“Chúng ta đang đi đâu vậy chứ?” Rika Minami nghi hoặc hỏi. Từ nãy giờ họ đi bộ đều gần tiếng rồi, chân của nàng bị thương cùng tay bị nhiễm khuẩn cũng cảm thấy đau nhức.
“Không biết, cứ tiến thẳng thôi, nếu như ta cùng nàng hữu duyên. Không cần cầu chỉ cần ngộ, còn nếu vô duyên có cầu vũng vô ngộ.” Diệp Thần nhún vai thản nhiên nói. Hắn cũng tính nhờ hệ thống, nhưng cái con hệ thống mắc dịch này ngoài thúc dục hắn rời đi thì chẳng nói gì cả.
“Ngươi dựa vào vận may có phải quá vô lý rồi không hả? Cứ đi thế này làm sao tìm được chứ, có biết thành phố này rộng bao nhiêu không hả? Cứ tin vào số phận như vậy có đến kiếp sau cũng chẳng gặp được.” Rika Minami cảm thấy muốn đâm đầu vào tưởng cho chết mọe đi nói.
“Ha ha...” Diệp Thần khẽ cười hai tiếng.
“Cười gì chứ?” Rika Minami giận dữ hỏi.
“Không chỉ cảm thấy cô khá đáng yêu. Nếu thật sự không tìm thấy thì bỏ đi. Nếu đã vô duyên cần gì phải níu kéo. Với lại ta vốn không hề tin vào số phận, nhưng ta tin vào định mệnh. Mỗi một thứ xảy ra đều có thiên đạo tính toán kỹ lưỡng tỉ mỉ hết cả không có gì là ngẫu nhiên cả đâu.” Diệp Thần thản nhiên không bận tâm nói. Hắn hiện tại chính là thử vận của hắn, cũng là thử vận may của nàng.
“Đừng có nói triết lý nữa, mấy thằng nói triết lý đều sống như lờ.” Rika Minami muốn băm cái này nam nhân nói. Đến tận thế còn nói triết lý cái rắm.
“Thì ta cũng có phai người sống tốt đâu? Nói không điêu chứ số lượng nữ nhân có chồng cùng số sừng ta đã cắm còn nhiều hơn số tuổi của bà nội cô đấy. Lằng nhằng nữa là cả cô tôi cũng hiếp.” Diệp Thần không chút nào khó chịu.
“Ta muốn điên lên mất.” Rika Minami đập đầu vào vào cột bê tông. Tên này từ tên lưu manh đến cả tên hiếp dâm, du côn,... những cái tên tệ hại nhất đều hợp vào làm một. Ông trời thế nào ban cho nàng tên nam nhân đê tiện xấu xa vậy chứ? Kiếp trước nàng có phải hay không thông gian với rất nhiều người không.
“Đừng cố quá thành quá cố. Mà cô có bao giờ không điên đâu?” Diệp Thần cười cợt nói.
“Đừng có cười rồi nói với giọng điệu đấy đồ ngốc.” Rika Minami đều muốn gầm lên với tên soái ca mặt thộn này.
“Được được, mà trước tiên nghỉ một chút đã. Đưa tay đây.” Diệp Thần thoải mái ngồi xống bên cạnh đường nói.
“Muốn làm gì hả?” Rika Minami nghi ngờ hỏi.
“Tay cùng chân bị thương, ngươi định cứ như vậy đi tiếp sao?” Diệp Thần thở dài nhìn nàng hỏi.
“Ngươi quan tâm ta?” Rika Minami có chút vui vẻ trong lòng đưa tay cho Diệp Thần để hắn giúp nàng nặn bóp.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, không quan tâm ngươi thì quan tâm ai? Ngươi ngốc sao?” Diệp Thần nhìn nàng có chút khinh bỉ hỏi.
“Không được phép nói ta ngốc.” Rika Minami phản đối nói.
“Đừng cử động, ngươi ngồi yên một lát, ta giúp ngươi xoa bóp. Nữ nhân các ngươi phiền phức quá đấy.” Diệp Thần trấn tĩnh nàng sau đó tiếp tục xoa thuốc cùng băng bó tay cùng chân của nàng.
Cơn đau dần dần đi qua, nàng cảm thấy thư thái lạ thường. Miệng đều khẽ rên rỉ những tiếng kêu kỳ lạ. Nàng gần như lạc vào trong cảm giác này mất rồi. Không đúng hơn là nàng nghiện nó. Nghiện cái cảm giác này.
“Phê đủ chưa? Bú cần còn không như cô rên đâu.” Diệp Thần đứng dạy chuẩn bị đi tiếp có chút chán nản nói. Không tìm được người còn rước theo một con phê cần học, thật sự là đen hết số.
“Ách, xong rồi sao?” Rika Minami cầm tay của mình ngạc nhiên hỏi.
“Không xong thì cô còn muốn lên giường hả?” Diệp Thần trêu trọc.
“Ách, không có. Chúng ta đi thôi.” Rika Minami liên tục lắc đầu. Còn quá sớm để có chuyện đó. Nàng không nghĩ trao thân cho cái nam nhân mới gặp lần đầu được.
“Lên lưng ta đi. Ta cõng cô.” Diệp Thần mở miệng quay người ngồi xuống nói. Hiện tại cô trần như nhộng vậy, không cõng cô bóp cái mông tận hưởng cái vếu. Thì làm sao có thể coi là nam nhân.
Nam nhân là phải biết cơ hội và lợi dụng thời cơ. Đó mới là nam nhân đích thực.
“Không cần đâu. Ta tự đi được.” Rika Minami xấu hổ nói.
“Đừng có lằng nhằng nữa. Ta mỏi lưng rồi đấy. Cô bị thương đi bộ đến bao giờ mới tìm thấy. Không tìm được cô đền cho ta một bà vợ sao?” Diệp Thần thúc dục nói.
“Vậy thì được rồi.” Rika Minami xấu hổ ngồi lên lưng Diệp Thần tựa bộ ngực vào lưng hắn.
“Thật mềm… ực… mùi sữa thật thơm.” Diệp Thần ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt sữa tươi vị từ cô nàng không khỏi có chút kích thích.
“Nói gì đó.” Rika Minami xấu hổ hỏi.
“Không có gì. Đi thôi.” Diệp Thần đứng lên cõng theo Rika Minami nói.
“ y, tay của mi bóp vào mông ta.” Rika Minami xấu hổ nói.
“Ách, không có ý tứ, cõng chính là như vậy.” Diệp Thần không biết xấu hổ phát biểu.
“Ngươi… hừ… nếu ngươi dám không chịu trách nghiệm, ta với ngươi liều mạng.” Rika Minami trong lòng loạn như ma nhưng không có lên tiếng để Diệp Thần mặc sức làm bừa.
“Ngươi lẩm bẩm gì đó?” Diệp Thần chiếm tiện nghi vui vẻ hỏi.
“Không có gì, chẳng qua… ngươi sau khi tìm được nàng. Sẽ đi đâu?” Rika Minami nghi hoặc hỏi.
“Đi đâu sao? Đương nhiên là về nhà.” Diệp Thần thản nhiên đáp lại.
“Về nhà? Thây ma nhiều vậy ngươi còn nghĩ về nhà?” Rika Minami nghi ngờ hỏi.
“Ngươi thấy những vật chất xung quanh đang tan biến dần sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi nàng.
“Thấy, lúc đầu ta còn tưởng ảo giác. Ngươi cũng thấy sao?” Rika Minami trả lời.
“Không phải là ảo giác. Là thật đấy. Thế giới này đang tan biến về với cách mà nó sinh ra. Đây là điểm cuối của nó rồi. Ngươi biết đấy những thứ vĩnh hằng thật chất luôn tồn tại một cái kết.” Diệp Thần lắc đầu mở miệng nói.
“Chúng ta sẽ chết sao?” Rika Minami nghi ngờ hỏi.
“Không phải chúng ta…. chỉ cô thôi.” Diệp Thần do dự nhưng vẫn trả lời thành thật.
“Vậy sao? Vậy thì ngươi phải sống thật tốt đấy.” Rika Minami không biết mùi vị nói.
“Ta sẽ sống tốt.” Diệp Thần khẽ trả lời, trong lòng lại có chút phức tạp. Không lý nào hắn lại động lòng trước một cái nhân vật quần chúng cả. Những nhân vật này đều không được xây dựng, tính cách dung mạo cả nội tâm đều trăm người như một.
“Này, ta yêu ngươi… không cần trả lời đâu. Ta chỉ nói vậy thôi ngươi không cần dừng lại cứ đi tiếp đi, cứ để mặc ta nói. Mặc dù không biết tên của ngươi… nhưng ta đã thích ngươi ngay từ lần đầu gặp. Cảm ơn đã cứu ta. Người phụ nữ ngươi tìm kiếm, ngươi hẳn sẽ tìm ra nàng thôi, mà nàng hẳn cũng rất hạnh phúc.” Rika Minami lên tiếng nói. Đây đều là tận thế, vậy thì hãy để con tim nói tiếng yêu thương đi. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian.
“Rika… nếu như muốn cô có thể theo chúng tôi cùng rời đi.” Diệp Thần cắn răng mở miệng nói. Hắn… thật sự động lòng với một cô gái chỉ vừa quen. Từ khi nào sức miễn dịch trước mỹ nữ của hắn rơi xuống số âm vậy trời.
“Không cần đâu, ta không muốn làm ảnh hưởng đến hai người. Đây có lẽ là kết thúc của ta rồi. Bỏ ta xuống đi, ta không bám theo ngươi, ngươi cũng không cần quản ta nữa.” Rika Minami lắc đầu nói.
“Rika… ngươi không cần phải lo lắng. Ta thật chất không phải là đàn ông tốt, ngoài người ta đang tìm kiếm. Ta còn có Shizuka còn có Rei, Saeko, và rất nhiều nữ nhân bên ngoài. Ta xấu như vậy ngươi vẫn muốn đi theo ta sao?” Diệp Thần ngồi xuống mở miệng hỏi.
“Shizuka?” Rika Minami khẽ lẩm bẩm.
“Ngươi quen sao?” Diệp Thần nghi ngờ.
“Trùng tên với một người bạn thân của ta, nàng cũng tên Shizuka làm giáo y ở trường trung học. Hiện tại, ta thật rất lo lắng cho nàng.” Rika Minami khẽ thở dài nói.
“Rika Minami… Rika Minami… thế nào lại có thể như vậy? Số đo ba vòng rõ ràng không trùng khớp.” Diệp Thần lập tức ngẩn người. Móa cái định mệnh là có thật sao? Lão tử chỉ thử vận một chút thôi mà.
“Số đo ba vòng cái gì?” Rika Minami không hiểu.
“Chính là trong tấm ảnh Shizuka đưa ta. Ta đi tìm chính là cô, màu tóc còn có làn da thì giống, còn gương mặt…” Diệp Thần đưa khăn lau lau nàng mặt nhọ nhem.
“Ngươi làm cái gì?” Rika Minami muốn phản kháng nói.
“Để yên nào.” Diệp Thần lau đi gương mặt của nàng gắt.
“Móa, đúng là ngươi. Thế nào không nói sớm, làm ta tìm suất nãy giờ. Bảo sao nhân vật quần chúng có tính cách cá tính phi lý như vậy.” Diệp Thần nhổ nước bọt nói.
“Ngươi tìm ta? Đợi đã ngươi nói người ngươi tìm là ta? Đừng đùa, đùa không có vui đâu. Ta còn lâu mới mắc lừa lần nữa.” Rika Minami cho là Diệp Thần đùa cợt an ủi nàng.
“Ta không có đùa là Shizuka kêu ta đi tìm ngươi.” Diệp Thần nghiêm túc nói.
“Shizuka? Vậy… vậy thế nào cả tên của ta ngươi còn không nhớ chứ?” Rika Minami nhìn Diệp Thần đều muốn cho hắn cú đá.
“Khụ khụ,... ta không giỏi nhớ tên tiếng Nhật Bản cho lắm. Với lại số đo của cô không giống trong ảnh chụp cùng Shizuka là sao hả?” Diệp Thần không có ý tứ ho khẽ.
“Ảnh nào? À cái đó. Đều là lúc đó ta bận áo ngực, độn lên mới như thế lớn.” Rika Minami xấu hổ nói.
“Móa đệm ngực. Thằng chết toi nào sáng chế ra lừa đảo anh em đồng dâm.” Diệp Thần thầm nhổ nước bọt. Hóa ra là đệm ngực. Thảo nào hắn nhìn sai.
“ y ây, ngươi nhìn ta làm cái gì?” Rika Minami che thân thể không mảnh vải nghi ngờ.
“Ngươi không phải muốn trở thành nữ nhân của ta sao?” Diệp Thần xấu xa bước tới hỏi.
“Ta không thích dựt bồ bạn thân.” Rika Minami lắc đầu, tên này là muốn thịt nàng.
“Yên tâm, không phải dành dựt. Shizuka đem ta cho ngươi mượn.” Diệp Thần không biêt xấu hổ nói.
“Làm gì có cái lý đó.” Rika Minami tức nổ phổi nói.
“Nói chung… ngươi thích ta, ta thích ngươi. Hôm nay, thân thể ngươi ta muốn định.” Diệp Thần kéo nàng đè ra trên mặt đất nói.
“Ách, á… từ từ… đừng liếm… chỗ đó… đồ ngốc… không nhẹ nhàng một chút được sao?” Rika Minami bị cưỡng hiếp ngay trên đường. Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên cứ như vậy đi qua.
Thế giới dần dần sụp đổ, mọi thứ dần dần tan biến, hai người một nam một nữ thân thể quấn quít bám lấy nhau. Từng tiếng thở hồng hộc, từng giọt nước ướt đẫm mẫu đơn hồng. Cứ như vậy tầm hoan cho đến tận cùng thế giới, một vấng sàng hiện ra quấn hai người thoát khỏi cái này đã bốc hơi thế giới.