“Trương Gia Khẩu, ta về rồi” Chu Thông liền cười hét lên. Đã lâu lắm rồi hắn mới được trở lại đây.
“Đại ca, ngươi có ngửi thấy mùi thơm của rượu Trần Niên mỹ tửu, làm đệ thèm rớt nước miếng rồi” Chu Thông quay ra nói với đại ca Kha Trấn Ác. Rượu Mông Cổ người Trung Nguyên hắn uống không quen à.
“Không có tiền đồ” Diệp Thần bĩu môi khinh bỉ.
“Ây, đây là ngươi không biết. Lần cuối uống rượu này là tận 18 năm trước” Chu Thông liền giải thích.
“Lần đó là uống rượu cùng Khưu đạo trưởng. Rượu lúc đó uống thật là đã.”Mã Vương Thần Hàn Bảo Châu cũng gật đầu nói thêm.
Nam Nhân tiểu tử Nam Hi Nhân cũng sảng khoái:” Ca lần đó đánh cũng rất đã à”.
“Năm xưa chúng ta rời khỏi là có bảy người, bậy giờ chỉ còn lại có sáu người.” Hàn Tiểu Oanh cũng không buồn không vui nói. Dù sao, trước đây nàng cùng Ngũ ca cũng có một đoạn thời gian yêu nhau, trước khi hắn chết còn gả cho hắn à.
“Ngươi nói sai à, ta không phải người thứ bảy sao?” Diệp Thần đi lại gần Hàn Tiểu Oanh nắm tay nàng.
“Đúng a, còn có ngươi à.” Hàn Tiểu Oanh cũng nắm chặt tay Diệp Thần. Mấy người khác cũng cười theo.
Cười để quên đi nỗi nhớ, và dịu đi nỗi buồn trong tim. Cảnh còn người mất, rượu có cay cũng sẽ nhạt, trái có ngọt cũng mất hương.
“Các ngươi nói Khưu đạo trưởng là tên nào à?” Diệp Thần cười nói.
“Hắn chính là một cái nhất lưu cao thủ à, người của Toàn Chân phái. Con người hắn rất tốt, đã thế rất chính trực, trượng nghĩa.” Kha Chấn Ác liền gật gù nói.
“Ta ghét nhất loại người tốt à. Quá quy củ, dễ chết sớm á” Diệp Thần chán ghét nói.
“Diệp Thần ngươi có muốn theo bọn ta học võ công sao. DÙ sao ngươi cũng cần một chút võ công phòng thân nha” Kha Trấn Ác cũng bỏ cùng Diệp Thần bàn cãi nha. Có bao giờ nói thắng hắn đâu mà nói cơ chứ.
“Ta mới không học cùng các ngươi. Quá dễ học rồi, nhìn cái liền biết à.” Diệp Thần bĩu môi nói.
“Ấy, đừng nha. Ngưoi chính là có chiêu số nhưng không hề biết cách vận dụng rồi biến hóa võ công à. Thậm chí cơ sở còn không biết, chiêu thức ngươi học chỉ để làm cảnh mà thôi” Chu Thông liền nói.
“Dù vậy, ta cũng không cùng bọn ngươi học. Học xong chính là thành quái nhân à” Diệp Thần vẫn lắc đầu nói.
Bọn họ nói đúng, chiêu thức vốn không thể dùng bừa được. Ví dụ như giết gà lại dùng dao mổ trâu quá lãng phí sức lực. Không có biến chiêu, chiêu thức lặp đi, lặp lại liền bị đối thủ đoán được à.
Như là địch tấn công phía sau, chiêu thức lại không thể biến hóa từ trước ra sau vậy. Với lại đánh trúng hay không là chuyện nha.
“Tại sao nha? Học bọn ta sao có thể thành quái nhân ngươi nói có chút không hiểu à” Hàn Tiểu Oanh liền thắc mắc hỏi.
