Còn nữa, có thể hay không trùng hợp như vậy, các ngươi sáng đi vệ sinh, chiều đi vệ sinh, tối đi vệ sinh cũng được. Thế nào lại chọn cùng đi vào lúc trưa, mà trưa thì thôi đi, thế nào lại hướng ta bụi râm đi tới đại tiện? Mà bên ngoài chém nhau như chém trả, các ngươi rảnh lắm mà ngồi đó đi vệ sinh.
“Trời ơi, người đùa con sao? Thủ lĩnh quân nó ở ngay đây mà ta phải ngồi nhìn? Mà thế quái nào Ngũ Nhạc các ngươi lại ở đây được chứ?” Nhậm Ngã Hành ôm đầu muốn hét lên.
“Còn cả ngươi nữa, đường đường Nhậm Ngã Hành giáo chủ ma phái, ngươi đi ỉa không biết sài nhà vệ sinh hả? Thật sự mất mặt ma giáo. Hừ, không nghĩ tới ma giáo các ngươi lại là bạ đâu đi đó. Tùy tiện như vậy.” Ngũ Nhạc Kiếm Phái chưởng môn không nhịn được chửi bới.
“Các ngươi thì hơn nhau lắm ý? Ở đó mà chó chê mèo lắm lông.” Đông Phương Bạch khinh bỉ bộ dạng nói.
“Hứ, Ngũ Nhạc Kiếm Phái quả nhiên cái ngụy quân tử, chính mình cũng bạ đâu đi đó, còn chê cười người khác.” Nhậm Doanh Doanh cũng cười lớn chế giễu.
“Chúng ta ngồi tại đây đương nhiên là có lý do chính đáng, hừ, đều là vì chấp các ngươi ma giáo mà thôi. Không nghĩ tới lại mắc kẹt tại đây, vốn dĩ không phải như các ngươi nói.” Ngũ Nhạc Kiếm Phái hào hùng nói phét không biệt ngượng.
“Các ngươi Ngũ Nhạc da mặt quả thật dày. Tường thành Hắc Mộc Nhai cũng phải gọi là cụ.” Nhậm Ngã Hành châm chọc nói.
“Đối với loại ma giáo tà ác như các ngươi, da mặt cần dày thì phải dày.” Ngũ Nhạc Kiếm Phái vẫn ngang tàng nói.
“Các ngươi nói lắm vậy? Cãi nhau thì có giải quyết được cái rắm gì? Hiện tại mau suy nghĩ cách kiếm cái chùi đi. Còn ở trong này đi vệ sinh là bốc cứt ăn vã đấy.” Diệp Thần một bộ bức tức lên tiếng.
Vào lúc này đám người liền im lặng hết lại. Bởi vì họ đều đối mặt với một kẻ thù chung chính là Tào Tháo, nhân vật anh hùng này. Và hiện tại họ đều rơi vào tình trạng thiếu giấy vệ sinh trầm trọng.
“Ông trời ơi, nếu như ông có mắt hãy cho con xin tý giấy vệ sinh đi.” Đám người trong đầu đều cầu nguyện.
“Này, ta vừa nghĩ ra một cách có thể giải quyết chuyện này.” Diệp Thần ánh mắt có chút nghiêm túc, mồ hôi đều toát ra do dự.
“Có cách? Tiểu huynh đệ, ngươi mau mau nói cho ta biết, đợi ta dọn dẹp xong kẻ thù. Nhậm Ngã Hành ta sẽ không cô phụ ngươi công ơn.” Nhậm Ngã Hành lập tức nói.
“Đúng đúng, đại ca ca ngươi là tốt nhất mau nói cho phụ thân của ta biết đi.” Nhậm Doanh Doanh cũng lập tức nịnh bợ nói.
“Tiểu huynh đệ không thể, người ngồi kế bên ngươi là ma giáo giáo chủ. Hắn thoát được khốn nhất định sẽ giết chết ngươi.” Tả Lãnh Thiền lập tức hoảng loạn nói. Hiện tai ai chùi được trước chính là kẻ thắng chiếm trước tiên cơ.
