Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thanh Lộ chỉnh Diệp Tiểu Y nằm ngay ngắn tại trên giường. Đưa tay vén chắn đắp lại cho hắn một cách cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt trắng nõn này, đây chính là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng của nàng. Nàng sợ thời gian sẽ xóa nhòa ký ức cũng trôi đi tất cả như phong vân vạn lý, nàng sẽ quên đi khuôn mặt này.

“Giáo chủ đừng trách Thanh Lộ, sẽ có người tốt hơn Thanh Lộ lại đến bên ngươi, chăm sóc cho ngươi. A Lộ cũng là trăm ngàn vạn lần bất đắc dĩ. Nếu ta còn không rời xa ngươi, ta thực sẽ yêu lên ngươi, tình yêu khiến con người ích kỷ, ta sẽ trở nên xấu xa mất. Vậy nên, khi tỉnh dạy giáo chủ đừng nhớ đến những lúc ta bất mãn với ngươi, chỉ cần nhớ rằng A Lộ đã tốt như thế nào là đủ rồi.” Thạch Thanh Lộ nhẹ nhàng hôn lên Diệp Tiểu Y cái chán sau đó nhấc người liền muốn quay đi.

Ống tay áo của nàng bị một bàn tay cầm chặt lấy không chịu buông ra.

“Giáo chủ...” Thạch Thanh Lộ cả người đều run bần bật quay đầu nhìn lại, không phải thuốc mê không có tác dụng đó chứ. Rõ ràng sư huynh lần nào làm thuốc mê đều là rất đảm bảo chất lượng.

“Đừng đi… ta không cho ngươi đi. Không ai có thể bắt ngươi đi… vậy nên đừng đi...” Diệp Tiểu Y mộng du mở miệng nói.

“Giáo chủ...” Thạch Thanh Lộ nhìn hắn mủi lòng khóe mắt có chút nước. Không được nàng đã quyết tâm ra đi, không muốn ở lại. Không thể nào vào phút quyết định lại không giữ vững tinh thần.

“Tuyết Cơ… đừng đi… đừng nhắm mắt… đừng...” Diệp Tiểu Y dường như gặp phải ác mộng liên tục kêu lên.

“Tuyết Cơ… là cái nào nữ nhân nữa?” Thạch Thanh Lộ như bị dội gáo nước lạnh vào đầu tức giận muốn gầm lên nói. Từ nãy đến giờ ta còn tưởng ngươi nhớ thương ta, hóa ra là nhớ đến người nữ nhân khác. Đồ lăng nhăng. Đồ độc ác dám lừa ta nước mắt.

“A Lộ đi đây giáo chủ bảo trọng, ngươi cứ ở đó mà nhớ đến Tuyết Cơ của ngươi đi. Đồ bạc tình.” Thạch Thanh Lộ tức nhận hất ra tay hắn, quay đầu muốn rời đi. Nhưng có gì đó giữ chặt cổ tay nàng lại.

“Giáo chủ buông đôi tay nhau ra.” Thạch Thanh Lộ lập tức dùng tay còn lại nắm lấy của giáo chủ muốn ném ra. Nhưng sau đó nàng lập tức sợ điếng người.

“Muốn chạy?” Diệp Tiểu Y ngồi dạy ánh mắt đều nổi lửa nhìn nàng. Cô gái này còn muốn chạy không biết sống chết.

“Cha mẹ ơi, giáo chủ… không giáo chủ người hay tha cho nô tỳ đi. Nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ.” Thạch Thanh Lộ lập tức quỳ xuống kéo áo của giáo chủ cầu xin.

“Ngươi rốt cuộc cho bổn giáo chủ uống thứ gì vậy? Sao lại nóng thế chứ? Toàn thân đều nóng lên.” Diệp Tiểu Y cả người đều toát mồ hôi. Hắn cảm thấy nóng trong người.

“Cảm thấy nóng? Toàn thân đều nóng lên.” Thạch Thanh Lộ đầu óc chậm tiến.

“Thanh Lộ ngươi thật đẹp.” Diệp Tiểu Y mặt đều phiếm hồng.

“Thôi xong, sư huynh ngươi rốt cuộc là đưa ta thuốc mê hay thuốc kịch dục vậy? Muốn hại chết ta sao?” Thạch Thanh Lộ đều chết điếng người.

“Giáo chủ… người đừng lo, ta lập tức đi lấy cho người nước lạnh ngâm mình, sẽ hết nóng.” Thạch Thanh Lộ lập tức tìm cớ chạy ra ngoài. Nàng còn không trốn, sớm muộn bị hắn dùng “gậy” chọc cho chết.

“Thanh Lộ ngươi lại muốn chạy? Không phải ngươi muốn du sơn ngoạn thế sao? Bổn giáo chủ liền đưa ngươi đi.” Diệp Tiểu Y nắm chặt lấy nàng, từ cơ thể nàng cảm nhận thấy sự mát lạnh toàn thân.

“Giáo chủ Thanh Lộ sẽ không chạy trốn, dù có chạy, ngươi cũng có thể đem ta tìm về mà đúng không?” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.

