Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỏ mặc thiên hạ, lại phụ cả giang sơn, đạp vương bại thánh, đấu cùng thiên không… cuối cùng lão tử lại phải làm một con mèo bên bờ vực chết đói, chết rét sao? Thật là trời xanh không có mắt.

“Meow… đói quá...” Diệp Thần cảm giác bốn chân đều đi không có vững muốn ngã trên mặt đất luôn.

Hắn thật sự quá là đói, bốn chân đều run lẩy bẩy, bụng đều đói gần chết. Hiện tại chỉ cần có đồ ăn trước mặt. Hắn đớp tất luôn á.

“Mùi thơm này… Tửu? Là tửu mùi vị? Ực… còn có cả bánh nướng.” Diệp Thần ngửi thấy mùi thơm truyền đến mình cái mũi mèo lập tức hai mắt đều mở to, sức lực bốn chi lập tức mạnh mẽ lao thẳng theo mùi hương phương hướng.

Lúc này, Đông Phương Bạch tay cầm theo tửu, một tay cầm theo bánh nướng, mặc một bộ quần áo đỏ, má khẽ hồng, môi đỏ không cần thẻ son thêm vào. Nàng vẫn ôm trong lòng một chút hi vọng có thể gặp được sư phụ của mình tại khu nhà tre lần đó.

Mấy ngày do dự, cuối cùng nàng cũng quyết định đi xuống đó tìm kiếm hình bóng của hắn. Bước vào trong rừng tre, Đông Phương Bạch sử dụng khinh công nhanh chóng hướng căn nhà tre đi đến. Mọi thứ đều sạch sẽ như có người từng ở qua đây. Bước vào trong nhà, nàng liền đặt tửu cùng bánh nướng tại trên bàn nhìn xung quanh.

“Rõ ràng ngươi bình an vô sự, tại sao không muốn gặp ta chứ?” Đông Phương Bạch nhìn đến thanh y như họa của sư phụ nàng được gấp đặt cạnh đó cùng với bộ kim châm hắn thường sử dụng đặt tại phòng thuốc.

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra tâm ý của ta qua ánh mắt hay sao? Ta yêu ngươi vô bất vô hối, hận một điều chẳng thể nào quên.” Đông Phương Bạch bỗng cảm giác đau nhói..

Yêu tựa như số duyên định mệnh, mà vì sao chàng mãi chẳng hiểu được tình ta. Người rốt cuộc về nơi đâu, khiến ta sợ hình bóng sẽ tan đi qua đêm dài. Đưa tay nàng khẽ cầm lấy chiếc châm, nhìn đồ xưa, hồi ức xưa liền ùa về trong tim.

“Ta vẫn nhớ đến ngươi thích uống rượu cùng với bánh nướng, ngày hôm nay đem đến một chút. Nếu ngươi chưa rời đi, hãy ăn nó. Ngày mai ta sẽ lại đến.” Đông Phương Bạch không thấy hắn xuất hiện, liền buồn bã quay người rời đi.

“Meow… có đồ ăn… meow cuối cùng cũng rời đi… làm Miêu gia đợi mãi.” Diệp Thần trông thấy cái này xinh đẹp như hoa tiểu cô nương rời đi, hắn lập tức nhảy lên bàn dùng mình móng vuốt mèo bật ra nắp rượu đưa múi lên ngửi một cái.

“Tửu ngon, cái này tiểu cô nương cũng thật có tâm.” Diệp Thần liếm liems mình mèo cái lưỡi thèm thuồng.

Lười biếng đặt cái thân béo của mình trên bàn tre, ngoe nguẩy cái đuôi xù. Diệp Thần thoải mãi dùng bữa. Mặc dù có chút không quen nhưng cuối cùng hắn cũng thành thạo sử dụng mình tứ chi ăn uống một cách bình thường.

“Ợ… meow… làm bổn miêu tưởng… ợ… meow chết đói… ngày mai cái này tiểu cô nương lần nữa quay lại mang đồ ăn. Bổn miêu gia liền… ăn nơ ợ… meow... meow...” Diệp Thần đáng yêu đưa mình hai chân trước xoa xoa cái bụng lớn lên vì no bụng sảng khoái một trận.

Ngày hôm sau Đông Phương Bạch trở lại căn nhà gỗ thấy bánh cùng với rượu đều đã cạn sạch. Tâm trạng liền cảm thấy có chút vui mừng, xem ra sư phụ vẫn là không phải không quan tâm đến nàng tâm ý.

“Sư phụ… lần này ta đem đến một vò rượu, lại thêm một chút bánh nướng. Ngươi từ từ sử dụng.” Đông Phương Bạch đặt bình rượu cùng với bánh nướng lên bàn vui vẻ rời đi.

“Meow… Ngáp… meow… tiểu cô nương quả nhiên vẫn là mang đồ ăn tới… meow… sư phụ ngươi không ăn,.... bổn miêu giúp ngươi ăn… meow…” Diệp Thần nằm tại một góc trên giường chui ra khỏi chăn nhảy lên bàn đưa tay vờn tới bánh nướng cùng rượu muốn ăn uống no say.

“Phi… vụt...” Bỗng nhiên vào ngay lúc này. Từ bên ngoài từng cây kim thêu đính theo chỉ lập tức bán vào trong hướng Diệp Thần cơ thể mèo nhỏ phi tới.

“Á đù… nà ní… meow… hù chết bổn miêu gia… meow… Mẹ nó tên nào đùa ác vậy… meow… không biết trời đánh tránh bữa ăn sao?” Diệp Thần lóng ngóng né tránh. Cơ thể béo ú đem hắn ngã từ trên bàn xuống đất từc giận.

“Hừ, đám mèo hoang khốn nạn… hừ nếu như ta không phải trốn bên ngoài chờ đợi… ngươi liền muốn ăn hết ta sư phụ đồ.” Đông Phương Bạch từ ngoài bước vào thần sắc lạnh lẽo ngón tay lộ ra gần mười cây kim thêu hướng Diệp Thần phi tới.

“Móa… meow… tiểu cô nương này quá độc ác…. meow… đừng xem bổn miêu gia hiền mà bắt nạt…. meow Tán Hồn Thiết Trảo… meow...” Diệp Thần mắt thấy phi châm bay tới lập tức sử dụng móng vuốt của mình vung nhẹ một cái đem tất cả kim châm đềm chém đứt gẫy. Kỹ năng này chính là hắn học từ Tiểu Bạch sủng vật hồ ly nhỏ của hắn. Vốn dĩ tưởng không có chỗ dùng, hôm nay lại có thể cứu hắn một mạng.

“Con mèo hoang này… biết nói.” Đông Phương Bạch lập tức sửng sốt sợ hãi lùi ra phía xa kinh ngạc nhìn con mèo Ba Tư này.

“Tiểu cô nương… meow… thấy mèo biết nói rất lạ sao?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch khinh bỉ một cái vuốt vuốt mình cái râu mèo nói.

Đông Phương Bạch đều không tự chủ gật gật đầu một cái, đây là lần đầu tiên nàng thấy một con mèo biết nói.

“Meow…không có kiến thức.. meow… bổn miêu gia là loài mèo được trải qua chương trình đào tạo hent, khụ khụ nói lộn là chương trình đào tạo giáo dục giới tính. Biết con mèo ở góc web site hentz chưa. Chính là lão tử đồ đệ, học chưa đến ba năm liền thành biểu tượng của ngành công nghiệp phim hoạt hình thiếu nhi không phù hợp. Tiểu cô nương nếu như hâm mộ, bổn miêu có thể cho ngươi cầm cái chân… meow….ký tên cũng có thể… meow...” Diệp Thần không chút nào cần mặt mũi nói.

“Hừ, mặc kệ ngươi là cái quái gì mèo gì… Chỉ cần là loài mèo… đều đáng chết. Chết hết đi cho ta...” Đông Phương Bạch ánh mắt sát khí trùng thiên hai tay lộ ra một đống kim thêu hướng Diệp Thần phi tới muốn lấy hắn mèo mạng nhỏ.

“Meow… bổn miêu gia như vậy đáng yêu nào có đáng chết… meow… không biết yêu quý động vật tiểu cô nương… meow… Móa, ngươi giấu ở đâu nhiều như vậy kim thêu. ” Diệp Thần lập tức muốn mắng lớn. Cô nương này rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với loài mèo chứ.

“Loài mèo trên đời này đều không nên tồn tại… dám ăn vụng ta chuẩn bị cho sư phụ bánh cùng tửu. Chuẩn bị chết đi.” Đông Phương Bạch giận dữ nói.

“Meow… loài mèo có làm gì lên tội với ngươi… meow… độc ác như vậy.” Diệp Thần né tránh hỏi.

“Câm miệng… đồ mèo hoang.” Đông Phương Bạch vô cùng tức giận phi từng chiếc kim thêu đến Diệp Thần.

Nhìn thấy loài mèo, nàng liền nhớ tới quá khứ khủng khiếp đã luyện tập với đám mèo hoang đó. Nghĩ tới đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Ở trong giang hồ đi qua, ai ai không biết mười quán giả cầy mèo, có chín quán là cho nàng mở. Cả Nhật Nguyệt Thần Giáo trăm dặm bên trong cả phân mèo còn không có chứ đừng nói là mèo.

Với lại, con mèo này dám uống rượu nàng dạy từ ba canh giờ sáng xếp hàng để mua thượng hạng nữ nhi hồng, còn dám ăn nàng tự tay học làm bánh nướng đồ ăn để làm cho sư phụ. Đáng chết con mèo.