“Các ngươi là Thất quái nhóm nha, theo quái nhân học liền chắc chắn trở thành quái nhân a. Người ta nói thấy nào trò nấy mà.” Diệp Thần nhìn mấy tên thất quái thở dài nói.
Mấy tên cũng cạn lời, bọn họ chính là thất quái, nếu nói không phải cũng không được nha.
“Ngươi tính cách rất giống một người nha.”Mấy người liền nói.
“Giống ai à, có người đẹp trai như ta sao?” Diệp Thần tò mò.
Bọn Thất Quái liền mặt đen lại, đẹp trai liền quan cây kẹo mút đến tính cách của ngươi à.
“Đó là Đông Tà nha, ngươi hành sự vốn không nguyên tắc, cũng chẳng quan tâm quy củ à” Hàn Tiểu Oanh trả lời.
“Ta sinh ra là nguyên bản đừng coi ta là bản sao của kẻ khác như vậy chứ. Với lại tên già khọm đó nghe các ngươi kể có cô con gái tất xinh phải không?” Diệp Thần khó chịu nói. So sánh hắn với lão già định sỉ nhục hắn sao.Các ngươi có thể sỉ nhục ta nhưng không có quyền sỉ nhục vẻ đẹp trai của ta à.
“Vậy ngươi định làm gì đâu?” Hàn Tiểu Oanh liền hỏi.
“Dạo Bước Trung Nguyên, các mỹ nữ chính là đang chờ ta cứu giúp. Ta không thể không dừng bước” Diệp Thần cao cả nói.
Bọn họ liền hát bài ca im lặng à. Hàn Tiểu Oanh thì thở dài, tên này có chết cũng không chịu nghiêm túc sao.
“Đây là mùi hương gì?” Kha Trấn Ác liền ngửi thấy mùi lạ.
“Đây qua nhận xét và đánh giá chuyên sâu cùng các khẳng định ta có thể đưa ra kết luận đây chính là…MÙI GÁI”Diệp Thần cau mày suy tư rồi đưa ra kết luận chính xác.
“Địa ca phía trước có 4 nữ tử dị vực và 6 tên tùy tùng”Nam Hi Nhân liền trả lời. Hắn ngửi thấy mùi phát ra từ họ nha.
“Bọn ham gái” Hàn Tiểu Oanh khinh bỉ.
“Ngươi ghen sao à, Tiểu Oanh nhà ta đẹp hơn họ rất nhiều nha. Ta làm sao vừa mắt họ đâu” Diệp Thần liền nói.Mấy nữ tử kia vốn không bằng Tiểu Oanh, hắn làm so sẽ thích chứ.
Hai nhóm người gặp nhau, bốn nữ tử liền nhìn chằm chằm vào ngựa của Quách Tĩnh. Quách Tĩnh liền ngu ngơ ngốc nghếch nhìn lại họ.
“Diệp Thần ngươi mau bảo Quách Tĩnh, Diệp Thần,ngươi đâu a” Hàn TIểu Oanh định nói với Diệp Thần nhưng quay lạ liền không thấy hắn đâu à. Một con người vừa bốc hơi khỏi thế giới sao.
“Tiểu Oanh ngươi xem đây là con lạc đà nè, trong sách nhìn thấy a. Ngươi nói làm lẩu có ngon không, ân hay ăn nướng. Úi ngươi dám ý kiến sao, con lạc đà thối, được ta liền cho ngươi luộc ngoan.” Diệp Thần liền sờ xoạng lạc đà của bốn vị nữ tử nói.
Nhóm người Thất Quái liền quay mặt đi làm như nói, ta không quen biết hắn vậy. Tên này không thể để họ bớt mất mặt sao.
“Ngươi dám động vào đồ của công tử, tỷ muội giết hắn” Bốn nữ liền rút kiếm chĩa vào Diệp Thần.
“Các ngươi từ từ biết ta là ai sao?” Diệp Thần đạo mạo nói.
“ Ngươi là ai? Bằng công tử nhà ta sao?” Mấy cô gái liền nói. Bọn họ cũng sợ mang phiền toái đến công tử à.
