“Diệp lang, Kiều Phong ca chết rồi sao?” A Chu bước xuống nhìn thấy Kiều Phong ngồi tại trên bàn không có cử động, thất khiếu chảy máu che miệng kinh hãi nói.
“Tìm một nơi chôn hắn đi. Coi như kết thúc ngươi và hắn ân tình.” Diệp Thần gật đầu mở miệng đáp.
“Diệp Lang, ta biết ngươi là tốt nhất. Nhưng ta không muốn ngươi hiểu lầm, ta và hắn ở giữa không còn tình cảm như vậy.” A Chu muốn mở miệng giải thích.
“Không sao, ta hiểu rõ ràng. A Bích ngươi giúp nàng đem Kiều Phong thi thể trôn cất. Hắn tại thiên hạ cừu nhân vô số, bia mộ bên trên không cần ghi tên, chỉ cần viết bẵng hữu Diệp Thần Chi Ngộ là được.” Diệp Thần thở dài nhìn A Bích phân phó nói.
“Được, ta liền đi làm.” A Bích gật đầu biểu thị không có vấn đề nói.
“Cảm tạ.” A Chu cảm tạ Diệp Thần sau đó cũng A Bích đem Kiều Phong đi chôn cất.
“Diệp Lang, đây là Đại Lý quốc không phải sao? Ngươi nghĩ tìm Ngữ Yên?” Tần Hồng Miên có chút kích động nói. Nam nhân này cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi.
“Nên đối mặt vẫn là phải đối mặt.” Diệp Thần thở dài nói. Trong các nữ nhân, Mộc Uyển Thanh nữ nhân này là hắn luôn luôn cảm thấy khó gặp mặt nhất. Dù sao hắn cũng giết qua nàng yêu quý sủng vật, còn nhiều lần suýt nữa thì giết đi nàng.
“Chúng ta có thể đi tìm Đao Bạch Phương đi, nàng sớm đã mấy người trước trở về Đại Lý quốc. Nàng sẽ đưa chúng ta vào hoàng cung gặp Uyển Thanh.” Tần Hồng Miên mở miệng nói.
“Phát ra pháo hoa tín hiểu để nàng tới.” Diệp Thần gật đầu mở miệng đáp.
“Ta lập tức đi phát.” Tần Hồng Miên liền vui vẻ, chạy vội vàng vào phòng lấy ra pháo hoa tín hiệu của Diệp Thần đem ra ngoài cửa tiệm đốt cho bay lên trời.
Tiếng pháo hoa nổ vang phát sáng lóa vào buổi sáng, hấp dẫn tất cả mọi người tầm mắt.
Đao Bạch Phượng tại hoàng cung nhìn đến pháo hoa bắn lên phương hướng lập tức nở nụ cười kiều mị kinh hỉ vô cùng: “Hắn tới rồi. Thật quá tốt, Uyển Thanh lần này có cứu. Người đâu, lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất cung.”
Chỉ một lát sau khi tín hiệu được phát lên trên bầu trời xanh. Đao Bạch Phượng đã lên xe ngựa tới trước của quán Thực Thần Cư hấp tấp vội vàng đi vào bên trong quán.
“Diệp Lang ngươi rốt cuộc cũng tới. Lần này ngươi nhất định muốn xuất thủ, nếu không Uyển Thanh lập tức muốn không xong.” Đao Bạch Phượng hớt hải chạy vào thông báo.
“Uyển Thanh nàng có chuyện gì?” Diệp Thần lập tức nhíu mày lo lắng hỏi.
“Nữ nhi ta không phải làm rất tốt nữ vương sao? Chẳng lẽ sinh bệnh?” Tần Hồng Miên càng gấp gáp hơn lo lắng.
“Không phải, nàng bị Mộ Dung Phục bắt rời đi. Không biết thế nào Mộ Dung Phục tu luyện cái gì võ công âm hiểu vô cùng, không chỉ nội công quỷ dị, ngay cả khinh công cũng vô cùng cao siêu. Ta lần đầu gặp qua nhanh như vậy võ công. Hắn một mình xông vô hoàng cung bắt đi Uyển Thanh, nói nếu như giáo chủ ngươi sẽ phải hối hận vì đã tạo ra hắn. Nếu ngươi không có gan đến. Hắn lập tức giết chết nàng.” Đao Bạch Phượng đều đại khái tóm tắt lại ngày hôm đó chuyện.
“Súc sinh, ta đi tìm hắn.” Tần Hồng Miên lập tức cầm lấy mình kiếm muốn bước ra ngoài.
“Không cho ngươi đi.” Diệp Thần giữ lại nàng nói.
“Đúng vậy, Mộ Dung Phục ta từng xem qua, hắn tu luyện một cái gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển rất lợi hại võ công. Tần tỷ lần này người đi nhất định chỉ làm hắn thêm một con tin.” Vương Ngữ Yên khuyên can nói.
“Để ta đi giết hắn. Sư tỷ chúng ta cược ai giết được Mộ Dung Phục trước, người đó liền làm giáo chủ.” Lý Thu Thủy dứt khoái muốn ra tay. Mấy ngày nay nàng ăn Diệp Thần đồ ăn cảm thấy mình nội lực tăng cao, còn muốn tìm người nào thử đao đâu. Thực sự ngứa ngáy mấy ngày vô cùng khó chịu.
“Được, một lời đã định, đến lúc đồ đừng có không phục.” Thiên Sơn Đồng Lão lập tức đập bàn khoái trá đáp ứng.
“Ta cũng muốn đi theo, giết cái tên cẩu nô tài này.” Chúng nữ cũng quyết tâm cầm kiếm muốn tham gia.
“Ta lập lại lần nữa, ai cũng không được đi.” Diệp Thần nhìn các nàng đều muốn xuất trận lập tức lớn tiếng nói. Sau đó từ từ ngồi xuống trên bàn rút ra một điếu thuốc bật lửa châm lên hút vào sau đó lại thở ra khói.
“Diệp Thần ngươi điên, Uyển Thanh nàng đều gặp nguy hiểm. Ngươi còn ở đó hút thuốc của ngươi? Ngươi không cứu liền lại không để chúng ta đi cứu? Ngươi là muốn Uyển Thanh chết mới vừa lòng sao?” Tần Hồng Miên căm hận nhìn Diệp Thần mắng.
“…” Diệp Thần không có trả lời tiếp tục hút thuốc của mình nhả ra khói.
“Ta coi như nhìn lầm ngươi. Các ngươi tránh ra, ai cản ta đi cứu nữ nhi, đừng trách kiếm của ta vô tình.” Tần Hồng Miên chỉ vào Diệp Thần nói sau đó liền muốn hướng ra ngoài đi.
Chúng nữ vốn muốn cản Tần Hồng Miên có ý nhường đường cho nàng. Dù sao mẫu thân yêu thương nữ nhi mọi người đều vô cùng thông cảm.
“Các ngươi còn không mau nàng lại?” Diệp Thần cúi đầu tóc đều xoa trên hai đôi mắt hút thuốc không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Chúng nữ nghe thấy Diệp Thần lệnh liền vốn muốn thả nàng đi liền lập tức ngăn lại nàng.
“Diệp Thần ngươi đây là ý gì?” Tần Hồng Miên căm tức nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần đứng dạy dập gẩy gẩy tàn thuốc trên điếu thuốc, sau đó bước tới cạnh Tần Hồng Miên nhả ra khói thuốc nói: “Ta cũng không nói là không đi cứu nàng. Ngươi cần gì phải vội như vậy?”
“Uyển Thanh đều đang gặp nguy hiểm, còn không vội? Ngươi cái đồ máu lạnh chẳng lẽ đợi đến khi nàng chết rồi mới chịu rời đi cứu?” Tần Hồng Miên đều vội muốn chết nói.
“Vậy ngươi biết nàng ở đâu để đi cứu sao? Ta cũng vô cùng khó chịu khi phải ngồi đây hút thuốc, nhưng không biết nơi thế nào cứu nàng? Ta không thể hiện ra không có nghĩa ta không lo lắng.” Diệp Thần dập tắt tàn thuốc nói.
“Xin lỗi, là ta không suy nghĩ kỹ càng, nhưng mà chúng ta nhiều người như vậy, đi tìm không phải là được sao. Dù sao cũng muốn thử vận may.” Tần Hồng Miên đi lên phía trước nói.
“Không cần thiết, ta đã đoán ra được hắn ở đâu.” Diệp Thần đặt điếu thuốc lên miệng bắt đầu thiêu.
“Ngươi biết?” Chúng nữ kinh ngạc.
“Con người của hắn bây giờ là ta tạo ra. Ta đương nhiên biết rõ vật phẩm của mình tạo ra sẽ ở đâu.” Diệp Thần không vội vàng khẽ thổi khói. Thuốc lá từ hệ thống có thể khiến hắn trấn tĩnh lại con nộ trong lòng, cũng như khiến hắn suy nghĩ tăng gấp mười lần.
“Vậy còn không mau đi tới đó.” Chúng nữ vội vàng nói.
“Bởi vì Mộ Dung Phục bây giờ là do ta tạo ra. Quỳ Hoa Bảo Điển cũng là ta đưa hắn. Nam nhân gây ra chuyện thì phải tự xử lý. Nữ nhân các ngươi không cần xía vào chuyện này. Ta sẽ đem Uyển Thanh nguyên vẹn trở lại. Các ngươi biết vậy là được.” Diệp Thần ngậm trên miệng điếu thuốc không có rời đi ý tứ nói.
“Ngươi nói miệng được cái gì. Mau mau đi đi nha.” Chúng nữ liền tức giận nhìn Diệp Thần, cái tên này chỉ được cái mồm.
“Ta đang đi, ta đã sớm rời đi. Chẳng qua các ngươi không biết thôi. Thu Thủy, Đồng Mỗ đừng để các nàng rời đi, đợi ta trở lại.” Diệp Thần ý cười không có nhìn thẳng các nàng chỉ tiếp tục hút thuốc đáp sau đó hóa thành một làn khói trắng biến mất không có tăm hơi.
Chúng nữ hồ đồ trợn mắt nhìn Diệp Thần hóa thành một làn khói trắng bốc hơi biến mất.
“Ảnh phân thân?” Vương Ngữ Yên nhìn trước mặt đoàn khói vụ liền lập tức nghĩ đến một lần Diệp Thần dùng cái này chiêu cho nàng khoe. Nàng nhớ như in. Xem ra hắn bản thể đã sớm rời đi. Xem ra người không bình tĩnh nhất ở đây là hắn. Để ảnh phân thân lại chẳng qua chỉ để chấn tĩnh các nàng không để mọi người lo lắng. Tên này đến phút cuối vẫn nghĩ đến tất cả người khác. Thực là… ngu ngốc.
Tại Tiêu Dao phái dưới chân núi bên dưới. Diệp Thần hút thuốc cà lơ phất phơ bắt đầu đi lên bên trên núi vô cùng chậm rãi, những mỗi bước chân đều tỏa ra vô số kinh khủng sức mạnh, khiến cho dấu chân nún sâu vô mặt đất, hắn đang vô cùng tức giận. Thuốc lá cũng khó giúp hắn bình định cơn nộ này.
“Ngươi là ai? Có biết đây là đâu sao? Dám xông lên núi Tiêu Dao phái làm loạn?” Đệ tử cả mông phái lập tức liền cầm dao kiếm đi tới vây quanh Diệp Thần. Bọn họ chưa từng gặp qua giáo chủ chân thân. Nếu biết mình chĩa kiếm vào cái này ma thần, không biết họ có sợ chết hay không?
“Phù… cút.” Diệp Thần thổi nhẹ hơi khói cầm điếu thuốc trên tay không có dấu hiệu dừng chân chỉ phun ra một chữ nói. Từ hắn trên cơ thể cũng tỏa ra xung quanh một khí thế kinh khủng. Khiến mỗi bước chân hắn bước qua đệ tử bên đường lập tức đều ngã lăn ra trên mặt đất trợn trắng mắt.
“Hắn … hắn… khí thế này… là giáo chủ… không thể nào… không phải Chưởng môn Mộ Dung Phục đã giết chết hắn rồi sao? Mau đi thông phái Mộ Dung chưởng môn. Cường địch xông lên phái.” Chúng đệ tử sợ hãi còn không ngất đi lập tức chạy toán loạn sợ hãi lui về mông phái.
“Giáo chủ có một người trẻ tuổi khí thế vô cùng giống Diệp giáo chủ trước đây xông lên núi.” Một cái đệ tử hớt hải chạy vào thông báo cho Mộ Dung Phục.
“Tốt lắm, đã tới rồi sao? Ta rất nóng lòng muốn gặp hắn. Để hắn vào bên trong này đi. Dương Nhi đến mẫu thân chuẩn bị cho ngươi thấy chống đối lại mẫu thân ngươi kết cục. Ngươi đi mời hắn đến đi.” Mộ Dung Phục vuốt ve mình tóc sau đó nhìn bên cạnh một cậu bé sợ hãi nhìn hắn nói.
“Không cần thiết phải phí công sức, lão tử đã đến đây, không cần ngươi đi mời.” Diệp Thần đập ra cánh cửa tay cầm điếu thuốc. Đằng sau gió lớn thổi mạnh xô hắn tóc tai cùng quần áo bay phất phới tàn thuốc cũng bay theo gió rơi xuống đất. Xung quanh tất cả các đệ tử đều nằm trên mặt đất một cái cũng không có đứng dạy.
“Thật đáng sợ.” Một cái tiểu tử bị xưng là Dương Nhi cả người đều cứng đờ sợ hãi. Người này so với biến thái Mộ Dung Phục còn khiến hắn cảm thấy đáng ghét.
“Ngươi đến nha, không nghĩ đến giáo chủ đại nhân ngươi lại trẻ tuổi và soái như vậy đâu. Ngươi tại sao có thể đoán được ta ở đây?” Mộ Dung Phục một bộ mặt mê trai nói.
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Ngươi nhân lúc chủ vắng nhà chó gà ra oai. Ngươi ở đâu ta còn không rõ? Mộ Dung Phục bổn giáo chủ ghế, ngươi ngồi không thấy không thích hợp sao?” Diệp Thần thoải mái thừa nhận thân phận hút sâu vào điếu thuốc tránh kích động.
“Thích hợp? Tại sao lại không thích hợp. Ngay từ đâu, nơi này vị trí đáng lẽ lên là của ta. Giáo chủ đại nhân ngươi hết thời rồi.” Mộ Dung Phục chỉ vào Diệp Thần vẻ mặt khinh thường nói.
“Vậy sao? Hết thời? Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng. Ngươi là một tay ta tạo ra. Chỉ là một cái phế phẩm cũng dám nói câu nói này. Nàng ở đâu?” Diệp Thần khinh bỉ thần sắc nói.
“Chết rồi.” Mộ Dung Phục phun ra hai chữ.
“Ta hỏi lại lần nữa, Nàng… ở… đâu?” Diệp Thần lặp lại nói.
“Ta đã nói là chết rồi. Lúc nàng chết, vẫn gọi tên ngươi đó giáo chủ đại nhân.” Mộ Dung Phục vẻ mặt hoàn toàn biến dạng hét lên.
“Câm miệng.” Diệp Thần bóp nát điếu thuốc trong tay một luồng khí từ hắn phóng ra hướng tới Mộ Dung Phục đánh tới.
“Ngươi nghĩ ta còn yếu đuối như trước đây sao?” Mộ Dung Phục ánh mắt trở lên lạnh lẽo một châm đánh tới Diệp Thần phong nhận.
Hai kình lực gặp nhau lập tức phát ra tiếng nổ,
“Để cho ta xem một chút, ngươi có cái gì bản lãnh có thể ở trước mặt ta ra oai?” Diệp Thần ánh mắt lạnh lẽo khiến con người đều cảm thấy sợ hãi nở ra nụ cười hắn chỉ cười khi có người chết trước mặt hắn nhìn Mộ Dung Phục nói.
“Giáo chủ ngươi yếu đi rồi sao? Đòn đánh như đàn bà một dạng, đúng rồi, chính là nụ cười này. Kẻ đã lạm sát hàng vạn người nên có chút là nụ cười như vậy trên môi.” Mộ Dung Phục cả bàn tay đều cảm thấy tê dại nhìn Diệp Thần điên dại nói.
“Ừ thì có vẻ ta yếu đi, nhưng không có nghĩa là ngươi mạnh lên đúng không?” Diệp Thần bước tới trước mặt Mộ Dung Phục rút ra một điếu thuốc nữa bắt đầu cháy lên. Hắn chỉ nhìn Mộ Dung Phục không có ra tay.
“Ngươi nói đúng. Đúng vô cùng, nhưng thì làm sao? Ngươi tại sao còn không ra tay? Giết ta đi, ngay bây giờ? Ngươi mềm lòng sao?” Mộ Dung Phục chỉ vào mình một bộ dáng ái nam ái nữ giọng nói điên rồ nói.
“Cút sang một bên.” Diệp Thần một bạt tai hướng tới khiến Mộ Dung Phục ngã trên mặt đất, máu miệng đều phun ra tới, nhưng vẫn cười. Đau đớn khiến hắn cảm thấy thích thú.
“Ngươi cho rằng, ta chưa giết ngươi vì ta không dám sao? Ngươi cho ngươi là cái thá gì? Nói cho mày biết, kẻ yếu được định sẵn nằm dưới chân kẻ mạnh. Đó là kẻ yếu như các ngươi vinh quang, nếu điều đó khiến ngươi phẫn nộ thì thử đứng lên xem nào? Sao còn nằm đó? Không dám à? Ngươi đủ tham, đủ ác, nhưng quá ngu, quá ngốc. Muốn phục quốc? Còn muốn lợi dụng người khác. Một con tốt thí thì lên làm đúng việc của mình.” Diệp Thần một cước dẵm lên Mộ Dung Phục khuôn mặt nói.
“Hừ hừ…” Mộ Dung Phục căm hận nhìn Diệp Thần.
“Làm việc gọn gàng… thì không phải chịu khổ.” Diệp Thần cầm lấy Mộ Dung Phục mặt cười gằn nói.
“Ha ha…” Mộ Dung Phục cười đến phát dồ một dạng. Hắn vũng vẫy cả đời, cuối cùng vẫn thua, chỉ là kẻ bị người khác lợi dụng không hơn không kém.
“Có biết tại sao ngươi thua không?” Diệp Thần cầm điếu thuốc ngồi trên ghế giáo chủ của mình nói.
“Ta thua, vì ta quá ngu ngốc. Ngươi quá mạnh… vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Cứ tưởng đã có thể vượt qua ngươi, không nghĩ tới…” Mộ Dung Phục thở ra máu đáp.
“Con người già quá nhanh nhưng xem ra sự khôn ngoan lại đến quá trễ. Ngươi cuối cùng cũng khôn ngoan ra rồi.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Phục khinh thường nói.
“Đúng vậy, nhưng không bao giờ… là quá trễ. Chết đi.” Mộ Dung Phục ánh mắt lấp lóe hàn quang lập tức từ dưới đất bật dạy từ trên không một cái lồng giam lập tức hạ xuống giam lấy Diệp Thần. Một làn khói phun ra từ bốn phía vào bên trong lồng bên trong.
“Giáo chủ lần này ngươi đừng hòng sống sót. Ngày hôm nay Mộ Dung Phục ta… mới là kẻ thắng cuộc.” Mộ Dung Phục cười điên rồ, lập tức liên tục phóng ra mình châm hướng tới. Tất cả đều cắm vào Diệp Thần trên người.
Diệp Thần vẫn ngồi trong lồng không có nói gì tiếp tục hút điếu thuốc lá ý cười nhìn Mộ Dung Phục không có tỏ ra vẻ lúng túng sợ hãi chỉ nở một nụ cười. Giống như tử thần đang cười với bạn vậy.
“Ngươi còn cười được sao? Chết tới nơi còn cười được. Vừa rồi chính là ta tân tân khổ khổ tìm kiếm khắc chế ngươi nội công độc dược. Bị châm của ta cắm vào lục phủ ngũ tạng, ngươi đều còn có thể cười?” Mộ Dung Phục căm tức nhìn Diệp Tiểu Y cười khục khục cúi đầu nói.
“Này nhóc để ta dạy cho ngươi một điều. Một người con trai sẽ luôn mỉm cười với nguy hiểm như các bậc trượng phu cho đến khi họ chết để. Bởi vì đó là thứ cảm xúc của đàn ông mà kẻ bán nam bán nữ như ngươi không thể nào hiểu được. Đàn ông biết cười mới là động vật bậc cao.” Diệp Thần dập tắt đi tàn thuốc đứng dạy nhìn Mộ Dung Phục trên môi vẫn treo một nụ cười kinh khủng nói.
“Ngươi sao lại cử động được.” Mộ Dung Phục đều sợ xón ra quần. Hắn rõ ràng đều đã phong lại Diệp Thần các huyệt đạo.
“Bởi vì… mày yếu.” Diệp Thần lạnh nhạt dẫm dẫm trên mặt đất điếu thuốc ánh mắt lạnh lẽo đáp.