Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc nhanh chóng diễn ra, Korito Oba sảng khoái nốc vào ly rượu cười hà hà: “Thoải mái, thật là như được sống lại. Rượu quả nhiên là thuốc trị bách bệnh. Tiểu Mai rót rượu.”

“Sư phụ ngươi uống nhiều vậy sẽ say đó.” Bạch Tiểu Mai rót rượu khuyên nhủ nói.

“Chỉ chút cồn này đã thấm vào đâu? Đến đến Tiểu Diệp nhóc con chúng ta uống rượu. Ngày hôm nay ta cùng nhóc chiến một trận sinh tử chiến.” Korito Oba kéo kéo Diệp Thần uống rượu nói.

“Ta uống cùng ai cũng không cùng bà già ngươi uống. Còn muốn sinh tử chiến? Cho rằng ta không biết ngươi tửu lượng tệ hại?” Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Nói cái gì hả? Lão nương ngàn chén không say. Ngươi có phải sợ rồi không?” Korito Oba ghé sát tựa vào Diệp Thần bả vai nói.

“Sợ? Ai sợ? Muốn chiến? Đến chúng ta đến. Hôm nay ta phải dạy cho bà một bài học. Tiểu Mai rót rượu.” Diệp Thần lập tức nổi máu hiếu thắng cầm lên chén rượu.

“Ách, Diệp lão sư cả ngươi cũng hùa theo nàng sao?” Bạch Tiểu Mai có chút bất đắc dĩ nói. Oba-san tửu lượng quả thật không được, thậm chí so với nàng còn kém.

“Người lớn uống rượu trẻ con biết cái gì?” Hai người ném một cái khinh bỉ nhìn Bạch Tiểu Mai nói sau đó tự rót rượu cạn ly uống.

“Ta mặc kệ các ngươi.” Bạch Tiểu Mai bị nói là trẻ con có chút sinh khí liền tự mình gắp đồ ăn.

“Lão đầu trọc, đến đến chúng ta cũng uống.” Korito Oba kéo kéo Thiền Tâm đại sư nói.

“Ách, bần tăng người xuất gia kiêng tửu. Thí chủ cứ tự nhiên dùng.” Thiền Tâm đại sư tránh thoát có chút chật vật nói. 

“Vô vị. Lão già ngươi không chơi gái, không uống rượu, càng không cờ bạc, sống làm gì? Chết đi cho đỡ chật đất.” Korito Oba đều say xỉn cười nói.

“Bần tăng tu đạo, cầu phật pháp. Mong ngày đắc đạo.” Thiền Tâm đại sư chắp tay trước ngực nói.

“Phật có thật thì chúa ở đâu? Đắc cái con khỉ. Đợi lão đắc đạo ta trước đắp mộ cho lão rồi.” Korito Oba khinh bỉ nói.

“A di đà phật, da thịt chỉ là lớp bọc mà thôi. Bần tăng sau khi chết sẽ quy phật, quy y pháp, y tịnh thổ.” Thiền Tâm đại sư khẽ niệm một câu nói.

“Đúng là con lừa trọc, quả nhiên người nhà phật thì là con lừa, người nhà đạo là con chim trong lồng, samurai thì là chó trung thành. Chỉ có ninja đơn độc như ta là sướng nhất, không cần lo lắng giới luật thanh quy, càng không lo đàm tiếu, hay cúi đầu trước chủ nhân. Nhận tiền làm việc, thích giết ai thì giết kẻ đó.” Korito Oba uống vào hớp rượu nói.

“Ký chủ như con sói hoang, sát nghiệt nặng nề. A di đà phật. Cầu phật tổ cứu rỗi tâm hồn nữ ký chủ.” Thiền Tâm đại sư khẽ thở dài cầu nguyện.

“Đại sư ngươi không cần cầu phật làm gì, mấy thứ đó tồn tại hay không ta không nói, dù có thật cũng cứu không nổi ta. Người có thể cứu rỗi ta, chẳng phải thần, chẳng phải phật. Chỉ có một người mà thôi. Nhưng mà… hắn thà say rượu cũng không chịu say ta. Ngươi nói ta phải làm sao đây?” Korito Oba nằm tựa vào Diệp Thần người cọ mặt vào cánh tay hắn thở ra hơi men nói.

“Bà già ngươi say rồi, đừng uống nữa.” Diệp Thần nhìn vào mặt Korito Oba nói, mặt hai người gần như sát lại với nhau, hai bên cảm nhận rõ được hơi thở ấm áp của đối phương. Mùi men rượu truyền sang hai người lỗ mũi, khiến mặt hai người bị kích tình đến có chút đỏ.

