“Ui da… đau chết ta rồi. Cái con mèo đáng chết, rốt cuộc hôm qua ta đã làm những gì vậy chứ? Đầu đau quá… hic… con mèo chết tiệt đó đi đâu rồi? Thế nào ta lại không mặc quần áo?” Đông Phương Bach đưa tay xoa xoa mình chán khẽ lờ mờ mở mắt, trong đầu đều cảm thấy choáng váng. Có vẻ ngày qua nàng hơi phê pha thì phải.
Lách người chui ra khỏi gầm giường, Đông Phương Bạch khẽ đứng thẳng người dạy nghiêng người uể oải ngáp một cái đầu tóc có chú bú dù nhìn xung quanh khắp nơi đều có dấu tích đánh nhau.
“Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì chứ? Ngày hôm qua ta nhớ là… ưm…” Đông Phương Bạch cố gắng nhớ tới hôm qua liền nghĩ đến cảnh tượng sư phụ nàng ở bên cạnh, đè nàng ra giường, cởi ra nàng quần áo hôn lên nàng đôi môi lập tức khiến nàng hai tay che mặt, xấu hổ gần chết.
“Thế nào ta lại như vậy chứ? Xấu hổ quá… Đồ con mèo chết bầm, đã bảo không sài rồi còn dụ dỗ ta. Hic, xấu hổ quá.” Đông Phương Bạch muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu vào chết quách đi cho rồi. Càng nghĩ đến nàng càng ngượng ngùng, hiện tại nếu giáo chúng Hắc Mộc Nhai ở đâu hẳn sẽ không nhận ra uy nghiêm sát phạt thường ngày Đông Phương đại trưởng lão của họ.
Bây giờ tại trong cái này căn phòng trống vắng chỉ có một cô gái đang biết yêu mà thôi. Đông Phương Bạch thẹn thùng suy nghĩ linh tinh trong lòng liền có chút chờ mong. Mặc kệ tối qua là mơ vẫn là thật, nàng thật sự vô cùng chờ mong sư phụ khi hắn nói sẽ trở về thăm nàng mỗi đêm.
“Meow… ở đó mà ngượng với ngùng… hứ, sư phụ ngươi có gì hay ho bằng bổn miêu gia sao?” Diệp Thần đưa chân trước gãi gãi mông nhìn vô cùng ngứa đít, thì ngứa phải gãi mà.
“Ách, oái… Con mèo chết tiệt ngươi thế nào lại ở phòng ta?” Động Phương Bạch nghe thấy tiêng cái con mèo đáng ghét này lập tức rùng mình nói.
“Tối qua hai chúng ta phê pha như vậy… meow… ngươi đã… ngươi đã… đè bổn miêu ra… ui da, hu hu… từ nay bổn miêu có cô nương xinh đẹp nào dám lấy nữa. Đông Phương Bạch ngươi nhất định muốn đối với bổn miêu chịu trách nghiệm.” Diệp Thần đưa hai chân che mắt giả bộ khóc lóc bị thất thân hiếp dâm một dạng.
“Ta… ta tối qua thật sự làm thế sao?” Đông Phương Bạch nhìn thấy khóc lóc thảm thương đáng chết con mèo đều nghi ngờ. Hôm qua mình trong cơn phê thuốc nổi thú tính? Không phải chứ, con mèo này bé vậy, nàng có nổi thú tính cũng không thể làm gì được mới phải.
“Này, con mèo chết tiệt đừng có ngậm méo phun người nhá. Ngươi bé vậy,... ta … ta vốn không thể làm gì.” Đông Phương Bạch xấu hổ mở miệng nói.
“Ai nói không thể làm gì? Nhỏ nhưng có võ nhá, ngươi không biết nam nhân có thể co có thể rút à, bổn miêu cũng có thể. Hôm qua ngươi còn tại bổn miêu dưới thân… meow… kêu gào kêu đất đâu.” Diệp Thần khẽ xấu hổ thẹn thùng nói.
“Ta… ta thật không có… ta… ta… hầy, ngươi thẹn thùng cái gì mà thẹn thùng. Ta và con mèo đáng chết ngươi vốn không thể có việc gì. Ta rõ ràng là xử nữ, nếu chúng ta thật có xảy ra. Ít nhất cũng phải có vết máu chứ?” Đông Phương Bạch lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm bằng chứng. Nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì với con mèo này được, tấm thân trong trắng của nàng còn phải để cho sư phụ.
“Ngươi tìm cái gì mà tìm, meow… tìm cái này hả?” Diệp Thần lấy một cái khăn bên trên có một mảng màu đỏ như máu nói.
“Ngươi… ta… hai chúng ta… thật sự?” Đông Phương Bạch cầm lấy chiếc khăn đều ngồi trên mặt đất nghi ngờ.
“Ngươi biết đấy… loài mèo một lần sinh sản rất nhiều meow… đợi sắp tới ngươi liền sẽ sinh cho bổn miêu một bày mèo con… meow… hiện tại chúng ta vẫn là nên đặt tên đi.” Diệp Thần đùa lớn nói. Vết máu này chính là lúc hắn hóa thành mèo hôm qua, Tuyết Tâm liều mạng dùng dao đâm bản thân của mình kích thích giác quan giải ra huyệt đạo xông ra ngoài chạy mất. Hắn chính là dùng khăn lau đi dấu vết dính lại vết máu.
“Không… không thể nào… đại trưởng lão không muốn sinh ra mèo. Ta là con người ta… Meow… hức… meow...” Đông Phương Bạch đều bị hù sợ đến kêu meow meow…
“Ngươi đều kêu meow meow… còn nói mình là người sao?” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ta… ta… meow…” Đông Phương Bạch đều muốn đập đầu vào cột chết quách cho rồi. Hôm qua đem đống mèo cái hiến cho ngươi hưởng dụng, ngươi không hưởng, hôm nay lại đế tìm ta chiếm ta trong sạch, đồ mèo chết bầm.
“Bạch Nhi đừng khóc… meow… về sau bổn miêu sẽ chăm sóc cho ngươi. Hắc hắc… Bạch Nhi tiểu thê tử ngoan không khóc.” Diệp Thần tiếp tục đùa nói.
“Cút đi… Meow… ta mới không cần ngươi quan tâm ta… hu hu… Ta không muốn làm Bạch Nhi tiểu thê tử… Meow… ta không muốn gả cho một con mèo.” Đông Phương Bạch đều sợ đến khóc bù lu bù loa.
“Nín đi… meow… gả cho bổn miêu gia không phải tốt hơn nhiều tên sư phụ vô tâm kia sao hả?” Diệp Thần bĩu môi mở miệng nói. Tên khốn đó có gì tốt hơn miêu gia chứ? Cả ngươi là gái hay trai đều không biết rõ, ngu ngốc. Ách, mà hình như mình với hắn là một.
“Không cho ngươi mắng sư phụ ta… meow… Đều là tại ngươi… tất cả là tại con mèo đáng chết ngươi… meow...” Đông Phương Bạch giận dữ nhìn cái này đáng chết con mèo nói.
“Đủ đủ, meow… rõ ràng miêu gia là người bị hại có được không?” Diệp Thần bĩu môi nhìn Đông Phương Bạch khóc lớn nói. Hừ, chả sơ múi được gì, đùa một chút ngươi còn muốn ta đổ vỏ.
“Chuyện hôm nay con mèo đáng chết ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài… meow...” Đông Phương Bạch nhặt lấy quần áo mặc vào nức nở nói.
“Tại sao chứ? Meow… bổn miêu gia ngủ ngươi là vinh hạnh của ngươi… meow… tại sao phải giấu?” Diệp Thần hoàn toàn khinh bỉ nói.
“Ngươi sủa cái gì hả? Meow...” Đông Phương Bạch đều đằng đằng sát khí muốn ăn lẩu mèo nói.
“Bổn miêu gia là mèo không biết sủa… Meow…” Diệp Thần hoàn toàn không biết sợ hãi nói.
“Xem ra muốn dùng tuyệt chiêu… meow...” Đông Phương Bạch ánh mắt nghiêm túc cắn răng.
“Ngươi không phải là định… meow...” Diệp Thần có chút sợ hãi nhìn Đông Phương Bạch.
“Hu hu… oa… oa… mi bắt nạt ta… Meow...” Đông Phương Bạch liền lập tức khóc lớn ăn vạ nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại hét lên.
“Dừng dừng điếc tai bổn miêu… Meow… không nói là được rồi. Nhưng ta có chuyện muốn yêu cầu.” Diệp Thần ra điều kiện nói.
“Nói đi… Meow...” Đông Phương Bạch lập tức ngồi dạy lật mặt nhanh hơn lật sách nói.
“Ta muốn ngươi đem Nhậm Doanh Doanh giao cho ta nuôi dưỡng… Meow” Diệp Thần liền mở miệng nói.
Hôm qua chuyện bị bại lộ, chỉ có thể nhờ Đông Phương Bạch đem chuyện này bãi bình lại. Ngoài ra, Nhậm Doanh Doanh cái này tương lai đại mỹ nhân, hắn tuyệt đối không thể để tuột khỏi tay.
Bổn miêu gia chính là muốn chơi tiểu loli dưỡng thành.
“Nhậm Doanh Doanh? Ai cơ?” Đông Phương Bạch không hiểu trở nên nghiêm túc hỏi. Dù sao nàng cùng con mèo này cũng là cùng hội cùng thuyền, đang đâu có tên nữ nhân chen vào giữa nàng có chút bực bội.
“Chính là nhi nữ của Nhậm Ngã Hành, con gái của Tuyết Tâm phu nhân vừa mới sinh, Nhậm Doanh Doanh, tiểu công chúa của Hắc Mộc Nhai. Ngươi chỉ cần giúp ta qua chỗ Tuyết Tâm ngỏ ý muốn nàng đem đứa bé giao cho miêu gia là được… Meow….” Diệp Thần liền dụ dỗ nói.
“Hừ, con mèo biến thái ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi.
“Mặc kệ ta muốn làm gì, ngươi vẫn là đáp ứng hay không đáp ứng? Meow...” Diệp Thần liền mở miệng vuốt vuốt râu mèo nói.
“Hừ, tuyệt đối không thể. Ta không thể để mi dạy hư đứa trẻ đó.” Đông Phương Bạch vẫn có mình tiêu chuẩn làm người nói. Nàng không thể đối với một đứa trẻ vô tội ra tay hãm hại được. Để cho đứa bé rơi vào con mèo biến thái này, sẽ không phải sẽ sinh ra cái nữ hoa tặc biến thái chứ.
“Kể cả ta dùng thông tin của sư phụ ngươi đem ra trao đổi hay sao? Meow...” Diệp Thần liền tự tin dùng chân đạp đạp mình cái tai thoải mái hỏi.
“Thông tin của sư phụ ta?” Quả nhiên không ngoài Diệp Thần suy đoán Đông Phương Bạch lập tức bị thu hút.
“Ngươi quên rồi sao? Tối hôm qua là thật vẫn là mơ… Meow… ngươi chẳng lẽ không còn muốn gặp lại hắn nữa? Meow...” Diệp Thần liền dụ dỗ mở miệng nói.
“Ta...” Đông Phương Bạch lập tức trở nên do dự, một bên là nàng quy tắc làm người một bên là nàng mong muốn gặp được nàng sư phụ. Vào giờ phút này nàng đang vô cùng khó nghĩ. Rốt cuộc nàng lên lựa chọn ra sao đây?