Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng thực lực chứng minh ban thân sau đó, Diệp Thần nhìn xung quanh đám người một lượt đút tay vào túi quần tuyên bố: “Kể từ nay nơi này do ta tiếp quản. Câu lạc bộ… à mà đúng rồi. Câu lạc bộ thế nào thành lập nhỉ?”

“Đại ca, câu lạc bộ cái này… Á...” Một cái nịnh hót đàn em của hai câu lạc bộ bên trong bước ra nói.

“Gọi bố già hoặc gọi sếp. Cả cách chào đón sếp mới cũng không biết hả? Còn muốn tao dạy?” Diệp Thần một cước đạp tên nịnh hót dính vào tường nói.

Đám người đều một mảng sợ hãi, cái này rốt cuộc là thế nào? Một lời không hợp liền đánh?

“Sếp không biết, ở trường này muốn thành lập câu lạc bộ đều phải có King cho phép. Nếu không thì không thể thành lập, nếu như cố tình thành lập… sẽ bị King của trường tấn công.” Mấy cái đàn em lập tức sủa cách gọi nói.

“King? Vua của trường học?” Diệp Thần có chút mộng, không nghĩ tới trong truyện cùng tiểu thuyết hay gặp ở trường này thực sự có.

“Đúng vậy, nói về vụ đánh lộn ở trường này nhiều quái vật lắm sếp. Đầu tiên phải kể đến King của trường cũng chính là đại công chúa chủ tướng ban kiếm đạo. Sau đó là hắn hai cái đắc lực trợ thủ Cương Kiếm Hạo Kinh cùng với Nhu Kiếm Tô Tiểu Mộc, chưa từng ai đối đầu với ba người họ mà nguyên vẹn trở về cả. Đó là một ban lợi hại chưa từng có đối thủ. Tiếp đó liền là ủy viên ban kỷ luật của trường Bạch Tiểu Hoa, cũng là Nhu đạo Judo nữ chủ tướng. Đây là người duy nhất có thể cùng King đánh ngang tay. Đó còn chưa kể một số chủ tướng câu lạc bộ kiếm đạo nam, cùng với vài quái vật ở ẩn trong trường… Nói thật, động vào mấy cái quái vật này là mất mạng như chơi. Năm đó, Karate câu lạc bộ chính là bị King một mình độc chiến diệt đi.” Đám đàn em nghĩ tới đám này quái vật lập tức sợ đến cong đuôi.

“Quái vật? Họ mạnh như các ngươi hai cái chủ tướng sao?” Diệp Thần chỉ vào hai cái chủ tướng nam nằm sấp trên mặt đất khinh bỉ nói.

“Ách, cái này thì... ” Đám đàn em có chút lúng túng, bọn họ câu lạc bộ quả thật từng có thời kỳ huy hoàng, nhưng đó là của các chủ tướng trước. Những con “quái vật” vườn trường đã lui vào trong hội kín của trường. Còn các chủ tướng hiện tại yếu ớt vô cùng. So với các “quái vật” kia hoàn toàn không thể so sánh. Hai cái không cùng một thứ nguyên nha.

“Nếu ta đánh gục King của trường vậy ta chính là King phải vậy không?” Diệp Thần nhanh gọn làm ra tính toán hỏi.

“Ách, đúng là như vậy… nhưng mà… nghe nói ở trường sắp xuất hiện một cái mới King...” Đám học sinh bình luận nói.

“Cái mới King?” Diệp Thần nghi hoặc.

“Đúng vậy sếp, nghe nói có một người ở trường chúng ta đã một mình độc chiếm xông vào Đông Phương gia giết Đông Phương gia trưởng lão, còn hoàn toàn không có một vết thương rời khỏi. Nhưng kẻ mạnh như vậy, sớm muộn cũng sẽ muốn tranh đoạt King vị trí. Sếp ngươi đấu với bọn họ không khác nào tự sát.” Đám đàn em lo lắng nói. Họ là sợ mấy con quái vật này sẽ đem cả câu lạc bộ hoàn toàn diệt đi.

“Hừ, nếu chỉ có như vậy thì không có vấn đề. Một đám gà công nghiệp mà thôi, từ ngay hôm nay câu lạc bộ Karate của Diệp Thần lão sư chính thức thành lập.” Diệp Thần liền sảng khoái quyết định.

“Karate? Tại sao lại là Karate? Không phải là boxing và Judo sao? Karate nhưng rất yếu nha.” Đám người lập tức thảo luận nói.

“Cái này còn phải hỏi sao? Ở trường học này, các câu lạc bộ đều có tên hết rồi, muốn đăng ký câu lạc bộ mới chỉ có Karate câu lạc bộ đã bị King diệt đi mà thôi. Đây là lời tuyên chiến với vua của trường học đây mà.” Một số người liền nói. Lập tức trường học thông tin các trang web nổi lên điên cuồng tin tức.

“Ngươi thực muốn đối đầu với King? Hừ, không biết sống chết, chúng ta thà chết cũng không ra nhập ngươi câu lạc bộ.” Đám đàn em nghe thấy Diệp Thần lời tuyên chiến lập tức rút lui khỏi chiến tuyến.

“Ta cũng đâu có mượn các ngươi tham gia? Câu lạc bộ ta chỉ cần nữ sinh thành viên.” Diệp Thần có chút nhổ nước bọt. Cái đám chết nhát.



“Tự ý lập câu lạc bộ, ngươi cũng thật sự gan lớn lắm đấy, dám đối đầu với King của trường. Không sợ chết sao?” Đúng lúc này một giọng chào phúng vang lên, hai người cầm kiếm ngang lưng dẫn theo đằng sau các đệ tử cùng tiến tới đầy khí thế.

“Là họ Nhu Kiếm Tô Tiểu Mộc và Cương Kiếm Hạo Kinh hai cái quái vật cùng xuất hiện một lúc. Lần này hắn chết chắc rồi.” Đám học sinh liền nhao nhao thảo luận.

“Oa, Tô Tiểu Mộc quả nhiên như trong truyền thuyết hình dáng thật là kinh người hấp dẫn, thật đáng tiếc lại là nam sinh. Quá đáng tiếc.” Đám người nhìn Tô Tiểu Mộc xinh đẹp nữ sinh dáng dấp tiếc hạn.

“Quái vật?” Diệp Thần nhìn đến hai cái này một cái tiểu nha đầu cùng một tên trọc lốc cầm kiếm có chút nghi hoặc. Đây chính là quái vật của trường, hắn còn tưởng có ba đầu sáu tay gì đâu.

“Chỉ mới hạ được bọn tép riu trường làng liền cho rằng mình rất mạnh rồi? Hừ, không biết sống chết.” Hạo Kinh khinh thường nhìn Diệp Thần nói.

“Vốn nghĩ muốn tự mình ra tay, không nghĩ tới gặp phải tên ngu ngốc như vậy, vẫn là để đàn em đến luyện kiếm trước đi đã. Tránh nói chúng ta khi dễ người.” Nhu Kiếm Tô Tiểu Mộc nhìn Diệp Thần có chút chán ghét búng tay cho đám đàn em xông lên.

“Hại vị cứ yên tâm, việc này giao cho đàn em làm là được rồi.” Đám đàn em rút ra bên hông minh kiếm gỗ muốn tấn công Diệp Thần.

“Mấy đứa mặc đồng phục như vậy chắc hẳn là kiếm đạo ban nhỉ? Mấy con gà thì tránh ra một bên đi. Tránh mất thời gian.” Diệp Thần gây chuyện nói.

“Khốn khiếp, dám ăn nói ngông cuồng như vậy, muốn chết? Khôn hôn quỳ xuống xin tha đi không cả đời tàn phế.” Đám người ban kiếm đạo nắm chặt kiếm hướng Diệp Thần chỉ.

“Chậc, bọn tép riu năm nay nguy hiểm thật. Lại thích đánh hội đồng sao? Nhưng mà mấy chú cũng chỉ là gà mà thôi, có vài cái cũng chỉ thành đám gà công nghiệp vô dụng. Chịu khó về nhà học hỏi thêm đi.” Diệp Thần khinh thường nhìn xung quanh mình kiếm gỗ không quan tâm nói.

“Tưởng bọn tao đùa à? Chúng tao nói là làm đó.” Đám kiếm đạo ban người tức giận quát, họ muốn xông lên nhung lại cảm giác nguy hiểm không dám động đẩy. Đây là bản năng cầu sinh của con người, cũng là bản năng của loài động vật yếu khi gặp loài mạnh hơn mình chạy trốn. Cầu sinh và chạy trốn bản năng khiến họ bất động đậy.

“Đã bảo là gà mà còn không nhận? Dân bờ rồ chỉ quen làm chứ không quen nói.” Diệp Thần ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Chỉ một chút khí thế đã khiến bọn tép riu trường làng này sợ đến không dám tấn công, quá vô dụng. Bù lại hai cái con “quái vật” này thì có chút tài năng. Dưới hắn khí thế mà không bị ảnh hưởng, không hổ là có thể xưng bá trong trường người, không tầm thường. Đáng tiếc gặp phải hắn.

“Bọn bây còn làm gì? Còn không hạ hắn đi? Hay là không dám thì để hai chúng ta ra tay? Phế vật.” Hạo Kinh nhìn đám đàn em của mình không dám động tức giận nói.

“Người ngươi dạy ra quả nhiên kém cỏi. Giống như ai đó thùng rỗng kêu to.” Tô Tiểu Mộc khiêu khích nói.

“Người ngươi dạy khác gì sao? Một đám ẻo lả, cả kêu cũng không dám đứng bất động. Giống như ngươi lẹo gái.” Hạo Kinh trả thù.

“Ngươi nói ai lẹo gái?” Tô Tiểu Mộc tức giận trừng đôi mắt đẹp.

“Muốn đấu sao?” Hạo Kinh nắm chặt kiếm sẵn sàng đánh nhau.

Đám người có chút mộng, kẻ thù trước mặt, hai người này vẫn có thể như vậy gây gổ.

“Hai con gà các ngươi gáy đủ sao? Quả nhiên là gà, dạy ra cũng chỉ là gà.” Diệp Thần nhìn Tô Tiểu Mộc cùng với Hạo Kinh tranh cãi gãi gãi mình cái tai hỏi.

“Hừ, bọn ngốc các ngươi còn làm gì, đem hắn đánh cho nằm xuống. Nhiều người như vậy, cả một cái tểu bạch kiểm tay không vũ khí đánh cũng không lại?” Hai cái người tức giận quát. Đám đệ tử lập tức tỉnh cầm kiếm xông lên. Họ không phải có nhiều người sao.

“Có vũ khí không có nghĩa là sẽ chiến thắng, kẻ mạnh cũng không nhất định cần to lớn. Hôm nay tao còn một bàn giảng ở trên lớp. Chi bằng là cùng lên đi.” Diệp Thần sắn mình ống tay nói.

“Cuồng vọng, đi chết đi.” Đám học sinh lập tức cầm kiếm tấn công tới Diệp Thần.

“Nói thật nhé, bọn nhóc gà cỡ như chúng bay, muốn chơi thứ đồ chơi này.phải mất mười năm nữa cơ.” Diệp Thần nhấc lên chân của mình đá một mạch vào tay cầm kiếm của đám học sinh khiến kiếm gỗ đều rơi trên mặt đất.

“A… đau quá...” Ôm mình tê dại đau đớn bàn tay bị đá trúng đám học sinh đều cảm thấy mộng.

“Vừa rồi là...” Tô Tiểu Mộc cũng có chút kinh ngạc không có một chút nào Kình Lực lại có thể đem vừa rồi nhanh như vậy động tác thi triển. Người này tốc độ thực sự quá nhanh, hắn vừa rồi cũng chỉ thấy được Diệp Thần chân tàn ảnh hoàn toàn nhìn không rõ.

“Xem ra lần này gặp phải kẻ không tầm thường.” Hạo Kinh cũng đề cao cảnh giác, mới đầu chỉ nghĩ gặp được một cái luyện qua chút võ công không nghĩ tới gặp được mạnh như vậy người.

Đám học sinh xung quanh chúng kiến đều có chút mộng, nhiều như vậy người cứ như vậy nhanh chóng bại sao? Quá nhanh, họ còn chưa kịp nhận thấy gì xảy ra.

“Muốn chơi kiếm, ít nhất cũng phải biết quay và ném nó như thế này.” Diệp Thần cầm lên hai thanh kiếm gỗ múa một vòng quanh người liền phi đến hai “quái vật”.

Vụt… một trong hai người cầm kiếm hất nhẹ một cái liền đem hai thanh kiếm phi tới đánh rơi trên mặt đất cắm thẳng trên mặt đất.

“Tốc độ phi kiếm nhanh lắm, có chút tài năng. Nhưng muốn đối đầu với King sức mạnh đó còn chưa đủ đâu.” Tô Tiểu Mộc đem hai thành kiếm đánh rơi trên mặt đất nói.

“Ha ha, Tô Tiểu Mộc, lần này vẫn để ngươi rút kiếm trước, nhường cho ngươi đến đánh trước.” Hạo Kinh liền lùi một bước. Nếu gặp đối thủ tốt, lấy nhiều khi ít không phải họ bản tính. Ngoài ra… vì một số vấn đề tình cảm cá nhân, hắn cố tình để Tô Tiểu Mộc trước tiên ra kiếm.

“Đỡ được hai thanh kiếm gỗ còn đem nó cắm trên mặt đất quả nhiên có chút tài năng.” Diệp Thần bẻ chút bờ vai nói.

“Ngươi cũng rất được, có thể đá ra nhanh như vậy cước. Nhưng mà King của chúng ta lợi hại hơn ngươi rất nhiều. So với nàng ngươi chỉ là loại tép riu cũng dám bày đặt.” Tô Tiểu Mộc cũng không tiết kiệm lời nói. Kiếm của Bạch Tiểu Mai nàng hoàn toàn không nhìn ra cả tàn ảnh.

“Không có gì, chỉ cần làm thành viên câu lạc bộ Karate mười năm đều có thể làm đến.” Diệp Thần không cảm thấy có gì đặc biệt nói.

“Câu lạc bộ này… trước tiên phải tồn tại cái đã. Nếu đánh bại được chúng ta, chúng ta sẽ thừa nhận nó tồn tại. Vừa rồi chỉ là nhanh tay nhanh chân thôi, đừng tưởng bở. Karate đã là cái thá gì? Năm xưa đích thân ta đã hạ chủ tướng câu lạc bộ Karate hắn còn có thể đá nhanh hơn ngươi nhiều. Để ta xem chân ngươi nhanh hơn vẫn là ta gọt ngươi nhanh hơn.” Tô Tiểu Mộc đem bên ngoài kiếm gỗ ném đi ra để lộ ra sắc bén nhỏ mảnh lưỡi kiếm.

“Là kiếm thật… lần này chơi lớn. Sẽ có án mạng nha.” Đám học sinh lập tức rầm rộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK