“Dung Nhi người hôm nay ngươi gặp. Tên Diệp Thần gì đó, có phải hay không ngươi cùng hắn có quan hệ đặc biệt vượt trên tình bạn chứ. Hắn đã có nữ nhân a.” Quách TĨnh sờ sờ mình mũi dò hỏi nói.
“Đúng vậy, ta thích hắn. Cũng là hắn nữ nhân. Vậy nên Tĩnh ca ca, ta còn tôn trọng ngươi lúc thì đừng đánh ta chủ ý nữa ta sẽ không dung động.” Hoàng Dung liền không do dự vạch mặt nói.
“Ta không cho phép. Hắn đã có nương tử, ngươi không thấy sao.” Quách TĨnh lập tức tức giận khó khống chế mình hành vi cùng lời nói. Vốn nghĩ là Hoàng Dung sẽ tìm cách gì che giấu hay ngượng ngùng thấy có lỗi với hắn nhưng hiện tại nàng liền cùng hắn chơi bài ngửa a. Mười năm ròng rã mười năm chẳng lẽ hắn không bằng một cái nam nhân vừa xuất hiện trong cuộc đời nàng hay sao.
“Ngươi không có quyền đó, đừng quên chúng ta vốn không có phải phu thê, chưa kể là ngươi nợ ta không phải là ta nợ ngươi.” Hoàng Dung lập tức nhíu mày nói. Từ khi nào Quách TĨnh cho mình cái quyền như vậy. Hai người vốn không có gì cả, nói đúng hơn hắn tính ra cũng chỉ là nàng nửa cái tỷ phu, chưa kể nàng vì tỷ tỷ giúp đỡ hắn nhiều như vậy, là hắn nợ nàng, nợ Hoàng gia chứ nàng không nợ hắn a.
“Ta không có quyền vậy ngươi có thể hay không suy nghĩ cho Phù Nhi nàng từ nhỏ đã mất mẹ. Với lại gần mười năm qua ta đối với ngươi tâm ý ngươi cũng không phải không biết. Nếu không phải năm đó ngươi nha hoàn lừa ta lên giường chúng ta…” Quách Tĩnh lập tức giường như nổi khùng nói.
Bốp… một tiếng động vang lên, Quách Tĩnh lập tức bị Hoàng Dung tức giận tát một cái.
“Quách Tĩnh ngươi có thể nói vậy với mẹ của Phù Nhi sao, đừng quên khi đó nàng cũng đã vì ngươi mà hi sinh mình tự trọng cầu ta giúp đỡ ngươi. Cũng đừng quên nàng cũng là ta thân nhân. Nàng còn giúp ngươi sinh ra nữ nhi liền chấp nhận chết đi, ngươi đã làm gì cho nàng chứ, ngoài ôm lấy cái tôi rẻ mạt của mình mà ngay cả nàng đám tang ngươi cũng không đến. Còn nữa đừng cho mình cái quyền quyết định ta chuyện, ta làm chuyện gì không cần người quản, ta cũng là nữ nhi sớm muộn cũng muốn xuất giá, màn kịch này sớm muộn cũng muốn kết.” Hoàng Dung lập tức nổi giận đùng đùng nói.
Tối đó chính là ngươi uống say chui vào nàng tỷ tỷ kết nghĩa cũng là nàng bạn từ thời thơ ấu trong chăn làm bậy. Ngươi còn như vậy dám nói xấu nàng.
“Dung Nhi ta xin lỗi vừa rồi liền có chút kích động ta không có ý như vậy. Xin lỗi, ta biết ngươi tỷ tỷ ngươi vì ta hi sinh rất nhiều nhưng ngươi cũng nên biết người ta thích không phải nàng ấy mà là ngươi.” Quách Tĩnh liền xoa xoa mình mặt bình tĩnh lại ánh mắt có chút đỏ nói. Cú tát này hắn thấy đáng, đáng lắm.
“Quách Tĩnh ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu tỉnh đây. Ngay từ đầu người ta thích đã không phải là ngươi rồi.” Hoàng Dung liền lập tức mở miệng từ chối nói.
“Sư phụ người khuyên Dung Nhi đi, ta thực không thể mất nàng.” Quách TĨnh ánh mắt hướng sư phụ cầu tình nói.
“Tĩnh Nhi ngươi lần này sai thật rồi. Tình cảm không thể níu kéo. Ta ngày mai cũng sẽ rời khỏi đây.” Kha Trấn Ác liền có chút buồn rầu nói. Từ thuở chí kim anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
“Sư phụ ngươi muốn đi đâu chứ. HIện tại ngươi không có họ hàng thân thích gì ngoài ta, ngươi có thể đi đâu được chứ.” Quách TĨnh liền không khỏi lo lắng nói. Dung Nhi muốn đi theo người khác, hiện tại sư phụ cũng muốn bỏ rơi hắn sao.
“Đúng vậy đại sư phụ ngươi đối với Quá Nhi xuất thủ nhưng cũng không gây cho hắn tổn thương. Ngươi không muốn như vậy rời đi.” Hoàng Dung liền lập tức mở miệng ngăn lại nói.
“Dương Quá hắn là con trai của Dương Khang không sao, ta chịu được nhưng hắn lại là ta kẻ thù giết các vị sư huynh đệ nghĩa tử ta không thể nào ở cùng hắn được. Thiên hạ rộng lớn sẽ có chỗ để ta đi.” Kha Trấn Ác uống một ngụm rượu nói.
“Đại sư phụ, nhưng chúng ta cũng không thể đem Quá Nhi đem bỏ a. Hắn mẫu thân không có cô nhi không nơi nương tựa. Chưa tính bây giờ còn bị người xấu lôi kéo,bản tính hắn không xấu có thể đào tạo a.” Quách TĨnh khuyên can nói.
“Đừng nói nữa, ta nhất định phải đi. Nếu không đi e rằng khi chết ta cũng không có dũng khí cùng các sư huynh đệ gặp mặt nữa.” Kha Trấn Ác phớt lờ nói. Hắn tại thì DƯơng Quá phải đi.
“Đại sư phụ, ngươi không cần đi đâu hết cả, nếu phải đi người nên đi cũng không phải là ngươi.” Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Dung Nhi, chẳng lẽ ngươi định cho hắn đi theo tên cha nuôi đó, học làm người xấu sao.” Quách Tĩnh lập tức cắn răng nói.
“Đi theo hắn thì sao, đừng quên hiện tại ta là hắn nữ nhân. Không cho ngươi nói xấu ta tướng công.” Hoàng Dung lập tức tức giận nói. Không được động đến nàng nam nhân a.
“Ta kiên quyết không đồng ý. Mặc kệ ngươi nói gì nếu giao Quá Nhi cho hắn không thể nào được.” Quách TĨnh lập tức tức giận bạo phát đập bàn nói. Hắn giận nhất là Dung Nhi gọi tên đàn ông khác là tướng công a. Hắn đợi hơn mười năm nàng chưa từng kêu hắn một lần chỉ gọi Tĩnh ca ca, cùng với Quách Tĩnh hay gì đó mà thôi, chưa từng coi hắn là nàng tướng công.
“Nếu như ngươi không đồng ý, vậy ta có cách khác để Dương Quá theo Toàn Chân Giáo Trùng Dương Cung bên trong thất tử học võ công, để bọn họ dạy. Trước đây toàn chân giáo chẳng phải hối hận vì Dương Khang vụ việc sao, lần này liền để cho họ cơ hội chuộc lỗi lầm đi.” Hoàng Dung liền mở miệng yêu cầu nói.
“Cái này ý kiến ngược lại không tệ.” Quách Tĩnh tán thành nói. Toàn chân giáo Thất tử tính ra cũng là hắn nửa cái sư phụ, cái này ngược lại hắn hoàn toàn không ý kiến.
“Vậy liền tốt, ta muốn trở về nơi của ta.” Hoàng Dung liền lập tức muốn rời đi, hiện tại trong phòng nàng mẫu thân cùng với cả nam nhân nàng đều đang tại đợi nàng đâu.
“Đợi đã, về việc tên nam tử đó ta muốn ngươi nghĩ cho chắc chắn. Phù Nhi vẫn còn cần ngươi.” Quách TĨnh cắn răng nói. Chỉ cần thời gian, hắn chắc chắn có thể thay đổi nàng cách nhìn a. Còn tên Diệp Thần hắn vốn là ma đạo người chỉ cần ban thưởng một chút là có thể đưa hắn bị võ lâm truy sát, hắn không tin tại truy sát phía dưới tên đó có thể sống.
“Quách Tĩnh tình cảm không phải là vấn đề thời gian. Vì Phù Nhi ta có thể tiếp tục đóng giả nhưng trên giang hồ nhiều năm gần đây bị ngươi tung tin ta là ngươi người, trước ta không quan tâm, nhưng giờ ta đã có tướng công. Ta nghĩ ngươi cũng nên dọn dẹp đi.” Hoàng Dung hừ lạnh một tiếng rời đi.
“Tĩnh Nhi ngươi không thể buông tay sao. Thứ gì là của ngươi sẽ là của ngươi, không phải có giữ lại cũng không giữ được.” Kha Trấn Ác liền thở dài vỗ vai khuyên can rời đi nói. Hắn đã mù, nhưng trí tuệ hắn vẫn còn đó, hắn còn không hiểu sao. Dung Nhi nàng đã sớm đi theo người khác, cả thể xác lẫn linh hồn a. Muốn cướp lại nàng? Vũ lực không đủ, trí lực cũng không đủ, cuối cùng ngươi sẽ chẳng giữ được cái gì cả. Thậm chí còn thiệt thân a.
“Ta biết chứ sư phụ điều này ta biết chứ, nhưng ta không cam tâm, ta đã bỏ ra quá nhiều không thể nào buông tay được nữa. “ Quách TĨnh nhìn Kha Trấn Ác đi xa không cam tâm nói. Trong lòng không khỏi hiện lên một nỗi hận tà ác, đúng tất cả tại hắn, chỉ cần hắn không xuất hiện. Thì Dung Nhi sẽ không như vậy. Không biết từ lúc nào Quách Tĩnh bỗng nhiên động sát tâm đi à.