“Sao? Ngươi quan tâm ta?” Korito Oba đưa tay vòng qua Diệp Thần cổ hỏi.

“Ai thèm quan tâm mụ già như bà?” Diệp Thần nhìn Korito Oba say không khỏi có chút nhớ đến kỷ niệm trước đây. Hắn nhớ kỹ người mẹ không hợp cách này của hắn sau khi say rượu sẽ ôm trầm lấy hắn, nếu hắn đẩy nàng ra, nàng sẽ khóc ăn vạ như trẻ con. Bao năm rồi, thói quen này vẫn không đổi.

“Ta già sao? Nhóc cảm thấy ta già? Vẫn là không đủ quấn hút.” Korito Oba ngồi lên trêu đùi Diệp Thần ôm lấy hắn cổ mái tóc dài xõa xuống với gương mặt đỏ cùng bộ ngực phập phồng nhìn vô cùng kiều diễm.

“Bà điên à? Hỏi con trai mình mấy cái thứ đó?” Diệp Thần nhìn Korito Oba tức giận nói.

“Thì đã làm sao? Ta muốn nghe ngươi nói… như trước đây, lời nói đó có thể nói lại một lần sao?” Korito Oba hét lên một tiếng dọa sợ mọi người lại ôn nhu hỏi Diệp Thần.

“Sư phụ ngươi say rồi, để ta đưa ngươi về phòng.” Bạch Tiểu Mai đứng dạy muốn đem Korito Oba tiễn về phòng.

“Đừng kéo ta, ta không đi, Tiểu Diệp nói lại được không? Lần đầu tiên ta say rượu ngươi đã nói. Nói cho ta nghe lại một lần. Đi nha… ta muốn nghe.” Korito Oba nằm trong ngực Diệp Thần như con mèo nhỏ cọ cọ hắn bộ ngực làm nũng.

Bạch Tiểu Mai cũng lần đầu tiên thấy sư phụ mình có hành động như vậy. Trước kia nàng say chính là khóc, sau đó lại cười. Cuối cùng mộng du gọi Diệp lão sư cái tên. Bây giờ liền thay đổi, xem ra chỉ có Diệp lão sư mới khiến sư phụ nàng trở thành như vậy.

“Oba-san ngươi say rồi.” Diệp Thần nhìn nàng nói. Chuyện trước kia hắn không muốn nhắc đến. Càng không muốn nhắc đến trước mặt người nữ nhân đã rời bỏ hắn.

“Ta đúng là say rồi. Say ngươi men tình, say ngươi mất rồi. Phải làm sao đây? Tiểu Diệp… ngươi không phải trước kia đều sẽ nói như vậy khi ta say sao? Ngươi mà không nói… ta … ta sẽ… khóc thật đó.” Korito Ob ôm trầm lấy Diệp Thần không buông ra nói.

“Thật hết nói nổi ngươi.” Diệp Thần nhìn Korito Oba say không biết trời đất gì, nhưng hắn biết khi nàng tỉnh lại sẽ chẳng nhớ mình làm gì đâu. Bản tính vô trách nghiệm của cô nàng này đã ăn sâu vào máu rồi. 

“Diệp lão sư đã nói gì khi Oba-sama sư phụ say?” Bạch Tiểu Mai cùng với Thiền Tâm đại sư đều tò mò muốn biết.

“Oba-san cún cưng thật nghe lời. Ngươi đời này chỉ là ta cún con được chứ?” Diệp Thần đưa tay xoa xoa Korito Oba đầu nói.

“Ngaow...” Korito Oba khoái chí vẫy vẫy mình cái mông tỏ ra thích chí khẽ giả tiếng cún con.

“Phụt... “ Đang uống vào chén rượu Bạch Tiểu Mai cũng lập tức phụt ra. Nàng còn tưởng cái gì cảm động lắm cơ. Hai cái biến thái này khi say cũng thật biến thái.

“Khụ khụ, a di đà phật thiện tai thiện tai.” Thiền Tâm đại sư cũng không nhịn được đỏ mặt nhìn hai người.

“Ta không có cái này sư phụ, ta không quen nàng.” Bạch Tiểu Mai che che mặt mình xấu hổ nói.

“Tốt rồi, hiện tại ngươi nên ngoan ngoãn đi ngủ.” Diệp Thần nhìn nàng như vậy có chút đỏ mặt nói.

“Ta muốn nghe ngươi nói, ngươi không phải nói ta là con cún của ngươi sao? Câu sau đó. nữa.” Korito Oba không chịu từ bỏ nói.

“Ta.... sẽ yêu nhất ngươi.” Diệp Thần có chút do dự cuối cùng vẫn nói ra.

“Oba-sama cũng chỉ thích nhất ngươi. Duy nhất ngươi. Vậy nên… đừng xa ta. Ta sợ mất ngươi.” Korito Oba ôm chặt lấy Diệp Thần nói.

“Sợ mất ta? Còn rời xa ta? Lúc đó ta đã nói...” Diệp Thần có chút tức giận.

“Lúc đó ngươi nói nếu ta bước ra khỏi ngươi cuộc sống thì đừng bao giờ bước vào trở lại, ngươi sẽ không gọi tên ta, càng không bao giờ tha thứ cho ta. Cùng ta vĩnh viễn không muốn gặp lại. Lời ngươi nói lúc đó ta đều nhớ chưa từng quên, một phút cũng chưa quên.” Korito Oba mở miệng khẽ nói.

“Nhưng ngươi vẫn đi, lúc đó còn tặng ta bốn chữ: Tốt Nhất Là Thế. Ta chưa từng quên, bà vô trách nghiệm đến thế nào, cũng như bà một phút cũng chưa từng quên được.” Diệp Thần gằn từng chữ nói.

“Ta không thể không đi… lúc đó ta còn chưa biết ngươi quan trọng với ta thế nào. Ta chỉ cho rằng… ngươi sẽ giận một hai ngày. Cũng chỉ nghĩ rằng ngươi sẽ bị tổn thương lớn đến vậy.” Korito Oba lòng có chút đau nói.

“Đó là ngươi cho rằng, là suy nghĩ của ngươi, là ngươi bỏ rơi ta, đó là ngươi, là ngươi làm ta tổn thương, giờ ngươi nói nhớ ta? Ngươi cho ta là cái gì? Là cái gì hả?...” Diệp Thần tức giận hét lên đầy phẫn nộ. Hơi men say cùng với ký ức cũ truyền về khiến hắn có chút mất kiểm soát đem Korito Oba bóp chặt lấy cánh tay.

“Á… đau...” Korito Oba cảm thấy đau nhức khẽ kêu lên.

“Diệp lão sư ngươi mau tỉnh táo lại. Ngươi cho rằng chỉ ngươi biết đau? Sư phụ nàng năm đó…. nàng...” Bạch Tiểu Mai muốn ngăn Diệp Thần làm tổn thương sư phụ, nàng hơn ai nhất biết rõ ràng, nhưng năm qua sư phụ sống cơ cực thế nào. Để quên hắn sư phụ đã từng làm những chuyện hoang đường thế nào, nàng đều tận mắt nhìn thấy rõ ràng.

“Tiểu Mai… đừng nói nữa...” Korito Oba nhìn vào Diệp Thần phẫn nộ mất đi hắn thường ngày bộ dáng, có thể để hắn mất bình tĩnh như vậy có lẽ chỉ còn có hai người.

“Sư phụ… ngươi… ta...” Bạch Tiểu Mai nhìn sư phụ mình lắc đầu liền tức giận ngồi xuống cầm chén rượu lên tự uống. Nàng tức giận thay mình sư phụ, rõ ràng ngươi chưa từng quên hắn, càng yêu hắn, thế nào lại luôn như vậy giữ trong lòng? 

“Nghiệt duyên. A di đà phật. Ngày hôm nay… nên để đoạn này nghiệt duyên kết thúc đi.” Thiền Tâm đại sư ở một bên xem cũng khẽ niệm một câu.

“Tiểu Diệp… ta sai rồi. Là ta không nghĩ chu đáo.” Korito Oba ôm lấy Diệp Thần vào trong ngực nói.

“Ta… ghét ngươi… ghét ngươi… thật sự rất ghét ngươi. Tại sao lại trở về? Ở bên ngoài không tốt sao? Ai bắt nạt ngươi? Tại sao vào lúc ta tưởng quên đi lại trở về? Tại sao không trở lại sớm hơn? Lại chọn vào bây giờ?” Diệp Thần nằm tại trong ngực của Korito Oba rơi nước mắt, đã lâu lắm rồi hắn mới lại nếm thử vị mặn của nước mắt mình. Trong một giây khi Korito Oba nói ra lời nói đó, hắn tâm đã mềm nhũn, mọi oán hận bỗng dưng tan thành mây khói từng chút một. 

