“Hắn giết chết Đoàn Chính Thuần em trai của Đoàn Chính Minh, nghe nói là còn dùng một cây trâm giết chết nữa. Thật sự rất kinh khủng. Người nào truy sát hắn đều bị hắn giết chết, trên đường người nào cản trở hắn bước đi, mặc kệ có tội hay vô tội, chỉ cần không vừa mắt hắn liền đem người đó cho… giết tại chỗ.
Hắn được mọi người đặt cho một cái biệt danh là Vô Tận Sát Nhân. Trong ba bốn ngày, số người chết trên tay hắn đã không ít, thậm chí còn có thể nói tạo nên kỷ lục, đồ sát một cái môn phái, người ta còn nói, thà đắc tội diêm vương chứ không muốn đắc tội hắn...” Cái này nam tử lập tức kể ra, cả người đều run sợ nói.
“Đồ ngu, nói giết Đoàn Chính Thuần là được rồi, nói nhiều như vậy làm cái gì hả?” Tá Tiếu Mộc một tay đánh tên này bay sang một bên nói. Hắn nhìn xung quanh đệ tử đều đang run sợ, tay chân đều luống cuống.
“Hắn chính là Vô Tận Sát Nhân, không phân thiện ác, giết người vô số?”
“Hắn thực sự đáng sợ vậy sao?”
“Cái này tiểu bạch kiểm thật sự như vậy mạnh mẽ. Ta thấy không giống như vậy? Có khi nào là giả mạo.”
“Nhưng hắn giết Đoàn Chính Thuần nha.”
“Có thê là do hắn may mắn?”
“Ngươi thấy người nào dưới cả giang hồ truy sát vẫn sống sót, thậm chí còn đem một cái đại bộ phận quân lính cho giết không?”
“Ồ, ta có như vậy dã man sao?” Diệp Thần sờ sờ mặt mình không khỏi cười cợt một cái nói. Thực chất thì hắn giết người nhiều quá rồi, vốn không có mấy cái gì để ý cho lắm. Vậy nên, hắn cũng chẳng nhớ mình đã giết bao nhiêu người nữa. Nói chung, mấy ngày nay người có địch ý với hắn đều bị hắn một kiếm cắt họng. Không ngờ giang hồ lại cho mình là Vô Tận Ác Nhân.
“Tiểu Biến Thái, ngươi vậy mà đem Đoàn Chính Thuần cho giết?” Chung Linh cả người đều kích động nói. Đoàn Chính Thuần là ai, giang hồ ai không biết, hắn là Tiên Thiên cao thủ, còn là được Đoàn Chính Minh Tông Sư cao thủ vua của Đại Lý hết mực ưu ái. Có tin đồn, hai người họ còn hàng đêm thâu hoan toàn Điện của Hoàng Hậu Nương Nương nữa cơ, nhìn ra còn không rõ là công hay thụ.
“Bộ có vấn đề gì sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Vấn đề rất lớn đó, tiểu tử, Đoàn Chính Minh sẽ không tha cho ngươi, việc ngươi làm so với ngươi ngủ hoàng hậu còn lớn đó. Hôm nay, mặc kệ thế nào, đều phải để ngươi cho chúng ta mượn mình cái đầu.” Tả Tiếu Mộc cười gằn nói. Lục Mạch Thần Kiếm, hắn nhất định muốn có được. Chỉ cần có được môn võ công thượng thừa này, hắn còn sợ ai?
“Các ngươi nếu dám động đến hắn, vậy thuốc giải, có chết ta cũng không nói cho các ngươi.” Chung Linh tức giận che trước Diệp Thần nói.
“Chung Linh tránh ra ngươi sẽ bị thương.” Diệp Thần khuyên can nói.
“Ta không tránh, ngươi im lặng.” Chung Linh ương bướng không nghe lời nói.
“Hừ, thuốc giải? Chỉ cần ngươi là đủ, còn tiểu tử này, dù hôm nay trời có sập xuống, cũng phải chết.” Tá Tiếu Mộc liền cười nói, xuất ra kiếm ẩn ra Chung Linh đánh tới Diệp Thần phía sau.
“Trò đùa nào cũng nên có giới hạn của nó. Trò đùa của ngươi ta đã chơi chán rồi. Chỉ đến thế mà thôi. Ta là người mang giới luật của Tử Thần, nơi ta đi qua sẽ ban phát cái chết, và sự cô độc.” Diệp Thần lập tức đưa tay né ra thanh kiếm, cầm lấy mặt của Tá Tiếu Mộc nhấc lên không sử dụng ra Bắc Minh Thần Công đem tên này nội lực cho hút cạn.
Tá Tiếu Mộc không kịp kêu lên liền bị Diệp Thần hút cạn thành bộ xương khô ném sang một bên. Không còn chút hơi thở. Hắn chết không nhắm mắt, hắn không nghĩ tới, Vô Tận Sát Nhân lại có thể mạnh như vậy. Đây chính là bản chính thống Bá Đạo Bắc Minh Thần Công nha.
“Không có ngon như ta tưởng tượng nhỉ, nội lực quá yếu kém rồi.” Diệp Thần khẽ liếm môi mỏng của mình một cái đầy mê người giống như vừa ăn xong cái gì cười cợt nói.
”Á… thật đáng sợ, tiểu biến thái, ngươi không sao chứ?” Chung Linh lo lắng nói. Đột nhiên nàng thấy sợ, cái vừa rồi nàng cho rằng nhỏ bé, yếu đuối một dạng nam nhân.
“Tiểu Chung Linh, cút sang một bên, đừng cản đường ta. Đợi lát nữa, lại cùng ngươi chơi.” Diệp Thần một bộ nhàm chán nhìn Chung Linh lười biếng nói.
“Ngươi… ngươi kêu ta cút...” Chung Linh tức giận nói. Hắn dám đối với nàng nói cái giọng đó.
“Cút hoặc cởi quần áo. Chọn đi?” Diệp Thần ánh mắt đều lạnh lại lặp lại lần nữa nói. Cha của ngươi gây khó dễ cho ta, không liên quan đến ngươi, không có nghĩa ta sẽ yêu ngươi, tình yêu không phải thứ tùy tiện đặt cũng như tùy tiện nói ra. Vậy nên, một cô gái tốt thì lên biết nghe lời một chút. Không ai dạy ngươi, khi kẻ xấu thực sự nghiêm túc thì tốt nhất là lên im lặng và cút sang một bên sao.
“Ngươi… ngươi… ” Chung Linh đều tức sắp khóc, tên này vừa rồi, còn nép sau nàng, giờ liền như thế coi thường nàng. Từ trước đến giờ, ai dám kêu nàng cút qua một bên sao.
“Sao? Không thích? Vậy cởi áo ra? Nếu không làm được, vậy cũng quá vô dụng đi. Đừng cản đường ta, bị thương thì không hay. Một lát xong việc, lại cùng ngươi chơi. Giờ thì cút sang một bên và nhìn nam nhân của ngươi đi.” Diệp Thần bước lên phía trước bẻ chút cổ nói.
“Tiểu Biến Thái ngươi...”Chung Linh đang muốn trách móc.
“Cút…” Diệp Thần ánh mắt lạnh lại nhìn thẳng nàng, khiến nàng sợ hãi cút sang một bên.
“Nghe lời một chút, ta sẽ yêu chiều ngươi. Nếu lần sau còn dám kêu ta biến thái. Ta thực muốn cùng ngươi biến thái một chút thử xem. Giờ thì im lặng ngồi im đó. Nếu để ta biết ngươi chạy trốn, hậu quả tự chịu, ta không thích mấy đứa trẻ không biết nghe lời người lớn.” Diệp Thần quay đầu đi nói.
“Là Hấp Tinh Đại Pháp, của Định Xuân Thu, hắn là Tinh Túc Phái Đinh Xuân Thu đệ tử, sư phụ, chưởng môn chết rồi. Anh em trả thù cho chưởng môn nhân.” Đám người lập tức gào thét nói.
“Không biết nhìn hàng… Nào, nếu muốn trả thù, thì lên hết đi. Ta không có nhiều thời gian chơi với các ngươi, ba phút, các ngươi cùng nhau lên nào.” Diệp Thần hai tay thi triển ra Giáng Long Thập Bát Chưởng đánh tới nói.
Mỗi một chưởng đánh ra, uy lực mười phần, một chưởng đi ra, là một người nằm xuống, chưa bao giờ họ gặp qua cảnh tượng này, Vô Tận Sát Nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Chạy, mau chạy… hắn là ma quỷ.” Đám người nhìn thấy huynh đệ của mình chết dần, lập tức ném kiếm chạy lấy người.
“Mạnh… mạnh quá… ” Chung Linh nhìn Diệp Thần thi triển võ công đều cả người đều run lên dung động, thật là soái. Cái máu mê trai lại nổi lên rồi. Sau đó lại lủi thủi một mình. Vừa rồi Diệp Thần nói nàng vô dụng nàng còn không phục, nhưng hiện tại nàng lập tức tuyệt vọng.
“Mình vô dụng vậy sao? Bao nhiêu năm sống trên đời không làm được gì ngoài hít thở. Còn nói trêu đùa người, hôm nay bị một cái so minh bằng tuổi người trêu ghẹo, chiếm tiện nghi, còn bị nói cút… hức hức...” Chung Linh một bộ ỉu xìu nói. Sau đó lại tự an ủi mình, cái tên này là tên biến thái, không thể bằng hắn, không có gì vô dụng.
Diệp Thần mặc kệ người này chạy thoát đều tìm và túm lấy một người, đem hắn kéo về ném trên mặt đất.
“Làm ơn, làm ơn đại hiệp ngươi tha cho ta, trên ta có cha già, dưới ta có con nhỏ. Họ không thể không có ta. Làm ơn...” Người thanh niên sớm biết sẽ không chạy thoát liền lập tức quỳ xuống lậy lộc đến đầu đều chảy ra máu.
“Tiểu biến… Diệp … Diệp ca ca có thể hay không… tha cho hắn… ta thấy hắn khá đáng thương.” Chung Linh có chút mềm lòng nói, tuy nàng ham vui nhưng tâm địa vẫn rất thiện lương nữ nhân.
“Không thích, với lại liên quan gì đến ta. Trong người ta mang luật lệ của sự ích kỷ, việc của hắn ta không thích quản, việc của ta, ta lại chẳng muốn bỏ qua. Ngươi cái câu Diệp ca ca, ta nghe chói tai, kêu ta tướng công, không thì chủ nhân cũng được. Nếu như để ta nghe ngươi gọi ta bằng cái khác tên. Ta sẽ để ngươi hối hận.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.
“Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi muốn cứu ta, làm ơn, cứu ta.” cái này nam nhân lập tức hướng Chung Linh quỳ lạy.
“Cái này, Diệp….” Chung Linh mềm lòng.
“Chủ nhân hoặc Tướng công. Chọn đi.” Diệp Thần lạnh lùng một tay vươn ra nhấc Chung Linh lên trên không, tàn khốc nói.
“... khụ… khụ… tướng công… làm ơn… ta không thở được...” Chung Linh lập tức bị nhấc lên không, không tài nào thở được, nàng thực sự rất sợ hãi, đã rất lâu rồi, nàng mới biết sợ hãi. Thật sự đáng sợ.
“Ngoan, giờ thì cút sang một bên, đừng cản đường ta. Nếu không ta sẽ còn phạt ngươi.” Diệp Thần liền đe dọa nói.
“Ta… hu hu...” Chung Linh tủi thân đến đều khóc lên.
“Ta không thích nữ nhân khóc, không cho ngươi khóc.” Diệp Thần thực sự chán ghét nữ nhân nước mắt. Vì nó khiến hắn mềm lòng. Với lại cái cô gái này hắn không còn tìm được cảm giác như trước đây nữa, sau khi Tuyết Cơ mất đi, hắn không còn cảm thấy vui vẻ, từ lúc đến cái này thế giới, hắn cảm thấy cô đơn hơn là hạnh phúc, không phải là hắn không còn ngọt ngào, mà do đường đã trở nên đắng chát. Một trái tim lạnh băng không thể pha ra tách cà phê ngọt ngào. Có trách chỉ trách nàng đến sau mà thôi.
“Hu hu oa… đưng đừng… ta không khóc… tha cho ta.” Chung Linh liền muốn khóc lớn hơn. Lập tức liền mở miệng sợ hãi nói. Diệp Thần không do dự đem nàng quần áo cho xé rách thành từng mảnh ném sang một bên.
“Xin lỗ...i … lần sau không muốn lại khóc… nếu còn để ta nhìn thấy ngươi khóc. Sẽ không đơn giản như vậy, ngươi là ta nữ nhân, tất cả đều là của ta. Nước mắt của ngươi cũng không ngoại lệ. Nhớ lấy chỉ được rơi nước mắt vì ta. Kể cả ngươi muốn khóc cho chính mình cũng đừng nghĩ.” Diệp Thần có chút chần chừ muốn xin lỗi lại nuốt vào bên trong. Hắn trở nên cố chấp, hắn không muốn thừa nhận mình sai.
Nếu như hắn không gặp Tuyết Linh, không gặp Tuyết Cơ, hai người có thể vẫn còn sống vui vẻ với nhau. Nếu như hắn không đến thế giới đó… Nếu như… hắn không yêu các nàng… vậy nên hắn không muốn nói mình sai… hắn không thừa nhận mình sai. Chẳng qua là chưa kịp sửa lại mà thôi. Khi nhìn thấy Chung Linh bị đẩy ngã xuống đất, hắn liền cảm giác tức giận, tức giận vì mình, cũng vì nàng không nghe lời. Hắn thà tự mình tổn thương nàng, khiến nàng nhớ kỹ, còn hơn khiến nàng tự mình đâm đầu vào để rồi bị thương.
“Ta không khóc.” Chung Linh sợ hãi tránh sang một bên nói. Nàng sợ hãi hắn.
“Muốn chạy.” Diệp Thần thở dài nhìn Chung Linh sau đó lập tức tiến tới đạp một cái khiến cái kia nam nhân lăn ra đất nói.
“Tha mạng làm ơn tha mạng… Tiên nữ cứu mạng làm ơn cứu mạng...” Người này nam nhân hướng Chung Linh cầu xin nói.
“Ta...” Chung Linh nhìn đến Diệp Thần sau đó lại quay sang một bên run rẩy, cảm giác vừa rồi, nàng thực cảm thấy hắn sẽ giết nàng, không chút do dự, ánh mắt hắn nhìn nàng khi bóp cổ nàng, không có chút nào chần chừ. Tuy vừa mới gặp, nhưng khi hắn nhìn nàng như vậy, không biết tại sao, nàng cảm thấy đau, ngực thấy rất đau. Thân nàng còn lo không xong thì lo gì cho người khác.
“Tiểu biến thái, ta ghét ngươi. Rõ ràng quần quýt lấy ta, hiện tại liền coi ta vô dụng đồ vật.” Chung Linh tự thì thào một mình xong lại nhìn sau bóng lưng của hắn nàng có chút im lặng. Thứ nàng nhìn thấy ở người này không phải cái gì Vô Tận Sát Nhân mà là cô độc, không hiểu sao nàng lại nghĩ như vậy, chẳng lẽ nàng bị điên rồi sao, hắn muốn giết nàng nha.
“Cầu cứu cũng vô ích, không phải ngươi vừa nãy cầm đầu muốn cho mọi người chém giết ta sao? Sao giờ yếu đuối thế hả? Kiêu ngạo nhỉ, nhưng đáng tiếc ta là người mang giới luật kiêu ngạo đây. Nào, giờ ngon thì sủa lại lần nữa xem?” Diệp Thần đạp lên đầu của cái này nam nhân khiến hắn đang quỳ lạy cắm mặt xuống đất không ngửng đầu lên được.
“Tại hạ… không tiểu nhân là có mắt không chòng… tiểu nhân vô cùng xin lỗi.” Tên này nén đau đớn khóc lóc nói.
“Nếu xin lỗi mà có ích lợi thì đã không có người chết đâu, vậy nên chết đi.” Diệp Thần dồn lực vào chân lập tức khiến hộp sọ tên này vỡ vụn ra, mặt đất cũng chịu dư chấn nứt toác. Diệp Thần rút trong người mình ra khăn tay lau lau mình giày vết máu ném sang một bên. Hiện tại, nội công đã không còn một mống nha, Tá Tiếu Mộc sinh mệnh lực và nội công cũng chỉ có thể khiến hắn vài phút thi triển ra chút thực lực liền cạn sạch.
“Đừng đừng đến đấy, ta… ngươi… đừng đến đây.” Chung Linh thấy Diệp Thần đến gần nàng lùi lại nói
“Ngươi? Chung Linh nàng gọi ta là gì?” Diệp Thần cười lạnh hỏi. Tay cũng sờ sờ tại quần áo rách nát của nàng bên trên.
“Tướng… tướng công… ngươi không muốn đến đây...” Chung Linh cả người co rụt vào tránh thoát ra Diệp Thần một khoảng nói.
“Ta sẽ không muốn lại gần người chết.” Diệp Thần thành thật nói.
