“Tiểu Y chưởng môn, mọi người đã tập hợp đầy đủ. Chúng ta cũng nên ra bên ngoài.” Tô Tinh Hà khẽ cúi mình đối với Diệp Tiểu Y cung kính nói.
“Đến đủ rồi sao? Chúng ta đi thôi.” Diệp Tiểu Y khẽ gật đầu nói, khoác lên mình một bộ nam tử bào quần áo muốn bước ra bên ngoài.
“Chưởng môn ngươi không mặc nữ tử quần áo sao? Ta đã chuẩn bị...” Tô Tinh Hà có chút muốn nói cái gì đó. Dù sao chưởng môn là nữ hay nam cũng nên cho bang chúng rõ ràng một chút, tránh về sau trong bang lưu truyền không tốt cái gì.
“Không cần, lấy thân phận nam tử, kế thừa cái này chưởng môn chức vị đi. Ta không muốn người khác biết ta nữ tử thân phận. Dù sao hai đời chưởng môn là cái nam nhân, đến giờ lại chuyện là nữ, các đệ tử khó mà phục. Ngoài ra, ngươi theo Vô Nhai Tử bao nhiêu năm như vậy. Mà hắn lại trao quyền cho người ngoài… còn là một nữ nhân… ngươi sẽ không có chút nào tư niệm sao?” Diệp Tiểu Y vỗ nhẹ lên Tô Tinh Hà cái vai cười cợt nói.
“Đệ tử không dám. Cả đời này… Tô Tinh Hà đệ tử sẽ chỉ trung thành với Tiêu Dao phái.” Tô Tinh Hà lập tức quỳ trên mặt đất thành thật nói.
“Ta không cần ngươi trung thành với Tiêu Dao phái, mà cần là trung thành với ta. Hiện tại Vô Nhai Tử cũng đã chết, bang chúng người được kính nể nhất là ngươi không phải là ta. Hiện tại nếu ta lấy nữ nhân thân phận xuất đầu lộ diện so với nam tử thân phận bất lợi quá nhiều. Mọi người sẽ bàn tán, ta xuất thân là cái gì? Con gái Vô Nhai Tử? Tình nhân?” Diệp Tiểu Y thoải mái ngồi lại vào trên ghế ánh mắt có chút lạnh lại nói.
“Đệ tử không dám hai lòng, nếu như chưởng môn còn không yên lòng vì ta, ta có thể tự sát tại chỗ. Còn kẻ nào dám bàn tán, ta lập tức sẽ giết kẻ đó.” Tô Tinh Hà lập tức cúi đầu thành thật nói. Hắn quả thực không dám hai lòng.
“Ta không phải không tin ngươi, nhưng chẳng qua vào cái này thời đại, vốn dĩ trọng nam khinh nữ. Để một nữ nhân cầm đầu khó mà phục chúng. Việc ta là nam hay nữ, ngươi tốt nhất không nên để ai biết. Nếu như có người thứ ba biết chuyện này… giúp ta giết hắn. Đồng thời đem đầu của mình đến một thể luôn đi.” Diệp Tiểu Y nhìn Tô Tinh Hà gật đầu hài lòng nói.
“Đệ tử tuân mệnh, sẽ không có người thứ ba biết thân phận của người.” Tô Tinh Hà cung kính đảm bảo nói.
“Chúng ta ra bên ngoài thôi. Vô Nhai Tử an táng lễ, cứ theo môn quy mà làm.” Diệp Tiểu Y phất tay áo đứng lên nói.
“Chưởng môn đợi một chút đã.” Tô Tinh Hà mở miệng ngăn lại nói.
“Có chuyện gì?” Diệp Tiểu Y dừng lại hỏi.
“Đây là chưởng môn nhẫn. Trước đây, sư phụ đưa cho ta để chăm lo việc trong môn phái, hiện tại người đã lên làm chưởng môn cũng lên giao lại cho người.” Tô Tinh Hà tháo ra từ mình ngón cái đưa cho Diệp Tiểu Y bằng hai tay nói.
“Còn có thứ này sao? Chà, thật sự là hàng tốt, so với chưởng môn lệnh quả thực khác một trời một vực.” Diệp Tiểu Y cầm Chưởng Môn Nhẫn hay còn gọi Tiêu Dao nhẫn xem xét một vòng không khỏi cảm thán.