“Meow… để bổn miêu gia dạy ngươi một bài học… Tán Hồn Thiết Trảo.” Diệp Thần đưa lên mình mèo nhỏ bàn chân nanh vuốt nhẹ nhàng khều một cái tạo ra một đoàn phong nhận phá tan Đông Phương Bạch quần áo lộ ra nàng da thịt trắng nõn nà. Mỗi tội áo hơi dày, cắt chỉ lộ ra bả vai của nàng.

“A… đồ… mèo biến thái… dám cắt ta quần áo?” Đông Phương Bạch lập tức kéo lấy mình sư phụ xiêm y tại trên giường gần đó che lại mình thân thể nhanh chóng giận dữ nhìn con mèo Diệp Thần u oán.

“Hừ, ngươi nhìn ta cởi chuồng từ nãy giờ không sao? Ta mới nhìn ngươi bả vai… meow… ngươi bất bình cái rắm… meow… Đừng thấy bổn miêu gia là con mèo mà bắt nạt… meow...” Diệp Thần không phục phản đối.

“Ngươi… ngươi chỉ là con mèo… có cái gì tốt nhìn. Ta sống đế tận giờ chưa thấy con mèo nào chảnh chó như ngươi.” Đông Phương Bạch đều tức giận khinh bỉ nói..

“Sai, bổn miêu gia là chảng mèo. Ngươi ví ta với chó… khác nào xúc phạm ta.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch bước đến nói.

“Không được bước qua đây,,, Ta nói trước không cho ngươi bước qua đây...” Đông Phương Bạch nhìn con mèo Ba Tư này bước qua lập tức sợ hãi co rúm người vào. Nàng tuyệt đối không muốn chạm vào mèo. Cảm giác giống loài nguy hiểm này sẽ xâm chiếm thế giới loài người, là loài động vật nguy hiểm nhất thế giới.

“Meow… bổn miêu gia như vậy đáng yêu… meow ngươi thế nào lại sợ ta… meow...” Diệp Thần càng lúc càng cảm thấy thú vị nói.

“Không cho qua đây… meow...” Đông Phương Bạch lập tức mở miệng nói xong liền che miệng lại.

“Này… này… meow… ngươi vừa rồi có phải kêu meow không hả?” Diệp Thần lập tức nghi ngờ nhìn cái này cô nàng hỏi.

“Đừng có nói mò ta làm sao có thể… meow… kêu meow.... meow…” Đông Phương Bạch ánh mắt đều tuyệt vọng sắp bị một con mèo khi dễ khóc một dạng đáng thương che miệng tránh mình tiếng kêu.

Đây chính là nàng bí mật không muốn để ai biết, khi bị loài mèo rượt đuổi. Không biết thế nào, để tránh sợ hãi chúng, nàng liền giống như một cơ chế bảo vệ tự mình biến thành loài mèo. Chỉ cần tiếp xúc với loài mèo nàng liền bị như vậy. Có thể nói vấn đề hiện tại chính là hậu di chứng sau cuộc đào tạo của sư phụ.

“Đáng yêu quá… meow…” Diệp Thần máu mũi đều muốn phun ra ngoài khi nhìn cái này mười hai tuổi cô nương giống như con mèo nhỏ một dạng sợ hãi.

“Hu hu meow… ngươi bắt nạt ta… meow… đáng sợ quá… ta muốn sư phụ… meow… loài mèo meow… thật nguy hiểm… meow...” Đông Phương Bạch bị một con mèo khi dễ lập tức phát khóc kêu gào vô cùng đáng yêu.

“Ồn ào quá… meow… khóc cái rắm… ngươi còn khóc… bổn miêu gia liền đem ngươi… đem ngươi… bắt cóc… meow...” Diệp Thần vốn định nói đem ngươi cái đó. Nhưng hiện tại chỉ là con mèo, cái đó cũng không sài được.

“Meow… nya… ưm… meow...” Đông Phương Bạch lập tức ngậm miệng mắt hơi chút nước, môi trên cắn vào môi dưới ánh mắt hờn dỗi nhìn cái này con mèo bắt nạt nàng đầy u oán.

“Phụt… dễ thương quá… đến ôm bổn miêu gia một cái meow...” Diệp Thần trái tim lập mèo lập tức đập mạnh muốn nhảy. Cái này tiểu cô nương quá khiến hắn thích thú rồi.

“Đừng có đến đây meow… ngươi còn đến ta… ta… ta khóc cho ngươi xem… meow...” Đông Phương Bạch bất lực cả người nhìn thấy con mèo nhỏ tiến lại gần đều run như cầy sấy, võ công cao cường đều bị nàng ném cho ra sau lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK