“Sinh ra là người sao cảm giác không bằng một con mèo vậy.” Đám đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo thấy con mèo mập ăn vi cá uống nữ nhi hồng thượng hạng liền có chút u oán.
“Ợ… meow… bổn miêu sinh ra chính là nhân phẩm tốt, mị lực cao, trách miêu gia rồi.” Diệp Thần không biết xấu hổ ợ một tiếng vỗ vỗ bụng no nhìn đáng hạ đẳng đệ tử nói
Đám đệ tử đều đầy khinh bỉ cái này con mèo, ngươi giàu ngươi nói gì cũng đúng.
“Miêu gia, Đông Phương đại trưởng lão hướng ngươi đưa tới phần quà.” Một cái đệ tử từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
“Quà cáp? Cái này Đông Phương Bạch đầu óc bị lừa đá hay sao? Meow… chẳng lẽ ban cho bổn miêu thuốc độc? Con sen muốn tạo phản? Meow...” Diệp Thần lập tức suy nghĩ phức tạp, cái này Đông Phương Bạch dạo này hành động rất là quái gở, thi thoảng nhìn hắn sẽ cười trộm. Hắn chọc giận nàng, nàng đều che miệng cười như động kinh một dạng.
“Miêu gia… có cho vào hay không? Vẫn là trả về?” Cái này đệ tử thấy cái này con mèo trần chờ liền có chút do dự hỏi.
“Lấy sao lại không lấy… meow… đồ người ta tặng đương nhiên phải nhận… meow...” Diệp Thần lập tức vuốt vuốt râu mèo nói. Hắn đâu có ngu mà trả lại, chả mấy khi con sen nó tốt tính tặng quà.
“Mau mang vào...” Đám đệ tử lập tức phất một cái một món đồ lớn được
“Meow… lớn như vậy. Mau cho miêu gia mở ra.” Diệp Thần nhìn thấy cái này món đồ lập tức hứng thú.
Mảnh vải lập tức bị hất tung lên khiến cho Diệp Thần đứng người lại.
“Meow… meow… meow…” Tiếng mèo cái kêu đầy đủ chủng loại giống loài tại trong lồng kêu ánh mắt chớp chớp nhìn Diệp Thần.
“Móa… thế nào lại toàn mèo thế này. Bổn miêu gia cũng đâu cần mèo chơi cùng… Meow...” Diệp Thần đều tức đến nổ phổi.
“Theo Đông Phương đại trưởng lão nhắn lại. Miêu gia dạo này đến mùa động dục, nàng khắp mọi nơi tìm kiếm cái này đống mèo cái để cho ngươi hằng đêm sủng hạnh.” Một cái đệ tử chuyển lời.
“Sủng cái con khỉ, lập tức đem vào nhà bếp. Tối nay bổn miêu gia muốn ăn lẩu mèo.” Diệp Thần đều muốn phun lửa nói. Lão tử muốn lên cũng lên Đông Phương Bạch ngươi, lên đám này con mèo, không có hứng thú.
“Miêu gia… như vậy không hay đâu, đó chính là… ăn thịt đồng loại đó.” Đám người đều lạnh sống lưng nói. Cái này miêu gia quá ác độc rồi chứ, cả đồng loại đều có thể coi làm đồ ăn.
“Đồng loại thì sao? Đồng loại thì không phải thịt saao? Khi cần thiết đồng loại cũng chỉ là miếng thịt ở trong nồi mà thôi.” Diệp Thần hoàn toàn không quan tâm mở miệng nói. Lão tử là người cũng không phải là mèo, ăn giả cầy mèo cũng đâu phải lần đầu.
“Đáng sợ quá… Miêu gia tàn bạo so với Đông Phương đại trưởng lão chỉ hơn chứ không có kém. Cả đồng loại đều không tha, thật đáng sợ.” Đám người trong môn phái lập tức bàn tán.
“Meow… lập tức đến tìm Đông Phương tiểu tử đó. Miêu gia không ra oai, hắn lại tưởng miêu gia là mèo giấy.” Diệp Thần đều bất bình muốn tìm Đông Phương Bạch hỏi cho rõ.
Ngồi tại trong ngực của tỳ nữ, Diệp Thần được vận chuyển thẳng đến Đông Phương Bạch viện, nàng lúc này vẫn là đang luyện tập Quỳ Hoa Bảo Điển không chút nào phân tâm. Cảm nhận được có người đến gần, Đông Phương Bạch dần mở mắt tỉnh dạy.
“Hôm nay ngọn gió độc nào đưa miêu gia ngươi qua tìm ta vậy này.” Đông Phương Bạch ý châm chọc trêu đùa nói.
“Ta nói con sen mi rốt cuộc là bày ra cái gì trò… meow… tự dưng đem một đống mèo gửi đến chỗ của ta làm cảnh hả?” Diệp Thần liền đi thẳng vào vấn đề nói.
“Con mèo mi không cần phải ngại. Mèo mà đến mùa động dục là chuyện bình thường. Thích món quà ta tặng sao?” Đông Phương Bạch liền tự cho mình làm đúng cầm chén trà đưa lên miệng uống vào nói.
“Thích đương nhiên thích… meow… không nghĩ tới ngươi lại biết bổn miêu gia thích ăn thịt mèo nấu riềng. Cảm tạ… meow...” Diệp Thần liền mở miệng lời nói có dao nói.
“Ngươi thích là được… phụt… khụ khụ… giả cầy mèo… ngươi ăn thịt đồng loại.” Đông Phương Bạch lập tức liền phun trong miệng trà ra sốc toàn tập.
“Bổn miêu gia ăn chính là… có vấn đề gì sao? Meow...” Diệp Thần hoàn toàn không cảm xúc nói.
“Dã man.” Đông Phương Bạch liền chỉ khẽ nói hai chữ.
“Quá khen, dã man là nghề của bổn miêu rồi… meow....” Diệp Thần liền không biết ngại nói.
“Đồ điên ngươi rốt cuộc có còn tính người không hả?” Đông Phương Bạch đều muốn tức giận nói.
“Bổn miêu làm gì có thứ đó? Mèo có tính người làm cơn kẹt gì? Meow…” Diệp Thần lập tức nghi ngờ cái này Đông Phương Bạch chỉ số thông minh.
“Vậy tính mèo, ngươi cũng phải có chút tính mèo chứ? Chẳng lẽ tính mèo bị chó tha rồi.” Đông Phương Bạch muốn đá chết cái con mèo này nói.
“Hắc hắc… meow… ai mà biết được. Bổn miêu vốn vô mèo tính.” Diệp Thần vô mèo tính nói.
“Trời giáng thiên lôi đánh chết con mèo ngươi đi. Ta vốn gửi đống mèo cái đó đến để....” Đông Phương Bạch đều muốn đập đầu vào tường. Nàng cảm thấy nàng so với cái này con mèo thua kém quá nhiều.
“Để làm gì hả? Meow…” Diệp Thần giả bộ ngây thơ hỏi.
“Chắc là… để nấu đồ ăn.” Đông Phương Bạch nói ra xong lập tức muốn tìm một chỗ đâm đầu vào mà chết. Móa cái này con mèo thật sự là khiến nàng muốn xấu hổ độn thổ.
“Đó bảo mà… Mà nè, ta cũng có cái này muốn cho ngươi nếm thử… Meow… bổn miêu gia vừa chế ra xong. Coi như đáp lễ.” Diệp Thần liền khẽ cười nham hiểm nói vỗ tay khiến người đem từ bên ngoài đem vào.
“Cái gì vậy?” Đông Phương Bạch nghi ngờ nhìn cái món đồ thùy tính lấy lánh có ống nước lấp lánh màu sắc cùng với một đống đồ loàng ngoằng nghi ngờ. Lần đầu tiên nàng thấy mòn đồ này.
“Không có kiên thức… Meow…” Diệp Thần lắc đầu nhìn cái này Đông Phương Bạch không có kiến thức nhảy từ người nữ tì xuống bước đến mòn đò của mình.
“Ê cu, lại đây thử cái này đi. Đây là ta sau khi liên hệ với mấy thằng bán cần tây, cần ta cùng cần sa chuyên nghiệp nghiên cứu ra một cái loài cần mới tặng cho mi. Đến hút thử một cái đảm bảo phê lòi luôn, quan trọng là không gây nghiện.” Diệp Thần một bộ con meo ôm cái ống thủy tinh khẽ rít một cái phun ra một cái hơi vuốt vuốt râu cười đểu. Hiện tại con mèo này có thể nói là mèo phê thuốc.