“Chiếc nhẫn này thực sự rất giá trị. Là một bảo vật đâu, nước lửa bất xâm, không thể hỏng. Là đại diện đặc trưng cho chưởng môn. Chỉ cần là đệ tử môn phái gặp người đều có thể nhận ra, và cẩn thận tiếp đãi.” Tô Tinh Hà lập tức giải thích nói.
“Ta đã biết. Làm trùm là phải vậy chứ. Đem cái khúc gỗ hiệu lệnh quả thực mất mặt. Nhưng hình như không vừa thì phải.” Diệp Tiểu Y muốn đeo đeo vào ngón tay trỏ nhưng đều không có vừa, cái nhẫn này vốn là cho nam nhân đeo, với ngón tay mảnh khảnh của nàng thực không vừa.
“Vậy có lẽ liền đeo lên cổ liền tốt.” Tô Tinh Hà lấy ra một sợi chỉ đỏ buộc lại chiếc nhẫn đưa cho Diệp Tiểu Y, nàng lập tức đeo lên mình cổ.
“Giờ ra gặp bang chúng được rồi sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi. Cứ như vậy, nàng liền làm cái môn phái cà tàn này chưởng môn.
“Đã được, mọi người đều ở bên ngoài, chưởng môn ngươi chú ý hành động, lời nói một chút. Không thể tùy ý.” Tô Tinh Hà nhắc nhở.
“Được rồi, ngươi lằng nhằng quá.” Diệp Tiểu Y lập tức chán nản mở cửa bước ra bên ngoài cửa đi đến chiếc ghế chưởng môn của mình đặt ở giữa. Bên dưới một đám đệ tử đều đang cúi mình bàn tán. Không có ý định đối với cái này chưởng môn quỳ lạy.
Họ trong lòng đều tất nhiên không có phục, một cái nhìn nam không ra nam, lại nữ không ra nữ ngồi lên trên bang chủ ghế, nhìn tuổi tác đều quá trẻ. Muốn về sau dẫn dắt bọn họ, không có thực lực cũng muốn kinh nghiệm, mà Diệp Tiểu Y quá không phục chúng. Bọn họ đều quá thất vọng. Còn không có nổi phát bạo động, là do đối với Vô Nhai Tử chưởng môn tôn trọng từ trong lòng.
“Vô lễ, thấy chưởng môn, còn không quỳ xuống?” Tô Tinh Hà lập tức lớn tiếng quát. Nếu như Diệp Tiểu Y không lấy được lòng của các môn hạ trong bang. E rằng về sau khó mà hiệu lệnh. Vậy nói gì đến xông xáo giang hồ. Là hậu phúc, hắn cần phải lo lắng cho nàng.
“Tinh Hà trưởng lão. Chúng ta có thể đối với ngươi quỳ, nhưng muốn chúng ta hướng nàng cũng quỳ xuống. Thực sự là không thể được.”
“Một cái nam nữ không rõ, còn nhỏ như vậy muốn làm chúng ta chưởng môn mới. Ta không phục. Nàng thậm chí còn chưa chắc đã là đệ tử của môn phái nữa.”
“Đúng vậy, chưởng môn là muốn thực lực, muốn phục chúng. Nàng chưa làm gì cống hiến cho môn phái. Lại có thể ngồi lên chưởng môn chức vị. Chúng ta thế nào có thể phục thị nàng. Thứ lỗi cho chúng ta không thể tuân lệnh.”
“Các ngươi muốn làm phản? Ngay cả chưởng môn đời trước lệnh các ngươi cũng dám không nghe?” Tô Tinh Hà tức giận quát lớn nói. Xung quanh người lập tức im lặng không nói gì, nhưng cũng không có quỳ xuống chào hỏi.
“Tiểu Y chưởng môn, chuyện này… vẫn là cho qua đi. Về sau khi người cho họ thấy rõ mình thực lực, để họ làm bù cũng được.” Tô Tinh Hà nhìn Diệp Tiểu Y muốn xem nàng ý của nàng nói.
Hiện tại, muốn môn chúng quy phục là chuyện không thể nào. Hắn nghĩ kỹ, không thể ép bọn họ đến đường cùng rời đi tông môn. Trước nên để Tiểu Y nín nhịn một cái.
“Làm bù?” Diệp Tiểu Y khẽ cười lạnh một cái nhẹ nhàng mở miệng cười lớn.
“Tiểu Y chưởng môn...” Tô Tinh Hà biết nàng giận liền khẽ nhắc nhở.
“Câm miệng.” Diệp Tiểu Y lập tức quát lớn, Tô Tinh Hà lập tức giật mình cúi đầu xuống không nói gì.
