Diệp Thần cùng Korito Oba thì chẳng thèm để ý, diễn được liền tiếp tục diễn. Đỡ hơn là rước thêm phiền phức vào thân. Với lại lão già này nhiều tiền như vậy, không làm thịt thật là có lỗi với chúng sinh thiên hạ.
“Thí chủ thật sự là nữ sao?” Thiền Tâm đại sư nhìn Diệp Thần một lượt quả thật có chút giống nữ sinh dáng dấp. Chẳng lẽ nào là thật sao.
“Thiền Tâm đại sư, ngươi xem nàng quả thật không có lừa người đi. Trong nhà tiểu nữ mẹ cha mất sớm, có con chó Vàng cũng bán cho quán thịt chó đầu đường. Trong túi thì chẳng có gì ngoài tiền ý lộn chẳng có cái gì. Sư phụ ta nàng cũng là bất đắc dĩ, mới tới chỗ ngươi mượn đồ. Không hề có lừa gạt ngươi.” Diệp Thần hai hàng nước mắt chảy ra khóc nức nở như cái thiếu nữ nói. Hắn cảm thấy mình hai giọt nước mắt này thật sự đáng giá kinh khủng.
“Đệ tử số ngươi thật khổ. Thân là sư phụ dù có táng gia bại sản ta cũng sẽ cứu ngươi.” Korito Oba cũng lập tức bị Diệp Thần đưa tay véo khiến cho đau phát khóc hai hàng nước mắt đẫm lệ chảy ra trên mặt trong như thật cảm động vô cùng nói. Dám véo não nương đùi, đợi đấy, sau vụ này lão nương cho ngươi nếm đủ.
“Sư phụ… ngươi đối với ta thật tốt.” Diệp Thần chiếm tiện nghi lập tức cười đến vui vẻ nói.
“Đệ tử ngươi cũng đối với ta thật sự… quá là tốt. Tốt đến ta muốn đem ngươi giết đi.” Korito Oba cảm giác đùi mình tê dần nhìn Diệp Thần âu yếm nói.
“Sư phụ không cần thiết phải như vậy. Ngươi vì ta liền suy nghĩ mệt mỏi trở nên càng lúc càng già càng xấu như vậy, ta đương nhiên nghĩ thương ngươi thật nhiều.” Diệp Thần véo mạnh hơn cười nói.
“Hự, Nhưng mà tình thương của ngươi vẫn là giữ lại cho mình đi. Sư phụ ngươi đủ tình yêu rồi, người yêu sư phụ nhiều lắm, không nhọc ngươi bận lòng..” Korito Oba đem tay Diệp Thần lấy ra khỏi mình đùi tê dại nói. Sớm muộn ta cũng trả thù lại.
“Sư phụ ngươi xấu thế thì có ai yêu được chứ? Chưa tính tính tình thần kinh không ổn định, đầu óc bên trong có hố. Ngươi đừng nói mình ổn để an ủi ta.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ít ra sư phụ vẫn so với ngươi tốt hơn nhiều, một thân nam không ra nam nữ không ra nữ. Còn bị bệnh AIDS giai đoạn cuối. Ngày ngươi nhập thổ cũng là ngày tâm sư phụ tĩnh lặng.” Korito Oba cũng nghiến răng cười vui vẻ nói.
“Sư phụ yêu quý ta vậy, ta nào dám để sư phụ sống một mình, ta có chết cũng phải kéo thêm sư phụ đệm lưng.” Diệp Thần đưa tay véo má Korito Oba nói.
“Ngươi có chết sư phụ cũng sẽ không chết được đâu yên tâm.” Korito Oba đưa tay véo má Diệp Thần cười nói.
“Hai người thật giống nhau.” Bạch Tiểu Mai nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu thở dài nói.
“Giống chỗ quái nào hả? Bà ta xấu như vậy làm sao giống ta được.” Diệp Thần tức giận mắng Bạch Tiểu Mai.
“Hanh, ta mới là người phải nói câu này.” Korito Oba cũng bất bình.
“Quan hệ hai người thật tốt.” Thiền Tâm đại sư thấy hai người như vậy cãi nhau liền cũng cười nói.
“Tốt chỗ nào hả?” Hai người đồng thời nhìn Thiền Tâm đại sư hét lên.
“Đừng nhại theo tôi.” Lại lần nữa đồng thanh.
“Bà...”
“Nhóc...”
“Hanh...”
“Ách, không phải rất tốt sao?” Thiền Tâm đại sư có chút thấy lạ, rõ ràng hắn thấy hai người này rất hài hòa, rất tốt ở chung. Nhưng lại không chịu thừa nhận là sao?
“Đại sư ngươi từ từ rồi sẽ hiểu. Hiện tại ngươi vẫn quá trong sáng.” Bạch Tiểu Mai thở dài nhắc nhở Thiền Tâm đại sư nói.
“Bần tăng quá trong sáng sao?” Thiền Tâm có chút mờ mịt, chẳng lẽ ta lịch hồng trần còn chưa đủ sao? Mặc dù là tăng sư nhưng trước khi trùng tu phật pháp, hắn trước hai mươi tuổi cũng chưa phải chưa từng đụng qua nữ nhân. Giờ lại có một cái thiếu nữ nói mắt trong sáng, mặt già không khỏi có chút đỏ lên.
“Đối với đẳng cấp của hai người này, chúng ta vẫn quá trong sáng.” Bạch Tiểu Mai lắc đầu thở dài nói.
“Có thể lắm. Xem ra bần tăng vẫn là lịch luyện hồng trần còn thiếu nhiều lắm.” Thiền Tâm đại sư nghĩ đến Korito Oba ở mình thiếu lâm tự bên trong dụ dỗ tăng nhân xuống núi tìm nữ nhân phá sắc giới thủ đoạn không khỏi đồng tình.
Nhớ lúc đó Korito Oba tại thiếu lâm tự, mỗi sáng sớm đều giả trai đem nữ thí chủ đến chùa dâng hương khói đem dẫn đến căn phòng. Bùm một phát, từ một cái đoan chính nữ nhân biến thành một cái chính hiệu dâm phụ. Thậm chí còn bị Korito Oba thuyết phục bán thân cho tăng nhân trong chùa thay nàng kiếm tiền. Chưa tính nàng còn đem mạt chược, xóc đĩa, tại trong chùa tuyên truyền, khiến thiếu lâm tự trở thành đệ nhất sòng bạc. Thật sự là bại hoại đến cực điểm. Nhiều lúc hắn nghĩ đem cái này tôn phật tiễn đi, không nghĩ tới nàng sống chết đem tăng nhân chơi gái đánh bạc một loạt lấy ra khiến hắn khó lòng mà quyết đoán. Thật sự bi ai.
“Ta nói hai người các ngươi nghĩ không đến bữa tiệc sao? Ta đều nói người chuẩn bị ở biệt thự ngoại ô, còn không đi trời liền muốn tối. Thiền Tâm đại sư có nghĩ hay không đến chỗ chúng ta liên hoan?” Bạch Tiểu Mai nhìn hai người lườm nhau không khỏi phát chán nói.
“Bần tăng đa tạ nữ thí chủ khoản đãi. Cũng kính không bằng tuân mệnh.” Thiền Tâm đại sư cũng gật đầu nói.
“Mợ nó, đen thật gặp cái con lừa chọc ăn chực.” Korito Oba ngoáy ngoáy lỗ tai khẽ thì thầm nói.
“Tên này rõ ràng già mà không biết xấu hổ. Thảo nào đầu không mọc được tóc.” Diệp Thần cũng khẽ với Korito Oba.
“Hai người các ngươi nói cái gì thế hả?” Bạch Tiểu Mai tức giận nhìn hai người. Rõ ràng hai cái lừa đảo, hiện tại còn khinh bỉ nạn nhân, quả nhiên không có tính người.
“Ách, chúng ta có nói gì sao?” Hai người giả bộ hồ đồ.
“Các ngươi...” Bạch Tiểu Mai nhìn hai người hết nói nổi.
“Bần tăng sẽ không biết ăn chực của mọi người. Bần tăng có bần tăng tiền.” Vốn hiểu rõ Korito Oba keo kiệt, đệ tử của nàng đương nhiên keo kiệt không kém hắn đều chuẩn bị sẵn tiền.
“Quả nhiên là đại sư hào phóng, Tiểu Mai tính cho thật kỹ đại sư tiền không thiếu, không cần cho hắn tiết kiệm. Hôm nay chúng ta phải ăn bào ngư vi cá. Món nào ngon liền đem mua toàn bộ.” Korito Oba lập tức cắt Thiền Tâm một miếng thịt.
“Như vậy được sao?” Bạch Tiểu Mai mặt có chút mộng. Thiền Tâm đại sư mặt cũng có chút đen, lâu ngày không gặp, Korito Oba mặt nữ thí chủ này sao càng lúc càng dày vậy chứ? Vừa rồi chửi hắn ăn chực, quay lại liền ăn chực hắn.
“Đúng vậy, như vậy là không được. Tiểu Mai ngươi còn phải gọi thêm cả rượu, mấy loại đắt nhất ý. Hôm nay chúng ta không chỉ nghĩ ăn còn muốn uống no.” Diệp Thần không biết xấu hổ.
“Đại sư cái này...” Bạch Tiểu Mai lúng túng nhìn đại sư.
“Ách, bần tăng...” Thiền Tâm đại sư muốn nói hắn không phải mời khách.
“Đại sư ta biết ngươi muốn nói không cần khách khí, chúng ta tuyệt đối sẽ không khách khí giúp ngươi tiết kiệm tiền.” Korito Oba lập tức cướp lời.
“Ý ta không phải là như vậy. Ta...” Thiền Tâm lập tức muốn giải thích.
“Ta biết rõ, đại sư đi trùng tu phật pháp. Tiền tài chỉ là vật phù du. Đã là phù du thì không có giá trị. Ta quyết định học tập đại sư coi tiền tài trở thành phù du. Số tiền này coi như ngươi cấp cho ta thực nhiệm phật pháp sử dụng. Tiêu tiền như nước.” Diệp Thần không biết xấu hổ vô liêm sỉ nói.
“Ta… ta...” Thiền Tâm đại sư không biết nên trả lời thế nào.Quả thật phật pháp nói tiền bạc chỉ là phù du, nhưng mà tiền cũng đâu phải lá đa đâu? Muốn nhặt thì nhặt, huống chi còn là để người khác sài tiền mình.
“Đại sư, ta biết ngươi muốn cảm ơn chúng ta thay ngươi tán tài tiêu tai, con người ta rất chi là tốt bụng. Ngươi không cần cảm ơn, rảnh hậu tạ ta chút phù du là được rồi.” Korito Oba một bộ hám tiền nói.
“Vậy bần tăng còn phải cảm ơn nữ thí chủ sao?” Thiền Tâm có chút cả giận. Rõ ràng các ngươi tiêu ta tiền, còn muốn… ta hậu tạ?
“Đã nói rồi cảm ơn không cần, hậu tạ đầy đủ liền tốt.” Korito Oba không biết xấu hổ đáp.
“Đại sư ta sống rất giản dị không cần ngươi hậu tạ nhiều, cái phong bì là đủ rồi.” Diệp Thần cũng mở miệng nói.
Thiên Tâm nhìn hai cái vô liêm sỉ gia hỏa có chút im lặng cảm giác túi tiền của mình bi thương sâu sắc. Hắn cả đời giành dụm ngày hôm nay liền có thể không cánh mà bay.
Bạch Tiểu Mai cũng ở một bên mặc niệm, Thiền Tâm đại sư, ngươi nhất định hôm nay ra ngoài mà không xem giờ mới gặp phải hai cái đại hung thần như vậy.
“Này bà già, đừng có quên ta phần.” Diệp Thần nhắc nhở Korito Oba nói.
“Ách, phần gì nhỉ? Sao ta không nhớ?” Korito Oba cười bỉ ổi vô liêm sỉ nói. Cho ngươi véo ta chân nha. Còn muốn phần? Nằm mơ.
“Cái gì? Bà chị đừng có đùa nha, lợi dụng người ta xong hết giá trị lợi dụng là vất đi thế à đồ phụ nữ máu lạnh?” Diệp Thần nhìn Korito Oba tức giận nói.
“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Korito Oba nhìn Diệp Thần nghiêm túc nói.
“Bà chị, làm sao?” Diệp Thần nghi ngờ.
“Ôi sướng quá.” Korito Oba một vẻ biến thái sắc mặt khi nghe được Diệp Thần gọi nàng một chữ ”chị”.
“Đồ biến thái già mà còn đú.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Đúng là chẳng thay đổi gì, dám ăn nói với mẹ mình thế hả?” Korito Oba nhìn Diệp Thần cảnh cáo nói.
“Ờ đấy đồ bà già hám tiền.” Diệp Thần khinh bỉ.
“Này hai người ai đổ bao nhiêu tiền xăng?” Hai cái nhân viên đổ xăng nhìn ha người chần chờ hỏi.
“Đầy bình.” Korito Oba tự tin cầm trong tay thẻ của Thiền Tâm đại sư nói.
“Ách, thẻ của ta mất rồi.” Thiền Tâm đại sư lập tức mặt có chút đen, cô nàng này trộm cắp tốc độ vẫn như xưa, chỉ một chữ nhanh.
“Đọ với ta tiền?” Diệp Thần nhìn thấy Korito Oba khiêu khích mình liền rút ra một sấp tiền mặt lập tức hét lên: “Tràn bình.”
“Ách, tiền mặt của ta cũng mất?” Thiền Tâm đại sư sắc mặt cũng có chút đen.
“Hai người các ngươi chơi lầy vậy đó hả?” Bạch Tiểu Mai nhìn hai người trẻ con tính khí nói.
Rất nhanh xe hai người được đổ đầy, hai xe lập tức đua đến ngoại ô kinh thành.
“Hình như mình bị bỏ quên?” Huyền Tâm cảnh hoa từ trong cơn say tỉnh lại nhìn xung quanh không có bóng ma nào mặt liền có chút đen. Hiện tại đều trên đường cao tốc, nàng thế nào trở về?
Còn Hạo Kinh hiện tại hắn vẫn bất tỉnh nhân sự bị Korito Oba nhét trong cốp xe như nhét xác vô cùng đáng thương.