“Diệp Lang ngươi đang làm cái gì vậy? Có cần Chung Linh giúp gì sao?” Chung Linh mũi thính ngửi thấy mùi thơm từ bên trong hang sâu truyền tới, không khỏi liền có chút nhúc nhích mò tới. Mấy ngày ăn lương khô nàng ngán đến tận cổ rồi.
“Không cần, không cần. Ngươi đừng có lại đây táy máy là được rồi. Đứng yên đó đi.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói. Để nàng giúp? Đùa sao, nàng không gây chuyện đã là may lắm rồi. Còn cho nàng giúp có mà điên.
“Hứ, Diệp Lang ngươi như vậy, là sao? Có thái độ gì với ta, bổn tiểu thư có lòng tốt giúp ngươi, ngươi coi ta phiền phức.” Chung Linh có chút xấu hổ tức giận nói. Làm như nàng chỉ biết gây chuyện không bằng.
“Cái này là ngươi nói mình phiền phức, không phải ta nói. Với lại không muốn nghe ngươi gọi Diệp Lang, gọi ta Diệp ca ca nghe dễ nghe hơn nhiều, Diệp Lang để Uyển Thanh gọi.” Diệp Thần nhắc nhở nói.
“Ngươi… Tại sao ta phải gọi Diệp ca ca, trong khi Uyển Thanh tỷ tỷ lại được gọi ngươi Diệp Lang. Rõ ràng ngươi coi ta là cái Tiểu Muội muội. Nương ta nói đúng, đàn ông đều là lũ súc sinh.” Chung Linh bĩu môi khinh bỉ.
“Ngươi nhìn lại xem ngươi có cái nào chỗ lớn một chút, ta không coi ngươi là tiểu muội muội coi là cái gì. Phải biết Diệp Lang là để ngự tỷ gọi, còn loli phải gọi ta là ca ca. Đợi khi nào ngươi lại lớn, chúng ta lại tiếp tục nói.” Diệp Thần liền cười đểu nhìn Chung Linh hai cái lưng.
“Tức chết ta. Hừ, Diệp ca ca ngươi nhìn ngươi xem, rốt cuộc là nhét cái gì mà lại lớn như vậy chứ?” Chung Linh ghen ăn tức ở nhìn Diệp Thần ngực nhô ra, nàng thực rất tò mò rốt cuộc bên trong nhét cái gì, mà có thể to như vậy. Về sau nàng cũng muốn nhét, ra ngoài đường để nam nhân khác nhìn nàng thèm nhỏ rãi.
“E hèm, cái vấn đề này tốt nhất đừng có nói.” Diệp Thần ho nhẹ một cái nói. Đây là ngực chính hiệu, chứ nhét cái gì.
“Nương ta nói đúng, nam nhân đều thích lớn.” Mộc Uyển Thanh phồng má lên cực kỳ đáng yêu tức giận nói.
“Chưa chắc, nhỏ nhỏ hai lưng như ngươi, cũng là kết cấu sáng tạo của tạo hóa. Ta tất nhiên sẽ thích rồi. Dù sao bức tường là thức trường tồn với thời gian mà.” Diệp Thần liền trêu trọc nói.
“Diệp ca ca ngươi đi chết đi. Bổn cô nương có chỗ nào nhỏ chứ. Ngươi mới là đồ hai lưng, cả nhà ngươi đều là đồ hai lưng.” Chung Linh hai tay nhỏ đánh tới hắn nói. Rõ ràng chê nàng, hắn lại dám chê nàng ngực.
“Đừng đánh đừng đánh, ta sai được chưa. Ngực ngươi lớn, ngực ngươi lớn được chưa.” Diệp Thần đành chiều theo nàng cười đùa nói.
“Thế còn nghe được.” Chung Linh sờ sờ mình bộ ngực an ủi nói.
“Được rồi, đi ra ngoài để ta còn nấu cơm.” Diệp Thần đuổi đi nàng nói. Nhớ tới một lần tại Thần Nông bang, nàng cho hắn nấu cơm, không có gì lớn sự kiện, chẳng qua cháy nguyên một cái tông môn mà thôi. Không có gì lớn. Dù sao cũng chưa cháy chết ai.
