Quá cách xưng hô cùng tướng mạo của cô gái trước mặt nàng cũng đoán được thiếu nữ trước mặt liền là mình nhi nữ đi a. Làm việc này cùng con rể của mình lại bị nữ nhi bắt gian tại trận thật sự quá là mất mặt đi. Nàng cũng không thể cùng nữ nhi mình tranh nam nhân được không à.
“Diệp ca ca, các người... sao có thể làm cái loại này chuyện. Cha ta nhất định sẽ đánh chết hai người.” Hoàng Dung tức giận nói.
“Ân, Dung Nhi có những chuyện đã được quyết định từ trước lúc ngươi sinh ra đi.” Diệp Thần liền nói. Nếu tính theo thời gian dòng lịch sử thì quả thật chuyện của hắn với mẹ Dung Nhi xảy ra trước khi nàng được sinh ra đi.
“Ta không biết, ta không muốn nghe. Còn mẫu thân ta tại sao lại sống lại ngươi mau cho ta một lời giải thích. Còn nữa cái này tư thế mau cho ta tách ra.” Hoàng Dung ghen tuông nói. Hắn là nàng nam nhân, tuy chấp nhận hắn cùng nữ nhân khác lên giường nhưng không có nghĩa là mẹ nàng cũng có thể để hắn động a.
“Tạm thời còn chưa thể tách ra đi.” Diệp Thần cười khổ nói. Phùng Hằng hiện tại mặt đều muốn đỏ, có khi còn muốn ngay lập tức tìm cái lỗ chui xuống đi. Mình thả nàng ra sao được a.
“Được coi như vậy đi.. Ngươi mau cho ta lời giải thích nếu không ta đảm bảo không đánh chết ngươi ta không gọi Dung Nhi.” Hoàng Dung liền nói. Vốn nghe là Mai Nhược Hoa sư tỷ nói ngươi bình an lên đảo, nàng liền trốn cha chạy ra tìm hắn, ai ngờ đi qua mật đạo này để trốn liền gặp cái này cảnh tượng đâu. Thật sự là cho nàng tức chết, tưởng hắn chết nàng còn định thủ tiết, ai ngờ liền mẹ nàng hắn cũng không có tha a.
Cuối cùng, Diệp Thần đành giữ im tư thế kể lại mọi chuyện đâu. Dung Nhi lúc đầu có chút không tin vào tai mình xong Diệp Thần dùng một chút thần thông liền có thể thuyết phục nàng.
“Mẫu thân ngươi định đối với cha thế nào ăn nói đâu.” Dung Nhi liền lo lắng hỏi. Nếu để phụ thân biết nàng phản bội hắn còn tư thông cùng con rể đảm bảo cha liều mạng với hai người đi. Mà một bên là cha nàng một bên lại là nam nhân nàng yêu, nàng không thể mất đi ai a.
“Ta sẽ xin lỗi hắn. Dung Nhi ta là mẹ con nhưng ta lại làm như vậy. Xin lỗi.” Phùng Hằng cũng tránh ra xấu hổ nói.
“Mẫu thân người không nên nói vậy. Tất cả cũng tại Diệp ca ca đáng ghét, không biết xấu hổ.” Hoàng Dung liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Diệp Thần.
Tất nhiên hắn còn có thể trối hay sao ngoài cách gật đầu thừa nhận đi. Đây là nữ nhân quyền a, mọi chuyện trên đời cái tốt là của nàng, cái xấu là của nam nhân a. Nó là quy luật bất biến, là định luật vận hành vũ trụ. So với định luật bảo toàn khối lượng còn cân bằng một cách vô lý.
“Dung Nhi dù sao cũng là ta sai. Chuyện này cứ để chúng ta biết là được đừng truyền ra ngoài. Ta cũng không cần cái gì danh phận. Ở cùng một chỗ với hắn là đủ, xin lỗi vì ta thực sự không thể buông tay, còn ngươi phụ thân ta sẽ đích thân nói rõ với hắn.” Phùng Hằng liền nói. Nàng đã nghĩ kỹ, nàng không thể cùng với mình nữ nhi tranh nam nhân được. Huống chi nàng còn làm mẹ phải có nghĩa vụ lo cho con gái mình. Nàng không thể để họ cười nhạo Dung Nhi, hay làm hỏng danh tiếng của Tiểu Diệp đâu.
“Không được, ta đâu cần một kết thúc như vậy. Diệp Thần ta phải có kết cục hoàn mỹ, đâu thể vì bỏ xuống ai, các ngươi là nữ nhân ta. Ta muốn cả thiên hạ cùng biết chuyện này.” Diệp Thần không đồng ý nói. Hắn không thể để nữ nhân hắn không có danh phận chỉ có thể cùng hắn thông đồng được không. Hắn không phải là tên Đoàn Chính Thuần trong Thiên Long Bát Bộ, đem nữ nhân mình cho người khác.
“Mẫu Thần, Diệp ca ca thực ra ta có một cách có thể giúp cả hai chúng ta cùng tại một chỗ đâu.” Hoàng Dung liền ánh mắt lấp loé nói.
“Dung Nhi ngươi thực có cách sao?” Phùng Hằng liền hỏi. Nàng không nghĩ đến nữ nhi lại có thể chấp nhận cùng nàng chia sẻ nam nhân đâu.
“Ân, mẫu thân ngươi chẳng phải đã chết sao. Chỉ cần ta nói Diệp ca ca cứu sống ngươi, ngươi giả mất trí nhớ đòi sống đòi chết theo hắn. Cha ta rất yêu ngươi như vậy hắn nhất định sẽ buông tay.” Hoàng Dung liền nói. Trong lòng liền xin lỗi mình phụ thân, nhưng dù sao chỉ có như vậy mọi người mới không xảy ra xung đột đi.Mà đó cũng là kết cục tốt nhất cho mọi người được không.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy đi.” Phùng Hằng liền gật đầu nói. Nàng biết rất rõ Hoàng Dược Sư tính tình chỉ cần nàng quên đi, hắn sẽ không níu giữ nàng lại. Bởi hắn sẽ không để nàng sống với một người già như hắn đi. Dù sao, nàng dung nhan còn như vậy trẻ, Hoàng Dược Sư không muốn nàng cứ thế mà bỏ lỡ nàng tình yêu. Hắn là một cái nam nhân tốt, nhưng không phải là một người đàn ông lý tưởng.
“Như vậy cũng được đi. Nhưng nếu có điều gì xảy ra, mặc kệ nhạc phụ hay là tình địch ta đều nói sẽ không để các ngươi rời xa ta dù chỉ là một người.” Diệp Thần hứa hẹn nói.
“Vậy bây giờ các ngươi có thể thoát khỏi cái này tư thế được chưa. Nếu không ta đều tức giận đâu.” Hoangfn Dung liền nói. Hai người định cứ tiếp tục như vậy thật à.
“Dung Nhi ta nói chúng ta không tách ra được đi. Nàng có thể giúp ta một chút không. Nói từ nãy đến giờ chỗ đó đều khô và khít lại a, thật sự không lấy ra được à.”Diệp Thần cười khổ nói.
“Ngươi...ngươi...cái này cũng nhờ ta giúp.” Dung Nhi liền xấu hổ nói.
“Tiểu Diệp vẫn là thôi đi. Dù sao nàng cũng không tiện, ta cũng sẽ ngại a, vẫn là để ngươi đến tốt.” Phùng Hằng cũng ngượng ngùng khẽ nói với Diệp Thần.
“Được vẫn là để ta kích thích ngươi đi.” Diệp Thần liền cười nói xong cũng khẽ di chuyển.
“Uhm... “ Phùng Hằng lập tức có chút đau đớn khe khẽ kêu lên.
“Hai người ngừng lại ngay lập tức. Vẫn là để ta đến, không phải chỉ là kích thích thôi sao.” Dung Nhi tại một bên nghe hai người làm trò đồi bại đều có chút tức giận nói.
“Thật sự được sao?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn nàng nói. Đây chẳng phải mẫu nữ chung giường.
“Ựm...Tiểu Diệp ngốc ngươi làm sao lại như vậy lại lớn hơn đau chết ta.” Phùng Hằng đau đớn nói.
“Diệp ca ca ngươi là tên biến thái.” Hoàng Dung liền đỏ mặt nói.
“Ân ngươi dùng tay xoa nàng như vậy không tốt hay vẫn là dùng lưỡi a.” Diệp Thần liền kiến nghị, hắn thấy cảnh này trong phim nhiều nhưng chưa có cơ hội thử a. Huống chi đây còn là cái cực phẩm mẹ con nữa à.
“Dùng lưỡi vẫn là thôi đi. Dung Nhi ngươi đừng nghe...uhm...đừng liếm chỗ đó.” Phùng Hằng định khuyên can xong liền khẽ rên lên.
“Là như vậy sao à.” Hoàng Dung liền làm theo nói. Nàng cảm thấy có sự kích thích là thường đâu.
“Ân đúng là như vậy a.” Diệp Thần khẽ di chuyển nói.
Chẳng biết lúc sau ba người họ liền bắt đầu một màn chiến đấu trong lớn trong lịch sử xảy ra giữa ba người khi. Hết Dung Nhi lại đến Phùng Hằng họ lần lượt thay nhau đi lên người Diệp Thần liên tục.
Cho đến khi tất cả mọi người đều nằm xuống. Diệp Thần thì chẳng lo nghĩ gì thoải mái người còn đến hai người nữ nhân.
|”Ôi trời, mình hoàn xa đoạ mất. Mình mất trí rồi mới làm việc đó.” Hoàng Dung mặc lại quần áo xong liền nghĩ.
“Mình vậy mà cùng nữ nhi như vậy một chỗ với một cái nam nhân, chẳng lẽ Dung Nhi mang mình tính dâm loạn. Xem ra là di truyền sao à.” Phùng Hằng liền lấy quần áo mặc lại nghĩ.
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn liền phát ra từ trên mặt đất.
“Xem ra, trời đã sáng đi. Chúng ta liền làm lâu như vậy a.” Hoàng Dung liền đứng dậy nói.
“Có chuyện gì xảy ra vậy à.” Phùng Hằng liền tò mò hỏi.
“Chính là trong cung Đông Xưởng cái gì mà Nguỵ Trung Hiền với cả Thiết Mộc Chân còn có đại kim quốc Hoàn Nhan Hồng Liệt đang dùng hoả lực muốn tấn công lên đảo a.” Hoàng Dung liền giải thích.
“Vậy phải làm sao đâu. “ Phùng Hằng liền lo lắng hỏi.
“Tạm thời vẫn ổn Ẩn Sát tổ chức của Diệp ca ca sáng lập rất mạnh mẽ cùng với Cái Bang ta chỉ huy cầu viện, bọn họ liền nói ngay chiều hôm nay có thể chi viện chúng ta có thể đợi. Ngoài ra trên đảo có cha ta cùng với Thất Công đều là Tiên Thiên cao thủ bây giờ còn có Diệp Thần Tông Sư cao thủ tại chuyện này liền có thể dễ làm.” Dung Nhi liền nói.
Diệp Thần gật đầu tán thành, Hoàng Dung quả nhiên là cáu nữ gia cát lượng đi a. Nhưng có điều nàng vẫn tính sai đi.
“Mọi chuyện đều sẽ kết thúc từ sáng hôm nay đi. Các ngươi liền cứ tại đây.Mọi thứ sẽ rất nhanh hoàn thành.” Diệp Thần lấy cái áo khoác lên vai bước đến phía trước nói.
“Diệp ca ca ngươi định một mình đối đích sao. Như vậy quá nguy hiểm chỉ cần chúng ta...”Hoàng Dung liền muốn khuyên can. Đây là ba thế lực lớn nhất a, hàng vạn đại quân ngươi muốn chết chắc. Nếu không phải bọn họ sợ các thế lực khác lợi dụng cơ hội chim sẻ săn mồi đại bàng đứng sau, đảo đào hoa đã sớm nát đi. Dù sao ba cái thế lực này không hề hoà hợp.
“Suỵt. Tin tưởng ta, ta là nhân vật chính đánh nhau không thua được.” Diệp Thần đặt ngón tay lên môi tự tin nói. Hắn là thần, không phải là thứ bọn họ có thể dây vào. Dưới thần tồn tại mọi thế lực phàm tục từ sinh mạng đến linh hồn đều chỉ là giun dế. Huống chi đây là một trò chơi, mà đã chơi là phải thắng.