“Ta chính là đại danh đỉnh đỉnh, cái thế hoa đà, đẹp trai ngây ngất, từ cổ chí kim hô ra lửa, mửa ra khói, trẻ em khóc nghe thấy cũng phải nín. Chính là đại soái ca Diệp Thần ta đây.” DIệp Thần tự đắc nói.
Bốn nữ nhìn nhau, Diệp Thần chưa nghe qua nha. Tên này chính là từ đống nào chui ra đi. Ngươi soái ca liền có thể động vào sao, chán sống à.
Nhóm Thất Quái liền quay người sang một bên nói chuyện. Tự lẩm bẩm ta không quen tên mặt dầy này, các ngươi liền chém hắn đi.
“Ta nói, các ngươi sợ đến đứng hình rồi kìa.” DIệp Thần vỗ bụng nói.
“Mọi người xông lên, nhất định cắt ngang tay hắn” Bốn nữ liền xông lên.
Diệp Thần liền lách người sang một bên à, mấy người này là âm lưu cao thủ bên trong, không khó đối phó à.
Hắn liền quay mặt về bọn nữ nhân đưa tay ra tư thế nói.” Các ngươi đây là muốn đánh sao?”
“Bọn ta sẽ giết ngươi” Bốn nữ liền xông lên. Bên cạnh những tên thất quái liền vẫy tay ra hiệu bọn ta đi tìm quán rượu trước. Ngươi mạnh khỏe à.
Diệp Thần đạo mạo xông đến ngay sau đó liền vụt qua bốn tên nữ tử, cầm lấy Quách Tĩnh quay đầu. Chạy à.
Đùa sao, bảo hắn tay không đánh bốn người cũng được đi, nhưng họ có kiếm nha, bị đâm một nhát máu liền chảy à. Vậy nên chạy là thượng sách.
Bốn nữ thì nhìn nhau, ngươi đây là chạy sao. Làm như muốn đánh tới chết không bằng vậy à.
Hai người Diệp Thần và Quách TĨnh chạy một mạch không quay đầu. Phía sau là đại dương nha, Diệp Thần ngu đâu mà nhảy vào chết đuối.
“Diệp đại ca, ngươi không phải định đánh sao còn chạy vậy.” Quách Tĩnh phanh lại hỏi.
Diệp Thần liền dừng lại cười khổ nhìn Quách TĨnh, ngươi ngu sao, mấy sư phụ ngươi chạy hết trơn rồi còn đánh con khỉ mốc à. ĐÚng là không sợ địch mạnh như hổ chỉ sợ đồng đội ngu như heo à.
“Quách TĨnh cái gì mình ngu đừng cố biến nó thành phong cách” Diệp Thần vỗ vai Quách Tĩnh nói. Ngươi không anh hùng sẽ chết chắc.
“Diệp đại ca ngươi nói gì ta không hiểu à” Quách Tĩnh gãi đầu nói.
Diệp Thần đen mặt lại. Tên này đúng là đầu chỉ để móc tóc.
“Diệp đại ca, ngươi sao vậy à. Ta nói gì sai sao?” Quách Tĩnh liền nói.
“Ngươi không sai, ta biết thiên tài thì thường cô đơn nhưng không ngờ lại cô đơn đến vậy” Diệp Thần thở dài nói.
“Ngươi không cô đơn, chúng ta là huynh đệ ta sẽ ở cạnh ngươi” Quách Tĩnh vỗ ngực đảm bảo.
“Quách Tĩnh ngươi thật quá tốt. Tốt đéo chịu được à” DIệp Thần cười khổ nói. Thà không có còn hơn, ở cạnh ngươi ta sợ mình liền bị lây cái bệnh ngốc này à.
Xem ra tận cùng của sự ngu dốt là đối xử quá tốt với mọi người à.
Bỗng nhiên lúc này từ xa có một tiếng hét đến.
"Tránh ra,tất cả tránh đường” Một Tiểu ăn mày hai cầm cái bánh bao đang chạy đến.