“Đúng vậy, tiểu huynh đệ, ngươi tuyệt đối đừng nói cho hắn biết. Nếu không sẽ là kẻ thù của toàn bộ giang hồ.” Nhạc Bất Quần cũng lên tiếng gấp gáp nói.
Đông Phương Bạch thì im lặng không có lên tiếng, trong lòng đều nhanh nghĩ cách trốn thoát. Nếu như Nhậm Ngã Hành thoát khốn, nàng hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
“Các ngươi không cần phải cãi nhau, cái đếu gì mà ma giáo với chính giáo. Còn không phải ăn rồi ỉa. Hiện tại đều ngu người tại cái chỗ này sao? Lão tử tốt bụng đem tin này nói cho tất cả các ngươi. Làm hay không thì tùy.” Diệp Thần khinh bỉ ngoáy ngoáy lỗ mũi nói.
“Nói ra cho tất cả mọi người? Vậy chẳng phải… ai nhanh hơn, có thể xông ra chém giết kẻ địch trước sao?” Đám người lập tức rỏng tai lên hết sức để lắng nghe. Đây chính là sinh tử vấn đề nha.
“Ta nói… các ngươi có bao giờ nghĩ tại sao… con người sinh ra lại có hai bàn tay chưa?” Diệp Thần nghiêm túc mở miệng hỏi.
“Cái này... có liên quan gì?” Đám người liên tục suy đoán.
“Con người có hai tay cơ mà nhỉ, mất một thì còn một. Nếu như...” Diệp Thần nói đến đây mọi người đều hiểu.
“Mất một còn một?” Đám người nhìn lên bàn tay của mình vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Đại ca ca ngươi tuyệt đối đừng vì tuyệt vọng quá làm bừa.” Nhậm Doanh Doanh lập tức hét lên khuyên can.
“Các vị chưởng môn đừng có tin hắn. Địa ngục cách bàn tay không xa đâu. Mất đi một bàn tay còn đánh thắng ai nữa chứ?” Tả Lãnh Thiền lập tức khuyên răn mọi người đừng nghĩ quẩn.
“Ta làm không được… thà chết còn hơn.” Đông Phương Bạch nhìn tay mình lăc lắc đầu tuyệt vọng.
“Ta… một đời chưởng môn anh minh… tuyệt đối không thể hủy tại đây.” Nhậm Ngã Hành cũng nhìn bàn tay mình chán ghét nghĩ.
“Thôi trật tự nào, bây giờ không phải lúc chửi đểu nhau, đánh nhau hay gì đấy. Bị kẹt ở đây, thì tối nay bữa tối chỉ có nước ăn cứt.” Diệp Thần đứng ra khuyên can.
“Đừng có nhắc đến cứt nữa, lão tử hết chịu nổi rồi. Thối quá.” Đông Phương Bạch tức giận hét lên.
“Đừng có nóng, nóng nảy là dễ ỉa chảy.” Diệp Thần chấn an mọi người.
“Đừng có nói nữa, nghe tởm chết.” Đám người lập tức muốn hét lên. Bị kẹt ở đây đã khổ lắm rồi.
“Mọi người đừng ồn, hiện tại trước tiên phải kiếm được cái chùi đít trước đã. Hay là tạm thời đình chiến trước?” Diệp Thần liền đứng ra thỏa thuận nói.
“Xì… ngươi muốn hợp tác ư? Đừng tưởng ta dễ bị lừa, ngươi có mặt ở đây không phải ma giáo người cũng là chính phái người. Ngươi là ai?” Đông Phương Bạch lập tức nghi gián, hiện tại nàng đơn phương độc mã. Phải lôi kéo nam nhân này trước đã.
Những người còn lại nghe xong mặt đều biến sắc. Từ nãy đến giờ họ đều nghe cái này nam nhân nói chuyện. Nhưng không hề biết người này rốt cuộc là chính phái hay là tà phái. Là bạn hay là thù.
“Đông Phương thúc thúc ngươi đừng lo lắng. Hắn là...” Nhậm Doanh Doanh liền nhanh miệng muốn nói.