“Ta xin lỗi.” Korito Oba khẽ nói vào tai Diệp Thần, đến cả nền phòng thủ cuối cùng trong tâm hồn hắn cũng bị nàng lời nói này đánh tan. Nàng làm sao không hiểu rõ Diệp Thần, năm đó Diệp Thần cùng hiện tại khác nhau hoàn toàn, trở nên giống nàng vô cùng. Không nói đúng hơn là chính là bản sao của bản thân nàng. Hẳn hắn đã rất khó khăn mới khiến hắn trở nên như vậy.

“Đừng đi nữa, được chứ? Ở lại bên ta.” Diệp Thần nhìn nàng nói.

“Ta là mẹ ngươi.” Korito Oba nhìn nàng nói.

“Ta không quan tâm.” Diệp Thần nhìn nàng nói.

“Ta đã từng kết hôn.” Korito Oba lại nói.

“Ta không quan tâm.” Diệp Thần vẫn một câu nói.

“Ta từng bỏ rơi ngươi.” Korito Oba lại nói.

“Ta đã nói là ta không quan tâm.” Diệp Thần vẫn như thế một câu.

“Ngươi không quan tâm, nhưng ta quan tâm.Ta… là mẹ ngươi không phải ngươi nữ nhân. Là mẹ ngươi thì sớm muộn sẽ bỏ ngươi mà đi, ta có thể sẽ bỏ lại ngươi một lần nữa, ngươi thật không quan tâm?” Korito Oba trả lời nhìn thẳng vào mắt Diệp Thần nói. Nàng rất sợ lúc mình cần ra đi, tên nhóc này sẽ giữ nàng ở lại, càng sợ hơn nàng sẽ không đủ can đảm ở lại cùng hắn.

“Từ khi nào người vô trách nghiệm như bà nghĩ nhiều đến vậy? Ta lặp lại lần nữa, ta không quan tâm. Dù bà có bỏ tôi đi, tôi cũng sẽ trói bà ở lại.” Diệp Thần khẳng định nói, hắn không muốn buông tay nàng lần nữa, hắn sợ một khi buông tay sẽ không đủ dũng cảm lần nữa bỏ qua tất cả nắm lấy.

“Ngươi đã có vợ. Ta là mẹ của ngươi, ta không thể để con dâu mình phiền muộn. Vì một người đã cũ làm đau lòng người vợ hiện tại của ngươi, ngươi ngốc quá.” Korito Oba nhìn Diệp Thần có chút u sầu nói.

“Im miệng lại, ngốc hay không ngốc thì kệ tôi. Nếu cậu không thể từ bỏ bất kỳ cô gái nào, thì hãy ở bên tất cả bọn họ. Không phải cô đã dạy tôi như thế sao? Hiện tại liền muốn chối bỏ tôi là sao?” Diệp Thần nhìn thẳng vào nàng thành thật nói.

“Nhưng mà… ta không thích nhóc, càng không yêu nhóc. Một lần cũng không. Ta… chỉ yêu nhóc như tình mẹ con mà thôi.” Korito Oba mở miệng lạnh lùng nói.

“Bà có thể cho tôi thân thể, thậm chí chết vì tôi, hiện tại lại nói chỉ coi tôi là con trai? Có người mẹ nào như bà sao?” Diệp Thần tức giận nói.

“Chỉ là giải quyết nhu cầu của con trai mình là sai sao? Với lại chúng ta không cùng huyết thống, làm chuyện đó đâu nhất thiết phải yêu nhau?” Korito Oba không cảm xúc nói.

“Oba-sama, kể cả tôi gọi như vậy?” Diệp Thần gọi Korito Oba nói. Đây là lần đầu tiên sau năm năm nàng gọi như vậy. 

“Trước kia ta chưa từng yêu ngươi, sau này cũng sẽ chưa từng yêu ngươi, và hiện tại cũng chưa từng yêu ngươi.” Korito Oba nhìn thẳng vào mắt Diệp Thần đáp.

“Ngươi… ta không muốn gặp lại bà… vĩnh viễn cũng đừng gặp lại nhau.” Diệp Thần tức giận đứng dạy kéo lấy mình áo khoác rời khỏi biệt thự của Bạch Tiểu Mai.

Chỉ vừa mới phút trước hắn còn muốn tha thứ cho nàng. Nhưng hiện tại hắn chỉ càng thêm tức giận. Nếu không thích hắn, thì tại sao hết lần này đến lần khác còn muốn lừa hắn? Nếu như nàng không yêu hắn còn trở về làm gì? Tình mẹ con? Hắn đối với nàng sớm đã vượt qua giới hạn. Nàng vẫn có thể nói chưa từng yêu hắn?

“Sư phụ ngươi không say có phải không?” Bạch Tiểu Mai nhìn sư phụ mình ngồi dạy dường như chưa có say nói.

“Không, ta say rồi. Nhưng say thứ không phải rượu, một thứ người ta gọi là tình, uống vào thì ngọt ngào, nhưng khi buông ra lại đau thấu tim. Tuy biết vậy mà vẫn muốn say. Thật buồn cười.” Korito Oba ngồi lại trên ghế cầm lấy chai rượu uống vào.

“Nữ thí chủ đối với tình kiến giải thật sâu sắc. Bần tăng khâm phục.” Thiền Tâm đại sư khâm phục nói.

“Nếu đã sâu sắc kiến giải còn bị tình làm khổ sao?” Korito Oba nhìn Thiền Tâm hỏi.

“...” Thiền Tâm đại sư không trả lời.

“Sư phụ rõ ràng hắn đều tha thứ cho ngươi, nhưng tại sao ngươi cứ phải đâm đầu vào chỗ chết như vậy chứ?” Bạch Tiểu Mai nhìn sư phụ có chút không hiểu, người ta đều sẵn sàng vì ngươi bỏ qua ngươi mọi khuyết điểm. Ngươi thì tốt rồi, rõ ràng yêu hắn, lại nói chưa từng thích qua.

“Có một số chuyện ngươi không hiểu. Ta đã già rồi, nếu như trẻ lại hai mươi tuổi ta cũng sẽ không do dự mà đi yêu cuồng nhiệt. Khi già đi người ta không còn đủ điên cuồng mà bất chấp tình yêu như thế nữa. Với lại, bên cạnh hắn đã có cô gái đó, ta rất yên tâm.” Korito Oba thở dài nói. Nàng đã sớm biết Diệp Thần thích nàng, từ lúc gặp lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, trước khi hai người gây gổ cả hai đều hiểu rõ tình cảm đối phương. Nhưng những thú đã đi qua còn có thể trở lại sao?

“Sư phụ ngươi không có chút nào già. Dù ngươi là mẹ hắn thì cũng không cần ngại, hắn cũng không phải ngươi con ruột. Không cần quá tự ti về bản thân.” Bạch Tiểu Mai khẳng định.

Bốp…

“A đau quá, sao ngươi đánh ta?” Bạch Tiểu Mai ôm mình cục u nói.

“Mấy từ như mẹ, hay là mẫu thân, đại loại mấy từ đó cùng với vài từ liên quan đến già đừng dùng nó gọi ta, đã nhắc bao nhiêu lần rồi.” Korito Oba nhìn Bạch Tiểu Mai bực mình nói.

“Ngươi không phải cũng nói mình già sao còn đánh ta?” Bạch Tiểu Mai tức giận bất bình.

“Ta là ngoại lệ, chỉ có ta được gọi bản thân như thế thôi. Gọi một người phụ nữ đẹp với mấy cái từ như vậy là xúc phạm biết không? Ta vẫn có thể sinh con sinh sản đấy.” Korito Oba vuốt vuốt mình mái tóc dài ngồi uống rượu nói.

“Diệp lão sư không phải cũng gọi ngươi bà già sao? Ngươi sao không đánh hắn?” Bạch Tiểu Mai ý kiến hỏi.

“Ta đánh không lại hắn, tuy không thích thừa nhận nhưng nhóc đó thân thủ vô cùng mạnh mẽ, so với hắn ba mẹ còn mạnh, ta đánh cái rắm. Với lại, ninja không phải là chuyên gia chiến đấu.” Korito OBa gãi gãi mũi nói.

“Sư phụ cũng đánh không lại hắn?” Bạch Tiểu Mai kinh ngạc.

“Oba-sama ngươi nói là thật sao? Diệp thí chủ mạnh như vậy?” Thiền Tâm đại sư cũng kinh ngạc, hắn cảm giác Diệp Thần như hắn hậu bối vậy thôi. Không có chút khí thế nào tỏa ra là cao thủ cả. Thậm chí lần đầu gặp hắn còn tưởng chỉ là một thầy giáo bình thường.

