“Chết tiệt, chẳng lẽ đây là cái kết sao? Vào phút cuối xem ra vẫn không thể gặp lại ngươi Shizuka. Người đàn ông ngươi chọn hẳn sẽ rất tuyệt vời, hãy hạnh phúc. Còn đây có lẽ là ta cái kết. Nhưng ta sẽ không chết dễ vậy đâu, dù có chết ta cũng sẽ chiến đấu.” Rika Minami mặt có chút nhọ nhem lẫn mới máu tươi từ chán chảy xuống, tóc đều có điểm cháy nhỏ rối bù, có vẻ như là do vụ nổ rút ra tấm hình nàng và cô bạn thân chụp chung khẽ cười sau đó liền cầm bên hông súng lục gắng gượng đứng dạy nhìn những con thây ma bất chấp cơ thể đang tan biết lao đến nàng nổ súng.
Pằng.... chiếc súng dường như do hao mòn dần tan biến trước mắt nàng bỗng nhiên nổ tung làm cánh tay của nàng bị thương nặng.
“Ư… hự… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Rika Minami không hiểu, vốn nghĩ rằng mình hoa mắt nhưng hiện tại khi nhìn đến quần áo trên cơ thể mình giống như tan biến, dần dần lộ ra nàng da thịt.
“Gừ...” Một đống thây ma đang lao đến muốn cắn xé nàng thành vạn mảnh.
“Không tốt… cơ thể… không di chuyển được.” Vốn muốn dùng quyền cước đem đám thây ma đánh ngã sau đó tìm đường chạy trốn. Nhưng có vẻ sau tai nạn đâm xe, chân của nàng hình như bị trẹo mất. Tay đều tê dại sau khi bị súng nổ làm bị thương. Cơ thể dần dần tan biến khiến các chi giác của nàng giống như đình chỉ hoạt động. Chưa bao giờ nàng gặp chuyện lạ lùng như vậy.
Nhìn đến đám thây ma đang lao tới, vốn dĩ mạnh mẽ thường ngày nữ đặc nhiệm bắn tỉa bỗng dưng trở nên yếu đuối lạ thường nhắm mắt lại cam chịu mình số phận. Vào lúc này nàng bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối, có quá nhiều thứ nàng chưa làm. Nàng còn chưa từng biết yêu, chưa từng đi du lịch ở những nơi nàng muốn đi. Cố gắng bao lâu như vậy cuối cùng vì điều gì chứ. Bạn nàng đã tìm được người bảo vệ nàng, còn nàng vẫn cô đơn trong tận thế này. Vào giờ phút này, nàng thật sự muốn có người đàn ông bảo vệ mình, mặc dù biết nó là điều không thể.
Vụt… xoẹt… một lưỡi kiếm lóe sáng vung lên sau đó liền chợt tắt. Đem đám thây ma đang lao đến trước mặt nàng chém thành đôi nửa sau đó tan biến.
“Này, cô gì ơi nhắm mắt chặt vậy bị mù hả?” Diệp Thần cất lưỡi kiếm vào trong vỏ đi đến gần Rika Minami hỏi.
“Ơ...” Rika Minami dần dần mở mắt một bộ ngốc trệ nhìn một cái thanh niên tươi cười mặc bộ quần áo véc màu đen ngây ngốc. Cả đời nàng chưa từng trúng đề, thế nào hôm nay cầu được ước thấy vậy, nhân phẩm bạo phát sao? Vớ được một chàng trai ngon vậy. Chỉ tiếc là tình duyên của nàng thật sự đến quá muộn màng.
“Tội nghiệp, mà thôi thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ, thế giới này tàn rồi, không điên cũng khùng cả. Móa, mấy con thây ma chết tiệt cản đường lão tử? Cái cô nàng này rốt cuộc là trốn đi đâu mất rồi?” Diệp Thần lắc đầu thở dài nhìn trước mặt cô gái nhọ nhem đầu tóc rối bời chuyên tâm tìm kiếm Rika Minami thân ảnh.
