“Bọn súc sinh này, Tuyết Sơn phái vừa mới mất đi trưởng môn, bọn chúng liền làm loạn chiếm phái, để Tiểu Linh đi lưu lạc bên ngoài. Còn Ngũ Đại Ác Nhân, bọn chúng là ngồi không chắc? Nhìn Tiểu Linh bị ép chết?” Diệp Thần lập tức tức giận từ trong hệ thống cầm ra một bao thuốc bắt đầu từ từ châm lửa đốt. Nếu không phải hắn có chuyện cần làm, hiện tại hắn lập tức muốn xông lên Tuyết Sơn phái hủy đi chúng. Ngoài ra hắn tin tưởng tên áo trắng thần bí đó, hắn sẽ bảo vệ Tiểu Linh không thiệt mạng.
“Ngũ đại ác nhân sau khi đại nhân mất tích, liền về Tuyết Sơn phái tọa trấn một thời gian dài, nhưng sau khi kết hôn. Tuyết Sơn phái lúc này đều vì Băng Linh Cầu mà liên tục bị công phá, không chỉ có các môn phái khác, còn có Long Tổ, thậm chí cả Thiên Địa Thần Vực bên trong cũng không ít kẻ nhòm ngó. Họ cũng vì gia đình của mình mà trở lại Ác Nhân Sơn ẩn cư không ra ngoài.” Mộ Dung lão gia tử liền khúm lúm nói. Cả cách xưng hô với Diệp Thần cũng thay đổi.
“Thiên Địa Thần Vực, trước khi vào cái cổ mộ di tích gì đó. Ta cũng thực có nghe qua, đám người trông coi trước cửa cũng từng nói đến Thần Vực. Nó rốt cuộc là cái gì thế lực?” Diệp Thần ngẫm nghĩ nói.
“Thiên Địa Thần Vực là nơi cường giả nhiều như mây, tốc độ tu luyện ở đó cũng nhanh chóng vô cùng. Nơi này không nằm ở địa cầu bên trong, trong đó còn có cả các chủng tộc rất đa dạng, tài nguyên vô số, nhưng mà khoa học hiện đại tại nơi này không thể sử dụng đến. Long Gia và Phượng gia ở cái này kinh thành thế lực cũng từ bên trong đó đi ra. Một người có tiếng tăm từ trong Thần Vực đi ra đều có thể với sức một mình quét ngang toàn bộ kinh thành.” Mộ Dung Lão Gia Tử đại khái trả lời.
“Cường giả? Một người, ta cũng muốn xem thử cái này Thần Vực có thể chịu được ta lửa giận hay không? Dám động Tiểu Linh, Thần Vực ta cũng diệt. Lão gia tử, Thiên Địa Thần Vực thế nào đi tới?” Diệp Thần khinh bỉ nói. Đối với cái này thế giới hắn nhận ra rõ ràng đẳng cấp. Hiện tại hắn liền là Thiên Cảnh cường giả hậu kỳ, chỉ cần một chút liền là nửa bước Thần Cảnh cường giả. Hiện tại thế giới này người ngoài kẻ bí ẩn đó ra. Hắn hoàn toàn có thể đi ngang.
Lần này tại Thiên Long độ kiếp thất bại đi ra, tuy thất bại nhưng nhục thân hắn có thể đạt được sấm sét tôi thể, thiên địa dung hội. Thân thể có thể nói là Thần thể cũng không sai biệt lắm, một đấm đi ra chỉ bằng nhục thân lực lượng kiến đạo bất phôi cường giả mạng như cỏ rác, kiến thần bất phôi cường giả cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại tính mạng.
Hiện tại hắn liền nghĩ đến tiến tới Thiên Địa Thần Vực bên trong, thân phân của hắn có thể trực tiếp liên quan đến cái này Thần Vực. Dù sao huyết mạch trong cơ thể hắn đều không phải người thường nên có. Bên trong Thần Vực huyết mạch chủng tộc vô số, hắn cảm thấy hội có thể tìm đến mình nguồn gốc, cũng cho cha mẹ hắn báo thù.
“Thiên Địa Thần Vực thực sự không dễ động tới. Ngoài ra mỗi năm trên thế giới đều mở ra các cửa không gian đến Thiên Địa Thần Vực. Nhưng những nơi này đều bị Long Tổ Phượng Tổ hoặc các quốc gia tổ chức bí mật trông coi. Nếu muốn vào trừ phi phải có kinh người thiên phú cùng chỗ dựa vững chắc. Thiếu một cái cũng không được. Hoặc là… có tọa độ thần vực cùng khả năng xé rách hư không… mới có thể tiến vào. Vậy nên không có đủ thực lực khiêu chiến Thần Vực là đồng thời khiêu chiến tất cả mọi thế lực trên thế giới, chỉ có thể chết.” Mộ Dung Lão Gia Tử dốc hết tiền vốn hiểu biết về Thần Vực đều nói cho Diệp Thần. Hắn chỉ mong rằng Diệp Thần có thể nghĩ đến hắn ba đứa cháu gái không liều lĩnh khiêu khích Thần Vực, ngươi có thể chạy nhưng cháu gái hắn sao chạy? Còn cả cái kia ngoại tôn tử sắp chào đời.
“Không nói cái này chuyện, trước tiên ta muốn biết tên súc sinh kia vị trí.” Diệp Thần nhìn ra được Mộ Dung lão gia tử lời nói. Nhưng không có tức giận, dù sao lão già này cũng là vì nữ nhân của hắn mà lo lắng.
“Đại nhân, ta quỳ xuống cầu xin ngươi. Năm đó, khuyển tử có lỗi rất lớn, nể tình lão già ta nuôi dạy Mộ Dung Ngọc thành người cùng với hai cháu gái của ta là ngài nữ nhân. Tha cho khuyển tử Mộ Dung Hạ một mạng.” Mộ Dung Lão gia tử lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin. Có cái nào phụ thân không thương mình nhi tử. Mặc dù hội biết đây là quả báo, nhưng hắn vẫn cầu xin.
“Tha cho hắn một mạng? Vậy ai đến đền mạng cho Tiểu Linh, Linh Nhi của ta? Giết hắn? Còn chưa đủ để hả giận ta lòng. Ta muốn đem Ngũ Đại Mông Phái, Long Tổ người đều giết sạch sẽ không chừa một ai.” Diệp Thần ánh mắt băng lãnh cười kinh khủng nói.
“Đại nhân, Mộ Dung Hạ hiện tại đã không thể phong the, Mộ Dung gia chúng ta cũng đã tuyệt hậu. Ngươi coi như nể mặt ta tha cho hắn một mạng.” Mộ Dung lão gia tử cầu xin.
“Ngươi biết Tiên Nhi cùng Thiên Nhi không phải ngươi cháu ruột?” Diệp Thần có chút kinh ngạc. Phải biết năm đó hắn làm việc không để lại dấu tích.
“Đại nhân, ta cũng là một thân y thuật. Làm sao không biết hai người không phải ta cháu ruột? Nể tình Mộ Dung gia đã tuyệt hậu. Làm ơn tha cho nhi tử lão phu một mạng.” Mộ Dung lão gia tử đều cầu xin khúm núm.
“Được, ta có thể tha cho hắn một mạng. Nhưng ta muốn hắn sống cũng như chết.” Diệp Thần độc ác nắm chặt tay nói. Hắn toan tính để Mộ Dung gia cho Tiểu Linh chỗ dựa không nghĩ tới hại nàng nhảy núi, không rõ tung tích.
“Sống không bằng chết? Chỉ cần giữ hắn một mạng, để hắn cả đời nằm trên giường cũng không sao.” Mộ Dung lão gia tử kinh hỉ đáp ứng.
“Ta cũng sẽ không để hắn nằm tại trên giường. Người chết không bao giờ nhận thức được cái chết của mình, vì thế khi hắn chết đi sẽ khiến mọi người xung quanh đau khổ, còn hắn thì không. Ta sẽ để hắn cả đời này đều sống trong sợ hãi.” Diệp Thần cười lạnh nói.
“Kẻ ngốc…?” Mộ Dung Lão Gia Tử có chút kinh hãi.
“Giết hắn, Ngọc Nhi, Tiên Nhi, Thiên Nhi nhất định sẽ có chút buồn. Để hắn tê liệt, ba người họ chắc chắn sẽ muốn chăm sóc, hắn không xứng. Nhưng để hắn cả đời này điên điên khùng khùng thì vô cùng đơn giản. Như vậy ba người bọn cũng sẽ không mấy quan tâm. Để hắn tại viện tâm thần cả đời trôi qua đi.” Diệp Thần lạnh băng, không có tình cảm nói.
“Đa tạ đại nhân hạ thủ lưu tình.” Mộ Dung lão gia tử lập tức dập đầu cảm ơn. Trong một ngày hắn liền giống như già đi chục tuổi.
“Hắn hiện tại ở đâu?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Sau khi Tiểu Linh chết đi, hắn mỗi ngày đều tại quán ba sinh hoạt trôi qua. Công ty cũng không quản đến, ta cùng hắn cũng đoạn tuyệt tình nghĩa phụ tử. Hiện tại ba cái nữ nhi cũng không nhớ rõ hắn mặt. Có lẽ bây giờ hắn vẫn chết trong men say tại quán bar Đông Phương gia bên trên say bí tỉ đi.” Mộ Dung lão gia tử thành thật khai báo.
“Nhớ kỹ chuyện hôm nay, lão đầu ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài. Chúng ta sẽ vẫn là gia gia cùng hiền tế tốt. Ta cũng sẽ tôn kính ngươi, nhưng nếu như người để lộ ra hay có ý định trả thù thì...” Diệp Thần ánh mắt lạnh băng sát khí hướng tới Mộ Dung lão gia tử cảnh cáo. Lão già này cái gì cũng không ổn, nhưng nhân phẩm vô cùng đánh tin.
“Lão đầu ta nhất định tuân thủ hứa hẹn. Từ nay về sau không nhắc đến cái này chuyện. Cũng không trả thù. Diệp đại nhân, không hiền tế. Chăm sóc tốt ba người bọn họ. Đó cũng có lẽ là ta cuối cùng nguyện vọng.” Mộ Dung lão gia tử gật đầu đứng dậy ủy thác.
“Được, ba người họ không cần nói, ta tự sẽ chiếu cố tốt. Ngoài ra, Ngọc Nhi xác định là từ Băng Linh Cầu sinh ra? Sao nàng liền chỉ có đôi chút giống Tuyết Cơ? Ta lại ngược lại thấy nàng giống ta hình dạng nhiều một chút.” Diệp Thần có chút nghĩ không thấu.
“Có thể là gien di truyền nha. Nhưng mà cái này không tính là loạn luân đi?” Mộ Dung lão gia tử suy nghĩ nói.
“Nhưng đó là máu của Tuyết Cơ cũng không phải là của ta.” Diệp Thần thầm nghĩ trong lòng cũng không trả lời Mộ Dung lão gia tử ý nghĩ liền đi ra ngoài. Hắn cần phải đi đánh tàn phế một người, cũng cần phải đi đến tìm Thiên Nhi, vụ thảm sát trên tàu. Khiến nàng cùng Thỏ Ngọc lo lắng, đều là hắn không tốt.
Lúc này tại trong hệ thống không gian, người mặc áo trắng liền không khỏi có chút ngốc ngốc tức giận nhìn đến cái này tiểu la lỵ áo đen.
“Ngươi khốn nạn, dám nhân lúc ta không để ý đem Tuyết Cơ huyết mạch trộn với hắn huyết mạch? Lần này để hắn biết, hắn nhất định giận chết ta.” Cái này áo trắng nam tử đều gấp đến khốn. Vốn định lúc Diệp Thần rời Thiên Long thế giới đến gặp hắn. Ai nghĩ tới cái này vấn đề xuất hiện.
“Ta mặc kệ, ai bảo lúc đó hắn dám sờ ta tiểu đầu. Cho hắn như vậy một bài học liền tốt, với lại ngươi cũng không cần nói thật cho hắn. Đợi hắn cùng Tiểu Ngọc gạo nấu thành cơm. Chẳng phải liền tốt rồi? Hắn có biết cũng không làm gì.” Tiểu la lỵ áo đen khinh bỉ nói.
“Ngươi thật độc ác.” Người áo trắng kinh dị mắng.
“Ta là phe phản diện, tất nhiên phải độc, phải ác. Ngươi còn khen ta thực sự sẽ ngại.” Tiểu la lỵ khinh bỉ nói.
“Tức chết ta.” Người áo trắng tức giận.
“Được, được, coi như ta ra bài không tuân thủ hứa hẹn, ta liền nói cho ngươi ta tiếp theo kế hoạch một phần.” Người áo đen bước ra khỏi Phản Chiếu Thiên Đạo cười nói.
“Được, ngươi nói.” Người áo trắng lập tức đồng ý. Có thể dùng sai lầm đổi một cái bất lợi cho mình kế hoạch không thua thiệt.
“Ta muốn nữ nhân của hắn hận lên hắn.” Tiểu la lỵ áo đen mỉm cười bí ẩn nói.
“Ngươi rốt cuộc toan tính cái gì?” Người áo trắng không khỏi có chút nghi ngờ, sau đó liền không quan tâm đến, hiện tại Cửu Tử tỉnh lại đủ làm hắn đâu đầu, cái này tiểu ma đầu lại hại hắn chất xám đều sắp dùng hết.
“Cửu Tử, ngươi cũng nên trao sức mạnh của mình cho hắn. Lần này tiểu la lỵ đó xem ra không bình thường tính toán.” Người mặc áo trắng xuất hiện tại Cửu Tử không gian bên trong.
“Thập Tinh ngươi đến rồi, đến hôn một cái, hun một cái ta liền để bé đáng yêu Diệp Thần vào ta khảo nhiệm.” Cửu Tử lập tức hướng Thập Tinh vồ lấy muốn ôm hôn. Vạn năm không gặp người bệnh thèm người cắn bậy lại phát tác.
“Trách ra một bên. Ngươi cùng nàng hai cái đều như nhau phiền phức.” Thập Tinh lập tức lạnh lùng ném ra Cửu Tử nói.
“Phiền phức? Ta thấy tiểu nha đầu đó làm rất tốt. Ta nói rồi, chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Tiểu Diệp bé cưng đáng yêu như vậy, càng lấn sâu vào hắn càng bị tổn thương. Ta không đành lòng.” Cửu Tử thở dài tựa vào bức tường trắng nói.
“Ngươi mềm lòng sao?” Thập Tinh nhìn Cửu Tử nghi ngờ.
“Mềm lòng? có phải tình yêu của ta dành cho Diệp Thần đáng yêu của ta khiến ta trở nên ngu muội rồi không?” Cửu Tử nghi ngờ như kỹ nữ bị bỏ rơi nói.
“Đừng lo lắng… vì ngươi có yêu hay không, ta thấy ngươi vẫn ngu như bình thường. Dù sao ngươi cũng không ngu gấp đôi được. Nếu được đó sẽ là kỳ tích.” Thập Tinh an ủi.
“Ngươi thật biết cách an ủi.” Cửu Tử khinh bỉ.
“Được rồi, ta có một tin vui muốn nói cho ngươi.” Thập Tinh thở dài nói.
“Có phải Tiểu Diệp bé cưng nói tìm ra chân lý nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nhau, đến tìm ta thảo luận nhân sinh không? Ta biết ngay là hắn thích ta mà.” Cửu Tử ảo tưởng nói.
“Khụ khụ… ta là nói (tin vui) chứ không phải (phép màu).” Thập tinh ho khẽ.
“Ngươi nói vậy là ý gì? Hừ ta thấy tin vui liền là ngươi muốn để cho Diệp bé cưng đi theo Dâm Thực Đại Đế bước thì đúng hơn. Diệp Thần mà biết ngươi như vậy nhầm sẽ lột da ngươi. Trừ phi có phép màu sửa chữa ngươi sai lầm. Nhưng ta là nói tin vui không có nghĩa là phép màu. ” Cửu Tử liếc xéo.
“Cùng lắm không nói cho hắn, hiện tại ta tính toán để ngươi đi ra ngoài quẩy tung một hồi. Diệp Thần càng lúc càng hành động theo cảm tính. Ta muốn để cho chín cái các ngươi lần lượt đi ra quẩy, để cho hắn nhức đầu một chút.” Thập Tinh cân nhắc nói.
“Ngươi rốt cuộc làm vậy có mục đích gì? Chúng ta đương nhiên muốn ra ngoài quẩy nhưng từ trước đến giờ ngươi đều cố gắng ngăn cản.” Cửu Tử nghi ngờ, cái tên này không phải nghĩ cái gì mờ ám chứ?
“Không có gì, ta muốn để trước khi hắn tiếp nhận sức mạnh của các ngươi, trước tiên để hắn cùng các ngươi hòa hợp, như vậy mới khiến hắn tốt nhất trạng thái.” Thập Tinh trả lời. Chỉ khi họ khuất phục Diệp Thần hắn mới có tư cách đi khảo nghiệm.
“Ngươi thật độc ác, nhưng hắn càng mạnh lên cảm xúc sẽ dần dần biến mất. Ngươi không thấy sao? Hắn càng ngày càng máu lạnh vô cảm. Hắn nếu biết chuyện chúng ta đang làm, nhất định sẽ không đồng ý nhận lấy chúng ta sức mạnh.” Cửu Tử nhìn vào khoảng trắng vô tân lười biếng nói.
“Đó là hắn số phận, thiên đạo là vô tình, phải vô tình mới là thiên đạo. Hệ thống được tạo ra để hắn mạnh lên, còn thủ đoạn không quan trọng. Ngươi khi nào mới cho hắn khảo nhiệm? Sức mạnh của ngươi hắn cần thiết.” Thập Tinh không cảm xúc nói.
“Cửa ải của ta lập ra hắn còn chưa qua được, vẫn là để tên đó tỉnh lại đến trước đi. Nhất Tử ta cảm nhân được hắn đã chuẩn bị thức giấc.” Cửu Tử lắc đầu nằm ườn ra nói.
“Nhất tử? Một cái phiền phức gia hỏa, nhưng lần này hắn có lẽ so với ngươi cửa ải hữu ích.” Thập Tinh thở dài nói.
“Nhất Tử một đời không phải chỉ là hư danh. Hắn kinh lịch tình kiếp quá nhiều. Đắc đạo thành thánh không qua tu luyện chỉ cầu tâm tính bất hủ bất diệt. Đạo pháp tự nhiên mà thành, chỉ kém một bước là có thể lập đạo thành thiên.” Cửu Tử tán dương nói.
“Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi rốt cuộc đến bao giờ mới có thể ngộ ra mình đạo? Hay ngươi đã ngộ đến nhưng lại không dám thừa nhận mình Thánh danh tự.” Thập Tinh nhìn đến Cửu Tử khinh bỉ nói.
“Hắn chính là đạo của ta. Tên thật của ta… đợi hắn qua được ta ải, ta sẽ nói cho hắn biết. Chỉ có người được thừa nhận mới được biết chúng ta danh tự.” Cửu Tinh nhìn trên hư không hình ảnh Diệp Thần đầy mong đợi nói. Lúc này hắn hoàn toàn không có cợt nhả hình dáng, vô cùng nghiêm túc.
Ục… uc… tiếng bụng kêu vang.
“Ta nói Thập Tinh ngươi có đồ ăn sao?” Cửu Tử có chút đói bụng nói.
“Ngươi cũng cần ăn? Không có.” Thập Tinh lắc đầu nói.
“Tuy ta không cần ăn nhưng cũng sẽ thèm ăn nha, cũng biết đói. Hay Thập TInh đại ca ngươi có muốn hay không ta bán sắc lấy đồ ăn?” Cửu Tử giả bộ liễu yếu đào tơ xin ăn nói.
“Ngươi vẫn vậy hình tượng không quá ba giây. Cầm lấy đi. Còn nữa lần sau gặp Diệp Thần, nếu ngươi để lộ ta đem hắn huyết mạch cùng với Tuyết Cơ lẫn vào, đừng trách ta...” Thập Tinh làm bộ cứa cổ nói.
“Biết rõ biết rõ. Ta cái gì cũng không biết không nghe, không thấy.” Cửu Tử lập tức ôm lấy đồ ăn bắt đầu ăn đến nói.
Thập Tinh thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài rời đi. Hắn hiện tại phải xem chìa khóa nhị thứ nguyên của tiểu la lỵ ác độc đó đưa rốt cuộc có cái gì không ổn hay không? Nữ hài này nhiều âm mưu, hắn tuyệt đối không thể để Diệp Thần gặp nguy hiểm quá lớn. Nếu không họ liền triệt để mất hi vọng.