“Ta nắm chắc chắn, phi tiêu của ta khi ném đến chỉ muốn dạy dỗ nhóc đó một bài học nhưng đều không có hiệu quả gì. Mỗi lần ta đều thử tăng thêm lực đạo sau đó là toàn lực, tên nhóc đó vẫn có thể bình thường vận dụng Miêu Liễu đem phi tiêu đánh rơi. Phải biết Miêu Liễu kỹ thuật này vô cùng khó khăn, nó đòi hỏi người sử dụng chiếm hữu tuyệt đối hơn hẳn đối phương tốc độ. Ám khí ta phóng ra có thể nhanh gấp hai lần viên đạn bắn. Hắn vẫn có thể bình thường đánh xuống không chút tổn thương. Các ngươi vẫn cho rằng hắn yếu?” Korito Oba nhìn hai người hỏi.

“Bần tăng quả thật có mắt như mù. Cao thủ như vậy mà lại không nổi danh gì, thật sự đáng sợ.” Thiền Tâm đại sư nghĩ đến Diệp Thần hồ nháo liền không khỏi lắc đầu thở dài. Ở thế giới này bề ngoài là nơi văn minh vi tôn, nhưng thật chất vẫn là võ học vi tôn. Chỉ là số lượng người biết điều này đa số đều tại Thiên Địa Thần Vực cao cấp hơn vị diện. Bình thường gặp Korito Oba hắn có thể dùng cùng bối phận xưng hô, nhưng Diệp Thần so với Korito Oba và hắn đều lớn hơn không ít một cảnh giới, hắn đáng ra phải xưng một tiếng tiền bối.

“Vậy ngày hôm nay nếu ta cùng hắn đánh nhau? Ta chẳng phải sẽ thảm bại? Nhìn hắn cùng với Hạo Kinh cùng Tô Tiểu Mộc đánh cũng không mạnh lắm.” Bạch Tiểu Mai không nguyện tin tưởng. 

“Giết gà còn dùng đến dao mổ trâu sao? Tuy nói sư tử vồ mồi sẽ vồ toàn lực, hổ bắt mồi sẽ dồn toàn sức, nhưng hắn là sói.” Korito Oba nhìn hai người nói.

“Sói?” Hai người nghi hoặc.

“Ta hiểu rồi, trước khi bắt con mồi, loài sói luôn khiến con mồi của chúng sợ hãi trước khi chết.” Thiền Tâm đại sư lập tức minh bạch.

“Chơi đùa cùng mình đối thủ?” Bạch Tiểu Mai cảm giác có chút đáng sợ nói. Giết đối thủ khó sao? Không khó. Chơi đùa đối thủ mình mới là khó, muốn làm được chuyện này, Diệp lão sư phải ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Hắn thật sự quá mạnh.

“Sử tử dù có là kẻ mạnh mẽ nhất rừng xanh, hổ mặc dù có là chúa sơn lâm, nhưng ở rạp xiếc sói là loài động vật chưa bao giờ xuất hiện. Không phải vì nó khó thuần phục. Mà bởi vì không kẻ nào dám đùa với chúng, nếu không sẽ chết rất khó coi. Chính ta đã dạy hắn điều đó. Thằng bé càng lúc càng giống ta.” Korito Oba có chút cười nhạt nói.

Bạch Tiểu Mai cũng có chút kinh ngạc, nói như vậy sư phụ chưa bao giờ dùng toàn bộ sức mạnh của mình sao? Nàng chỉ là nghĩ nàng đã đuổi gần kịp với sư phụ mình rồi. Bởi vì sư phụ nàng hoàn toàn chưa từng luyện tập chí ít là tại bốn năm trước cùng nàng quen biết.

Thiền Tâm đại sư nhìn Korito Oba cũng có chút kinh ngạc, hai người mặc dù chưa từng giao thủ nhưng Korito Oba mạnh mẽ là không thể nghi ngờ. Nàng có thể không tiếng động bước đến cạnh hắn mà không bị phát giác đủ thấy nàng tốc độ không chỉ hơn hắn ít.

“Sư phụ ngươi nói hắn thuộc đẳng cấp nào? Kiến Đạo? Kiến Thần?” Bạch Tiểu Mai tò mò.

“Khò khò… hắc hắc… Tiểu Mai để ta nhéo mi cái ti… hắc hắc...” Korito Oba lúc này đã sớm say rượu vào trong mộng.

“Ngươi cũng như hắn, đều là sói, sắc lang.” Bạch Tiểu Mai tức giận nhìn mình sư phụ biến thái ngủ say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK