Lạnh quá… đó là điều duy nhất hắn cảm thấy hiện giờ. Đôi mắt dần dần nhắm lại, cơ thể hắn cảm thấy mệt mỏi, hô hấp dường như đang dần dần chậm chạp lại. Trái tim chuẩn bị ngừng đập nhưng đôi tay vẫn nắm chặt chiếc dây chuyền có chiếc nhẫn hoa hồng màu xanh không chịu buông bỏ.
“Ta… là ai…? Tại sao lại ở đây?... thật mệt… thật muốn ngủ. Thật lạnh… ta sắp… chết sao?” Diệp Thần cơ thể bồng bềnh trong nước lặn dần xuống. Hiện tại hắn cảm thấy thật yên tĩnh lạ thường.
Quay lại một tiếng trước, hắn vẫn tại trên thông đạo xuyên qua các thế giới cùng với Rika Minami chứng kiến thế giới Highschool Of The Dead kết thúc.
Keng, ký chủ thông qua phó bản, ban thưởng một lần quay số trúng thưởng.
“Quay số.” Diệp Thần lựa chọn quay số. Cũng đã lâu hắn không có chơi trò chơi quay số của hệ thống đi.
Keng, chúc mừng ký chủ trúng một hộp bánh quy của mèo máy tương lai Doraemon, hương thơm hương vị đều tuyệt phẩm, có kèm theo hiệu ứng đặc biệt, cần đọc trước hướng dẫn sử dụng trước khi dùng..
“Diệp kun thế giới kết thúc sẽ có bao nhiêu người chết vậy?” Rika Minami nhìn thế giới tan biến trước mặt mình tựa đầu vào vai Diệp Thần. Nàng nghĩ đến những chiến hữu trước kia cùng mình kề vai sát cánh hoàn thành nhiệm vụ đang cùng cái đó thế giới vĩnh viễn biến mất trước mắt nàng.
Từng thứ nàng tích góp được, những đối thủ, kẻ thù cũng không ngoại lệ tại trước mắt nàng chết. Từ xa nhìn đến thế giới tan biến thành cát bụi, nàng bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Rất nhiều người. Nhưng sống chết có số, giàu sang do trời. Thiên quản đến, ta quản không đến. Vì thiên hạ, chúa cứu thế bỏ được, ta bỏ không được. Ngươi hẳn thất vọng khi người đàn ông của mình không phải kẻ vĩ đại sao?” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Không hề, ta chỉ muốn ngươi bình bình an an là được rồi. Cái gì cứu thế không quan trọng. Chẳng qua nhìn những chiến hữu cũ mất đi, cảnh còn người mất ta cảm thấy… có chút tiếc nuối.” Rika Minami cảm giác mất mát nói.
“Là cảnh mất mất cả người mới đúng.” Diệp Thần đính chính lại nàng câu nói cho nó đúng.
“Ngươi thật không biết cách an ủi nữ nhân.” Rika Minami có chút im lặng nhìn Diệp Thần nói. Đáng lẽ ngươi không phải lên ôm ta an ủi ta sao? Phim truyền hình hàn quốc thật lừa người.
“Ngươi ở trước mặt ta tưởng nhớ kẻ khác. Ta không biết ghen sao?” Diệp Thần đưa tay lên sờ nàng cằm nói.
Cái này cũng không thể trách hắn, có trách thì trách ông trời. Ai biểu tình yêu đối với con trai thì như bộ phim Nhật, còn con gái thì giống bộ phim Hàn đâu.
“Không nghĩ tới đa tình lãng tử Diệp kun cũng sẽ biết ghen.” Rika Minami trêu chọc Diệp Thần nói.
“Ta đương nhiên biết, chẳng qua khi ta ghen, ta không muốn để ngươi biết. Khi ta giận, ta lại chẳng muốn ai chạm vào.” Diệp Thần sờ nàng tóc nói. Cô nàng này rất thú vị. Có thể khiến hắn thích thú nàng không phải vì nàng nhan sắc. Thật sự vô cùng thú vị.
“Chiếc nhẫn màu xanh ngươi đeo trên cổ này… là của nữ nhân nào tặng ngươi sao?” Rika Minami nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, một người rất quan trọng tặng lại cho ta. Là thứ cuối cùng cô ấy để lại. Thế nào? Ngươi ghen sao?” Diệp Thần sờ chiếc nhẫn trên cổ mình có một cảm giác kỳ lạ khó lý giải nói.
“Ta thèm vào mà ghen vì ngươi đấy. Ngươi đó… con người ngươi… khắp nơi lưu hương. Ta nếu mà ghen, vậy sớm vì ghen tị mà tức chết rồi.” Rika Minami bĩu môi nói.
“Cùng kẻ khác hưởng nam nhân, ngươi thật hào phóng đấy.” Diệp Thần trêu chọc nàng.
“Ta đều bị bắt ép. Ai kêu bạn trai của ta như vậy mạnh mẽ đâu. Ta cũng không muốn bị ngươi chơi nát trở thành hoa tàn cỏ dại.” Rika Minami khinh bỉ nói. Nếu không phải ngươi quá mạnh mẽ, ta thật sự nghĩ độc chiếm ngươi một mình.
“Xem ra là bị khuất phục dưới ta dâm uy rồi.” Diệp Thần đùa cợt nói.
“Đừng có nói, xấu hổ chết ta.” Rika Minami che mặt xấu hổ.
“Được rồi, không đùa cợt ngươi. Ta cũng không muốn nàng dâu nhỏ của ta chạy mất dép.” Diệp Thần xoa xoa nàng đầu nói.
“Ta không phải Shizuka ngốc cô nàng, đừng xoa đầu ta. Ta không phải trẻ con.” Rika Minami nữ vương đặc cảnh tính khí nói.
“Không xoa liền không xoa.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Thi… thi thoảng xoa thật ra… thật ra cũng không sao.” Rika Minami xấu hổ nói.
“Chúng ta trước tiên trở về đã. Ta còn phải đi đón hai người, các nàng vừa mới về nước.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Nữ nhân?” Rika Minami nghi ngờ hỏi.
“Ừ, nàng tên Thanh Lam và Ana. Một người là sát thủ… không hề chuyên nghiệp. Một cái là nữ ma cà rồng…thích uống sữa còn hơn cả máu.” Diệp Thần có chút nghĩ về hai người. Đều đã lâu không có gặp.
“Ma cà rồng có thật sao? Ở thế giới của ngươi ma cà rồng thích uống sữa? Kỳ lạ thật. Còn không chuyên nghiệp sát thủ?” Rika Minami có chút hồ đồ.
“Ngươi thấy qua sát thủ đi ra ngoài đường bị lạc còn quên đường về chưa? Thậm chí cả tổ chức mình đặt ở đâu còn không biết. Giao nhiệm vụ cho nàng tưởng một tuần lễ là xong mà đi cả tháng trời. Chứng tỏ lần này lạc trôi phải kinh khủng lắm.” Diệp Thần thở dài nói. Đôi khi hắn còn tưởng cô nàng này là đệ tử của thánh lạc One Piece Zoro đâu.Mà ở gần nàng, hắn cũng bị lây cái bênh lạc đường luôn rồi.
“Vậy còn ma cà rồng thích uống sữa?” Rika Minami không hiểu nói.
“Thì chính là loại sữa độc quyền do ta tài trợ cùng sản xuất. Hắc hắc, vừa rồi ngươi uống qua không có ít nha. Không chỉ miệng trên miệng dưới đều tràn ngập ta sữa đặc đâu.” Diệp Thần vô liêm sỉ nhìn Rika Minami thân thể.
“Ngươi còn nói. Đều là ngươi hãm hiếp ta.” Rika Minami lập tức hiểu ra mặt đỏ chót nói.
“Không nói chúng ta trở về.” Diệp Thần ôm eo nàng nói bước đi tới thông đạo ánh sáng phía trước.
“Chiếc nhẫn hoa hồng xanh này… là do một trong hai người họ tặng ngươi sao?” Rika Minami nghi hoặc hỏi bước thật chậm. Nàng muốn hiểu hơn về nữ nhân khác của hắn, như vậy càng dễ sống chung.
“Chiếc nhẫn này? Ai tặng? Ai tặng ta sao?” Diệp Thần nghi hoặc sờ sờ chiếc nhẫn trên cổ hỏi.
“Ngươi vừa nói là có người tặng ngươi. Còn là một nữ nhân tặng cho ngươi.” Rika Minami nhìn Diệp Thần tưởng đùa nàng nói.
“Có sao? Ta có nói như vậy à? Thật kỳ lạ, tại sao ta lại đeo nó nhỉ?” Diệp Thần tháo ra chiếc vòng luồn qua nhẫn nghi ngờ.
“Đừng có đùa nữa.” Rika Minami cười cợt nói.
“Ta không có đùa, ta thật sự không biết nó. Nhưng cảm giác… vô cùng quen thuộc. Chiếc nhẫn này… rốt cuộc là của ai?” Diệp Thần sờ sờ cằm suy nghĩ.
“Nếu nghĩ không ra thì bỏ đi. Ngươi không muốn nói thì thôi, không cần đùa như vậy.” Rika Minami có chút giận cho rằng Diệp Thần đùa dai.
“Ta thật không đùa ngươi. Chiếc nhẫn này không phải của ta. Ngươi không tin ta liền ném đi.” Diệp Thần liền nhún vai thản nhiên nói. Hắn cảm giác như hắn đã quên đi cái gì đó rất quan trọng nhưng hắn nhớ không ra. Rốt cuộc mình đã quên cái gì chứ.
“Vậy ngươi liền ném đi cho ta xem thử.” Rika Minami không tin nói.
“Được, ngươi xem.” Diệp Thần cầm chiếc nhẫn ném thẳng vào không gian một cách thản nhiên.
“Ngươi thật ném đi?” Rika Minami ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn bay vào không gian nhanh chóng biến mất.
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Thần nghi ngờ. Nhìn theo chiếc nhẫn lơ lửng rơi trong không gian dần biến mất trong lòng bỗng dưng hiện lên cảm giác không tên khó chịu vô cùng.
“Ngươi nói đó là thứ mà một nữ nhân rất quan trọng để lại cho ngươi, đó là đồ vật cuối cùng ngươi có.” Rika Minami không tin tưởng nói. Vừa rồi khi Diệp Thần nói câu đó… nàng đã tin là thật.
“Ngươi điên sao? Làm gì có… đợi đã...” Diệp Thần muốn kéo nàng rời đi lập tức nghĩ đến vài ký ức ẩn hiện trong đầu hắn.
“Vì yêu ngươi ta mới làm như vậy.”
“Ta sẽ đưa ngươi trở về.”
“Đừng quên ta...”
“Đừng quên… không được quên… nhưng ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao không được quên?” Diệp Thần thần thở ôm mình đầu nhìn theo chiếc nhẫn đang rơi biến mất.
“Diệp kun ngươi không sao chứ? Diệp kun ngươi điên rồi… ngươi làm gì vậy?” Rika Minami khẽ lay động hắn. Lập tức Diệp Thần liền lao ra khỏi thông đạo rơi xuống thật nhanh mặc cho các tia sét cùng dòng thời gian làm hắn tổn thương bắt lấy chiếc nhẫn.
“Diệp kun mau trở lại.” Rika Minami cũng muốn nhảy xuống lập tức phát hiện ra cơ thể nàng đang dần biến mất bị truyền tống đến đâu đó.
“Tại sao… ta lại bắt lấy nó… tại sao ta lại làm như vậy? Ngươi… rốt cuộc là ai? Chệt tiệt mình điên thật rồi.” Diệp Thần nắm chặt lấy chiếc nhẫn rơi vào vùng không gian vô định.
Keng, cảnh báo nguy hiểm.
Keng, mở ra cánh cửa không gian. Ký chủ chuẩn bị đến với phó bản Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Keng, chuẩn bị tiếp cánh.
Keng, do tình trạng nguy cấp, hệ thống cấp cho ký chủ Y Thần kỹ năng. Hãy cố gắng hảo hảo sống xót.
Từ trên trời rơi xuống, mất đi ý thức, Diệp Thần rơi thẳng từ trên trời xuống đập vào hồ nước bên trong.
“Ta… rốt cuộc là ai?” Diệp Thần ánh mắt mấp máy chìm dần vào trong làn nước lạnh. Trước khi ánh mắt hoàn toàn nhắm hẳn.
Hắn thấy một cái nữ nhân với thân hình bé nhỏ đang bơi dần đến hắn kéo hắn rời khỏi địa ngục.