“Thật quá đáng, Tinh Hà trưởng lão cống hiến từ trước giờ đều cho môn phái nhiều nhất người. Ngươi lại như thế quát mắng hắn, quá không phải đạo. Chưởng môn này chúng ta không phục. Ta đề nghị để Tinh Hà trưởng lão lên làm chưởng môn đời tiếp theo.” Mọi người thấy vậy lập tức tức giận nghị luận. Một cái còn hôi sữa tiểu tử, dám như vậy to tiếng, ngươi cho rằng mình thực làm chưởng môn rồi? Làm chưởng môn không phải là được mọi người công nhận, mà được mọi người công nhận mới có thể làm chưởng môn.
“Các ngươi câm miệng. Muốn tạo phản. Tiểu Y chưởng môn, lão đầu ta tuyệt đối sẽ không hùa theo bọn họ. Ai dám nói đến chuyện xoán chức chưởng môn của người. Ta lập tức ra tay giết chết kẻ đó.” Tô Tinh Hà tức giận muốn đại khai sát giới quát.
“Sư phụ ngươi nên nghe theo ý của mọi người, chỉ có ngươi mới đủ tư cách dẫn đầu Tiêu Dao phái đi lên. Những ngày qua người dẫn dắt Tiêu Dao phái đều rất tốt, giờ lại cho một cái tiểu tử không biết trời cao đất dày lên nắm quyền. Thực sự sẽ hủy diệt tông môn.” Thần y Tiết Mộ Hoa thay mặt tám vị đệ tử của Tô Tinh Hà cũng là những người được tôn trọng nhất trong Tiêu Dao phái lên tiếng cầu xin.
Bọn họ vốn bị đuổi khỏi môn phái nhưng hiện giờ đã trở về đây, ai nấy đều không phải dạng vừa đâu ở trên giang hồ. Sở hữu một phần không nhỏ thế lực. Tiêu Dao phái chúng đệ tử đều lấy họ làm gương ngưỡng mộ.
Tám người mỗi người có một biệt tài riêng theo thứ tự từ đại đệ tử đến út đệ tử là:
Cầm Tiên Khang Quảng Lăng tên của ông được ghép từ Kê Khang và khúc nhạc Quảng Lăng Tán của ông, là đại đệ tử của Tô Tinh Hà, giỏi đánh đàn, được gọi với ngoại hiệu Cầm tiên. Y là sư phụ của A Bích (tiểu a hoàn nhà Mộ Dung), có tuyệt kĩ dùng chỉ cách không đánh đàn. Một lúc có thể đánh nhiều cây đàn. Y còn là tri kỷ của Huyền Khổ Đại Sư Thiếu Lâm tự.
Kỳ ma Phạm Bách Linh Nhị sư huynh, tuyệt nghệ cờ vây, được sư phụ khen là kì thủ số 1 thiên hạ, võ công cũng đứng hàng thứ 2 trong số 8 đệ tử. Thường sử dụng bàn cờ làm bằng nam châm đúc thành, có tác dụng hút binh khí của đối phương.
Thư ngại Cẩu Độc tên này có nghĩa là bạ cái gì cũng đọc. Y đọc rất nhiều sách, tính hay cãi cùn, lý luận. Y dùng miệng lưỡi thuyết pháp mà làm cho Huyền Thống ngộ đạo viên tịch... Võ công đứng thứ 3, không sử dụng binh khí.
Họa cuồng Ngô Lãnh Quân đứng thứ 4 trong sư huynh đệ, trước vốn là tướng quân, làm quan đánh trận nên có tên Lãnh Quân, là 1 tay họa sĩ, sử dụng phán quan bút.
Thần y Tiết Mộ Hoa xuất hiện nhiều nhất trên giang hồ với danh hiệu Diệu Thủ Hồi Xuân - Diêm Vương Địch, y thuật quán thế, vô song thiên hạ... Từng chữa trị nội thương cho A Châu (con gái bị thất lạc của Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc). Vì tài y thuật, ông kết giao với rất nhiều bằng hữu, thường nhờ họ dạy cho vài chiêu vì thế kiến thức võ công đa dạng, tuy nhiên không luyện tạp trung môn nào cả nên trình độ cũng chỉ tầm thường. Nhưng là người chủ chốt như lãnh đạo của tám người.
Xảo tượng Phùng A Tam là 1 tay thợ có hạng trước khi gia nhập phái Tiêu Dao. Trong truyện, y có bản lãnh chế tạo và phát hiện cơ quan vào loại phi thường, sử dụng cây búa Lỗ Ban làm vũ khí.
Hoa sĩ Thạch Thanh Lộ là nữ đệ tử duy nhất của Tô Tinh Hà, sở trường về trồng hoa và am hiểu các đặc tính dược thảo, từng dùng thuốc mê phấn hoa đánh ngã Đặng Bách Xuyên.
Hí mê Lý Quỷ Lỗi nghĩa là con rối. Bản tính người này giống như tên, lúc nào cũng điên điên khùng khùng, tưởng mình đang đóng tuồng hát, đóng được cả vai đào lẫn vai kép. Võ công tầm thường, không nổi bật, có điều thuộc rất nhiều tuồng cổ.
“Mộ Hoa, câm mồm lại cho ta. Ta vốn nghĩ ngươi là người biết điều nhất. Không nghĩ tới lại như vậy không lễ phép.” Tô Tinh Hà tức giận quát mắng. Hắn không ngờ người hiểu chuyện nhất lại có thể nói ra lời như vậy.
“Sư phụ ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa. để tiểu tử này cầm đầu, sớm muộn sẽ trở thành môn phái tội nhân.” Cẩu Độc đứng ra nói chuyện, trong chúng đệ tử của Tô Tinh Hà hắn là người am hiểu đối ngoại nhất. Tuy cái gì đều cứng đầu, không chịu nhận sai, nhưng khả năng thuyết phục rất cường đại.
“Cẩu Độc, ngươi nếu như còn nói. Thì từ nay về sau đừng gọi ta là sư phụ nữa. Ta không có đệ tử như ngươi.” Tô Tinh Hà lập tức nói. Nếu như để Cẩu Độc mở miệng, e rằng môn chúng sẽ lập tức bị hắn thuyết phục tạo phản. Như vậy hắn chẳng phải có lỗi với sư phụ kỳ vọng.
“Sư phụ ngươi không nhận đệ tử này cũng không sao. Chỉ mong ngươi nhận lời, lên làm chưởng môn. Chúng ta đều sẽ tận lực hiệp trợ ngươi. Vì môn phái, vì chúng sinh, tiêu diệt tên ác tặc Đinh Xuân Thu.” Cẩu Độc khí thế hùng hồn, lời nói sắc bén lấy mình hi sinh làm mồi lửa cho mọi người nói.
“Ngươi… cút xuống. Nếu không phải ngươi là ta đệ tử, ta đã sớm một chưởng vỗ chết ngươi. Nghiệt đồ.” Tô Tinh Hà tay nắm chặt quát lớn.
“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc làm gì sư phụ? Để hắn chấp mê bất ngộ, sư phụ ngươi tại sao phải tốt với hắn như vậy chứ? Ngươi sẽ ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ căm ghét ngươi. Khi căm ghét ngươi, hắn sẽ muốn trừ khử ngươi. Chúng ta lên trước khi đó, ra tay hành động trừ đi hậu họa.” Cẩu Độc lập tức đi đến trước mặt của Diệp Tiểu Y đưa ngón tay chỉ vào mặt của nàng nói.
“Sư huynh không nên như vậy, dù gì cũng chỉ là một cái tiểu tử trẻ tuổi.” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y không lỡ nói.
“Lòng dạ đàn bà.” Cẩu Độc không nhìn Thạch Thanh Lộ nói. Diệp Tiểu Y liền có chút hứng thú, cái cô gái này thật xinh đẹp, cũng thật đặc biệt, hiện tại cả môn phái đều muốn hắn chết đi, nàng lại đứng ra bảo vệ hắn, thật là lạ. Hai người là lần đầu gặp nha.
“Quỳ xuống cho chưởng môn xin lỗi.” Tô Tinh Hà nhìn cẩu độc giận giữ nói. Nếu như hắn làm như vậy, mặc dù Tiểu Y có cho qua nhưng thể diện đều mất hết, về sau không có cách nào có thể phục chúng được.
“Sư phụ...” Cẩu Độc nhìn Tô Tinh Hà bất đắc dĩ lời nói đầy tuyệt vọng hét lên.
“Quỳ xuống.” Tô Tinh Hà một chút cũng không lung lay nói.
“Sư phụ… ngươi không thể như vậy.” Bảy cái đệ tử còn lại cũng lên tiếng cầu xin cho cẩu độc, môn chúng cũng lập tức lên tiếng nói.
“Các ngươi muốn làm phản, nghiệt đồ.” Tô Tinh Hà hận không thể đánh chết những cái này đệ tử. Chúng đều như con ruột của hắn vậy. Đều là máu mủ chân tay.
Lúc này mọi người đang ồn ào, Diệp Tiểu Y bỗng nhiên cười lớn lên. Nụ cười rất rõ ràng vang vọng khắp nơi. Mọi sự tập trung đều tập chung vào nàng. Không phải giận quá hóa điên rồi chứ?
“Chưởng môn...” Tô Tinh Hà nhìn Diệp Tiểu Y khẽ nói.
“Ngươi là cái gì Cẩu Độc đúng không? Chà rất hợp với ngươi, con chó một dạng.” Diệp Tiểu Y ngừng cười đứng dạy khỏi ghế chưởng môn đi đến trước mặt của cẩu độc ngửng đầu nhìn hắn. Nàng thấp hơn hắn một cái đầu.
“Ngươi… khinh người quá đáng.” Cẩu Độc khẽ cười khinh bỉ nói. Ngươi cho rằng nói năng bá đạo thì có thể được mọi người chấp nhận sao?
“Kệ ta, ta là chưởng môn, ta thích nói vậy, ngươi không phải là cẩu sao cắn ta a?” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.
“Hừ...” Cẩu Độc khinh thường quay người đi dứt khoát không nhìn.
“Cẩu Độc, ngươi vừa nói ta sẽ căm ghét Tinh Hà lão quái sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Không đúng sao?” Cẩu Độc cười gằn.
“Ồ, tại sao ta phải căm ghét những kẻ yếu kém hơn ta nhỉ? Điều đó không hợp lý chút nào? Ngay tại đây, ta chẳng căm ghét tên nào cả.” Diệp Tiểu Y nhìn xung quanh nói.
“Kiêu ngạo nhỉ? Nhưng ngươi nên biết ở đây không phải nơi nói bừa.” Cẩu Độc nhìn Diệp Tiểu Y nói. Các đệ tử cũng tức giận muốn xông lên.
“Ngươi nói đúng ta là kiêu ngạo đây. Các ngươi nói đúng ta vốn không phải đệ tử Tiêu Dao phái, cũng không có cống hiến gì cho môn phái. Càng là bá đạo ngang tàng. Thậm chí càng là tùy ý.” Diệp Tiểu Y nhìn xuống bên dưới cười nói. Mọi người đều gật đầu tán thành.
“Nhưng rồi sao. Ta thích nói như vậy đấy, kẻ yếu phải làm đá kê chân cho kẻ mạnh đó là điều hiển nhiên. Kẻ ngu dốt bị kẻ thông minh lợi dụng nó là lẽ đương nhiên. Vậy thì chưởng môn là kẻ mạnh nhất thì làm, đó cũng là điểu tất nhiên. Ta mặc xác các ngươi nói như thế nào. Đứng trước mắt ta, trước tiên xem lại mình là ai trước đi. Ta đang ở ngay đây, muốn làm chưởng môn sao, xông lên mà lấy.” Diệp Tiểu Y ngồi lại lên ghế tự tin nói lớn.
“Tiểu Y chưởng môn...” Tô Tinh Hà lập tức lo lắng, như vậy không phải tuyên chiến với toàn bộ môn phái sao? Ngươi điên rồi. Quá điên cuồng rồi.
“Ngươi cho rằng mình là ngươi mạnh nhất môn phái sao?” Độc Cẩu khích tướng nói.
“Không, đừng nhầm, chưa bao giờ ta cho rằng mình là người mạnh nhất môn phái.” Diệp Tiểu Y giơ lên ngón tay lắc đầu nói.
“Vậy thì...” Cẩu Độc đang định nói tiếp.
“Mà là người mạnh nhất thế giới, đúng lão tử là người mạnh nhất thế giới này.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Thế thì… chết đi.” Độc Cẩu lập tức đánh tới một quyền vào Diệp Tiểu Y. Đã là ngươi muốn chét thì đừng trách ta.
“Không được...” Tô Tinh Hà lập tức hoảng sợ, hắn không cho rằng Độc Cẩu dám làm như vậy trước mắt hắn.
“Sư huynh lưu tình.” Thạch Thanh Lộ cũng hoảng sợ hét lên.
Mọi người cũng reo hò, nhưng sau đó lập tức im lặng. Đứng hình tại chỗ.
“Chà dũng cảm nhỉ, ngươi vừa nói cái gì cơ? Ngon thì sủa lại lần nữa xem nào?” Diệp Tiểu Y nhẹ nhàng bắt lấy Độc Cẩu cánh tay nắm chặt bóp nát cười nói.
“A… ngươi… ngươi… khốn nạn ngươi cho rằng ngươi là ai?” Độc Cẩu hét lên đau đớn, hắn cảm thấy rõ ràng xương mình bị người ta bẻ gãy một cách dễ dàng.
“Ta ư,thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là một kẻ mạnh mà thôi. Ngươi nên biết sủa đi chứ nhỉ? Ẳng như một con cẩu ý. Nếu thế ngươi có thể sống sót đấy.” Diệp Tiểu Y cười cợt nhìn Độc Cầu cười nói.
“Khốn nạn.” Độc Cẩu muổn nhổ nước bọt vào mặt Diệp Tiểu Y nhưng chưa kịp làm gì lập tức bị bị một chiếc chân đạp mặt đập xuống đất, dẵm lên đầu bất tỉnh nhân sự.
“Mạnh… mạnh quá...” Bang chúng lập tức sợ hãi nhìn lên trên Diệp Tiểu Y nơi đang đứng có chút do dự.
“Này, để tao dạy cho lũ khốn mục nát bẩn bựa bọn mày biết thế nào là phép lịch sự tối thiểu nhé. Khi bọn màu đến nhà của ai đó… thì nhớ phải gõ cửa trước khi vào. Đó là luật đầu tiên.” Diệp Tiểu Y nhấc chân đi thẳng về phía trước nói.
“Và đặc biệt, đối với những nơi đặc biệt như thế này thì phải coi chừng và tôn trọng chủ nhà đi. Vì chắc chắn chúng màu không biết rõ đâu, sẽ có những kẻ tàn bạo hơn chúng mày nghĩ đấy. Đó là luật lệ thứ hai.” Diệp Tiểu Y đứng lại mái tóc khẽ che đôi mắt đang lạnh chứa đầy sát khí nói.
“Chưởng môn… ngươi...” Tô Tinh Hà muốn khuyên bảo nói. Đánh nhau với cả một cái tông môn không thể nào.
“Câm miệng… yên tâm, ta còn quá sớm để chết ở đây. Chúng ta còn một số việc phải làm cơ mà. Vậy nên đối với bọn thu hút quá nhiều rắc rối này, thì phải dạy cho chúng biết cách tôn trọng trước đã. Bọn mày vừa nói không hài lòng phải không? Được, nếu chưa vừa lòng thì có thể chơi với tao. Nè Tinh Hà lão đầu, hi vọng lão chưa quên lời hứa giữa chúng ta. Nếu tôi quẩy nát cái chỗ này, thì lão sẽ là người dọn dẹp tàn cục cho ta. Làm sạch sẽ một chút.” Diệp Tiểu Y nhìn Tô Tinh Hà cười tự tin nói.
“Chưởng môn kiềm chế lại, như vậy quá nguy hiểm.” Tô Tinh Hà lo lắng nói.
“Chịu đựng như thế là quá lâu rồi, đếch nhịn nữa. Bây giờ mới là lúc hít thở chút khí trời. Nào bây giờ thằng nào muốn chết trước cứ bước lên. Tao sẽ khử nó trước. Tốt nhất là cùng lúc đi, không có nhiều thời gian chơi với bọn mày thế đâu, năm phút cùng lên đi.” Diệp Tiểu Y tùy hút hít một hơi thoải mái nói. Đúng vậy, hắn sẽ thống nhất cái này bang phái, theo cách riêng của hắn. Tô Tinh Hà, ngươi chỉ cần đứng một bên và xem thôi.
“Được thôi, anh em xông lên xử hắn. Cho tiểu tử này biết, Tiêu Dao phái là không thể khinh thường.” Môn phái lập tức xông lên tấn công đến.
“Chào mừng, đến môn phái của tao. Và nếu chết thì đừng đến khóc với tao về điều đó.” Diệp Tiểu Y lập tức xông tới.
“Không được… tất cả dừng lại.” Tô Tinh Hà muốn xông lên ngăn cản nhưng đều không kịp. Liền chỉ có thể đứng sang một bên.
Tiêu Dao phái lập tức xảy ra một trận ác chiến. Muốn làm chưởng môn thì phải là kẻ mạnh, một mình chiến cả môn phái… theo như hắn nói thì bởi vì đó là điều hiển nhiên. Không phải sao.