“Á… tướng công… ta… ta...” Chung Linh lập tức từ xa nhảy đến bên cạnh Diệp Thần đứng cạnh hắn. Nàng không phải ngu mà không hiểu Diệp Thần lời nói.
“Sao sợ tướng công của ngươi?” Diệp Thần sờ sờ Chung Linh khuôn mặt nói.
“Không có a. Ai nói vậy? Ai nói ta? Ta làm sao sợ tướng công.” Chung Linh đánh chết không thừa nhận nói.
“Không cần sợ hãi, chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không làm hại ngươi.” Diệp Thần xoa xoa nàng đầu nói.
“Coi ta là cún con chắc?” Chung Linh có chút tức giận nói. Nàng không phải chó con, không muốn bị xoa đầu.
“Ngươi nói cái gì cơ? Chó con Chung Linh. Nhìn thấy chủ nhân không vui sao?” Diệp Thần trêu trọc nàng.
“Không có gì. Làm gì có, ta vui đến nỗi… không ngừng cười được này… hic hic...” Chung Linh thầm nhổ một cái, tên này tai thính như vậy.
“Vậy sao? Rất tốt.” Diệp Thần lại tiếp tục xoa xoa đầu nàng.
“Tướng công, ngươi nói thử, ngươi thích ta ở điểm nào? Ta sửa không được sao?” Chung Linh mở miệng cười nói.
“Ta thích ngươi ở điểm ngươi không thích ta. Ngươi sửa đi.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Bỉ ổi.” Chung Linh thầm chửi một cái liền quay ra đối với Diệp Thần cười cười. “Tướng công, đừng đùa ta nữa mà. Ta nhưng rất là rất là thích tướng công. Ngươi uy vũ dũng mãnh chém giết nhiều như vậy, ta thực sự là thích đến muốn giết chết ngươi, làm sao lại không thích ngươi.”
“Được,nếu tiểu bảo bối, tiểu cún con của ta đã muốn biết thì ta nói.” Diệp Thần làm sao không biết nàng đang chửi khóe hắn. Nói hắn tàn bạo huyết tinh, còn muốn đem hắn cho giết nữa nha.
“Nói a.” Chung Linh trông chờ nói. Nàng cũng muốn biết tên ác ma này mê nàng ở điểm nào để còn sửa.
“Ta thích ngươi cái này dáng vẻ ngốc nghếch, còn thích ngươi ngực nhỏ, chưa kể là sống vô dụng, chật đất như vậy, bao nhiêu năm sống trên đời, không làm được gì ngoài hít thở.” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Phụt… tướng công ngươi thật sự có sở thích… đặc biệt…” Chung Linh nghe thiết chút liền phun máu nói. “Ngốc nghếch”, “Ngực Nhỏ”, “Vô Dụng”,”Chật Đất”,”Chỉ Hít Thở”, những từ ngữ này lập tức bay trúng nàng tim đen bé nhỏ nha. Khiến nàng tổn thương tâm lý nặng lề.
“Mà ngươi nếu muốn sửa cũng không sao. Mấy cái nữ nhân sửa xong hầu như đều bị ta đích thân giết chết thì phải.” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Tướng công, tốt độc ác. Ta tuyệt đối không sửa.” Chung Linh lập tức nghiêm túc thề thốt nói.
“Quá khen rồi.” Diệp Thần cúi xuống sát mặt nàng cười cợt nói, cái cô gái nhỏ này thực giống như Kim Dung nói rất thích cười nha, bị hắn trêu đùa sợ hãi vẫn có thể cười được.. Chung Linh lập tức ngẩn người. Mặt đều đỏ lên, hiện tại nàng không biết cái cảm giác vui vẻ lại sợ hãi khi đứng cạnh hắn là gì, nhưng theo nương nói thì nàng trúng độc nam nhân nha.
“Con người có thể soái như vậy sao? Nương nói nam nhân là thuốc độc, xem ra ta trúng độc nặng rồi. Nương xin lỗi, ta không nghe lời ngươi, bị trúng cái ác ma nam nhân này kịch độc mất tiêu… hic...” Chung Linh sờ sờ mình con tim lập tức đập mạnh nghĩ. Thuốc độc này đã đi vào tim, bệnh tim giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa mất rồi.
“Chung Linh, Tiểu Tân Nương, nhớ cho kỹ chiều ngày hôm nay. Ngay lúc này đúng năm canh, nụ cười của ngươi đã khiến trái tim ta, rung động.” Diệp Thần liền cầm lên tay của nàng cười nói.
“A… đây là tỏ tình sao?” Chung Linh tim đập càng lúc càng mạnh hơn.
“Chung Linh ngươi chạy không có thoát khỏi ta. Cả đời này cũng không thoát được.” Diệp Thần lập tức hôn lên nàng đôi môi ngọt ngào nói.
“Ưm...” Chung Linh bị Diệp Thần hôn đến hoàn toàn đi loạn, nàng thực sự rơi vào tình yêu của ác ma nha. Người đàn ông bằng tuổi nàng gặp lần đầu sau khi xuất cốc, đã khiến nàng thực sự yêu điên loạn. Trước kia, mẫu thân nói cẩn thận nam nhân, hiện tại nàng đã hiểu, loại thuốc độc này quả thực so với bất cứ thứ gì còn mãnh liệt rất nhiều.
Keng… nụ hôn đầu của thiếu nữ Chung Linh. Ký chủ khôi phục thành nam nhân một tiếng. Hãy trân trọng.
Diệp Thần lập tức cảm giác thân thể mình biến đổi liền lập tức vui vẻ. Linh Khí cũng lập tức tràn vào cơ thể.
“Tướng công, hình như ngươi cao hơn.” Chung Linh mở miệng e dè hỏi.
“Bởi vì ngươi, cũng nhờ có ngươi…đi thôi, ta không có nhiều thời gian.” Diệp Thần bế lên Chung Linh cười nói.
“Á, buông ta ra.” Chung Linh liền dãy dụa nói. Một lát sau, toàn bộ trên núi môn phái đều vang lên nam nữ tiếng giao hoan.
“Ngươi không cần ăn sao? Gần tối còn đem ta cho làm.” Chung Linh tại trên hắn cơ thể chuyển động nói.
“Ăn ngươi đủ no rồi.” Diệp Thần kéo sát nàng hôn lên môi. Chung Linh ườn người ra ngã xuống tại trên cơ thể hắn, nàng lại tới.
“Chưa nghỉ ngơi được đâu? Ta còn chưa có ăn no mà. Chung Linh ngươi ăn no không định để ta đói chứ?” Diệp Thần lật nàng lại nằm đè lên nói.
“Đừng… làm ơn… ta thực không được...” Chung Linh vừa bị mất đi lần đầu tiên còn bị hắn hành liên tục giờ liền đau nhói sợ hãi nói.
“Đau sao? Không sao, rất nhanh sẽ hết. Ta không có nhiều thời gian nữa. Vậy nên lần này đều muốn đem ngươi ăn sạch sẽ.” Diệp Thần không buông tha nàng lập tức kéo lên nàng hai chân tiến vào. Hắn muốn để cho nàng nhớ kỹ cái cảm giác này, nam nhân của nàng cảm giác, để lại trên từng tấc cơ thể nàng.
“Á… ưm… đồ ngốc,... đừng thô bạo như thế.... ưm… cho ta nữa...” Chung Linh hoàn toàn trở nên điên đảo nói. Sau đó lại có chút cảm thấy, hình như lúc nãy sờ hắn cũng cảm thấy chỗ đó lớn, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, nàng mới thấy nó khủng hơn thì phải. Ngoài ra điều khiến nàng bất ngờ là, nó lại có thể chui vào bên trong nàng nữa kia. Lúc bắt đầu nàng tường mình sẽ chết, và không nghĩ tới, nàng thật điên loạn rồi.
“Không nghĩ tới, Chung Linh lại dâm đãng thế đâu nha. Muốn sao? Tự đến lấy đi, cầu xin ta.” Diệp Thần mở miệng nói
“Tướng công, làm ơn cho ta nữa.” Chung Linh liền cầu xin nói.
“Ngoan, thê tử, để ta chăm sóc ngươi. Ngươi cứ việc rên và la thôi, còn lên và ra cứ để ta lo.” Diệp Thần liền cười nói lập tức tiếp tục mình công việc.
“Á… ưm...” Chung Linh lại tiếp tục bị tấn công, có đau đớn,có hạnh phúc có điên loạn cũng có ngu ngốc dại khờ, đây chính là hương vị của tình yêu sao? Chung Linh ôm chặt lấy Diệp Thần lưng rên lên từng tiếng, người nam nhân này… là của nàng nam nhân.