“Ta là giáo chủ không phải là toàn năng, thế giới rộng lớn. Ta không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy ngươi. Ngoan không chạy.” Diệp Tiểu Y ôm lấy nàng từ phía sau lưng nói.

“Giáo chủ… ngươi buông A Lộ ra, A Lộ không chạy.” Thạch Thanh Lộ mở miệng cầu xin.

Phập…

“A… giáo chủ ngươi cầm tinh con chó sao? Sao lại cắn người chứ?” Thạch Thanh Lộ cả mặt đều đỏ lên đẩy ra Diệp Tiểu Y chạy vào một góc. Giáo chủ cắn tai nàng. Đã thế còn liếm. Thật xấu hổ.

“Thanh Lộ ngươi thật sự hư thân, chạy chốn bổn giáo chủ, còn dám mắng bổn giáo chủ. Ta luôn đối với ngươi khoan dung. Luôn đối tốt với ngươi, ngươi còn dám đẩy ta ra?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng nói.

“Giáo chủ… buông tha cho Thanh Lộ.” Thạch Thanh Lộ cầu xin.

“Thanh Lộ ngoan ngoãn, đến bổn giáo chủ ôm một cái.” Diệp Tiểu Y ánh mắt đầy nhu tình như con sói đói nhìn con cừu nhỏ nói.

“Không… A Lộ không đến. Giáo chủ thật đáng sợ, ta mới không qua đó.” Thạch Thanh Lộ mở miệng lắc đầu nói.

“Nếu ngươi không qua, vậy bổn giáo chủ liền qua chỗ ngươi. Không nghĩ tới ngươi thích làm dưới đất.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười bỉ ổi.

“Giáo chủ chú ý thanh danh.” Thạch Thanh Lộ thấy Diệp Tiểu Y lao đến lập tức muốn né.

“Chạy đâu cho thoát… A Lộ ngươi thật trơn thật mềm, cũng thật lạnh. Bổn giáo chủ muốn ôm ngươi như vậy. Thanh Lộ ngoan không chạy.” Diệp Tiểu Y ôm chặt lấy nàng từ phía sau lần nữa, cảm nhận sự mát lạnh từ nàng truyền lại, hắn nhanh chóng nhấc lên bàn tay heo ăn mặn luồn đến trong nàng áo sờ đến nàng bộ ngực trắng.

“Giáo chủ đừng bóp… ngươi là đồ ngốc, ngươi ăn gian, rõ ràng nói chỉ muốn ôm.” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt.

“Thanh Lộ thư giãn đi. Đừng sợ hãi.” Diệp Tiểu Y vung tay đèn cầy lập tức tắt, cả căn phòng đều tối ôm. Bế Thạch Thanh Lộ lên giường, hắn lập tức đè nàng xuống bắt đầu hôn lên nàng môi nụ hôn kéo dài cho đến khi nàng không thể thở nổi mới luyến tiếc buông ra.

“Hộc… hộc… giáo chủ ngươi làm cái gì vậy?” Thạch Thanh Lộ ngây ngốc hỏi.

“Ngươi nói xem? Một nam một nữ tại trên giường ngoài cấp phép sản xuất thai nhi ra còn có thể làm gì khác sao? Thả lỏng cơ thể, sau đó thì ngoan ngoãn dang chân ra.” Diệp Tiểu Y dùng một liếm nhẹ mép mình dâm tặc nói.

“Không.” Thạch Thanh Lộ đều muốn chạy.

“Còn muốn chạy?” Diệp Tiểu Y nắm chặt lấy hai tay của nàng đè xuống.

“Giáo chủ khi nào ngươi cũng muốn đối với nô tỳ như thế. Ta thực sự ngu ngốc mới quan tâm ngươi.” Thạch Thanh Lộ đều tức giận nói.

“Nhứ thế á? Như thế là như thế nào? Nói thử một chút.” Diệp Tiểu Y ghé sát tay nàng nói.

“Chính là như thế, như thế, như vậy như vậy, còn như vầy vầy nữa. Cái gì lão hán đẩy… hu hu...” Thạch Thanh Lộ đều bị trọc đến phát khóc.

“Vậy lần này, ngươi tự di chuyển được sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt từ lúc nào áo ngoài đã biến không thấy.

“Giáo chủ ngươi bắt nạt ta. Á giáo chủ ngươi sờ nơi đó làm gì, ướt và bẩn lắm.” Thạch Thanh Lộ thấy giáo chủ tay không đàng hoàng.

“Không bẩn rất sạch sẽ.” Diệp Tiểu Y không để ý nói.

“Đừng nhé vào bên trong, giáo chủ ngươi lại chơi trò chơi này. Mau bỏ bàn tay ra.” Thach Thanh Lộ đều run khẽ cơ thể nói.

“Trật tự, để bổn giáo chủ giúp ngươi học đánh vần.” Diệp Tiểu Y ra giáng thầy giáo Thảo. Vâng là thầy giáo Thảo.

“Ư… Ưm… a...aa..a á.. ứ ứ ứ… ư.. á...ứ.. a...” Thạch Thanh Lộ học đánh vần, tin tưởng tác chỉ là học đánh vần cũng tin tưởng nhân phẩm nhân vật chính chỉ học đánh vần. Mà quên nó có nhân phẩm méo đâu.

“A ngón tay của của ngươi giáo chủ, lại thêm một ngón...” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt, thật xấu hổ.

“Đừng ồn ào. Học xong cấp một tính bỏ học không học cấp hai cấp ba sao. Quan trọng nhất vẫn là cấp ba.” Diệp Tiểu Y gắt. Đúng rồi cấp ba có phim mà. Phim cấp ba đó. Này thằng tác chen hơi nhiều đó. Có tin vác chai dầu ăn đến nhà ngươi không? Tác lặn.

“Vậy ngươi đừng.” Thạch Thanh Lộ cầu xin.

“Vậy thi trạng nguyên luôn. Yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói. Bắt đầu rút ra ngón tay đưa lên miệng khẽ mút, khiến Thạch Thanh Lộ mặt đỏ ửng không có chỗ chui.

“A...” Không đợi Thạch Thanh Lộ đồng ý hắn lập tức tiến đến. Tiếng kêu của nàng vang vọng.

“Giáo chủ ngươi thật thô bạo, sáng nay ta vẫn là lần đầu.” Thạch Thanh Lộ oán trách.

“Được rồi, ta sẽ thả chậm, ai kêu ngươi trơn như vậy chứ, còn tham lam, nuốt trọn cả tiểu huynh đệ ta vào bên trong. Không biết trưa nay ai còn liếm nó.” Diệp Tiểu Y trêu trọc.

“Giáo chủ ngươi nói thả chậm rồi đó. Trước tiên đừng cử động đó ư ư ư...” Thạch Thanh Lộ nghĩ đến trưa nay tình cảnh liền xấu hổ cố che miệng không phát ra âm thanh dâm đãng.

“Á… sao giáo chủ ngươi lại cử động rồi. Đã kêu thả chậm mà?” Thạch Thanh Lộ bị tấn công bất ngờ nói.

“Nhiều miệng quá. Một lát ngươi còn muốn nhanh hơn bổn giáo chủ cũng không cho ngươi. Ngoan ngoãn tận hưởng đi, không cần che miệng, quay mặt đi đâu vậy bổn giáo chủ muốn nhìn ngươi mặt.” Diệp Tiểu Y bá đạo nói.

“Giáo chủ mặt ta hiện tại xấu hổ lắm.” Thạch Thanh Lộ đều che mặt xấu hổ.

“A Lộ.” Diệp Tiểu Y gọi tên nàng.

“Giáo chủ?” Thạch Thanh Lộ thưa.

“Á...” Diệp Tiểu Y dùng ngón tay nhỏ chọc vào cái chỗ nào đó dư dư tại phía sau. Nhánh hoa cúc bỗng nhiên tàn tạ co vào. Khiến nàng mặt đều trở lên phiếm hồng, một cảm giác rất lạ lùng truyền đến.

“Giáo chủ biến thái.” Thạch Thanh Lộ đều dùng tay bấu chặt giường cắn răng.

“Ngoan ta muốn nhìn thấy ngươi khuôn mặt.” Diệp Tiểu Y hôn lên môi nàng nói. Bắt đầu thả phanh di chuyển với tốc độ và tần số bất ổn định lúc tăng tốc lúc giảm tốc. Lúc đâm thẳng lúc đánh võng. Thạch Thanh Lộ cũng nhanh chóng chuyển tay sang ôm lấy Diệp Tiểu Y cổ, tiếng kêu của nàng vang vọng khắp phòng.

Đêm nay, uyên ương cùng đậu, bươm bướm cùng bay. Khắp phòng xuân sắc, người ý say. Nàng e ấm điểm phần hồng son, vấn tình lang. Rằng ta yêu người, liệu người có hay? Sợ nói ra, cũng sợ người sẽ không vui. Ta chỉ nguyện say đắm, cùng đắm say. Chỉ mong rằng, người sẽ không phụ ta.

Hắc dạ đằng đẵng hoan lạc đến tận bình minh. Khi những ánh sáng chiếu lọt qua cửa sổ. Diệp Tiểu Y thức giấc nhìn bên cạnh ánh mắt nàng nhìn ra bên ngoài, như đang chờ đợi điều gì.

Còn nói đến việc gói thuốc, Tiết Mộc Y đã cố tình trộn một chút thuốc an thần cùng thuốc xuân dược vào bên trong. Để giúp giáo chủ trị bệnh, lúc đầu sẽ đau đầu, khiến người ta đầu óc mơ hồ chìm vào giấc ngủ nhưng rất dễ thức giấc. Thạch Thanh Lộ ẩn ra Diệp Tiểu Y tay khiến hắn thức dạy, và phải chịu đủ hậu quả, thật đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK