Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bế bé Thỏ lên giường giúp nàng đắp chăn đi ngủ, Diệp Thần liền lén lén tránh nàng thức giấc rời khỏi Phượng Tổ. Vốn tính ngày hôm nay để bé Thỏ cho hắn thị tẩm, nhưng nhìn đến hắn chơi đùa có chút quá mức cùng với Mộ Dung Ngọc ngoài ý muốn bị bệnh, hắn cần về quan tâm chăm sóc nàng.

“Không nghĩ đều đã khuya đến như vậy.” Diệp Thần bước về đến Mộ Dung gia trời đã tối mịt, đèn đường đều đã tắt. Tránh các lão bà tỉnh lại, Diệp Thần khẽ len lén hướng Mộ Dung Ngọc căn phòng mở ra nàng cánh cửa. 

“Ưm... ” Mộ Dung Ngọc lúc này vẫn an giấc nồng chân đạp ra mình cái chăn, nàng hoàn toàn không hề hay biết Diệp Thần đã ngồi tại nàng bên giường nhìn nàng không rời mắt.

“Cô nàng này khi ngủ tư thế thật xấu, đều là ta nữ nhi thế nào không có điểm nào giống ta.” Diệp Thần đưa tay kéo lại nàng cái chăn giúp nàng đắp lên thở dài nói.

“Diệp Thần… đừng đi...” Mộ Dung Ngọc mộng mơ tại nói mớ.

“Nàng mơ thấy ta?” Diệp Thần lập tức tim có chút đập nhanh, thường ngày cô nàng này đều tỏ ra ghét hắn, không nghĩ tới nằm mơ cũng nghĩ hắn.

“Ta không đi, có ta ở đây.” Diệp Thần trên môi gắn thêm một nụ cười chui vào nàng trong chăn nằm cùng nàng khẽ nói.

“Ngươi đừng… đi… Diệp cún con… đừng chạy… ta cho ngươi… ăn xương… hắc hắc… cho ngươi thường ngày bắt nạt ta… ta cắn ngươi… háo sắc con cẩu...” Mộ Dung Ngọc lập tức nở nụ cười ôm chầm lấy Diệp Thần cắn cắn hắn bả vai nói.

“Cẩu?” Diệp Thần mặt lập tức có chút đen. Nàng lại mơ thấy hắn là cẩu? Còn đòi cắn lại hắn? Mi cắn chó sao? Phi, lão tử đâu phải là chó.

“Tiểu Ngọc… ngươi là muốn chết?” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Ngọc vẫn đang ngủ ngon giấc tức giận. Hắn phải trả thù, phải dạy cho nàng một bài học. Thích cắn lão tử? Lão tử cho ngươi cắn.

Tại trong chăn, Diệp Thần ném ra mình cái quần dài cùng quần lót sang một bên, kéo ra Mộ Dung Ngọc lưu lại vết cắn vô cùng cẩn thận tránh nàng thức giấc. Từ từ chuyển nàng cắn vị trí xuống một tầng thấp mới lạ.

“A… đúng nha… đúng nha… cắn thoải mái đi… hắc hắc...” Diệp Thần với mình cơ thể kim cương bất hoại cảm nhận Mộ Dung Ngọc từ kẽ răng đến lưỡi nóng một cách từ từ thư thoái.

“Ư… ư...” Mộ Dung Ngọc tại trong mơ lúc này cảm giác thấy vô cùng kỳ lạ, nàng mơ thấy một cái ống hút sữa thật to đang tại cắm vào nàng miệng, lúc đưa ra lúc đưa vào mới chịu cho nàng sữa uống. Thật là kỳ lạ hộp sữa.

“Nếu nàng tỉnh lại, nhất định sẽ giận chết mình.” Diệp Thần nhìn thấy mình sản phẩm trắng tinh khiết lưu lại trên Mộ Dung Ngọc mép miệng liền lập tức lau dọn hiện trường phi tang chứng cứ gây án. Hắn biết rõ ràng Tiểu Ngọc đối với hắn có ý thích, nhưng tuyệt đối sẽ không cho hắn vượt qua giới hạn luân lý đạo đức cha con ở giữa. Nếu nàng biết hắn nhân lúc ngủ làm việc này, nhất định không quan tâm đến hắn.

“Lão công ngươi tốt nha, ta giúp ngươi cai quản hậu cung, ngươi lại ở đây chơi bời với mình con gái, thật không bằng cầm thú.” Linh Nhi tại Diệp Thần phi tang mình chất lỏng chứng cứ liền có chút tiểu tính tình xuất hiện trước mắt hắn.

