“Doanh Doanh ngươi kiếm được đồ lau rồi sao? Ta còn đang định giúp ngươi đâu.” Đông Phương Bạch mỉm cười giả bộ tự nhiên nói. Sát khí của nàng đều nhanh chóng thu liễm lại không để lộ ra.
“Ưm, cũng còn tốt có quyển nhạc phổ do nương đưa, nhưng không cầm nhạc phổ trở lại. Nương nhất định đánh ta cái mông. Đúng rồi Đông Phương thúc thúc, ngươi cũng kiếm được giấy rồi sao? Ta còn định lén sang đưa cho ngươi đâu, ách, Ngũ Nhạc Kiếm Phái thế nào nằm hết ở đây? Còn thiếu một người? Phụ thân ta không sao chứ? Hắn thế nào bất tỉnh rồi?” Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc bắt đầu tiếp thu tình hình xung quanh.
“Doanh Doanh đừng có gấp, ngươi hỏi nhiều như vậy ta không kịp trả lời.” Đông Phương Bạch thấy Nhậm Doanh Doanh dồn dập hỏi tới liền khẽ chảy giọt mồ hôi nói. Còn về vấn đề giấy chùi mông, càng nói nàng càng cảm thấy tiếc đứt ruột bản tuyệt thế võ công của mình.
“Ách, xin lỗi Đông Phương thúc thúc, cái này Ngũ Nhạc Kiếm Phái cùng với phụ thân ta sao lại nằm hết ở đây vậy? Ngươi nói cho ta được không?” Nhậm Doanh Doanh liền cất tiếng hỏi.
“Hắn cùng với mấy tên ngốc đó đem cây xương rồng cho chùi mông còn lao ra đánh nhau. Ngươi nói thử xem… đít là thịt chứ có phải cứt đâu. Còn một tên Nhạc Bất Quần hắn chạy rồi.” Đông Phương Bạch liền khẽ sờ sờ mình đầu nhức não nói. Nàng có điên cũng không nghĩ tới, mấy tên ngốc này thật sự dám dùng xương rồng chùi đít.
“Thì ra là vậy, xem ra lần này phụ thân ta thật là tan nát cõi đời rồi. Mông đít thế này thì từ nay về sau còn làm ăn được cái gì?” Nhậm Doanh Doanh nhìn năm người nằm trên mặt đất mông đẫm máu khẽ thương cảm.
“Tự gây nghiệt không thể sống.” Đông Phương Bạch cũng cảm thấy thư thái trong lòng khi nhìn Nhậm Ngã Hành cái mông, với cái mông này dù Bình Nhất Chỉ có ra tay thì cả đời này Nhậm Ngã Hành cũng đừng có mong ngồi xuống hay đi vệ sinh bình thường. Mặc dù hôm nay kế hoạch không thành công do cái bụng bị đau nhưng cũng coi như nàng báo được nửa cái đại thù.
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy cũng gật đầu, cái này quả thật không trách được ai. Dù sao đây cũng là họ tự nguyện chà mông vào cây xương rồng.
“Mà đúng rồi, còn một tên nữa, hắn rồi cuộc là ai? Doanh Doanh ngươi biết hắn sao?” Lúc này Đông Phương Bạch mới nhớ tới kẻ đầu têu sử dụng cây xương rồng chùi đít.
“Ta đương nhiên biết nha. Đông Phương thúc thúc ngươi cũng biết người này đâu.” Nhậm Doanh Doanh liền khẽ tủm tỉm cười nói.
“Ta cũng biết?” Đông Phương Bạch sờ sờ mình đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc là ai được chứ? Ai có thể dưới nàng mí mắt trốn đi không có một tiếng động. Hắc Mộc Nhai cùng Ngũ Nhạc có tồn tại cao thủ như vậy sao?
“Hắn chính là cái người ngươi đòi chém đòi giết mỗi khi say rượu nha. Hắn nói hắn tên… tên gì nhỉ?” Nhậm Doanh Doanh liền không nhớ ra được suy nghĩ. Dù sao nàng cũng là đứa trẻ, Diệp Thần cũng chỉ nhắc qua tên hắn với nàng một lần, lúc đó nàng còn đang mải mê ngắm trai đẹp đâu.
“Người ta đòi chém đòi giết? Là hắn? Ngươi có phải gặp một cái nam nhân vô cùng soái thích mặc đồ trắng. Còn tự xưng mình tên Diệp Thần đúng không?” Đông Phương Bạch lập tức gấp gáp hỏi.
“Đúng, đúng, chính là Diệp Thần. Hắn còn tự xưng là ngươi sư phụ đâu.” Nhậm Doanh Doanh liền gật đầu nói.
“Là hắn. Hắn trở lại?” Đông Phương Bạch cả người đều thẫn thờ ngã trên mặt đất kích động ngực đều khó thở. Nước mắt từ hai mi liền ứa ra tới. Nàng… nàng đợi được… hắn rốt cuộc trở lại.
Vào lúc này tâm tình của nàng rất phức tạp. Cả người đều không ngừng run bần bật. Nhậm Doanh Doanh bên cạnh nhìn thấy liền sợ hãi ngồi xuống quan sát quan tâm hỏi han: “Đông Phương thúc thúc ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ.”
“Ta… ta không sao… Doanh Doanh hắn… hắn đi đâu? Hắn đi đầu rồi?” Đông Phương Bạch với lấy vai Nhậm Doanh Doanh kéo lại gần dò hỏi.
“Hắn sao? Ta không biết, ta lúc chui ra đến giờ đều không có thấy. Hắn không phải vẫn ở bên đó đợi giấy chùi mông sao?” Nhậm Doanh Doanh nghi hoặc hỏi.
“Vậy… vậy ngươi gặp hắn ở chỗ nào? Nói cho ta biết… mau… lập tức.” Đông Phương Bạch cắn răng cố gắng kìm nén cảm xúc nói từng chữ vô cùng khó khăn.
“Đông Phương thúc thúc ta thấy ngươi vẫn nên nghỉ ngơi chút thì tốt hơn.” Nhậm Doanh Doanh đỡ lấy Đông Phương Bạch khuyên can nói. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Đông Phương thúc thúc rơi nước mắt. Mà lại còn vì tên khốn nạn bắt nạt nàng nữa chứ.
“Không… không cần… nói cho ta biết. Doanh Doanh mau nói cho ta biết.” Đông Phương Bạch xúc động gần như muốn hét lên. Nàng đợi ngày năm năm rồi. Không thể đợi thêm nữa.
“Ta nha, chính là gặp hắn ở rừng tre bên trong nhà tranh. Ta cũng không nhớ rõ vị trí nó ở đâu cả.” Nhậm Doanh Doanh gãi gãi đầu nói.
“Nhà tre? Chỗ đó? Hắn ở chỗ đó?” Đông Phương Bạch thất thần nhìn thấy cơ hội lập tức bước chân thẫn thờ hướng rừng che đi tới bỏ mặc kẻ thù Nhậm Ngã Hành nằm trên mặt đất bất tỉnh cơ hội tốt để bày mưu trả thù..
“Đông Phương thúc thúc, ngươi rốt cuộc đi đâu chứ? Ngươi thân thể còn không khỏe đâu. Đông Phương thúc thúc...” Nhậm Doanh Doanh muốn đuổi theo nhưng Đông Phương Bạch đã tăng tốc biến mất trước mắt nàng. Hiện tại phụ thân nàng bất tỉnh nàng không thể để hắn lại cứ thế rời đi nha.
“Nơi này hiện tại không an toàn, sợ một lát các đệ tử Ngũ Nhạc liền tìm tới. Phụ thân liền gặp nguy hiểm..” Nhậm Doanh Doanh liền cảm thấy khó khăn. Nàng cả tối qua chưa ăn gì, vừa rồi còn đi vệ sinh hết sạch sành xanh, chỉ dựa vào mấy cái gõ mèo cào không thể nào kéo một cái nam nhân đi được.
“Lộc cộc… keng keng...” Lúc này tiếng kiếm chém vang lên. Một đám người hướng tới bên nàng vụt đến đánh chém nhau..
“Không tốt, có người đến.” Nhậm Doanh Doanh lập tức trốn vào gần đó bụi cây nhìn lén hai bên Ngũ Nhạc cùng với cả Nhật Nguyệt Thần Giáo chém giết nhau không dám đi ra ngoài mặt đầy sợ hãi. Đây là lần đầu nàng thấy nhiều người chết như vậy.
“Giáo chủ đại nhân? Chưởng môn nhân.” Đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Ngũ Nhạc kiếm phái đệ tử nhìn thấy hai bên lão lãnh đạo nằm trên mặt đất đầy máu lập tức tranh đoạt tiến lên bảo vệ. Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại chỉ có thể ngược lại.
“Mau thả chúng ta giáo chủ ra. Nếu không ta giết các ngươi chưởng môn.” Đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo tức giận uy hiếp.
“Các ngươi dám, nếu các chưởng môn ta bị thương một cọng tóc, ta tuyệt đối không tha cho đám tà ma các ngươi.” Đám đệ tử Ngũ Nhạc cũng quát tháo lớn tiếng đem Nhậm Ngã Hành ra uy hiếp lại.
Cuối cùng hai bên đành rút quân trở lại, không có tuyên chiến, tiếp tục đánh nhau. Dù sao hai bênh người cầm đầu đều bị đối phương bắt giữ, còn đánh cái rắm.
Cũng vào lúc này, ngoài rừng tre. Nhạc Bất Quần đang liều mạng ôm cánh tay chảy máu chạy trốn sợ hãi Đông Phương Bất Bại đuổi theo.
“Hộc hộc… có vẻ như không đuổi theo nữa.” Nhạc Bất Quần thở dốc ngồi lại gần đó tảng đá lớn nghỉ một chút chú ý đằng sau người đuổi theo.
“Ngươi nói ai không đuổi theo cơ?” Diệp Thần vỗ vai hắn mở miệng hỏi.
“Á...” Nhạc Bất Quần nhìn thấy Diệp Thần tự dưng xuất hiện bên cạnh mình liền ngã ra mặt đất sợ hết hồn.
“Ngươi kêu cái gì mà kêu, tính dọa ta sao?” Diệp Thần cầm bên cạnh tảng đá tức giận đập thẳng vào mõm Nhạc Bất Quần không chút lưu thủ đem Nhạc Bất Quần hai cái răng cửa đều đánh bay ra ngoài. Từ nay Nhạc chưởng môn của hoa sơn ngoài biệt hiệu Quân Tử Kiếm, Ngụy Quân Tử còn có biệt danh Nhạc Vô Sỉ còn gọi Nhạc Không Răng.
“Ngươi...” Nhạc Bất Quần đau đớn còn chưa kịp cảm nhận hết đã ăn thêm một cước vào mặt khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
“Mẹ nó, ngươi ngươi cái lờ mợ ngươi.” Diệp Thần đem chân đạp thẳng lên mặt Nhạc Bất Quần khiến hắn bất tỉnh sau đó liền đem Nhạc Bất Quần trói lại.
Tại sao ư? Bởi vì hắn có thể sẽ bị Cửu Tử bắt lại sau đó, tất nhiên phải vì mình tranh thủ đem Nhạc Bất Quần trước thời hạn thiến đi tránh trường hợp thịt bò là ô tê giác. Hắn không muốn mọc sừng.
Đem Nhạc Bất Quần trói lại nhét đống tiền giấy hắn chùi mông vào miệng, tay phải tạo thành hai ngón tạo thành Ngũ Hành Chỉ Pháp đem cái này Nhạc Bất Quần cho thiến. Quá trình diễn ra rất nhanh gọn. Quả nhiên là thần y, chỉ một vài cái nhỏ nhỏi động tác không cần phức tạp dụng cụ đã đem một cái nam nhân cho phẫu thuật chuyển giới thành công.
Hoàn thành xong mọi việc vào đúng lúc này, một luồng gió lành lạnh thổi qua người Diệp Thần khiến lông mày hắn khẽ nhíu lại: “Có kẻ xậm nhập pháp trận? Rốt cuộc là ai?”
Tại cửa phòng căn nhà tranh, Đông Phương Bạch dùng sức hướng Pháp trận đâm tới mỗi lần đều bị bắn ngược lại ngã trên mặt đất đau đớn cắn răng hét lên: “Ta biết ngươi ở trong đó, đồ khốn nạn… ngươi mau cút ra đây cho ta.”