Diệp Tiểu Y ánh mắt lạnh như băng, tay phải nắm chặt lấy cổ của Mộc Uyển Thanh siết mạnh. Hắn biết rõ ràng, nếu như hôm nay nàng không chết. Sau này, hắn càng khó mà hạ quyết tâm trừ khử cái này điểm yếu nữ nhân. Hắn tuyệt đối không thể buông tay.
Mộc Uyển Thanh dãy dụa càng lúc càng mạnh mẽ, ranh giới giữa sự sống và cái chết càng lúc càng gần hơn. Diệp Tiểu Y cảm nhận rõ ràng mình tâm đang rung động. Những người muốn xông lên cứu Mộc Uyển Thanh đều bị Diệp Tiểu Y chân khí đánh bay ra phía sau. Tần Hồng Miên cũng không ngoại lệ bị đánh rớt, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn Mộc Uyển Thanh đang cố gắng dãy dụa tranh đoạt với không gian từng chút hơi thở.
Cuối cùng, Mộc Uyển Thanh đôi tay cũng không còn sức càn quấy, cơ thể cũng dẫn dần duỗi thẳng, không có sức sống tại trên Diệp Thần tay dường như không còn chút hơi thở của người còn sống, ánh mắt dần dần nhắm lai. Hiện tại nàng cảm thấy rõ ràng nàng đang chết.
“Uyển Thanh… không… ta lập tức cứu con… không… Diệp Tiểu Y, Tần Hồng Miên ta thề kiếp này cùng ngươi không đội trời trung. Ta nhất định muốn sát ngươi.” Tần Hồng Miên ánh mắt tuyệt vọng nhìn Diệp Tiểu Y tức giận hét lên.
“Khốn nạn. Chẳng phải các ngươi là muốn nàng sao? Trả lại cho các người.” Diệp Tiểu Y hai tay đều run rẩy ném mạnh Mộc Uyển Thanh về phía Tần Hồng Miên.
Nàng lập tức hướng mình thân ôm trọn Mộc Uyển Thanh vào lòng, cả người đều ôm lấy Mộc Uyển Thanh khóc lóc như mưa: “Uyển Thanh ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi tỉnh lại ta sẽ không tiếp tục la ngươi đánh ngươi, chửi ngươi, ta cũng sẽ làm tròn chức trách người mẹ, làm ơn tỉnh lại. Uyển Thanh mở mắt ra nhìn nương, Uyển Thanh...”
Tuy vậy, Mộc Uyển Thanh vẫn không chút phản ứng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Cả người đều buông thõng. Hoàn toàn không có dấu hiệu sự sống.
“Tiểu Y sao ngươi lại làm vậy, Uyển Thanh tuy có muốn giết ngươi. Nhưng nàng dù sao cũng là một cô nương. Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy?” Cam Bảo Bảo oán trách nói. Cái này nam nhân của nàng đôi khi thực sự máu lạnh khiến nàng cảm tháy sợ hãi.
“...” Diệp Tiểu Y đứng lặng thing không có trả lời Cam Bảo Bảo.
Nguyễn Tinh Trúc nhìn Diệp Tiểu Y đôi tay có chút run run sau đó liền nắm chặt lại đỏ lên hình quả đấm như có vẻ không cam tâm: “Hắn là đang run sao?... không phải sợ hãi… tại sao lại run?” Nàng lập tức nhìn sang Diệp Tiểu Y đang nhìn về hướng của Mộc Uyển Thanh liền hiểu ra hướng Cam Bảo Bảo kéo tay không cho nàng tiếp tục nói.
“Diệp Tiểu Y… Diệp Tiểu Y… nạp mạng chó của ngươi ra đây.” Tần Hồng Miên đặt Mộc Uyển Thanh nằm trên mặt đất, tay nắm lấy đoạn kiếm dùng mình khinh công nhanh nhất xuất hiện trước mặt Diệp Tiểu Y hướng cổ hắn chém ngang một phát.
“Không tốt, giáo chủ cẩn thận.”
“Tiểu Y cẩn thận, chú ý.”
Mọi người lập tức lo lắng hét lên. Bởi họ đối với Diệp Tiểu Y tương đương giải, hắn hiện giờ đang mất tập trung, còn hắn sự tập trung của hắn ở đâu, Tô Tinh Hà liền vô cùng hiểu rõ. Lần đó tại Tiêu Dao phái giáo chủ thả nàng đi. Còn cần lý do sao?
“Quá muộn, chết đi.” Tần Hồng Miên ánh mắt sát khí, đường kiếm tại cổ của Diệp Tiểu Y lướt qua. Nhưng mọi người đều vô cùng ngạc nhiên thanh kiếm chỉ cách Diệp Tiểu Y yết hàu vài mi li mét vụt qua, một chút cũng không có tổn hại hắn một cọng tóc.
“Cái gì?” Tần Hồng Miên vô cùng ngạc nhiên, nàng giết người không ít kiếm chém qua da thịt cảm giác, nàng rất rõ, nhưng lúc này nàng không hề cảm thấy. Vừa rồi gần như vậy, đối phương không hề di chuyển, nhưng nàng không hề chém trúng.
“Vừa… vừa rồi… là may mắn sao?” Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc đều giật nảy mình. Tần Hồng Miên kiếm chém trượt?
“Là trùng hợp…. hay là… Tần Hồng Miên cố tình chém trượt?” Đoàn Chính Minh cùng với cả Kiều Phòng, Tô Tinh Hà không hẹn cùng một suy nghĩ. Đám binh lính lập tức ngờ nghệch.
“Tần Hồng Miên, còn không mau giết hắn?” Đoàn Chính Minh nhanh chóng từ ngạc nhiên tỉnh lại quát. Tần Hồng Miên cũng nhanh chóng tỉnh táo. Vừa rồi có lẽ nàng là tức giận quá nên mới có thể đánh ra như vậy tệ hại đường kiếm. Nhất định do trùng hợp. Lần này hắn sẽ không may mắn như vậy nữa.
“Chết đi, lần này ta sẽ không lại chém trượt.” Tần Hồng Miên lập tức dùng kiếm bổ một phát dọc từ đầu của Diệp Tiểu Y xuống, xem lần này ngươi còn có thể hay không may mắn như vậy. Nhát kiếm này nàng muốn chém tên khốn này làm hai mảnh.
“Tránh xa ta ra.” Diệp Tiểu Y đưa tay nắm chặt lấy thanh kiếm bén bóp nát nó thanh mảnh vụn trước ánh mắt của bao nhiêu người nhìn Tần Hồng Miên quát. Cảm xúc chân thật đôi khi có thể dẫn đến những hậu quả tồi tệ. Hắn thực sự đang tức giận.
“Hôm nay đến đây liền đủ, chúng ta đi.” Diệp Tiểu Y phất tay áo mặc kệ Tần Hồng Miên quay người nói với mọi người muốn rời đi.
“Muốn đi? Để mạng lại cho ta.” Tần Hồng Miên lập tức rút từ trong ngực ra một đoản đao đâm mạnh tới Diệp Tiểu Y từ đằng sau.
“Ta sẽ không tha thứ cho người nào dám tấn công ta kể cả đó là phụ nữ.” Diệp Tiểu Y tay nắm lấy cổ tay Tần Hồng Miên khiến nàng xoay người lại, sau cùng một đạp hướng tại nàng cái mông tròn khiến nàng bay về phía sau ngã trên mặt đất.
“Các ngươi còn nhìn gì? Mau chém chết hắn. Ai chém chết hắn thưởng một ngàn lạng vàng.” Đoàn Chính Minh tức giận đến run người ra lệnh nói.
“Kẻ cản đường ta? Muốn chết?” Diệp Tiểu Y lạnh như băng nói. Một tay vung ra đám người xông lên lập tức trên cổ xuất hiện một vết nứt, sau đó đầu liền bay ra khỏi nó vốn có vị trí, máu bắn tung tóe vấy lên mặt đất chảy ra như suối, mọi truyện diễn ra quá nhanh hệt như kinh dị phim vậy.
“Nhất Dương Chỉ.” Đoàn Chính Minh lợi dụng binh lính bao vây Diệp Tiểu Y lập tức hướng hắn đưa ra nhất chỉ đánh lén.
“Muốn đánh lén? Lục Mạch Thần Kiếm.” Diệp Tiểu Y lập tức phát giác, đưa ra mình ngón tay, nội lực tích tụ phóng ra kiếm khí vô hình mạnh mẽ giết người. Toàn bộ người Đoàn Chính Minh mang theo lập tức đều bị một chỉ này dưới không chết cũng bị thương.
“Là Lục Mạch Thần Kiếm?” Đoàn Chính Minh lập tức ngạc nhiên lập tức nhanh chóng nhìn sang Khô Vinh Đại Sư. Hắn chính là đem Lục Mạch Thần Kiếm phổ trao chỏ đại sư bảo quản, tránh cho người khác nổi lòng tham. Thậm chí còn không tiếc kéo dài thời gian không cho Tô Tinh Hà mang kiếm phổ đi. Vậy mà hiện tại Tiêu Dao giáo chủ lại dùng được. Chẳng lẽ Khô Vinh phản bội hắn tín niệm sao?
“Ta thực sự không biết, không giấu gì người. Mấy ngày trước Đoàn Duyên Khánh đến tìm ta đòi cướp kiếm phổ. Để bảo toàn kiếm phổ không bị lấy đi, ta đem nó liền đốt. Hắn học được Lục Mạch Thần Kiếm thực sự không liên quan đến ta.” Khô Vinh đại sư lập tức lên tiếng giải thích cho mình thanh danh.
“Vừa rồi, ngươi dùng Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn gia? Ngươi rốt cuộc là ai?” Đoàn Chính Minh lập tức hoảng hốt nói. Lục Mạch Thần Kiếm luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể một chỉ phá núi. Mà người này sâu vô lường, còn đánh tiếp không có nghĩa lý gì cả.
“Ta là ai chẳng quan trọng. Bỏi vì ta mới là người đặt dấu chấm hết cho cuộc đời nhà ngươi. Người sắp chết, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Diệp Tiểu Y bước chân nhẹ nhàng đến phía Đoàn Chính Minh đã sợ hãi ngã rạp trên mặt đất. Khí thế hắn thể hiện ra vô cùng mạnh mẽ.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đoàn Chính Minh muốn gào lên nói. Hắn cảm thấy rõ ràng người đối diện này có thể dễ dàng vô cùng giết chết đi hắn.
“Ngươi cần một cái tên sao? Tên ta là Diệp Tiểu Y, ta không có họ, chỉ là Diệp Tiểu Y mà thôi. Ta là kẻ phản nghịch, như các ngươi nói chuẩn bị chết rồi chứ?” Diệp Tiểu Y đạp ra Đoàn Chính Minh cầm cạnh đó bừa một thanh kiếm của binh sĩ chỉ vào cổ họng Đoàn Chính Minh.
“Ngươi không thể giết ta, ta là... Á….” Đoàn Chính Minh lập tức gầm rú, một nhát kiếm lập tức hướng một bàn tay của hắn bị đem chặt xuống tới. Võ công của hắn đều là Nhất Dương Chỉ làm gốc, không có một bên bàn tay công lực đã giảm phân nửa. Hắn khổ luyện võ công bao năm cũng bị phế. Đoàn Chính Minh thảm thiết kêu lên.
“Tên của ngươi, thằng đếu nào quan tâm chứ? Ngon sủa lại cái tên mi xem nào? Sao câm rồi hả? Trăn trối là gì?” Diệp Tiểu Y một cước đạp tại trên mặt Đoàn Chính Minh nói. Kiều Phong thấy một cảnh như vậy liền vô cùng rung động. Hai nữ nhân mắt đều mở to, nam nhân của các nàng mạnh như vậy? Thật bá khí.
“Ta là… ngươi… ngươi không thể giết ta… vì ta là...” Đoàn Chính Minh lắp bắp.
“Đếu ai quan tâm đâu. Sau khi ngươi chết, Đoàn gia cũng xóa tên.” Diệp Tiểu Y khinh thường đáp.
“Dừng tay lại, A di đà phật, thí chủ xin dừng tay.” Khô Vinh Đại Sư lập tức hướng Diệp Tiểu Y chắp tay nói.
“Có ý kiến gì mau sủa? Có rắm mau thả.” Diệp Tiểu Y mở miệng nhẹ nhàng nói. Tên sư cọ này không biết từ chỗ nào chui ra.
“Ngã phật từ bi, thí chủ, buông xuống đồ đao lập địa thành phật. Ngươi không nên sát nghiệp thêm nặng nữa. Đoàn Chính Minh là vua của Đại Lý nếu hắn mất đi dân trúng sẽ lầm than.” Khô Vinh Đại Sư cúi đầu đáp.
“Câm miệng, lão tử không theo hội thánh đức chúa trời cùng chẳng theo hội phật đức chúa mẹ gì cả. Cái lý lẽ của ngươi đừng dùng áp đặt lên người khác. Hắn chết cùng dân chúng hắn chết, liên quan gì đến ta. Cuộc đời ngắn lắm, lão tử giết được bao nhiêu thì giết. Ngươi còn không cút về chùa tụng kinh ăn chay niệm phật, có tin ta đem mi gọt cho chó ăn. Ai cản ta, ta gọt hắn, phật cản gọt phật, tên đầu trọc nào cản gọt sọ tên đó.” Diệp Tiểu Y tức giận nói. Việc của hắn từ khi nào cần nhờ phật cản.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai. Thí chủ ngươi thật sự nói năng bậy bạ, đi lầm đường lạc lối người. Ngã phật từ bi quay đầu là bờ, trong một đời người có bốn, năm khoảng khắc, hay trận trọng.” Khô Vinh Đại Sư chắp tay niệm kinh nói.
“Bốn năm khoẳng khắc…? Để…?” Diệp Tiểu Y mở miệng tò mò.
“Để làm một người tốt, một người lương thiện. Ai cũng nghĩ làm người lương thiện khó khăn, đó là sai lầm. Cả đời con người, chỉ có vài khoẳng khác đáng nhớ, đó là những khoẳng khắc để lựa chọn, lựa chọn hi sinh, sủa chữa, cứu người, và để… tha thứ cho người khác. Đức phật từ bi cứu khổ cứu nạn, a di đà phật. Thí chủ ngươi nên buông b...ỏ...” Khô Vinh Đại Sư hướng Diệp Tiểu Y nói.
“Phập,... phụt……. Á...“ Diệp Tiểu Y một đao hướng tới cổ của Khô Vinh Đại Sư tiễn hắn về với đất.
“Ngươi đợi một chút.” Diệp Tiểu Y bỏ chân ra khỏi Đoàn Chính Minh hướng tới Khô Vinh thi thể.
“Cho mi giảng đạo, này thì cho mi giảng đạo. Sớm nhìn ngươi không thuận mắt, nào đứng dạy giảng đạo tiếp xem nào. Tha thứ cho kẻ thù khác nào tàn nhẫn với bản thân. Sao nhìn cái gì? Bộ không thấy ngược thi bao giờ hả? Chết tiệt. Ẳng nhiều ẳng nhiều… Mấy cái đầu trọc các ngươi ca bài ca này hoài, còn nghe lời ngươi, có mà cạc đất mà ăn. Đây là giang hồ, méo phải nhà chùa.” Diệp Tiểu Y hướng Khô Vinh đại sư trên thi thể chém thêm vài nhát, nhưng dùng từ đúng thì là băm thành thịt vụn sau đó nhìn xung quang tuyên bố.
“Để ngươi đợi lâu, phù… ta tiễn ngươi xuống gặp con lừa trọc ngay giờ.” Diệp Tiểu Y vung lên kiếm đi tới
“Ngươi giết Khô Vinh Đại Sư...” Đoàn Chính Minh run sợ.
“Không có, chỉ là làm hắn tắt thở thôi. Nói chung là cái tên mặt ngu này không sống nổi. Mà nếu như chỉ vì thôn tính cái này đại lý mà tặng kèm thêm tên hói đầu này để nghe giảng đạo mỗi sáng thì chắc là miễn đi. Không phải ai cũng muốn đắc đạo như mi đâu… Mà giờ ta cho mi đăc đạo luôn.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.
“Ngươi là ma quỷ, ngươi… ngươi...” Đoàn Chính Mính sợ hãi quát.
“Yên tâm đi, con ngươi còn bốn hay năm gì đó khoẳng khắc quan trọng. Được rồi, được rồi, sau khi giết ngươi vẫn còn bốn lần nhỉ? Bốn lần sau ta sẽ soi xét cho kỹ. Bốn lần sau đó ta sẽ thật cẩn thận quyết định, vì dụ như là hậu cung của mi bên trong nữ nhân chơi họ thế nào? Còn có xác của mi có lên đem nhập quỹ từ thiện cho những lẻ thiếu ăn không? Thịt rồng chắc ngon, giờ thì miễn đi. Cuối cùng vĩnh biệt.” Diệp Tiểu Y ánh kiếm lướt qua, Đoàn Chính Minh liền nằm tại trên mặt đất không còn chút hơi thở.
“Rồi, giờ thì còn ai phản đối, Đoàn Thị bị xóa tên, Đại Lý đổi chủ, bước ra, biết đâu ta sẽ trân trọng bốn khoẳng khắc còn lại khi ở bên nương tử cùng nữ nhi hắn cũng như việc cân nhắc bán họ cho cái nào kỹ viện. Nào có ai không? Bước ra xem? Không có người nào sao?” Diệp Tiểu Y nhìn xung quanh lớn tiếng hỏi.