“Ách, Linh Nhi ngươi không thể bỗng dưng như vậy xuất hiện sao? Hù chết ta rồi.” Diệp Thần bị bắt quả tang lập tức có chút giật mình nói.

“Lão công ngươi là nhân vật chính, chết được mới là lạ.” Linh Nhi trêu trọc nói.

“Đừng lại nói đùa, ta còn không phải là đang phiền não chết sao?” Diệp Thần sờ sờ mình đầu nói.

“Có việc gì khiến ta lão công phiền não sao? Lão công ngươi nói nha.” Linh Nhi cũng chui vào Diệp Thần trong chăn, mặc kệ Mộ Dung Ngọc đang ngủ say bên cạnh, kéo Diệp Thần cây xúc xích ngậm vào nói.

“Linh Nhi… ngươi như vậy nóng vội sao?” Diệp Thần thấy Linh Nhi phục vụ mình liền có chút trêu trọc. Cô nàng này mặc dù dâm đãng, hay câu dẫn hắn, nhưng đều có màn dạo đầu nha, hôm nay liền nhảy bổ vào.

“Còn không phải lão công bắt nạt Linh Nhi, đều mấy ngày không cho Linh Nhi uống sữa, nín chết ta rồi.” Linh Nhi thả ra cây xúc xích đem nó liếm dọc nói.

“Vậy là ta sai rồi sao?” Diệp Thần nhìn nàng cười nói.

“Tất nhiên. Lão công ngươi nói đi có việc gì phiền não nha. Ngươi nói chuyện của ngươi, ta làm việc của ta. Đừng lãng phí thời gian, đợi trời sáng ta lại phải trở về trong hệ thống. Ở thế giới bên ngoài ta duy trì không được lâu.

“Ách tốt, thật thoải mái… Linh Nhi lão bà ngươi biết rõ Mộ Dung Ngọc tình trạng chứ?” Diệp Thần nhìn nàng chăm chú nói.

“...” Linh Nhi vẫn miệt mài thổi cây kèn harmonica sơn màu đỏ lạ thường một cách chăm chú không muốn buông ra.

“Ách, ngươi đã bận vậy nếu có liền dùng lưỡi liếm nhẹ ta một cái đỉnh đầu. Nếu không liền thôi.” Diệp Thần thấy Linh Nhi phục vụ mình chu đáo cũng không gián đoạn nàng công việc nói.

Cảm giác mình phía đầu bị liếm tròn một cái, Diệp Thần liền biết Linh Nhi hiểu rõ Mộ Dung Ngọc vấn đề.

“Nàng sẽ chết thật sao?” Diệp Thần nói đến đây không khỏi có chút cô đơn.

Nhả ra Diệp Thần kèn đỏ, Linh Nhi lập tức đè ra hắn ngồi tại hắn trên thân. Nàng muốn dùng cái lỗ khác thổi cây kèn này vang lên nhịp điệu.

“Linh Nhi lão bà nàng còn bên cạnh.” Diệp Thần biết Linh Nhi muốn hắn liền nói.

“Không sao có ta ở đây, nàng sẽ không tỉnh lại.” Linh Nhi hai tay chống lại Diệp Thần trước ngực từ từ để hạ thể nuốt trọn con quái vật vào người.

“Vậy thì thật tốt.” Diệp Thần cảm giác thả lỏng nói.

“Lão công nàng là ngươi nữ nhi, nhưng cũng không phải ngươi nữ nhi. Nàng chỉ là ngươi một giọt máu, nói đúng hơn là ngươi phân thân. Ngươi nhất định phải quan tâm nàng như thế sao?” Linh Nhi cảm giác mình thân thể bị xâm phá có chút rên nhẹ hừ hừ nói.

“Nhất định phải. Ta chỉ có bảy ngày đều đã qua năm ngày, ta không còn nhiều thời gian. Vậy nên ta muốn...” Diệp Thần nhìn Linh Nhi tại trên người mình di chuyển liền phối hợp theo nàng nói.

“Không được…. ư…” Linh Nhi lão bà ngồi mạnh cái mông xuống, đem cây côn cắm sâu vào trong không thấy cán tức giận nói. 

“Ta còn chưa có nói gì mà.” Diệp Thần nhìn Linh Nhi như vậy phản ứng mạnh nói.

“Ta nói là không được, lão công là ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên. ư… ta … ta làm sao không biết ngươi nghĩ cái gì...” Linh Nhi không ngừng di chuyển mình cái hông đem môi dán tại Diệp Thần cái môi nói.

“Ngươi đoán được?” Diệp Thần nghi ngờ.

“Ngươi không phải định mượn ta sức mạnh sao? Phản Chiếu Thiên Đạo phủ nhận cùng khẳng định bất kỳ tất cả. Nhưng cái giá phải trả rất lớn, ta không muốn để ngươi mạo hiểm.” Linh Nhi nằm tại Diệp Thần trên người thở ra từng hương lan thơm mịn, nàng tới giới hạn.

“Như ngươi nói ta là nhân vật chính… sẽ không chết được.” Diệp Thần đem nàng đặt dưới thân chuyển thành chủ động tư thế.

“Đồ ngốc chỉ là nói chơi mà thôi. Ngươi sẽ chết thật đó. Phản Chiếu Thiên Đạo vô cùng kỳ bí, nàng là ngươi, mà ngươi cũng là nàng. Ngươi thừa nhận nàng, cũng là phủ nhận bản thân. Ngươi thừa nhận bản thân chính là phủ nhận nàng. Dù chỉ là một chút nguy hiểm… ta cũng khôn để ngươi… ư… mạo hiểm...” Linh Nhi ôm lấy Diệp Thần cái cổ cảm nhan được hắn mạnh mẽ đâm sâu một chút thật mạnh vào bản thân liền cắn răng chịu đựng.

“Ta...sẽ sống. Cho ta mượn ngươi sức mạnh đi.” Diệp Thần muốn ngủ phục nàng, liền mạnh mẽ đem nàng đè ra thực hiện từng cú thúc thật mạnh mẽ.

“Lão… a… công ngươi thật dư dội… nhưng ta tuyệt đối không cho ngươi mượn.” Linh Nhi cảm nhận mình bị công phá vẫn kiên trì đáp án. 

“Ta thật không còn cách nào nữa rồi… Ngươi không thể giúp ta sao?” Diệp Thần đem mình kiềm chế phóng vào Linh Nhi trong người ôm lấy nàng nói. Hắn cảm thấy thật bất lực, chưa bao giờ hắn cảm thây mình vô dụng đến vậy.

“Không thể… xin lỗi lão công.” Linh Nhi hứng chịu Diệp Thần sự tức giận, hai chân đều run rẩy nói.

“Linh Nhi ngươi nói thật sự không có cách nào sao?” Diệp Thần không chịu thất bại nói.

“Ngươi có thể từ bỏ Tuyết Cơ sao?” Linh Nhi nhìn Diệp Thần nói.

“Không thể.” Diệp Thần khẳng định.

“Vậy ngươi phải từ bỏ Tiểu Ngọc. Lão công không có gì trên đời là hoàn mỹ. Đôi khi ngươi cần phải biết từ bỏ. Ngươi cần gì vì một người không tồn tại, một người sinh ra do sai sót mà bận tâm?” Linh Nhi an ủi Diệp Thần nói. Mộ Dung Ngọc là đặc thù tồn tại, nàng không có linh hồn, vậy nên sau khi chết sẽ không có nơi nào nàng đến, không có địa ngục, không có thiên đàng, nàng sẽ theo cách nàng xuất hiện mà biến mất. Nếu muốn để nàng sống, chỉ có một cách, để nàng hấp thu Tuyết Cơ linh hồn tự mình hình thành linh hồn. 

“Nếu như nàng là ta một phần, vậy yêu cùng quan tâm bản thân mình sẽ là sai sao?” Diệp Thần mở miệng đáp.

“Nàng còn có ba ngày… ngươi phải nhanh chóng ra quyết định lão công. Dù ngươi quyết định là gì ta đều ủng hộ ngươi. Vượt quá ba ngày, Tuyết Cơ linh hồn sẽ bị nàng hấp thụ, nhớ kỹ để kéo dài càng lâu cả Tiểu Ngọc và Tuyết Cơ lão công đều sẽ không còn lại.” Linh Nhi hôn lên Diệp Thần đôi môi liền biến mất khỏi hiện tại trở về trong không gian.

“Tiểu Ngọc… đợi ta… ta nhất định sẽ có cách, nhất định… bằng mọi giá. Không phải còn có hệ thống sao? không phải nó nói có thể làm được tất cả sao?... Chỉ là vấn đề đủ Linh tệ hay không mà thôi, dù có phải giết bất cứ kẻ nào. Bao nhiêu người đi nữa, kể cả phải hạ sát chính bản thân mình, ta nhất định sẽ cứu ngươi.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Ngọc không khỏi rơi xuống một giọt nước mắt. Cô gái thứ tư khiến hắn khóc, không nghĩ tới lại là nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK