Tất cả người trong quán bar đều mặt lạnh xuống. Cái tên nào thực sự đáng chết dám động đến Hắc Động quán bar, bộ không biết nơi này là do ai sản nghiệp hay sao? Những người tại trong quán bar hắc động ra vào vốn dĩ không phải kẻ tốt đẹp gì, thậm chí ở đây còn có luật ngầm, mọi việc xảy ra trong quán, pháp luật cũng khó mà động vào.
“Tên nào dám động đến phụ thân ta mở quán bar? Chán sống rồi sao? Hắn đem theo bao nhiêu người?” Ác Phi Long tức giận bức bình ném xuống trên tay cốc rượu thủy tinh khiến nó vỡ tan thành từng mảnh hung ác nói. Hôm nay là ngày hắn trở về, quán bar đóng cửa không tiếp người để hắn có thể cùng các huynh đệ thoải mái ăn chơi.
“Thiếu gia hắn… hắn… là đi một mình.” Hai người lắp bắp nói.
“Một mình? Vô dụng, nuôi các ngươi quả nhiên tốncơm tốn của. Một người cũng đánh không lại.” Ác Phi Long hai cước đạp ngã hai người tức giận quát.
“Thiếu gia tha mạng, chúng ta không phải là không muốn đánh hắn. Nhưng hắn rất lợi hại, hắn còn nói… còn nói…” Hai người run rẩy đau đớn vết thương truyền đến khiến họ hít một ngụm khí lạnh.
“Nói cái gì?” Ác Phi Long lập tức hỏi.
“Hắn nói... hắn nói… chúng ta là cẩu không xứng cùng hắn nói chuyện. Bảo lão gia ra gặp hắn, hắn còn bảo chúng ta chuyển lời… bảo bố nó gọi nó về ăn cơm.” Hai người sợ sệt đáp.
“Súc vật.” Ác Phi Long tức giận, người ta đều hiếp đến tận cửa còn có thể nhịn sao? Ác Phi Long này mà nhịn khác nào thừa nhận mình là cháu tên đó, về sau thế nào lăn lộn bên ngoài.
“Thiếu gia đây là hắn nói, không phải chúng ta nói.” Hai gã trông cửa sợ hãi nói.
“Ta biết, các anh em đi theo ta ra ngoài. Ta hôm nay muốn xem ai dám đánh chúng ta quán bar chủ ý. Ta đem hắn cắt hai chân đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra.” Ác Phi Long cầm lấy mình chuyên dụng côn nhị khúc vũ khí hô hào anh em cầm dao kiếm ra bên ngoài.
“Đợi chút, người này không đơn giản. Các ngươi là đi nộp mạng hay sao?” Một giọng nói vang lên khiến Ác Phi Long đám người lập tức dừng lại không dám tiếp tục bước lên. Một cái người đàn ông mặt có chút dữ tợn khoảng năm mươi sáu mươi tuổi bước từ cánh cửa đen trên tầng ra đứng tại trên lan can cầu thang giọng âm trầm nói.
“Lão đại.”
“Lão gia.”
“Phụ thân.”
Đám người cùng nhau cúi đầu tôn kính chào hỏi. Người trước mặt này là người mở ra quán bar Hắc Động. Cũng là chủ của nơi này.
“Khụ khụ, có người đến gây chuyện sao?” Ác Tam ho khẽ chống gậy hỏi.
“Phụ thân, chỉ là một cái vô danh tiểu tốt không đáng quan tâm. Cứ để cho ta giải quyết.” Ác Phi Long mở miệng vỗ ngực nói.
Vụt… Ác Tam cầm cây gậy chống giáng một đòn thật mạnh lên vai của Ác Phi Long khiến hắn quỳ xuống trên mặt đất vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Phụ thân...” Ác Phi Long không hiểu muốn đứng lên.
“Quỳ xuống cho ta, ta nói ngươi theo ngươi các vị thúc thúc bá bá học bản sự. Ngươi đi hơn hai năm rốt cuộc học được cái gì? Có phải hay không lại lười biếng?” Ác Tam tức giận ho khan nói.
“Phụ thân… ta thực không có. Ta bây giờ đều là Hóa Kinh cảnh giới. Là Hóa Kính sơ kỳ cao thủ.” Ác Phi Long lập tức phản đối nói.
“Cảnh giới? Ngươi cho rằng cảnh giới Hóa Kính liền có thể tại Kinh Thành này đi ngang? Nêu vậy lão tử đã sớm vô pháp vô thiên rồi. Hóa Kính trong Long Tổ Phượng Tổ đầy như chó đi đầy đất. Còn chưa kể bọn chúng còn có Địa giai võ kỹ, địa giai tâm pháp, địa giai đan dược. Hai cái người đứng canh trước cửa cũng có Minh Kính tu vi. Người đến gây chuyện rõ ràng là có chủ ý. Long Tổ và Phượng Tổ luôn tìm cách diệt chúng ta. Chỉ cần cho chúng một cái cớ để ra tay mà thôi. Ngươi ra ngoài khác nào gây sự? Hóa Kính sơ kỳ ra tay đả thương người, bọn họ há bỏ qua? Ta cho ngươi đi học là học cái đầu, xem xét tình thế. Không phải để ngươi trở thành vũ phu. Khó khăn lắm Ngũ Đại Ác Nhân chúng ta mới đặt chân được vào kinh thành, ngươi là muốn hủy hoại? Làm người cầm quyền muốn nhìn xa trông rộng, ngươi như vậy kích động, ta sau này thế nào đem toàn bộ ta gia sản êể lại cho ngươi.” Ác Tam tức giận nói.
“Phụ thân, ta sai rồi. Nhưng hắn như vậy nhục ngươi. Chẳng lẽ cứ để vậy cho qua?” Ác Phi Long nhận sai nói. Hắn biết rõ phụ thân mình đã bỏ ra bao nhiêu mới có thể tại kinh thành đặt chân. Long Tổ và Phượng Tổ đội trưởng đối với Ngũ Đại Ác Nhân vô cùng kỳ thị. Nếu không phải chúng sợ cái người đó. Sợ rằng Ngũ Đại Ác Nhân dừng chân tại nơi đây còn khó khăn.
“Việc nhỏ không nhịn được làm sao làm được việc lớn. Kẻ này ra tay nhanh gọn dứt khoát, không thể khinh thường. Phi Long ngươi không cần xuất thủ. Để các anh em ra đó dạy cho hắn một bài học. Ám Kính cao thủ đánh nhau với người khác, tuy có chút phiền phức nhưng bọn kia người cũng không làm gì được. Còn hai các ngươi tìm Phi Long tính chút sổ sách đi bệnh viện đem cánh tay nối vào. Nếu không hai cánh tay này liền phế bỏ.” Ác Tam ho vài tiếng liền phân phó nói.
“Rõ, lão đại. Chúng ta đảm bảo cho tên tiểu tử đó một bài học.” Đám người cầm dao đi ra ngoài cúi đầu nói.
“Đa ta thiếu gia, đa tạ lão gia.” Hai cái nam nhân ôm cánh tay của mình liên tục cảm ta sau đó lĩnh chút tiền liền đi bệnh viên bằng cửa sau.
Diệp Thần lúc này vẫn là đứng bên ngoài không có vào bên trong. Dù sao năm xưa Ngũ Đại Ác Nhân đi theo hắn lăn lộn, hiện tại bọn chúng có cái cơ ngơi làm lão bản. Hắn tất nhiên không nghĩ vào quán bar đánh người hỏi tội. Giữ cho chúng chút thể diện, để bọn chúng đi ra ngoài rồi đánh.
“Tên nào dám đến Hắc Động địa bàn gây sự?” Một đám người cầm theo gậy gộc cùng đao dài đi ra ngoài giơ lên quát tháo.
Diệp Thần ánh mắt có chút lạnh. Không nghĩ tới hắn được chào đón nồng nhiệt như vậy. Lúc này hắn đã có chút mất kiên nhẫn nghĩ giết xông vào quán.
“Tên nào dám gây sự? Chẳng lẽ sợ quá chạy mất rồi?” Đám người cầm vũ khí đi ra ngoài nghi hoặc nhìn xung quanh tìm kiếm nói.
“Ta không phải đang đứng ở đây sao?” Diệp Thần nghi hoặc nghĩ. Cái bọn này không phải bị bệnh mù mắt chứ? Hắn đứng lù lù đây, bọn họ còn đi ngang qua người hắn nha. Bộ dạo này hắn ăn ít gầy đi lên người khác nhìn không thấy sao?
“Tiểu huynh đệ, ngươi vừa rồi có thấy tên nào tại đây gây sự sao?” Đám người nhìn xung quanh nghi hoặc hỏi Diệp Thần. Họ nhìn thấy Diệp Thần trắng trẻo yếu ớt thư sinh không giống luyện võ người, liền suy đoán khách hàng đến chơi. Liền không có động thủ.
“Có.” Diệp Thần phun ra một chữ nói. Đang đứng trước mặt nè con hỏi làm gì?
“Hắn chạy đi đâu rồi sao?” Đám người lại hỏi.
“Hắn không chạy. Còn chuẩn bị gây lớn hơn sự nữa cơ.” Diệp Thần cười nham hiểm nói. Tay cũng hướng một đấm tới mặt của người trước mặt. Đấm bay hắn về đằng sau. Đám người mắt đều muốn trợn ra ngoài. Cái này thư sinh vừa đánh bay một cái đại hán nặng hơn trăm cân một cách nhẹ nhàng nha. Còn là người sao?
“Này, đầu óc còn chưa kịp thông sao? Lão tử đều đánh người? Các ngươi còn đứng nhìn, bọn ngu ngốc đó rốt cuộc nuôi các ngươi làm cái gì?” Diệp Thần nhìn thấy đám người đơ mắt nhìn mình bẻ cổ tay bước đến hỏi.
“Gây sự? Anh em đánh hắn.” Đám người lập tức xông lên đánh đến. Bên ngoài liên tục vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết. Dường như có một trận thảm sát tại bên ngoài đang diễn ra vậy.
“Hừ, không biết sống chết. Anh em đánh chết hắn cho ta. Dám đến Hắc Động quán bar gây sự. Không biết chữ chết viết như thế nào.” Ác Phi Long nghe thấy bên ngoài hung ác tiếng kêu cứu liền thoải mái. Hắn liền cho rằng kẻ gây sự sớm bị huynh đệ nghiền ra làm mắm rồi.
“Phi Long đừng kêu nữa.” Ác Tam nhắm mắt nhập thần đột nhiên mở ra nói.
“Phụ thân, là ta hăng hái quá. Ta thực quá lâu không có động thủ, có chút ngứa tay.” Ác Phi Long nhận sai nói.
“Có cơ hội cho ngươi hăng hái rồi đấy. Đám vô dụng ngoài kia bị đánh bại cả rồi. Người đến không đơn giản. Đừng giấu diếm thực lực nếu không ngươi sẽ thua thảm.” Ác Tam nghiêm túc nói.
“Phụ thân, không đến mức đó chứ? Nhiều người như vậy còn không giải quyết được tiểu tử kia?” Ác Phi Long không tin tưởng nói.
“Ngươi còn phải học rất nhiều. Đừng bao giờ đánh giá sai kẻ địch của mình. Có người đã từng nói, những kẻ thực sự nguy hiểm vốn không hề to lớn. Nếu như ngươi đánh không lại, lập tức rút lui biết không? Ta sẽ đích thân ra sân.” Ác Tam nhắc nhở nói. Hắn cũng cảm thấy trong người nóng lên dòng máu. Bản tính hiếu chiến của hắn đang trỗi dạy.
“Phụ thân hắn mạnh hơn ngươi sao?” Ác Phi Long cũng nghe thấy bước chân đang đi đến nói. Cao thủ đi bộ có thể phát ra tiếng bước chân sao?
“Đừng buông lỏng, hắn là cố tình cho chúng ta nghe thấy hắn tiếng bước chân mà thôi. Nhiều như vậy ám kính cao thủ trở xuống còn không đánh bại được người này. Kẻ này tuyệt đối không phải hạng tầm thường.” Ác Tam sát khí nổi lên nói.
Ác Phi Long đứng bên cạnh cầm chắc mình côn nhị khúc ánh mắt cũng trở lên vô cùng sắc bén nhìn đến cảnh cửa trước mặt chờ người bước vào.
“Hắn đến.” Hai người nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa. Ác Phi Long nhún chân lấy đà chỉ cần cánh cửa mở ra hắn lập tức tung ra Ác Nhân Quỷ Cước toàn lực đá tới. Một cước lấy mạng kẻ địch.
Cạch… tiếng cửa mở ra. Ác Phi Long không kiêng kỵ toàn lực phi cước thẳng vào mặt kẻ bước vào. Cước lập tức trúng mục tiêu khiến hắn phun ra máu. Ác Phi Long cũng dựa vào kình lực đem mình bắn ngược về phía sau an toàn hạ trên mặt đất.
“Thiếu gia… ngươi đá lộn người rồi.” Người nam nhân này nói được câu cuối liền lăn ra bất tỉnh nhân sự.
“Dám dùng người cửa ta đỡ ta đòn? Người đến là ai? Chán sống?” Ác Phi Long tức giận quát.
“Lâu lắm rồi mới gặp lại, ngươi còn nhớ tao sao? Ác Tam?” Diệp Thần ném kẻ trên tay đi giống như ném rác sang một bên bước vào trong phòng, gường mặt lộ ra trước ánh sáng khiến Ác Tam đang ngồi tại trên ghế đều kinh sợ ngã xuống trên mặt đất mấp máy môi không nói lên lời.
“Phụ thân ngươi không sao chứ? Khốn nạn, ngươi làm cái gì?” Ác Phi Long thấy phụ thân sợ hãi như vậy là lần đầu tiên liên tức giận nói.
“Ác Tam ta ngày hôm nay đến là vì việc gì ngươi biết chứ?” Diệp Thần không quan tâm đến Ác Phi Long kêu gào, đối với hắn Ác Phi Long chẳng qua chỉ là con dế dũi không đáng cùng hắn nói chuyện.
“Ta… ta...” Ác Tam sợ hãi không nói lên lời.
“Khốn nạn? Ngươi coi thường ta?” Ác Phi Long tức giận cầm côn nhị khúc đứng lên nói.
“Câm mồm.” Ác Tam tức giận quát.
“Phụ thân ngươi làm sao vậy? Nếu ngươi mệt liền để ta nhi tử thay ngươi giải quyết hắn.” Ác Phi Long tức giận nói.
“Ta nói ngươi câm mồm lại cho ta. Hắn chính là...” Ác Tam run rẩy tức giận thở phì phò nói.
“Ác Tam đây là con trai ngươi sao?” Diệp Thần ngắt lời đánh giá Ác Phi Long nói.
“Là.. là...” Ác Tam liên tục gật đầu nói.
“Tốt lắm, người trẻ tuổi. Ngươi muốn ta không coi thường ngươi? Được, nếu vậy chỉ cần ngươi cùng ta đánh mà còn sống, ta có thể không coi thường ngươi.” Diệp Thần khinh bỉ nhìn Ác Phi Long nói.
“Hắn… hắn chỉ là đứa trẻ...” Ác Tam lập tức kém chút lần nữa ngã trên mặt đất. Diệp Thần khủng bố thế nào hắn tận mắt chứng kiến qua. Nhi tử mình đấu với hắn chết là không thể nghi ngờ.
“Được, ta đồng ý. Nam nhân dùng nắm đấm nói chuyện.” Ác Phi Long không cam lòng bị coi là đứa trẻ đáp ứng.
“Câm miệng lại cho ta. Chuyện này… chuyện này… hắn không...” Ác Tam quát.Ác Phi Long liền đối với Diệp Thần khúm núm.
“Nam nhi phải tự cường. Ác Tam ngươi tránh sang một bên.” Diệp Thần thoải mái nói.
“Cái này… cái này...” Ác Tam không cam tâm nói.
“Lời ta nói ngươi còn chưa nghe rõ sao?” Diệp hần ánh mắt nhìn sang Ác Tam vẫn đứng trước che trở Ác Phi Long nói.
“Chuyện năm đó thực ra...” Ác Tam bất đắc dĩ lùi về phía sau muốn giải thích.
“Suỵt, im lặng, nếu như con trai ngươi thắng thì ngươi khongo cần phải giải thích làm gì. Còn nếu như con trai ngươi thua, chẳng có ai sẽ nghe ngươi giải thích. Ngươi tên Phi Long đúng không? Cho ta xem thử ngươi có xứng đáng được ta để vào trong mắt hay không nào?” Diệp Thần mở miệng bẻ cổ nói.
“Chọn vũ khí đi, ta không muốn bắt nạt kẻ khác.” Ác Phi Long khinh bỉ chỉ bên kia kệ vũ khí nói.
“Đánh với kẻ hèn yếu còn cần đến vũ khí truyền ra bên ngoài. Người khác còn không cười chết ta? Nếu thực sự muốn công bằng, được, bàn tay ta chính là vũ khí.” Diệp Thần nắn mình bàn tay nói.
“Ngươi hạ được hết bọn họ xem ra ngươi rất mạnh. Tại kinh thành ta lần đầu gặp được người mạnh như ngươi. Thắng được ta ngươi xứng đáng là người trẻ tuổi mạnh nhất kinh thành.” Ác Phi Long tạo thủ thế nói.
“Mạnh nhất kinh thành? Không ngươi nhầm rồi. Ta không phải là người mạnh nhất kinh thành.” Diệp Thần sờ sờ mình đầu gãi gãi nói.
“Vậy còn kẻ mạnh hơn ngươi? Ta càng lúc càng muốn chiến đấu.” Ác Phi Long cả người đều sôi sục máu đều nóng lên.
“Không phải vậy, ý ta muốn nói. Ta không phải kẻ mạnh nhất kinh thành, mặc dù không biết ngươi từ đâu nghĩ như vậy. Nhưng ta khẳng định với ngươi ta… là kẻ mạnh nhất thế giới.” Diệp Thần tự tin đứng tại chỗ đó cười nói.
“Cuồng vọng vô tri.” Ác Phi Long khinh thường nói. Ác Tam đứng một bên thở dài, người khác nói câu này là vô tri, còn hắn cảm thấy Diệp Thần nói câu này là quá khiêm tốn.
“Vậy để ta chứng minh cho ngươi thấy. Một...” Diệp Thần giơ lên một ngón tay nói.
“Hả? một tiếng?” Ác Phi Long nghi hoặc. Hắn nếu vận dụng toàn bộ sức lực có thể trong một tiếng đánh bại Diệp Thần, dù sao hắn tin tưởng đánh lâu dài mình so với cái non mềm công tử này hơn rất nhiều.
“Nhiều quá ít hơn nữa.” Diệp Thần lắc ngón tay nói.
“Một phút? Ngươi coi thường ta?” Ác Phi Long giận dữ.
“Sai rồi là ngươi quá coi trọng mình. Mười giây? Không quá nhiều, một chiêu? Vẫn quá nhiều. Vậy một đấm ngươi nghĩ sao? Không ổn ta nghĩ vẫn là đúng rồi. Một ngón tay là nó, một ngón tay. Ta sẽ dùng một ngón tay của ta đánh bại ngươi, ngón út thế nào?” Diệp Thần ngoe nguẩy ngón tay út của mình trước mặt Ác Phi Long nói.
“Không biết sống chết.” Ác Phi Long lập tức dùng côn nhị khúc đánh tới. Ác Tam chỉ dám đứng một bên cầu trời đất.
Diệp Thần không có ý định né tránh nâng lên một ngón tay út, Ác Phi Long vừa hướng đến hắn trước mặt lập tức đâm tới bắn bụng phía trên khiến Ác Phi Long bay ngược về phía sau đụng vào bước tường. Đứng tại tựa vào bước tường phía trên.
“Phi Long không sao chứ?” Ác Tam vội vàng chạy đến quan tâm lay Phi Long cơ thể.
Ác Phi Long lập tức trợn trắng mắt ngã trên mặt đất phía trên để lộ ra phía sau cây cột vết rạn nứt chằng chịt.
“Phi Long, tỉnh dạy, mau mau gọi xe cứu thương… mau...” Ác Tam đều thương tâm khóc ròng nói.
“Không cần thiết. Chỉ ngất một chút, dạy hắn một bài học mà thôi. Không bị thương gì nặng.” Diệp Thần cầm lấy một tờ giấy ăn lau lau mình ngón tay nói.
“Bố già… ngươi… chào mừng ngươi trở về.” Ác Tam cả người đều run rẩy đứng dạy nói. Hiện tại Ác Phi Long tính mạng an toàn, hắn cũng bớt lo lắng.
“Vẫn biết ta là bố già sao?” Diệp Thần ngồi xuống trên ghế cầm lấy một chai rượu ngoại đập vào thành bàn kiến nó vỡ ra Sau đó dùng phần còn lại trong chai rót rượu vào một cái cốc thủy tinh gần đó cầm lên ngửi.
“Bố già… ta… ta sai rồi. Chúng ta đều tưởng rằng bố già đã chết.” Ác Tam lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu nói.
“Chết? Một người đàn ông đích thực sẽ không bao giờ bị giết chết, nhưng có lẽ ta đã chết thật khi các ngươi quên mất ta tồn tại.” Diệp Thần đáp.
“Không có, chúng ta nào dám quên. Bố già ngươi hiện tại vấn sống tốt sao?” Ác Tam đánh lạc hướng vấn đề nói.
“Ác Tam, ta không ghét những kẻ ngu ngốc nhưng lại ghét nhất lũ đần độn và lũ phản bội là những kẻ đần độn nhất. Con người được sinh ra một cách vô nghĩa, sống một cách không liên quan, và chết đi khi vô giá trị. Vậy ngươi có con giá trị hay không? Đừng giở trò khôn vặt trơớc mặt ta, mấy cái trò này ta xài lâu lắm rồi.” Diệp Thần uống một hớp rượu sau đó đặt ly rượu đã uống trước mặt Ác Tam nói.
“Bố già… làm ơn cho ta một cơ hội.” Ác Tam dập đầu cầu xin.
“Được, nể tình ngươi đi theo ta, ta cho ngươi một cơ hội.” Diệp Thần cầm trong túi ra một đồng xu nói.
“Bố già cái này...” Ác Tam nghi ngờ.
“Chọn một mặt đi. Nếu đoán đúng ngươi sống, đoán sai. Ngươi chết.” Diệp Thần búng đồng xu lên xuống vài lần nói.
“Bố già, như vậy không phải quá may mắn sao?” Ác Tam tâm đều muốn nát nói.
“May mắn? Ngươi đang nói cái gì thế? tính toán, con số, dữ liệu sẽ luôn cho ta kết quả đúng. Trên thế giới này không tồn tại sự may mắn đâu. Chọn đi. Cái chết và sự sống không có gì khác biệt tuy hai mà lại là một. Chẳng qua bên nào đáng sợ hơn mà thôi. Hiện tại ngươi chỉ có thể làm một điều là tin tưởng vào điều mình đã chọn. Và nếu ngươi chết… thì đừng đến khóc với ta vì điều đó.” Diệp Thần không quan tâm nói.
“Mặt ngửa.” Ác Tam cắn răng nói.
“Trò chơi bắt đầu.” Diệp Thần tung lên đồng xu lên không trung, Ác Tam cả thở đều không dám, đồng xu rơi thẳng vào trong cốc rượu đỏ trìm xuống bên dưới đáy nhẹ nhàng keng một tiếng động thời gian như ngừng trôi.