên tiếng nói.

“Ta là đệ tử của Đinh Xuân Thu lão tặc. Ta có thể giúp các ngươi hạ độc các đệ tử trong môn phái. Khi đó… các ngươi còn không phải dễ dàng diệt đi Tinh Túc phái sao?” A Tử nham hiểm nói.

“Ồ, ngươi là đệ tử của Đinh Xuân Thu lão tặc tử? Lại đi phản bội sư phụ mình? Rốt cuộc là cái gì lý do đâu. Xem ra ngươi cùng hắn là một dạng người. Yên tâm, Tiêu Dao phái không quan tâm ngươi là cái gì dạng người. Chỉ cần đủ thông minh, một chút mánh khóe tùy ngươi làm.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.

“Hừ, là hắn ép ta thôi. Tên lão già đối, luôn luôn cảnh giác ta, một chút tài năng võ công cũng không chịu dạy cho ta. Đã thế còn ham mê ta sắc đẹp. Muốn đối với ta giở trò đồi bại, ta muốn hắn phải trả giá.” A Tử độc ác nói. Ánh mắt tràn đầy căm hận.

“Sự giúp đỡ của ngươi chúng ta không cần.” Diệp Tiểu Y lên tiếng từ chối nói.

“Ngươi nghĩ kỹ sao? Nếu có sự giúp đỡ của ta...” A Tử có chút ngạc nhiên nhìn đến giáo chủ đại nhân mở miệng nói. Nàng vốn nghĩ nếu nàng chịu giúp Tiêu Dao phái sẽ nhất định đồng ý, dù sao giang hồ đều biết. Tiêu Dao phái không còn mạnh như trước. Ngoài ra bằng một ít thủ đoạn, nàng cũng đến được một số tin tức khó khăn của cái này môn phái.

“Một kế hoạch hoàn mỹ là kế hoạch dù có khủng khiếp thế nào thì kết quả của nó vẫn sẽ thành công. Có một cái ngươi, ít một cái ngươi, không có vấn đề gì cả. A Tử cô nương. Ngươi nghĩ ngươi có thể giúp được cho chúng ta cái gì? Ngươi tìm đến đây? Tức là đã không còn đường lui. Ngươi cho rằng một kẻ lạc loài có quyền ra cái gì điều kiện sao? Có lẽ Đinh Xuân Thu đã sớm biết ngươi có ý đồ bất chính đi. Ngươi đủ nham hiểm, nhưng không đủ thông minh. Cái vấn đề này sẽ làm mọi chuyện khó khăn hơn. Lợi dụng kẻ não ngắn sẽ không vi diệu bằng lợi dụng một người não dài.” Diệp Tiểu Y Không chút nào che giấu mở miệng nói.

“Ta...” A Tử có chút gấp gáp, cái này nam tử nói đúng. Nàng thực sự đã đến bước đường cùng mới chạy đến cầu cạnh Tiêu Dao phái. Hiện tại cơ thể nàng đã bắt đầu phát dục, cũng chuẩn bị đến lúc hái trái ngọt. Đinh Xuân Thu sẽ không nghi ngờ đối với nàng động thủ. Hiện tại nàng nếu bị phát hiện ra trốn tránh, lập tức sẽ bị hạ độc vào người. Sống không bằng chết.

“Ngươi đã không có gì để giao dịch? Cũng chẳng còn đường lui? Thế nào? Ngươi sẽ làm gì tiếp theo?” Diệp Tiểu Y mở miệng cân nhắc.

“Ta…” A Tử động sát ý lóe lên lập tức bị Tô Tinh Hà, cùng Diệp Tiểu Y phát hiện liền sợ hãi thu lại mình ý tưởng. Vốn dĩ nàng định hạ độc ngấm ngầm Tô Tinh Hà sau đó có thể bằng vào công trạng trở lại trong Tinh Túc Phái. Đinh Xuân Thu cũng sẽ tạm thời vì chuyện này sẽ không đối với nàng xuất thủ.

“Động sát ý? Muốn giết giáo chủ sao? Ngươi gan cũng to đó. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.” Diệp Tiểu Y cầm chặt lấy tay nàng bóp mạnh rơi xuống một con dao nói.

“Ta… Tiểu nữ xin phép cáo lui trước.” A Tử lập tức muốn rút gọn rời đi nói.

“Đã vào đến đây? Còn muốn đi ra? Tiêu Dao phái không phải là nơi ngươi thích vào là vào, thích ra là ra được.” Diệp Tiểu Y lập tức đối với nàng điểm huyệt nói.

“Ngươi… khốn nạn, thả ra ta. Đây là cách các ngươi đối xử với khác nhân sao? Uổng cho Tiêu Dao phái vang danh thiên hạ, cũng so với Tinh Túc Phái tà phái khác gì nhau chứ.” A Tử lập tức khinh bỉ nói.

“Đừng so sánh chúng ta với loại thấp kém môn phái như vậy. Một cái Tinh Túc phái nói cái gì tà phái? Chỉ là trẻ con nghịch ngợm mà thôi. Trên đời này không có người tốt, tiểu cô nương, chỉ có kẻ ngốc không biết làm việc xấu.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.

Nếu nói Tiêu Dao phái là chính phái, hắn chính là nhổ vào, chi nhánh môn phái? Bảy Mươi Hai Động Bốn Mươi Hai Đảo, vô số giáo phái nhỏ lẻ. Chưa tính Tây Hạ, Nhất Phẩm Đường,... Nói chuẩn một chút Tiêu Dao phái chẳng phải dạng tốt đẹp gì. Một cái không hơn không kém đại boss hắc thủ phía sau màn xã hội đen.

“Ngươi muốn làm cái gì?” A Tử sợ hãi nói. Đối mặt với ánh mắt của Diệp Tiểu Y lần đầu tiên nàng thấy sợ hãi như vậy. Cảm giác như mình cái gì đều dễ dàng bị hắn xem thấu.

“Ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một bán cho ta tất cả những gì ngươi có. Hai cứ im lặng làm tiểu tiết trong lịch sử mà chết đi. Nghĩ cho thật kỹ, vì thứ ngươi bán, sẽ không thể chuộc lại.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt nói.

“Nếu như ta bán ca linh hồn của mình lẫn cơ thể này cho ngươi… ta có thể được gì sao?” A Tử sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói.

“Ai biết được chứ? Muốn càng nhiều thì càng phải bỏ ra nhiều. Nhưng tại sao lại bán cho ta, bán cho giáo chủ đại nhân? Không tốt hơn sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Ta không muốn lãng phí cuộc đời của ta trên một cái lão nhân, ngoài ra, ta thấy được ngươi ở trong môn phái giá trị không kém giáo chủ. Hắn có thể để ngươi thay hắn phát biểu tùy ý, không đơn giản.” A Tử mở miệng nói.

“Rất thông minh.” Diệp Tiểu Y sờ mặt của nàng nói.

“Đừng động đến ta. Rốt cuộc có thể sao? Ta có thể cho ngươi tất cả những gì ta có, nhưng bù lại ngươi có thể cho ta cái gì?” A Tử mở miệng nói.

“Ngươi có thể sử dụng mình thủ đoạn để lợi dụng ta. Lợi dụng càng nhiều thì thứ ngươi có được càng nhiều. Lợi dụng không được thì đó là việc của ngươi. Khi ngươi có được cái gì ngươi cũng không cần phải giải thích, nhưng khi mất đi cái gì thì cũng chẳng cần phải giải trình.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.

“Ta sẽ hảo hảo mà lợi dụng ngươi.” A Tử mở miệng nói.

“Ngươi tự tin vậy sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nói. Lợi dụng hắn? Với trí thông minh của nàng chưa đủ.

“Ngươi và ta giống nhau. Đều không muốn làm việc tốt, sinh ra đều đã là người xấu. Chẳng qua ngươi hung ác hơn ta thôi.” A Tử đối với Diệp Tiểu Y có nhất định độ sợ hãi nói. Nàng cảm thấy được con người này không phải là người nàng có thể tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay như mấy cái nam nhân ngu ngốc khác.

“Ồ? Ta đúng là không muốn làm việc tốt. Vì một khi đã làm thì phải làm những điều vĩ đại. Đem nàng đi. Một lát đem đến ta phòng.” Diệp Tiểu Y phân phó quay người đi nói.

“Giáo chủ đại nhân giữ nàng lại quá nguy hiểm.” Tô Tinh Hà khuyên can.

“Ta biết, nhưng hãy giữ bạn bè gần với mình, nhưng hãy giữ kẻ thù gần hơn nữa. Nàng có tham vọng, vậy ta phải lợi dụng tốt nó. Chẳng có kẻ nào đánh giá tốt mình hơn kẻ thù của mình đâu. Họ luôn nhìn chằm chằm chúng ta. Ngoài ra nàng ta có thể giúp Thạch Thanh Lộ thông minh hơn một tý đó.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.

“Ta thấy là ngươi là háo sắc đâu, giáo chủ đại nhân. Ngươi đừng quên còn có con gái của Vô Nhai Tử chưởng môn. Nàng nhưng là ngươi...” Tô Tinh Hà nhắc nhở.

“Thì sao chứ? Vô Nhai Tử hắn đem nàng bán cho ta, chứ không phải giao cho ta. Hai cái cùng một đặc điểm nhưng khác xa nhau về tính chất. Với lại con gái xinh đẹp như nàng mang đến nhiều phiền phức hơn là đem đến lợi ích. Không phải là ghen ghét đâu, mà là theo bản năng khi nhìn thấy mấy người cô nương xinh đẹp cười với mình, là lũ ngốc nào đó lại lại cứ nhìn đâu đâu và cười như một thằng đần. Càng xinh đẹp, thì càng bị dành giật, nữ nhân mà thuộc về kẻ thắng. Dù sao mỹ nữ sẽ chẳng để tâm đến kẻ thứ hai đâu, sẽ chẳng là gì nếu như ngươi không là người đứng thứ nhất. Ai quan tâm chứ?” Diệp Tiểu Y không phủ nhận nói.

“Vậy A Tử cô gái này, chúng ta có nên lợi dụng nàng hạ độc...” Tô Tinh Hà mở miệng nói.

“Không, ta không ngu đến nỗi giao số phận của cả môn phái vào một cô gái có chỉ số thông minh hai chữ số. Dựa vào núi, núi đổ. Dựa vào sông, nước sẽ chảy đi, dựa vào người thì người có chân sẽ bỏ ta đi mất. Sống trên cõi đời này, muốn tồn tại được, chỉ có thể dựa vào bản thân.

“Giáo chủ đại nhân ta rõ ràng.” Tô Tinh Hà cúi đầu nói.

“Nghe ta, qua Tiết Mộc Y bảo hắn chế cho ta mạnh nhất xuân dược. Đến bắt A Tử nàng uống đi. Cái cô gái này đủ hung ác, trước khi cho con mèo ăn thì phải dạy dỗ con mèo đó tước đã. Cho nàng uống trói chân tay nàng lại đem đến ta trong lều. Cứ cách một giờ khi thuốc hết, ta lại tự ắt cho nàng uống đến. Trước tiên phá sập nàng tâm hồn cái đã. Cái sự kiêu ngạo của nàng, trước mặt ta, khiến ta cảm thấy dễ chịu. Dẫm nát nó cũng là một cái thú vui.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt nói.

“Giáo chủ ngươi tốt ác độc.” Tô Tinh Hà không lạnh mà run nói.

“Ta không độc ác, vì con ngươi là động vật, động vật sẽ tàn bạo. Ta chỉ đi trước thời đại thôi.” Diệp Tiểu Y thoải mái ngồi lên bàn uống trà nói.

“Vậy Tinh Túc phái phía thì...” Tô Tinh Hà do dự, hiện tại vẫn chưa có cách nào công phá, một ngày qua đi, thời hạn công chiếm còn hai ngày.

“Đừng lo lắng… lão tử là nhân vật chính. So với bất cứ ai, đều là kẻ được chọn làm người chiến thắng.” Diệp Tiểu Y tự tin nói. Ván cờ này là của nàng, vấn đề là chơi như thế nào mà thôi. Chiếu tướng chỉ là sớm hay muộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK