“Về đến nơi rồi sao?” Diệp Tiểu Y nhìn thấy bước vào của Thạch Thanh Lộ vừa mới làm xong mình hình phạt cọ bô việc liền mở miệng nói.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi thật độc ác, bắt ta đi cọ bộ mấy ngày liền, còn ngươi thì ngồi đây để A Tử bóc nho cho mình ăn.” Thạch Thanh Lộ cả người đều ê ẩm tức giận nói.
“Bổn giáo chủ thích có vấn đề gì sao?” Diệp Tiểu Y trong miệng nhóp nhép ăn quả nho nói.
“Thanh Lộ tỷ đừng trách giáo chủ, hắn nhưng rất lo cho ngươi nha. Cứ rảnh một cái liền chạy ra ngó xem ngươi.” A Tử thấy vậy liền mở miệng nói.
“Ta còn cầu giáo chủ đừng đi xem ta đâu.” Thạch Thanh Lộ lè lưỡi nói.
“Khụ khụ, bổn giáo chủ mệt rồi, Thanh Lộ mau tới giúp bổn giáo chủ xoa bóp.” Diệp Tiểu Y ho khẽ nói.
“Giáo chủ, không phải ngươi vừa mới có hai nữ hầu mới sao? A Lộ vừa mới nhận phạt xong, chân tay đều chai cứng.” Thạch Thanh Lộ cầu xin nói.
“Nói mới nhớ ra, A Chu và A Bích hai nàng đã thuần phục xong sao?” Diệp Tiểu Y nhìn sang A Tử mở miệng hỏi.
“Người yên tâm, hai người họ, hiện tại đều chỉ nghe lệnh của người.” A Tử cười yểu điệu nói.
“Làm rất tốt. Cũng gần đến lúc xem thử kết quả làm việc của A Tử rồi.” Diệp Tiểu Y gật đầu hài lòng nói.
“Giáo chủ ngươi làm vậy có phải đối với hai cái muội muội đó có chút ác độc không?” Thạch Thanh Lộ mềm lòng nói.
“Ác độc? Có sao? Chỉ là thế giới này vốn tàn nhẫn như vậy thôi. Nếu các nàng chịu quy phục ta. Ta sẽ cho các nàng cơ hội đi đến đỉnh cao. Nếu nói người có lỗi ở đây, thì chính là các nàng, xinh đẹp như hoa lại không có thực lực nắm giữ mình vận mệnh. Để người ta đem làm món hàng tặng cho ta. Ta có thể cho các nàng cơ hội trở thành người, nhưng trước tiên phải hiểu được, chủ nhân của họ là ai.” Diệp Tiểu Y lạnh như băng nói.
Hai nữ nhân nghe xong đều im lặng, đúng vậy tại trong xã hội thời đại này nữ nhân vốn là không đáng giá. Xinh đẹp mà không có thực lực chính là món hàng để người ta đem bán. Nếu muốn được người khác coi trọng, nhận được sự tôn trọng không bị coi thường, nhất định phải muốn trở lên mạnh mẽ đủ để làm chủ mình số phận.
“A Tử ngươi dạy bảo các nàng thêm vài ngày, không dùng đến những cái kia hình phạt nữa. Để cho các nàng an nhàn hưởng thụ, ta muốn cho họ biết người nào thuần phục ta sẽ đều có kết quả tốt. Cũng để cho các nàng biết rõ mình thực lực là cái gì.” Diệp Tiểu Y lạnh như băng tiếp tục nói.
“Ta rõ ràng thưa giáo chủ.” A Tử gật đầu lập tức lui ra bên ngoài đi mất.
“Ngươi còn đứng đó làm cái gì? Còn cần bổn giáo chủ nhắc nhở sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi sau đó chỉ chỉ mình vai.
Thạch Thanh Lộ thấy giáo chủ lười biếng thành thói quen liền có chút phụng phịu đi tới gần giúp hắn xoa bóp.
“Giáo chủ đại nhân thực ra ta luôn có một vấn đề muốn hỏi ngài.” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Ừ.” Diệp Tiểu Y thư thái gật đầu nói.
“Ngài có ý trung nhân sao? Tức là người mà giáo chủ thấy thích đó. Không phải kiểu như có hứng thú với nữ nhân này nữ nhân nọ, mà thích thật lòng đó.” Thạch Thanh Lộ có chút đỏ mặt quan tâm hỏi.
“Có, nhưng nha đầu đó quá ngốc. Chẳng hiểu được ta đối với nàng tốt.” Diệp Tiểu Y nhìn chằm chằm Thạch Thanh Lộ thở dài nghĩ. Hắn cứ vậy nhìn cái ngốc nghếch cô gái trước mặt.
“Giáo chủ ngươi trả lời nô tỳ đi. Sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy, trên mặt nô tỳ có gì bẩn sao?” Thạch Thanh Lộ bị nhìn cả người đều toát mồ hôi ra đưa tay cọ cọ mình mặt. Ánh mắt của giáo chủ là ánh mắt nhìn mục tiêu như con mồi nha. Hình như ngày đó nghe kể, giáo chủ nhìn tên Đinh Xuân Thu như vậy, sau đó Đinh Xuân Thu liền sống không được chết không xong.
“Nếu như câu này khó quá vậy nô tỳ đổi một câu hỏi khác vậy.” Thạch Thanh Lộ cười khổ pha một chén trà đưa cho giáo chủ nói.
“Được, liền cứ việc hỏi.” Diệp Tiểu Y tiếp nhận chén trà định uống vào thoải mái nói.
“Ý trung nhân của giáo chủ… có phải là… nam nhân không?” Thạch Thanh Lộ nghĩ đến mình sư phụ có chút e dè hỏi.
“Phụt...” Diệp Tiểu Y chén trà vừa vào miệng lập tức phun ra, phun thẳng vào mặt của Thạch Thanh Lộ khiến nàng ướt sũng.
“Có tật giật mình, có kịch hay.” Thạch Thanh lộ lau đi mình trên mặt nước trà liền ánh mắt đều sáng lấp lánh giống như phát hiện ra cái gì đó thú vị.
“Kẻ nào nói với ngươi, ta ý trung nhân là nam nhân hả?” Diệp Tiểu Y ho sặc sụa tức giận hỏi.
“Giáo chủ không cần ngại, A Lộ hiểu, hiểu mà. Mặc dù giáo chủ ngươi không để ý đến thanh danh xấu tệ hại của mình. Cơ mở vấn đề sở thích này vẫn là để A Lộ giúp ngươi giấu diếm đi. Không thể để người trong giang hồ biết được. Giáo chủ yên tâm, ta sẽ không kỳ thị ngài, dù không thể cùng ngươi chăn gối, nhưng chúng ta còn có thể làm tỷ muội tốt. Giáo chủ yên tâm, A Lộ liền sống để bụng, chết mang theo.” Thạch Thanh Lộ cười thú vị cảm thấy được giáo chủ sát khí liền tránh ra nói.
“Tiểu Lộ Lộ ngươi lại đây, giáo chủ nói cho ngươi cái này hay lắm.” Diệp Tiểu Y cười cười nói. Trong lòng thì phẫn nộ đến thương thiên.
“Sao vậy? Giáo chủ? Ngươi có bí mật gì muốn nói với nô tỳ sao?” Thạch Thanh Lộ lập tức mở miệng hứng thú nói.
“Chúng ta là tỷ muội vậy thì cởi quần áo cho ta xem nào? Cho ngươi nói xấu ta, cho ngươi chạy. Hừ, cởi ra nào? Bổn giáo chủ muốn xem thử ngươi rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì?” Diệp Tiểu Y lập tức đè nàng lên giường bắt đầu xé ra nàng quần áo hôn lên từng tấc da trắng nõn trên cơ thể nàng một cách thô bạo.
“Giáo chủ ta sai rồi. Ngươi tha cho ta đi...” Thạch Thanh Lộ sợ hãi nước mắt đều rơi ra nói. Nhìn quần áo của mình bị xé ra khiến nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp giáo chủ bị hắn đè xuống giường. Bỗng nhiên cảm giác trong lòng tê tái. Nàng đột nhiên nghĩ đến mình cũng chỉ là giáo chủ món đồ chơi phát tiết liền trái tim bỗng đau đớn.
“Đồ ngốc, ai cho ngươi khóc hả? Bổn giáo chủ muốn một mình, về phòng của ngươi đi.” Diệp Tiểu Y thấy vậy liền không đành lòng cởi ra mình áo khoác ném cho nàng.
“Giáo chủ… vừa rồi ta chỉ đùa một chút.” Thạch Thanh Lộ thấy mình đùa quá trớn liền mở miệng xin lỗi.
“Về phòng của ngươi đi, nếu không ta đổi ý ngươi liền không thể lại rời đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng lạnh băng nói. Thạch Thanh Lộ cúi đầu chào lập tức rời nhanh khỏi phòng.
“Hầy, thật là có vẻ đối với nàng vẫn còn quá sớm.” Diệp Tiểu Y che lại mình chán nói. Vừa rồi có chút mất kiểm soát.
Thạch Thanh Lộ thay một bộ quần áo tại trong phòng mình thở dài, vừa rồi thật sự là nguy hiểm.
“Giáo chủ nếu như không thích nam nhân? Vậy rốt cuộc ý trung nhân của người là ai đâu? Sư phụ xem ra thích giáo chủ đơn phương rồi, thật tội cho người.” Thạch Thanh Lộ suy nghĩ.
“Tỷ tỷ giáo chủ thích đương nhiên là ngươi. Ngươi còn ngồi đó thất thần lẩm bẩm cái gì đâu?‘ A Tử bước vào phòng nhìn thấy Thạch Thanh Lộ thất thần lẩm bẩm liền trả lời.
“Á, A Tử ngươi vào từ lúc nào hù chết tỷ tỷ rồi. A Tử ngươi đừng có đùa nữa,.cái này một chút cũng không buồn cười.” Thạch Thanh Lộ vỗ ngực nói.
“Mọi người trong phái đều biết, sao ngươi một chút cũng không phát hiện ra vậy? Nếu không phải giáo chủ thích ngươi… thì A Tử đã sớm leo lên giường ngài rồi. Trước cứ tưởng ngài sinh lý có vấn đề, nhưng ta thực sự thấy không giống. Hình như là giáo chủ muốn để lần đầu tiên cho tỷ tỷ đâu.” A Tử không khỏi thở dài nói. Tỷ tỷ ngốc này cả ngày đều nghĩ gì không đâu.
“Tỷ tỷ ra ngoài một chút.” Thạch Thanh Lộ không lạnh mà run liền chạy ra bên ngoài.
Nang vừa tới bên ngoài liền hớt hải chạy đến Tiết Mộ Y dược phòng. Không có thói quen gõ cửa lập tức đạp cửa đi vào trong.
“Tiết sư huynh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Thạch Thanh Lộ lớn giọng nhìn Tiết Mộ Y nói.
“Làm ta giật cả mình, có biết lúc ta đun thuốc không được làm phiền sao? Cái nha đầu ngốc nhà ngươi, thùy mị một chút sẽ chết sao? Coi chừng không ai cưới.” Tiết Mộ Y thở dài nói. Nhìn xem cánh cửa, xem ra lại muốn thay cái mới. Nha đầu này khi nào mới học được cách gõ cửa trước khi vào đây.
“Tiểu tiết đừng có để ý tới, đợi một lát ta kêu người qua sửa cho huynh cái cửa phòng. Ngươi mau nói cho ta biết, giáo chủ đại nhân ý trung nhân của người. Rốt cuộc là ai?” Thạch Thanh Lộ tò mò đợi chờ nói.
“Giáo chủ sao? Ngài ấy không phải thích muội sao? Đừng nói muội đến chỗ ta chỉ để hỏi điều này đó nhé.” Tiết Mộ Y mở miệng hỏi.
“Thích ta… huynh đùa vui quá đó...” Thạch Thanh Lộ liền cả người đều run cười lớn nói.
“Ta không có đùa, cả phái đều biết điều này. Giáo chủ chúng ta ngọc thụ lâm phong, như rồng như hổ. A Lộ ngươi nhất định muốn luyện tập thật nhiều vào, sau này còn sinh ra cho giáo chủ một đứa bé. Nó có thể sẽ giúp Tiêu Dao phái lớn mạnh. Muội có nghe ta nói không vậy? Đi đâu mất rồi?” Tiết Mộ Y nhắc nhở nói, nhưng Thạch Thanh Lộ hồn đã sớm bay theo gió, làm gì có ở đây
“Lý Quỷ Lỗi sư đệ giáo chủ thích ai?”
“Thích tỷ đó, đừng làm phiền đệ.”
“Khang Quảng Lăng Sư Huynh, giáo chủ ý trung nhân là ai vậy?”
“Là ngươi đó? Hỏi điều ai cũng biết làm gì?”
“Các đệ tử, giáo chủ...”
“Khỏi hỏi, giáo chủ chính là thích sư cô nha. Ngươi hỏi điều này cả ngàn lần rồi đó.”
Tối hôm đó, Thạch Thanh Lộ tại mình trong chăn, không lạnh mà run cầm cập. Giờ chỉ cần ai dám nói giáo chủ thích nàng, đảm bảo nàng lập tức chém chết kẻ đó. Sao lại dám nói điều kinh dị vậy chứ. Hiện tại nghe câu này giống như nghe truyện ma vậy.