Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kẻ đó là... “ Korito Oba ánh mắt tràn đầy do dự, nàng không biết có nên nói điều này hay là không. Nàng từng hứa với ba mẹ hắn sẽ đem bí mật này sống để bụng chết mang theo. Nhưng bây giờ khác biệt, Diệp Thần ngày càng cường đại, nếu như nàng không nói, e rằng sớm muộn hắn sẽ đi truy tìm. Như vậy sẽ gặp nguy hiểm càng to lớn hơn khi không biết kẻ địch mình là ai.

“Nói cho ta biết, kẻ nào đã giết cha mẹ ta...” Diệp Thần ôm chặt lấy Korito Oba thân thể kích động nói. Đến hiện tại hắn đều chưa từng tìm được chút manh mối nào, hiện tại Oba-san biết được thủ phạm, thật sự quá tốt.

“Diệp Thần ta…” Korito Oba nhìn hắn vẫn là cúi đầu xuống.

Đúng lúc này có một tiếng kêu cứu phát ra từ phía đám người Shizuka giáo y vừa đi tới vang lên. Korito Oba lập tức liền lo lắng nhìn sang: “Là tiếng của bọn họ, xem ra họ gặp nạn.”

“Chúng ta mau tới cứu trợ.” Korito Oba đánh lạc hướng nói sau đó liền lách qua hắn người muốn chạy tới ứng cứu.. 

Diệp Thần lập tức nắm chặt nàng cái tay ngăn cho nàng chạy vô cùng nghiêm túc ánh mắt nhìn vào nàng: “Nói cho ta biết rốt cuộc kẻ đã giết ta cha mẹ, họ rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tu luyện, nhưng thuốc trước kia ta uống là cái gì? Và còn nữa, ngươi rốt cuộc đang che giấu điều gì chứ? Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn luôn ở lừa ta?” 

“Ngươi có cần quá nhiều câu hỏi như vậy không?” Korito Oba nhìn Diệp Thần không muốn trả lời.

“Trả lời ta.” Diệp Thần lạnh lùng nhìn nàng nói.

“Ta không biết. Quên những lời ta nói trước đó đi.” Korito Oba trốn tránh nói. Nàng điên rồi mới mang chuyện này muốn kể cho hắn.

“Đừng có giả ngốc, cho ta biết điều ta muốn. Ngươi không phải nói thích ta sao? Vậy thì nói cho ta biết.” Diệp Thần cắn răng nhìn nàng nói. Nếu như không lấy được trong miệng Oba san sự thật, hắn thật không biết phải đến khi nào mới có thể điều tra ra được. 

“Nữ nhân của ngươi có lẽ đang gặp nguy hiểm, ngươi ở đây chỉ vì những câu hỏi này? Nếu là vậy, thì ngươi không còn là người mà ta thích, ta việc gì phải trả lời ngươi.” Korito Oba tức giận nói.

Tiếng la hét lần nữa vang lên, Diệp Thần hít thật sau đôi mắt đỏ ngầu lấy lại thanh tỉnh. Hắn đang cố giữ bình tĩnh lại. Buông ra tay Korito Oba, Diệp Thần hướng phía đám nữ gặp nạn chạy đến. Korito Oba nhìn Diệp Thần liền khẽ thở dài bước theo sau. Có lẽ vẫn chưa đến lúc hắn biết đến mình thân phận thật sự. Dù sao thân phận của hắn dù ở Thiên Địa Thần Vực cũng quá mức dọa người. Lợi ích đem lại sẽ có nhưng phong hiểm tuyệt đối không thấp.

“Chết tiệt… cứu bọn họ. Và sau đó ngươi nói cho biết sự thật.” Diệp Thần không quên liếc nhìn nàng một cái nhắc nhở.

“Để sau hẵng nói.” Korito Oba không từ chối cùng không đồng ý nói. Trong lòng nàng hiện tại rất mâu thuẫn. Một bên là lời hứa, một bên là Diệp Thần, tin tức nàng nói ra có thể sẽ giết chết hắn.

“Bà già… đáng ghét.” Diệp Thần khẽ gắt một cái liền tiệp tục chạy, sớm muộn hắn sẽ đem nàng toàn bộ thông tin về hắn cha mẹ cho moi ra hết.

Nhìn Diệp Thần để bụng chuyện nàng nói. Korito Oba ánh mắt có chút nghiêm túc. Xem ra nàng muốn đề cao cảnh giác, không thể như vừa rồi xúc động suýt thì nói ra toàn bộ cho hắn. Dù sao nàng đã từng thề độc trước mình Linh, nếu như trái lời thề tiết lộ ra bên ngoài, sẽ nhận đến hậu quả không tưởng. Còn về lời thề, chỉ nghĩ tới thôi, nàng cũng đã cảm thấy rợn gai ốc rùng mình một phen. Thật là ngu ngốc, đang đâu cái miệng nhịn không được.

“Mọi người có chuyện gì vậy?” Diệp Thần chạy đến trước mặt mọi người lo lắng hỏi. Liền nhìn thấy Rei Miyamoto bị một cái nam nhân dùng dao khống chế lại vô cùng khốn khổ. Saeko một bộ mặt áy náy khó xử nhìn Diệp Thần. Vừa rồi họ chỉ không chú ý chia nhau ra kiếm đồ ăn một lúc, Rei liền bị người ta bắt.

“Em giai, ghệ của chú cũng xinh phết đấy.” Nam thanh niên bỗng nhiên cười lớn lên vẻ mặt có chút điên cuồng. Dù sao cũng là tận thế nhìn thấy nhiều người chết như vậy, không điên mới là lạ.

“Thả cô ấy ra.” Saeko học tỷ cầm chắc thanh kiếm chờ đợi thời cơ tấn công.

“Đúng vậy, nếu không Diệp-kun sẽ cho ngươi biết tay.” Shizuka giáo y bám vào Diệp Thần cánh tay có chút sợ hãi đen dọa.

“Chúng mày nghĩ anh ngu à? Muốn sống trong thế giới chết tiệt này thì cần phải có phụ nữ.” Nam thanh niên bám chặt Rei Miyamoto cười gằn.

“Mày điên à?” Korito Oba nghe chói tay ngoáy ngoáy mình lỗ tai nói.

“Tất nhiên là tao điên rồi. Bố mẹ tao biến thành quái vật ngay trước mắt tao cơ mà. Tao… tao phải nện vào đầu từng người một. Bố, mẹ, bà tao, cả em trai tao nữa. Cả con em gái còn đang đi học của tao nữa. Hỏi sao tao không điên được.” Nam thanh niên gào to điên cuồng nói.

“Một kẻ đáng thương. Mày đang làm cái đếu gì vậy hả?” Diệp Thần bước thẳng tới nhìn nam thanh niên, hắn đang tức giận, vô cùng tức giận.

“Diệp-kun...” Đám người liền có chút ngạc nhiên, kẻ luôn trốn sau lưng hiện tại đang tiến lên phía trước.

“Này, đừng có tới gần, không con bé sẽ chết đấy. Bọn mày có nghe gì không hả? Lùi lại và bỏ vũ khí xuống.” Nam thanh niên kề dao vào cổ Rei Miyamoto ánh mắt phẫn nộ.

Đám người Saeko cắn răng cầm vũ khí nghĩ buông xuống, hiện tại chỉ có cách đó mới có thể đảm bảo Rei Miyamoto an toàn.

“Nếu như muốn giết con bé đó. Vậy thì giết thử đi.” Diệp Thần lạnh lùng tiếng nói vang lên khiến mọi người chấn động, Rei Miyamoto cũng vô cùng sợ hãi ngạc nhiên nhìn Diệp Thần cùng mọi người. Chẳng lẽ họ tính từ bỏ nàng sao. Một cỗ cảm giác sợ hãi khiến nàng câm nín lại.

“Mày… mày không quan tâm nếu con bé chết sao?” Nam thanh niên liền run rẩy. Nếu như họ thật sự không quan tâm đến việc sống chết của cái này nữ sinh, hắn thật sự sẽ gặp nguy hiểm khi một mình đánh nhiều người như vậy.

“Nhìn mặt tao xem có quan tâm không? Mày làm quá lên mọi chuyện, yêu cầu mấy cái thứ xàm lờ như vậy. Thậm chí còn phá hư chuyện tốt của tao, đơn giản vì muốn giết một đứa con gái trung học mà cả tên tao cũng chẳng nhớ nổi đó hả? Nếu mày rảnh thế thì chết đi, sống làm mẹ gì nữa?” Diệp Thần từng bước tiến lại gần nam thanh niên sát khí không chút che đậy tỏa ra chấn trụ cái này nam nhân.

“Diệp-kun...” Rei Miyamoto cả người đều run rẩy khi nghe Diệp Thần nói như vậy. Con người này trở nên quá lạnh lùng.

“Mày làm thế sẽ khiến mọi người ghét mày đó thằng ngu.” Nam thanh niên khinh bỉ nói.

“Tôi không quan tâm có ai đó ghét tôi. Tôi không tồn tại trên thế giới này để làm hài lòng mọi người. Vậy nên ghét cũng được, yêu cũng được, hận cũng chả sao. Chỉ là trước khi mày kịp giết con nhóc đó, tao sẽ tiễn mày về gặp bố mẹ mày, bà ngoại, em trai, còn có cả đứa em gái đang đi học của mày nữa. Mà này… cô nhóc gì đó...” Diệp Thần cước bộ chậm chạp đi tới dường như không có chút nào phòng bị.

“Hả?” Rei Miyamoto nhìn Diệp Thần hoang mang.

“Nếu chẳng may có chết thì...” Diệp Thần cười cợt nói đùa.

“Không có chuyện đó đâu.” Rei Miyamoto tức giận. Tên này rõ ràng muốn nàng chết.

“Ai biết được.” Diệp Thần cười cợt nói đùa bước tới càng lúc càng gần.

“Cẩn thận nguy hiểm lắm.” Shizuka muốn xông lên giữ lại Diệp Thần nói.

“Đừng làm phiền hắn, để hắn lo chuyện này đi, chúng ta đi kiếm đồ ăn.” Korito Oba biết hiện tại Diệp Thần cần một nơi để xả toàn bộ cơn giận dữ của mình liền đưa tay ngăn chúng nữ kéo bọn họ rời đi.

“Mày… mày đừng có lừa tao. Tao nói là lùi lại.” Nam thanh niên tức giận dùng dao kề vào cổ nàng trên chiếc cổ không tì vết xuất hiện chút vết xước chảy ra chút máu đỏ..

Diệp Thần thấy vậy liền khẽ dừng lại một chút không có tiếp tục di chuyển: “Như vậy có lẽ là đủ rồi.”

“Đó thấy chưa, mày rất quan tâm đến con bé đó. Này, mày làm cái gì vậy? Nghe tao nói đây này.” Thấy Diệp Thần dừng lại đột ngột, nam thanh niên cười lớn như thấy được tia hi vọng nói.

“Trái một chút, lên trên một chút, sang phải, đúng rồi.” Diệp Thần bước chân căn căn một cái gì đó. 

“Tao nói mày có nghe hay không hả?” Nam thanh niên đưa dao sát vào Rei cái cổ khiến nàng kêu lên một tiếng.

“Chết đi.” Diệp Thần vung một nắm đấm thẳng tới. Khí xung quanh lập tức xoắn thành một vòng xoắn ốc hoàn hảo đấm thẳng vào mặt nam thanh niên đếm đầu biến thành vũng máu, đằng sau một cái gần đó cửa hàng liền sụp đổ. Đám tổ đội Saeko nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm một dạng nhìn vào Diệp Thần thân ảnh.

Mất đi đầu nam thanh niên cơ thể lập tức ngã xuống trên mặt đất. Cảm nhận một đấm đáng sợ của Diệp Thần vụt qua ngay trước mặt, Rei Miyamoto ánh mắt đều co rút lại toàn thân run rẩy nhìn lại đằng sau đổ nát cửa hàng quỳ sụp xuống trên mặt đất.

Keng, ký chủ vừa phá hủy một cửa hàng khấu trừ một trăm ngàn linh tệ.

“Giá chát đấy.” Diệp Thần cân nhắc một hồi liền nhìn đến Rei Miyamoto ngồi xuống nhìn nàng.

“Này còn sống không?” Diệp Thần nhìn Rei Miyamoto hỏi.

“Ngươi… định giết cả ta?‘ Rei Miyamoto nghi ngờ có chút sợ hãi nói.

“Những kẻ dám giết người khác thì luôn phải sẵn sàng để bị giết. Không phải sao? Đây là tận thế, nếu ta giết ngươi mà nói đâu có phạm pháp gì đâu? Cô cũng giết không ít đi.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng hỏi.

“Ta… đã đi theo ngươi vậy mà...” Rei Miyamoto co người lại nói.

“Trách tôi sao? Vì mặc xác cô, trong khi mọi chuyện diễn ra vừa rồi đều là do sự yếu đuổi của cô hay sao? Ta không hứa sẽ bảo vệ tính mạng của mọi người khi đi theo ta xuống xe. Chính cô tự nguyện đồng ý.” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc hỏi.

“Vậy thì Shizuka lão sư thì sao? Nàng hoàn toàn được ngươi bảo vệ.” Rei Miyamoto so đo nói.

“Thì làm sao? Tôi thích cô ấy thì bảo vệ cô ấy, đơn giản thế thôi. Chẳng lẽ phải đối xử với nữ nhân mình không quan tâm đến tốt như người mình thích sao? Trong thế giới này bình đẳng là một khái niệm giả dối. Chỉ có mấy thằng giả tạo mới cần giữ hình tượng, sống thật thì chẳng quan tâm.” Diệp Thần không chút nào che giấu sự thiên vị của mình.

“...” Rei Miyamoto im lặng nhìn Diệp Thần sau đó cúi đầu không lên tiếng.

“Đi thôi, đừng có mà ngồi đấy, nếu không chấp nhận được sự thật này thì chết sớm đi, ít ra thì sẽ không khiến người khác lo lắng. Lần này cô sống sót, nhưng lần sau… ai biết được.” Diệp Thần quay lưng muốn rời đi, trong lòng có chút khó chịu. Chẳng lẽ không thích người cũng phải ra tay bảo vệ sao? Hắn không ga lăng như vậy, đứa nào không thích thì kệ nó.

“Sự bảo vệ của ngươi… có thể hay không… cho ta.” Rei Miyamoto nhìn thấy Diệp Thần nghĩ rời đi liền đứng dạy nắm chặt lấy hắn tay hỏi. Nàng đã nhìn rõ Diệp Thần sức mạnh, hoàn toàn mạnh mẽ vô cùng. 

“Không có điều gì là miễn phí cả. Cái gì cũng sẽ có giá của nó. Muốn sức mạnh có thể, vậy phải xem cô lấy ra được bao nhiêu.” Diệp Thần chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

“Lòng tự trọng, tình yêu, cơ thể, mọi thứ tôi đang có, đổi lấy sự bình yên bên cạnh ngươi có đủ hay không?” Rei Miyamoto vô cùng nghiêm túc nói.

“Không đủ. Một cái xác không hồn ta không cần.” Diệp Thần nhìn Rei Miyamoto mở miệng nói.

“Vậy linh hồn của ta thêm vào. Ta sẽ không bao giờ phản bội ngươi. Nhưng… ngươi phải bảo vệ ta.” Rei Miyamoto cắn răng nói.

“Giao dịch thành công.” Diệp Thần đưa ra mình bàn tay. Rei Miyamoto nhìn Diệp Thần bàn tay sau đó liền cắn răng đưa tay đến nắm lấy. Nàng biết sau khi cái nắm tay này, nàng đã không còn đường lui nữa rồi.

Từ xa, Saya Takagi chăm chú nhìn hai người bắt tay không khỏi đăm chiêu. Hai người này là đang đạt tới thỏa thuận gì đó. Không được, nếu như vậy, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nàng có thể nhìn ra, Diệp-kun hắn chỉ quan tâm đến những kẻ bên cạnh mình, còn kẻ khác sống hay chết hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm. Trước khi những người khác chiếm hết sạch chỗ tốt, nàng cũng phải cùng hắn đạt thành thỏa thuận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK