Mộ Dung lão gia tử nhìn thấy Diệp Thần thân ảnh từ cầu thang bước xuống đều sắp ngã trên mặt đất. Cái này sát thần thế nào lại đến cái này tiệc rượu phá đám? Hắn vẫn là giả như quen cái này hiền tế vẫn là thôi đi?
Lệ Cẩm Miên đại diện Phượng Tổ đến chúc mừng Đông Phương lão gia tử có cháu dâu ánh mắt lập tức dồn vào Diệp Thần trở lên mê ly một dạng. Nam nhân này luôn có một cái gì đó cuốn hút nàng ánh mắt.
Trần Tiểu Hoa cô nàng từ Long Tổ xuất đến ánh mắt cũng lạnh băng nhìn đến Diệp Thần chăm chú. Nàng cũng có chút tò mò người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Dám động Đông Phương gia? Không biết Đông Phương lão gia tử bao che khuyết điểm trọng thể diện còn hơn mạng sao?
Phan gia người Phan Quân dẫn theo thuộc hạ của mình nhìn liếc qua Diệp Thần liền hướng cửa rời đi. Chuyện nhà người ta hắn không quản.
Cha mẹ Đông Phương Khúc là Phan Liên cùng Đông Phương Thành lập tức xà tới mình con trai lo lắng chăm sóc, ánh mắt căm tức nhìn về phía Diệp Thần.
Nhu Hải cùng Lạc Hoa cũng tiến tới chào hỏi Đông Phương lão gia tử liền bắt đầu điều trị mình cánh tay bị gẫy.
“Kẻ nào hôm nay dám náo loạn tiệc rượu đám cưới của Đông Phương gia? Thật sự gan thật lớn.” Đông Phương lão gia tử chống cây gậy lên mặt đất nhìn lên Diệp Thần người đánh giá một vòng âm trầm lạnh như băng hỏi. Hắn là đang thể hiện mình uy quyền, hắn cũng không tin Diệp Thần trước hắn như vậy quyền lực dám đứng ra.
“Lão già bộ mù hay đui sao không thấy ta? Hay nói là… ngươi sợ không dám nhận hàng?” Diệp Thần ngồi tại trên bàn thoải mái nhìn Đông Phương lão gia tử cùng với lão già Cương Kính cao thủ. Còn Mộ Dung lão già hắn liền dứt khoát coi như không thấy, dù sao đây là chuyện riêng của hắn. Đem về nhà vợ nhờ gia gia nàng giải quyết không phải hắn phong cách.
“Ách, Diệp Thần ngươi đừng nói lung tung. Nếu không hôm nay hai chúng ta đều không toàn mạng.” Nhu Tiểu Băng một bộ sợ hãi nhìn Đông Phương lão gia tử dữ tợn tức giận khuôn mặt kéo kéo Diệp Thần ống tay nói.
“Nam nhân nói chuyện, nữ nhân xen vào làm cái gì? Đứng tại một bên nhìn là được.” Diệp Thần trừng nàng một cái nói. Cái gì mà không toàn mạng, lão tử muốn đi, một cái Đông Phương gia dám cản ta sao?
“Tiểu tử gan thật đại, nhưng kẻ gan lớn thường sống không lâu.” Đông Phương lão gia tử giận quá hóa cười nói.
“Ta sống với lá gan này đã gần hai mươi hai năm rồi và sống vẫn rất tốt. Còn gan nhỏ như ngươi… thì cũng sắp vào quan tài đến nơi rồi.” Diệp Thần không sợ hãi đáp.
“Tiểu quỷ sống ở đời cần biết mình là ai, lần này ngươi chạy không thoát, hôm nay là ngày đại hỉ. Chỉ cần ngươi tự sát, còn cái này nữ tử... ta sẽ tha cho nàng.” Đông Phương lão gia tử ánh mắt thâm trầm nhìn Diệp Thần ánh mắt có chút phức tạp nhìn sang Nhu Tiểu Băng nói. Dù sao Nhu Tiểu Băng mẹ nàng từng cùng hắn phát sinh quan hệ ở giữa.
“Lão gia gia, ta tự sát. Ngươi có thể thả hắn đi?” Nhu Tiểu Băng liền cầu xin nói.
Đông Phương lão gia tử ánh mắt lạnh nhìn qua Nhu Tiểu Băng liền không lên tiếng.
“Nha đầu ngốc, ngươi nói linh tinh cái gì thế hả? Ngươi nợ còn chưa trả. Đã tính tự sát rồi sao? Nhớ cho kỹ, mạng của ngươi là của ta, người của ngươi là của ta, thời gian tài sản, cả cuộc sống cũng vậy. Yên tâm, một đám tạp ngư này không động được ta góc áo.” Diệp Thần gõ nàng cái đầu nhấc ra mình thuốc lá phẩy phẩy tàn thuốc nói.
“Lớn mật tiểu tử, tránh được một đòn nhỏ liền tự cho mình là thiên hạ vô địch rồi?” Cát Diệp lão già tức giận nhìn Diệp Thần quát.
“Không phải tự mình khoe, ta quả thật là thiên hạ vô địch.” Diệp Thần tự mãn trả lời.
“Cuồng vọng tiểu tử, dám đánh Khúc Nhi thành ra như vậy. Hôm nay ngươi nạp mạng lại.” Đông Phương Thành nóng nảy muốn hướng Diệp Thần đánh tới liền bị Đông Phương lão gia tử ngăn lại.
“Ngươi hiện tại thân là người đứng đầu Đông Phương gia. Tự mình đối với một hậu bối động thủ, truyền ra ngoài còn không phải mất mặt? So với ngươi đệ đệ, còn kém nhiều lắm. Hừ, không biết sống chết gia hỏa. Cát Diệp quản gia ngươi giúp ta tiêu diệt cái này tiểu tử.” Đông Phương lão gia tử ho khẽ không coi trọng Diệp Thần hướng Cát Diệp nói.
Đông Phương Thành không cam tâm đứng sang một bên năm chặt tay. Cát Diệp lão quản gia là Cương Kính Sơ Kỳ cao thủ so với hắn cao hơn một cái cảnh giới. Hắn cũng không dám tranh dành ra tay.
“Lão gia tử ngươi yên tâm, đối đầu với Đông Phương gia kết cục chỉ có con đường chết.” Cát Diệp vận lên mình Cương kính sơ kỳ cao thủ khí tức lập tức muốn toàn lực tấn công giết chết Diệp Thần.
“Diệp Thần cẩn thận.” Nhu Tiểu Băng lập tức hướng Diệp Thần phía trước che chắn nói.
“Nhóc con tránh đường, nếu không cả ngươi ta cũng không nương tay.” Cát Diệp cảnh cáo Nhu Tiểu Băng nói.
“Muốn động đến hắn, các ngươi trước tiên giết ta đi.” Nhu Tiểu Băng nhắm mắt nhắm mũi che tại Diệp Thần trước người nói.
“Đồ ngốc, ngươi tránh sang một bên.” Diệp Thần kéo Nhu Tiểu Băng cánh tay nói.
“Ta không tránh, ngươi mau mau chạy đi. Cát Diệp tiên sinh là cổ võ cao thủ, ngươi còn không đi, hắn liền giết ngươi.” Nhu Tiểu Băng quả quyết đáp không có ý định tránh đường.
“Ta nói tránh sang một bên.” Diệp Thần cầm điếu thuốc ném xuống dưới chân dẵm lên dập tàn thuốc nói.
“Hừ, đã vậy hai người cùng chết đi.” Cát Diệp lão đầu ánh mắt bắn ra tia sát khí dọa Nhu Tiểu Băng sợ đến mềm người.
Pằng… đúng lúc này một tiếng súng vang vọng toàn bộ tiệc rượu.
“Có người nổ súng.”
“Rốt cuộc ai dám nổ súng trong Đông Phương gia tiệc rượu?”
“Kẻ nào dám vô cớ đánh người, ta liền bắt kẻ đó về đồn.” Huyền Tâm cảnh hoa mặc một cái váy màu hồng phấn cầm súng nã lên trên trần nhà quát lớn. Nàng vốn thay mặt gia gia đến nơi này chúc mừng không nghĩ tới bắt gặp Diệp Thần cùng nữ nhân khác ân ái. Thế giới này cũng thật quá tròn rồi.
Vụt… bốp… mọi người còn chưa kịp định hình quay đầu lại đã cảm thấy kinh khủng một màn.
“Ồ, thế quái nào cô lại ở đây? Không phải bám đuôi tôi đấy chứ?” Diệp Thần cước dẫm tại trên Cát Diệp đầu nói. Hiện tại Cát Diệp đã nằm trên mặt đất toàn thân chảy máu vô cùng thê thảm, mọi việc diễn ra vô cùng nhanh khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quặc.
“Bám cái quỷ, ta đến… đến dự đám cưới.” Huyền Tâm cảnh hoa một mảnh ngượng ngùng nói.
Đông Phương Gia nhìn thấy cảnh tượng này đều trố mắt ếch, vừa rồi họ chỉ ngước về hướng tiếng súng một cái quay đầu lại. Cát Diệp đã không rõ sống chết là thế quái nào? Chuyện gì vừa mới xảy ra?
“Ngươi mau mau thả ra Cát Diệp, ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Đông Phương lão gia tử ánh mắt đều kinh ngạc phẫn nộ quát. Tại hắn cháu trai đám cưới quẩy lớn như vậy trò đùa rõ ràng không đem hắn để trong mắt, hiện tại còn dám đánh hắn quản gia trước mặt hắn. Hoàn toàn đánh hắn bộ mặt.
“Kẻ yếu bị kẻ mạnh dẫm đó là quy luật. Đông Phương lão già còn muốn đánh sao?” Diệp Thần một cước đá Cát Diệp bay về hướng Đông Phương lão gia tử.
Đông Phương Thành nhanh chóng bắt lấy Cát Diệp hạ xuống liên tục hô: “Cát Diệp tiên sinh ngươi không sao chứ?”
“Không cần gọi, hắn chết rồi.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Chết… chết rồi?” Đông Phương Thành bắt Cát Diệp lão giả bàn tay sau đó một mảng mồ hôi lạnh chảy ra. Cứ như vậy chết rồi? Nếu vừa rồi hắn ra tay chẳng phải người chết là hắn sao?
Nhu Tiểu Băng nhìn thấy cảnh tượng này đều choáng, thế này là thế nào? Diệp Thần vừa rồi hành động nàng thấy rất rõ ràng, vì con mắt của nàng chỉ tập trung tại hắn trên người. Cát Diệp tiên sinh lúc đó hung mãnh lao tới hai người, Diệp Thần chỉ vung một tát, quả thực chỉ một tát liền đem Cát Diệp lão tiên sinh đánh xuống mắt đất chết tươi sống.
“Tiểu tử không đơn giản, rốt cuộc là người môn phái nào đến tìm Đông Phương gia gây sự?” Đông Phương lão gia tử một vẻ âm trầm nói.
“Lão già hiện tại ngươi không nhìn rõ một chút. Hiện tại người đặt câu hỏi là ta.” Diệp Thần lấn Đông Phương gia người nói.
Đám người một màn kinh khủng ánh mắt. Cái tên sát thần này vậy mà lấn Đông Phương gia người, cẩu huyết tính tiết, đây rõ ràng là nghịch tập nha.
“Ngươi không sợ Đông Phương gia trả thù? Với lại ngươi cho rằng, ơ đây nhiều như vậy người của ta. Không làm gì nổi ngươi sao? Mộ Dung lão già, Phượng Tổ tổ trưởng, Long Tổ tổ trưởng, mong trư vị giúp đỡ Đông Phương gia bắt cái này nghịch tặc, Đông Phương gia nợ mọi người một cái ân tình.” Đông Phương lão già có chút kiêng kỵ. Hắn cũng không thể thoải mái ngắn như vậy thời gian đánh chết Cát Diệp, tên tiểu tử này lại làm đến?
“Người của ngươi? Vậy sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh một lượt nói.
“Khụ khụ, Đông Phương lão già, ta nói hôm nay ngươi không cho Diệp Thiếu một câu trả lời thích đáng. Mộ Dung gia tuyệt đối không chữa bệnh cho ngươi, cũng không cùng ngươi đàm cái gì mối làm ăn.” Mộ Dung lão gia tử bước tới trước che trước mặt Diệp Thần nói.
“Mộ Dung lão già ngươi làm vậy là ý gì?” Đông Phương lão gia tử ánh mắt đều không tin mình bạn thân thế nào đứng về người ngoài phe. Mộ Dung lão gia tử chỉ thở dài, hắn không dám động Diệp Thần sát thần này nha. Hắn làm vậy là cho Đông Phương gia đường lui.
“Hừ, ai dám động đến hắn. Phượng Tổ đầu tiên không tha cho hắn.” Lệ Cẩm Miên một vẻ mê trai đứng tại Diệp Thần trước mặt nói.
“Đông Phương lão gia tử, thật thứ lỗi. Long Tổ không quản được chuyện này. Chúng ta đi.” Trần Tiểu Hoa cô nàng cũng không phải ngốc dây vào cái này vũng nước đục. Phượng Tổ cùng Mộ Dung gia đều không đứng về phía ngươi, ta còn ngu ngốc ủng hộ ngươi hay sao?
“Các ngươi… ta… ta…” Đông Phương lão gia tử có chút lúng túng. Thế nào lại thành thế này.
Vào lúc này, một đám người từ bên ngoài cũng xông vào bên trong bao vây toàn bộ tiệc rượu của Đông Phương gia chĩa súng quát lớn: “Ai dám động chúng ta Diệp thiếu gia. Hắc Động Quán là người đầu tiên không tha cho hắn.”
“Hắc Động quán? Thiếu gia? Hắn là Thiếu gia của Hắc Động Quán Bar? Không phải là trai bao sao?”
“Móa, Ngũ Đại Ác Nhân mở quán bar, hắn rốt cuộc là cái nào ác nhân con? Phải biết các môn phái đều phải sợ họ ba phần, Đông Phương gia nơi nào so sánh với môn phái.”
“Lần này Đông Phương gia đá trúng thiết bảng.”
Nhu Mỹ Đình nghe thấy Diệp Thần là thiếu gia Hắc Động quán lập tức liền ngã ra mặt đất không tin tưởng: “Không thể nào, hắn thế nào lại là… ta không tin. Ta không tin. Hắn chỉ là một tên trai bao, hắn…”
Bốp… một cái cú đạp mạnh vào người Nhu Mỹ Đình khiến nàng ngã ra mặt đất.
“Ba ba ngươi…” Nhu Mỹ Đình đôi mắt không tin tưởng nhìn về phía Nhu Hải.
“Câm mồm, còn không câm mồm. Ngươi muốn hai chết chúng ta?” Nhu Hải tức giận trừng mắt nhìn Nhu Mỹ Đình nói.
Hắc Động Quán bar làm việc không tuân theo pháp luật. Ngươi cho rằng đừng trước mặt ngươi là ai? Là ác nhân, biết ác nhân là làm nghề gì để sống không? Là giết người là phạm pháp.
Ác Tam lúc này liền từ ngoài cửa bước vào bên trong cung kính hướng Diệp Thần cúi chào móc ra bật một tờ tiền mắt đốt lên giúp Diệp Thần châm thuốc lá: “Bố già chúng ta tới muộn.”
Đông Phương gia người đều ngẩn người nhìn trước mặt thiếu niên. Họ làm sao không biết Ác Tam là ai, không phải Hắc Động quán ông chủ sao? Một trong ngũ đại ác nhân vậy mà gọi trước mặt thiếu niên là “bố già”, còn như người hầu một dạng châm thuốc. Người nam nhân này rốt cuộc có thân phận gì?
Nhu Tiểu Băng trong thấy cảnh tượng này liền lập tức thẫn thờ, cái gì cũng không nghĩ chỉ đứng nhìn trước mặt Diệp Thần vừa xa lạ lại thân quen.
“Thế nào Đông Phương lão đầu, hiện tại ngươi còn có cái gì thế lực sao? Sao vậy? Lúc nãy còn ẳng lớn lắm mà? Giờ câm rồi hả?” Diệp Thần nhìn Đông Phương lão đầu cười cợt hỏi.
“Tiểu…” Đông Phương lão đầu muốn lên tiếng. Liền bị một đống họng súng chĩa vào người.
“Bố già của chúng ta, ngươi gọi hắn là cái gì?” Ác Phi Long thay Diệp Thần ra mặt quát.
“Đông Phương gia là một trong ba đại thế gia, Hắc Động quán bar đừng quá không nể mặt.” Đông Phương lão gia tử sắc mặt âm trầm nói.
“Đông Phương gia các ngươi tuột xích rồi còn ra vẻ cái gì?” Diệp Thần một bên hút thuốc lá không quan tâm nói. Dù sao thì việc này để đàn em đi làm. Hắn là boss, đàn em tại, thế nào tự động thủ mất phẩm chất.
“Ta… Diệp Thiếu nể mặt lão già ta. Tha cho Đông Phương gia người. Nếu như ngươi có điều kiện gì, chúng ta có thể từ từ nói. Đông Phương gia cũng không phải quả hồng mềm, hai bên đánh nhau ắt có thương vong.” Đông Phương lão gia tử nén giận cười nói. Hắn kiêng kỵ Ác Tam Ác Nhân, với lại hắn mặc dù tránh thoát được súng, Đông Phương gia người cũng chưa chắc. Nếu lúc này đứa con trai thứ hai của hắn ở đây, đám người này còn có thể lớn tiếng thế sao?
“Mặt mốc của lão có cái đéo gì phải nể. Tha cho Đông Phương gia? Được, Ác Tam giết sạch cho lão tử. Lão tử muốn xem thử thương vong lớn cỡ nào.” Diệp Thần nhìn đám người Đông Phương gia khinh thường đáp.
“Ấy ấy, Diệp Thần. Đông Phương lão gia tử là ta bạn già. Tha cho hắn đi. Huống hồ, Đông Phương gia là ba đại thế gia, nếu mất đi, Kinh thành liền loạn một trận. Phan gia nhất định xưng bá thiên hạ.” Mộ Dung lão gia tử cầu tình nói.
“Đông Phương lão già muốn đánh ta mặt, còn muốn ta tha cho hắn? Kinh thành loạn lão tử liên quan cái rắm. Phan gia thì làm sao? Động ta Diệp Thần người, bổn thiếu liền giết hắn cả nhà. Toàn bộ các ngươi nghe rõ cho ta. Bổn thiếu hôm nay diệt Đông Phương đạp thế gia. Ai dám không phục?” Diệp Thần ánh mắt sắc bén nói. Hắn đã quyết cái gì, liền không có rút lại ý định.
“Không được nổ súng. Ai dám tấn công, ta bắt hết họ về đồn cảnh sát.” Đúng lúc Hắc Động quán người muốn động thủ nổ súng. Ác Tam muốn hạ sát thủ giết chết Đông Phương lão gia tử, một cái nữ nhân liền lao vào giữa ngăn cản.
“Lại là cô nữa, thế nào lại chuyên đến phá đám chuyện tốt của lão tử.” Diêp Thần nhìn Huyền Tâm có chút tức giận. Cái cô nàng này thế nào toàn cản hắn làm việc. Lão tử có nợ tiền ngươi sao?