“Ta không có mù, cũng không có điên.” Rika Minami thấy Diệp Thần không chút nào che giấu nhận xét mình liền mở miệng phản đối. Nàng chỉ là từ trong cõi chết trở về có chút thất thần mà thôi.
“Ờ, thì bị khùng được chưa. Mà nhìn mặt quen quen hình như gặp ở đâu rồi? Ách, có lẽ diễn viên quần chúng điểm chung.” Diệp Thần cảm thấy cô nàng này nhìn mặt có chút quen nhưng nghĩ không ra.
“Ta… không nói. Cảm ơn đã cứu ta. Ngươi có thể cho ta mượn… áo khoác ngoài được sao. Quần áo của ta đang bị tan biến dần.” Rika Minami che mình cơ thể xấu hổ lên tiếng hỏi.
“Không có quần áo?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn cái này cô nàng quần áo đều đang dần tan biến một nửa hỏi.
“Thật, ta chỉ mượn một chút, quần áo của ta không hiểu sao lại tan biến như vậy. Có lẽ là do việc gì đó lạ lùng đã xảy ra.” Rika Minami thành thật nói che đi thân thể gần như đã trần chuồng.
“Méo cho mượn. Dính máu vào, bẩn mất.” Diệp Thần vô tình mở miệng nói.
“Ách, ngươi có thể ga lăng một chút được sao? Chỉ cần ta có thể sống xót, ta sẽ giúp ngươi giặt sạch rồi trả lại.” Rika Minami có chút tức giận hỏi. Nhưng tên nam nhân trước dù sao cũng cứu nàng, nàng cũng không thể lớn tiếng với người ta.
“Thế giới này tàn rồi, sống cái rắm. Với lại… cái gì đẹp thì nên khoe ra.” Diệp Thần nhìn cơ thể rám nắng của nàng lộ ra trước mặt khẽ nuốt nước bọt nói.
“Khoe cái đầu ngươi, rốt cuộc ngươi có cho mượn hay không?” Rika Minami cũng cảm thấy bực mình quả nhiên là ông trời thế nào lại thương nàng. Rõ ràng không phải thương xót cho nàng một mối tình, đây đúng hơn là cho nàng một oan gia.
“Không cho, ngươi muốn làm gì? Cướp hả? Ngươi có thể cướp sắc của ta, nhưng quần áo ta tuyệt đối không cho. Đây chính là ta lòng tự trọng không thể bị dẫm đạp.” Diệp Thần lập tức che thân thể nói.
“Ngươi… ta… mới thèm vào cướp sắc. Không cho mượn liền không cho mượn, làm như ta cần lắm ý.” Rika Minami lè lưỡi khinh bỉ. Có mỗi cái áo thôi có cần keo kiệt vậy sao?
“Ách, màu hồng.” Diệp Thần khẽ ngạc nhiên thốt lên.
“Màu hồng cái gì màu hồng?” Rika Minami lập tức chú ý đến ngực mình và quần lót. Nàng mới nhớ ra mình không có thói quen mặc đồ lót khá vướng víu. Sau đó liền lập tức đỏ mặt che mình bộ ngực hai đầu núm.
“Khụ khụ… ta còn tưởng người da đen chỗ đó sẽ thâm, không nghĩ tới cái núm nó hồng hào như vậy.” Diệp Thần có chút ngoài ý muốn nói. Dù sao đây là lần đầu hắn thấy qua người có màu da đen người.
“Biến thái, ngươi còn nhìn?” Rika Minami có chút giận trách móc.
“Dù sao cô cũng đều sắp chết, cho nhìn tý có mất mát gì đâu?” Diệp Thần hốt du nói.
“Ta có chết cũng không cho ngươi nhìn. Đồ keo kiệt, dâm dê.” Rika Minami nhổ nước bọt.
“Có thằng đàn ông nào không dâm dê?” Diệp Thần phản đối. Hắn là đàn ông, dâm là đúng, dê là chuẩn.
“Ách, ngươi đi đâu vậy?” Rika Minami mắt thấy Diệp Thần muốn rời đi lập tức kéo lấy hắn ống tay áo sợ hãi hỏi.
“Ta cần tìm một người. Diễn viên quần chúng tránh sang một bên.” Diệp Thần nhún vai trả lời.
“Ai là diễn viên quần chúng chứ. Ta có thể… đi cùng sao?” Rika Minami e thẹn. Nàng cảm thấy ở bên người nam nhân này… an toàn hơn rất nhiều.
“Không thể.” Diệp Thần dứt khoát không chút do dự trả lời.
“Ngươi từ chối thẳng thửng vậy hả? Dù sao ta cũng là một cái mỹ nữ.” Rika Minami có chút giận nói.
“Mỹ nữ? Đâu ở đâu? Sao không thấy?” Diệp Thần nghiêng sang bên này sang bên kia nhìn ngang nhìn dọc hỏi.
“Nhìn đâu vậy, ta nói là ta nè.” Rika Minami tự tin nói.
“Ngươi?” Diệp Thần nhìn từ đầu đến đít Riaka Minami đánh giá.
“Sao? Không đủ yêu cầu?” Rika Minami bị người ta nhìn chằm chằm cũng xấu hổ che lại mình thân thể hỏi.
“Không phải, chẳng qua… tay cùng chân cơ thể bị xây xát nhiều vậy… thật khiến ta cảm thấy có chút đáng tiếc. Muốn theo ta cũng có thể… trở thành ta nữ nhân thế nào? Ta bảo vệ ngươi.” Diệp Thần vác thanh kiếm lên vai đưa ngon tay trở chỉ về hướng mình đi sát lại Rika bá đạo nói.
“Trở thành nữ nhân của ngươi… có phải quá nhanh không?” Rika Minami bẽn lẽn khẽ xấu hổ đưa tay ôm mặt. Hắn nói… muốn bảo vệ mình.
“Không muốn hả? Vậy thôi đi. Đừng cản trở ta tìm người.” Diệp Thần lười nhác muốn rời đi.
“ y ây từ từ… đừng có bỏ mặc ta chứ.” Rika Minami liền đi sát theo ôm lấy Diệp Thần cánh tay kiên quyết không buông.
“Này này, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, buông ta ra. Đồ hám trai.” Diệp Thần ánh mắt đề phòng cô nàng nói.
“Hám trai cái con khỉ, ngươi không phải nói muốn ta trở thành ngươi nữ nhân sao?” Rika Minami xấu hổ phồng má nói.
“Ách, chỉ đùa chút ngươi đồng ý?” Diệp Thần gãi gãi đầu hỏi. Hắn lúc đó chỉ thật đùa một chút, tuy cô gái này có vẻ nhìn xinh xinh, nhưng cũng chỉ là diễn viên quần chúng. Mà diễn viên quần chúng thì từ tính cách phẩm chất vẻ đẹp đều chỉ ở mức trung, thậm chí nói không có gì nổi bật hay là quấn hút cả.
“Ngươi… ngươi là đùa ta?” Rika Minami mặt đều đỏ ửng. Tên này thế mà trêu đùa nàng, có biết nàng phải dũng cảm bao nhiêu mới dám nói ra câu xấu hổ trở thành nữ nhân của ngươi như vậy sao?
Ngoài ra, từ sâu trong lòng, nàng cảm thấy bị sỉ nhục. Chẳng lẽ lão nương một chút cũng không có hấp dẫn ngươi hay sao? Có biết năm xưa bao nhiêu nam nhân muốn đem nàng đè lên giường không hả.
“Không có ý tứ, ta không có cố ý. Chẳng qua là ta cứu ngươi, sau đó lại lừa ngươi. Coi như là huề nhau không ai nợ ai. Ta còn bận tìm người, ngươi vẫn là tận hưởng nốt thời gian còn lại đi. Dù sao thế giới này cũng sắp tàn rồi.” Diệp Thần lắc đầu nói sau đó liền nghĩ rời đi.
“Đợi đã…” Rika Minami mắt thấy Diệp Thần muốn bỏ rơi nàng liền mở miệng nói.
“Có việc gì sao?” Diệp Thần quay đầu có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi… muốn tìm người là một cô gái sao?” Rika Minami mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, có việc gì?” Diệp Thần thoải mái thừa nhận. Dù sao đây cũng chẳng phải bí mật gì.
“Là bạn gái vẫn là… vợ ngươi?” Rika Minami mở miệng gặng hỏi.
“Đều không phải, nhưng sớm muộn cũng phải. Đối mặt với vẻ đẹp trai khốc soái của ta… có cô gái nào ngăn được đâu. Thật là đẹp chi cho khổ vậy trời.” Diệp Thần tự tin khoe cá tính nói.
“Ngươi có phải quá tự tin rồi không?” Rika Minami đều muốn bật cười nói.
“Không có việc gì, vậy tạm biệt à không vĩnh biệt.” Diệp Thần thoải mái phất tay chào sau đó liền nghĩ đi.
“Ta có thể giúp ngươi tìm người. Ta có thể đi theo sao?” Rika Minami đề nghị chạy theo nói. Chỉ cần ngươi chưa có chủ, ta liền bám lấy ngươi. Bổn cô nương không tin bản thân mình không có sức hấp dẫn.
“Ta không cần, một mình ta đều có thể.” Diệp Thần không rảnh rước thêm cục nợ nói sau đó liền tăng tốc nhảy lên nóc nhà chạy mất.
“Ta từng làm tại đội đặc nhiệm. So với ngươi đều thông thạo hơn cách tìm kiếm người. Ngươi không nghĩ một chút sao?” Rika Minami nhìn thấy Diệp Thần nhảy cao như vậy đều kinh ngạc hướng phía hắn chạy đi hét lên.
“Chết tiệt, vẫn không chịu mang theo ta. Đừng để ta gặp lại ngươi, ngươi sẽ hối hận. Ui da… đập vào cái gì vậy chứ?” Rika Minami tức giận nhìn Diệp Thần khuất sau mái nhà liền tức giận quay người nói thì bị đập vào cái gì đó.
“Ngươi vừa nói để cho ta hối cái gì hận cơ?” Diệp Thần đứng trước mặt nàng mở miệng hỏi.
“Ngươi… không phải đã rời đi rồi sao? Ngươi sao lại… sao lại...” Rika Minami kinh ngạc nhìn Diệp Thần, rõ ràng thấy hắn rời đi rồi, thế nào lại. Đây không phải là nàng mơ đấy chứ?
“Ta thế nào ngươi không cần biết. Ta chỉ là không hiểu, ngươi thế nào lại xà vào lòng ta đây.” Diệp Thần lên tiếng trêu trọc nói.
“Ai xà vào lòng ngươi? Tại ngươi đứng ở đó đấy chứ.” Rika Minami lý luận nói.
“Ồ, không phải ngươi hám trai đẹp sao? Nếu như thiếu thốn quá… ta có thể… hắc hắc...” Diệp Thần đùa cợt hỏi.
“Phi, ta mới thèm vào. Thiếu thốn con khỉ, có biết ta tại trong đội đặc nhiệm, bao nhiêu nam nhân nghĩ ngủ ta không? Chỉ cần lão nương gật đầu, có thể để từng cái chỗ ta thị tẩm.” Rika Minami khinh thường nói.
“Hóa ra ngươi là dâm nữ đâu.” Diệp Thần mở miệng phát hiện nói.
“Ai là dâm nữ hả? Ta hiện tại vẫn còn trinh đấy. Ngươi biết trinh là gì không hả? Biết hay không? Sợ cả tay con gái đều chưa có dắt qua đi.” Rika Minami khinh thường nói.
“Được, không nói cái này với ngươi. Ta rất vội, ngươi nói ngươi từng làm tại tổ đặc nhiệm sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Đúng, sao? Nghĩ muốn ta tìm giúp người? Xin lỗi không rảnh.” Rika Minami tính tình nói.
“Không rảnh sao? Ngươi thật sự không rảnh?” Diệp Thần đem nàng đè sát vào góc tưởng nói.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta la lên đó.” Rika Minami xấu hổ nói.
“La lên đi, có la rách họng cũng không ai cứu ngươi đâu. Ta cũng muốn thử chơi giữa đường giữa phố sẽ ra sao.” Diệp Thần đưa bàn tay xé ra nàng những mảnh vải cuối cùng để lộ ra ba vòng hoàn hảo cùng mật huyệt ửng hồng.
“Đừng đừng, ngươi muốn gì ta đều nói cho ngươi. Có gì từ từ nói.” Rika Minami lập tức sợ hãi nói.
“Ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết tung tích của một nữ nhân cùng làm trong tổ đặc nhiệm.” Diệp Thần động tác ngừng lại đè nàng trên đường nói.
“Có thể. Cho ta biết nàng cái tên.” Rika Minami cảm giác có chút thất vọng, nàng được gọi là nữ vương trong tổ, không nghĩ tới lại có cô gái so với nàng lọt vào mắt xanh của hắn.
“Ách… quên rồi. Ri… ri gì đó.” Diệp Thần lúng túng nói.
“Nếu không được, thì cho ta ngoại hình của nàng cũng được.” Rika Minami cảm giác đau đầu nói.
“Ngoại hình sao? Tóc màu tím… da có chút đen… số đo ba vòng là. xx,yy,zz... ” Diệp Thần đại khái miêu tả nói.
“Trong tổ có đến hàng nghìn người, ngươi chỉ nhớ màu tóc, làn da, còn số đo ba vòng thì tìm làm sao được?” Rika Minami thở dài nói.
“Lúc đó ta cũng chỉ nhìn qua tấm hình một lần thì điện thoại bay màu. Trách ta rồi. Nói chung nàng rất xinh đẹp. Ở trong tổ chắc hẳn cũng là bông hoa xinh nhất. Ngươi có ấn tượng gì sao?” Diệp Thần suy nghĩ mở miệng nói.
“Xinh nhất trong tổ cũng chỉ có mình ta. Nếu thật có thì ta phải biết chứ?” Rika Minami gãi gãi đầu nói.
“Đừng có mà đùa, tự tin quá mức sinh hoang tưởng đấy.” Diệp Thần lườm nàng khinh bỉ nói. Mặt đều nhọ đen còn dám nói xinh nhất. Tuy nhiên dáng người này không sai lão tử đều có thể chơi ba ngày.
“Ta mới không có hoang tưởng. Ta ở trong tổ đều gọi nữ vương Rika biết không?” Rika Minami nói.
“Tên của ngươi là Rika?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy có vấn đề gì không?” Rika Minami nhìn Diệp Thần hỏi.
“Không có, chỉ là nghe có chút quen tai.” Diệp Thần nhún vai lắc đầu xong lại nhìn qua nàng một lượt, tóc màu tím. Chuẩn rồi, Số đo ba vòng, tuổi tác, tên có chữ Ri… da đen, chuẩn rồi. Chẳng lẽ là… à quên méo phải. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ? Số đo ba vòng của nàng đều khá là sai lệch, mông cùng ngực số đo có phần nhỏ hơn so với trong ảnh.
“Nhìn cái gì?” Rika Minami có phần xấu hổ che lại cơ thể. Bản năng nói cho nàng biết, tên nam nhân này nhất định là loài sói ba chân (Ý chỉ giống đực, chân thứ ba là cái gì thì con trai đều hiểu, con gái không hiểu hỏi con trai) đến mùa động dục.
“Không có gì. Chỉ là ta cảm thấy mình suy nghĩ có chút buồn cười.” Diệp Thần lắc lắc đầu nói. Diệp Thần có mơ cũng không tài nào nghĩ tới, người mình muốn tìm xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
“Đồ thần kinh.” Rika Minami thầm chửi một cái sau đó liền lẽo đeo đi theo sau lưng Diệp Thần thẳng tiến.
“Mà này cô vừa nghĩ tôi đến mùa động dục hả?” Diệp Thần khẽ nghi hoặc hỏi.
“Làm gì có.” Rika Minami hú hồn.