“Hứ, Diệp ca ca, ngươi là coi thường ta nấu nướng tài nghệ sao? Ta nói cho ngươi biết, bổn cô nương tài năng nấu nướng hơi bị xịn đó.” Chung Linh liền hất mặt lên ra vẻ nói.
“Đúng vậy, tài nấu ăn của tiểu thư thật xịn. Cái này nhỏ nơi không đáng người bận tậm, nghe lời đi lên chăm sóc Uyển Thanh được sao?” Diệp Thần mở miệng nói.
“Uyển Thanh tỷ đã sớm ngủ say, ta còn cần chăm sóc nàng sao? A, để ta giúp ngươi thái cái này thịt ngựa.” Chung Linh liền muốn ra đảm đang cô gái nói.
“Ngừng ngừng… ngươi vẫn là lên chăm sóc Uyển Thanh, nơi này có ta là đủ rồi.” Diệp Thần khuyên bảo. Lần trước cháy nguyên cái môn phái. Lần này ngươi muốn thiêu chết mọi người sao?
“Ngươi làm vậy là sao? Phải biết, nương ta nấu ăn rất giỏi. Ta đương nhiên nấu ăn cũng sẽ giỏi.” Chung Linh liền không biết xấu hổ nói.
“Nương ngươi giỏi nấu ăn, cùng ngươi giỏi nấu ăn hay không có cái lông mao quan hệ sao?” Diệp Thần sắc mặt kỳ quái nói. Cái này là đùa hắn sao?
“Tất nhiên là có quan hệ, ta là người con gái, đương nhiên thừa hưởng đức tính tốt đẹp từ người.” Chung Linh phồng má nói như điều tất nhiên.
“Nương ngươi ngực to sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Hỏi thừa, nương ta là đại mỹ nữ dạng, ngực đương nhiên sẽ to.” Chung Linh tự hào nói.
“Vậy nương ngươi, có gây chuyện thị phi sao?” Diệp Thần lại hỏi.
“Nàng là một cái nữ hiệp, chắc chắn sẽ không gây chuyện thị phi.” Chung Linh lại tiếp tục ngưỡng mộ nói.
“Thế nàng nấu ăn có bao giờ, hậu đậu làm cháy nguyên cả một cái tông môn à?” Diệp Thần cười cợt nói.
“Tất nhiên là sẽ không.” Chung Linh có chút đỏ mặt nói.
“Vậy ngươi cảm thấy đức tính tốt đẹp của mẫu thân ngươi di truyền sang ngươi được bao nhiêu nha? Ta cảm thấy về sau chúng ta sinh ra con, nhất định không muốn giống ngươi.” Diệp Thần có chút bất đắc dĩ nói.
“Ta sinh bảo bảo nhất định muốn giống ta, Diệp ca ca ngươi không muốn phân biệt đối xử. Rõ ràng là ta bảo bảo lại không muốn giống ta.” Chung Linh liền mở miệng nói.
“Được được rồi, dù sao nuôi một cái phá của, rồi thêm một cái phá của như nhau cả. Ta còn nuôi nổi.” Diệp Thần thở dài nói.
“Vậy ta liền giúp ngươi nấu ăn thế nào?“ Chung Linh mở miệng hỏi.
“A....” Diệp Thần có chút im lặng, cái cô gái này chưa từ bỏ gây chuyện sao? Với lại đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta cảm giác tội lỗi lắm.
“Diệp ca ca ngươi trả lời, trả lời đi mà… Sao lại im lặng vậy chứ?” Chung Linh liền bán manh manh dát mở miệng nói.
“Được được, thái chút thịt ngựa này đi.” Diệp Thần liền thở dài nói. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng bán manh một cái hắn đã thế này rồi. Thật là càng ngày định lực càng kém thì phải.
“Tốt quá, ta lập tức cho ngươi thấy, ta nấu ăn tài năng.” Chung Linh lập tức vỗ tay cầm lấy con dao tiến tới bắt đầu thái thịt.
Phập… phập… tiếng dao thái đều đều liên tục vang lên.
“Cũng được đó chứ?” Diệp Thần có chút gật gù, tuy nấu ăn không giỏi, nhưng đao pháp rất nhạy.
“Biết bổn tiểu thư lợi hại sao?” Chung Linh mặt đầy vui vẻ ra đao cắt thịt. Bộ đao pháp này là do nương nàng dậy nàng. Không đúng hơn là kiếm pháp, giờ nàng chỉ có thể đem ra thái thịt sử dụng, một chút tác chiến cũng không có chỗ sài, nếu để nương nàng biết có hay không tức chết. Tổ truyền kiếm pháp của Cam Bảo Bảo bị đem ra chỉ để thái thịt, giết gà dùng đao mổ trâu. Chắc chắn chỉ có Chung Linh có phúc phận này.
Phập… một đao phập đưa xuống… quả nhiên hậu đậu vẫn là hậu đậu, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời.
“Á… đau quá...” Chung Linh lập tức ôm lấy ngón tay đau đến chảy nước mắt khóc lóc.
“Móa, ngươi không sao chứ?” Diệp Thần lập tức quay sang cầm lấy nàng ngón tay cho vào miệng nói.
“A… ta… ta chẳng qua có chút lỡ tay thôi.” Chung Linh đỏ mặt ngượng ngùng nói. Vừa rồi, nàng quá khoe mẽ, cái này kiếm cũng cầm không chắc.
“Lỡ tay? Ta bảo ngươi thái thịt chứ có bảo ngươi thái ngón tay sao? Thực tức chết ta mà. Giờ đến cả chính mình cũng tự làm bị thương.” Diệp Thần có chút tức giận nói.
“Xin lỗi, ta có phải rất vô dụng sao?” Chung Linh có chút buồn bã nói.
“Khả năng nhận xét của ngươi rất chính xác.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Diệp ca ca ngươi thấy ta đau như vậy. Còn không an ủi ta. Ngươi không thương ta nữa… hu hu,,,” Chung Linh lập tức khóc toáng lên nói.
“Ta không thương ngươi thì thương ai? Bà nội của ta, ngươi rốt cuộc là muốn gì chứ. Để ta nấu ăn là được rồi, ngươi bị thương tay là chuyện nhỏ, ta bị đau tim mới là chuyện lớn. Ngươi cứ như vậy, ta còn chưa già đã bị bệnh tim rồi.” Diệp Thần gõ nhẹ nàng đầu nói.
“Hứ...” Chung Linh trong lòng như ăn mật quay đầu sang một bên.
“Còn đau sao?” Diệp Thần thổi nhẹ vết thương nói.
“Không đau không đau nữa…” Chung Linh mở miệng nói.
“Ta giúp ngươi bôi thuốc...” Diệp Thần có chút lắc đầu nói, từ trong người móc ra một cái hộp thuốc, hôm trước Uyển Thanh bôi thuốc từ hệ thống lấy ra vẫn còn. Giờ lại dùng tới. Diệp Thần nhẹ nhàng nâng lên nàng ngón tay, nhẹ bôi thuốc lên. Vết thương lập tức dần dần có thể thấy bằng mắt tốc độ hồi phục, sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Diệp ca ca đôi khi ngươi thật đáng ghét… nhưng đôi khi ta cảm thấy ngươi thật tốt...” Chung Linh mặt đỏ lên nói.
“Ta tốt từ nhỏ rồi, chẳng qua giờ ngươi mới nhận ra thôi.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Hừ, Diệp ca ca tại ngươi cứ như vậy, nên mới không ai ưa nổi ngươi.” Chung Linh phồng má nói.
“Chẳng phải có ngươi sao? Còn có Uyển Thanh nữa, hai người ưa ta, thế giới có ghét ta cũng chẳng sao cả.” Diệp Thần cười cợt nói.
“Không đứng đắn.” Chung Linh đỏ mặt nói.
“Được rồi, ta đi nấu, ngươi ngồi một lúc, hoặc lên trên chăm sóc Uyển Thanh đi.” Diệp Thần xoa xoa cái cô nàng hậu đậu này đầu nói.
“Đừng, ngồi với ta một chút.” Chung Linh kéo lại Diệp Thần nói.
“Có việc gì sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ngươi thật sự thích lớn sao?” Chung Linh đỏ mặt nói.
“Lớn? Cái gì lớn?” Diệp Thần trêu đùa nàng.
“Ngươi còn không biết. Đừng giả vờ với ta.” Chung Linh mặt càng lúc càng đỏ.
“Ta nhưng rất trong sáng nha.” Diệp Thần mặt không đổi bốc phét.
“Ngươi trong sáng, vậy ta là cái gì?” Chung Linh khinh bỉ, ngươi mà trong sáng, thế giới này không còn ngươi đen tối.
“Lúc nãy nói trêu ngươi, lớn hay nhỏ đều được. Ta không quan trọng lắm.” Diệp Thần xoa xoa nàng đầu nói.
“Nói dối, con trai rõ ràng đều thích chỗ đó lớn.” Chung Linh lườm hắn nói.
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bơm ngực, ta nói trước ta không thích silicon, nếu có ý định này thì bỏ đi.” Diệp Thần mở miệng nói, không nghĩ tới nàng vẫn bận tâm cái này vấn đề.
“Bơm cái đầu ngươi, ngươi nghĩ ngực là cái gì mà bơm được. Mà silicon là gì vậy? Kệ nó, ta nghe nương ta nói, nếu như ngực muốn biến đại đó, muốn phải nhờ nam nhân xoa bóp.” Chung Linh đỏ mặt nói nhỏ vào tai hắn.
“Hả? Nương ngươi dạy ngươi mấy thứ này?” Diệp Thần đen mặt lại nói.
“Thực ra là… ta đọc trong sách…. của mẫu thân giấu dưới gối, ta vẫn thấy nàng hằng đêm dở ra xem sau đó dùng tay...a...” Chung Linh đỏ mặt thừa nhận.
“Ngươi cái đầu nhỏ này, đọc cái gì không đọc đi đọc cái này.” Diệp Thần cười nói.
“Trả lời ta thật to ra sao?” Chung Linh đỏ mặt hỏi.
“Thật.” Diệp Thần thừa nhận nói.
“Vậy Diệp ca ca ngươi giúp ta … biến nó lớn được sao?” Chung Linh đỏ mặt nói.
“Biến cái gì lớn nha?” Diệp Thần giả ngu nói.
“Ngươi đừng chọc ta.” Chung Linh mở miệng nói.
“Được được, nhưng Chung Linh ngươi có biết nếu ta giúp ngươi nó không chỉ khiến ngươi ngực lớn ra, còn khiến bụng ngươi lớn ra nha.” Diệp Thần trêu trọc.
“Bụng… sẽ lớn ra sao?” Chung Linh lập tức sợ hãi, dù trải qua chăn gối truyện ở cái tuổi bé tý này, nhưng về việc nam nữ vẫn là không biết nhiều.
“Đúng đó, lúc đó ngươi sẽ sinh bảo bảo nha.” Diệp Thần cười nói.
“Sẽ sinh bảo … bảo?” Chung Linh có chút ngập ngùng nói.
“Đúng vậy, ngươi còn muốn để ta bóp sao?” Diệp Thần hỏi.
“Muốn. Cùng lắm cho Diệp ca ca sinh cái bảo bảo mà thôi.” Chung Linh đỏ mặt thừa nhận nói.
“Cái này...” Diệp Thần có chút há miệng, hào phóng vậy sao?
“Diệp ca ca ngươi giúp người ta nặn nha.” Chung Linh mở miệng ánh mắt đầy trông chờ nói.
“Ta… được, ta giúp ngươi...” Diệp Thần đưa tay vào áo của nàng bắt đầu công việc nói. Dù sao ở cổ đại cũng sẽ không có cảnh sát đên bắt hắn đi bóc lịch, với lại phép tắc hiện đại, hắn đã sớm đặt dưới mông.
“A… a… ưm...” Chung Linh bắt đầu rên rỉ.
”Đừng kêu như vậy, ta nhịn không nổi.” Diệp Thần đỏ hết cả mặt nói.
“Nhưng mà…. ưm… ta không ngừng được… a… a… có cảm giác gì đó rất lạ.” Chung Linh thở dốc nói.
“Ta nghe nói sờ bên dưới nữa thì sẽ càng thêm hiệu quả thì phải...” Diệp Thần mặt không đổi, nuốt chút nước bọt nói.
“Sờ… bên dưới sao? Được Diệp ca ca ngươi giúp ta nha.” Chung Linh không chút nào để ý nói. Dù sao cái gì đều cho hắn, hắn sờ thì cứ sờ thôi.
“Ướt hết rồi… không nghĩ tới ngươi nhạy cảm như vậy.” Diệp Thần mặt đỏ lên nói.
“Còn không phải tại Diệp ca ca ngươi sao. Á… lạnh quá.... ngón tay ngươi lạnh như vậy.” Chung Linh oán tránh nói.
“Ngươi thật ấm áp nha, cũng thật… ẩm ướt...” Diệp Thần tà mị nói.
“Người xấu… không được… không được nhét thêm….” Chung Linh oán trách nước mắt đều sắp chảy ra.
“Ô… ô rõ ràng chỉ nói nặn mà thôi, Diệp ca ca ngươi lừa ta, đều cho vào một ngón lại thêm một ngón nữa.” Chung Linh đều chảy ra nước mắt khóc.
“ n, ta nào có lừa ngươi nha. Trên xoa một kiểu, dưới một kiểu khác, cái này gọi là bài bản hiểu không?” Diệp Thần bốc phét nói.
“A… không được… lại thêm một ngón, ta… ưm… đừng di chuyển tay của ngươi kéo ra kéo vào như vậy chứ. ” Chung Linh cả người đều phát run nói.
“Vẫn là thêm một ngón nha.” Diệp Thần không có dừng động tác ngược lại hóa nhanh nói.
“Không được, a… Diệp ca ca ngươi là người xấu… đã bảo không được rồi.” Chung Linh lưỡi đều muốn ra ngoài, hai chân đều muốn co lại nói.
“Ta nghĩ thêm một cái nữa. Chung Linh ngực muốn to đều phải chịu đựng.” Diệp Thần muốn tiếp tục khám phá nói.
“Không được như thế là cả bàn tay mất, ta không chịu được. Diệp ca ca tha cho ta được sao, chỉ xoa ngực thôi, không muốn thêm.” Chung Linh cả người đều run lên nói.
“Không được, sắp thành đại cục bỏ là bỏ thế nào?” Diệp Thần liền muốn thực hiện tiếp nói. Chung Linh đều rơi vào tuyệt vọng. Nàng đã phạm một sai lầm lớn.
“Bỏ qua cho ta hu hu...” Chung Linh khóc không ra nước mắt.
“Đến đây.” Diệp Thần muốn thêm một ngón…
“Hai người các ngươi làm gì lâu vậy, tiếng động… thật… kỳ… lạ… A, quấy rầy hai các ngươi xin lỗi, cứ tiếp tục, ta đi nghỉ...” Mộc Uyển Thanh mò xuống bếp bắt gặp cảnh này lập tức lúng túng đỏ mặt muốn quay đi, trong lòng cũng mang theo chút khó chịu. Hắn sờ Chung Linh lại không đi sờ nàng, rõ ràng nàng so Chung Linh còn lớn, chỗ đó có lẽ còn khít hơn.
“ n, đều tại ngươi, ta bị Uyển Thanh tỷ bắt gặp.” Chung Linh đều nhân cơ hội Diệp Thần đứng hình thoát ra hắn ma trảo tức giận nói.
“Bị nhìn thì đã làm sao? Cùng lắm lần sau, ta để ngươi nhìn lại nàng.” Diệp Thần khôi phục bình thường nói. Vừa rồi cảm giác giống bị bắt gian tại trận quá.
“Thật để cho ta nhìn Uyển Thanh tỷ như ta bị ngươi…” Chung Linh có chút hứng thú nói.
“Sắc nữ...” Diệp Thần khinh bỉ.
“Hừ, Diệp ca ca là cái Sắc lang…” Chung Linh khinh bỉ, mặc lại quần áo chạy ra bên ngoài. Thật quá xấu hổ rồi.
“Ài, muốn chuẩn bị thức ăn bê lên. Hương hoa nhài, không nghĩ tới nàng nhạy cảm như vậy.” Diệp Thần có chút sờ sờ lại tay của mình lưu lại nhàn nhạt chất lỏng kỳ lạ và mùi thơm thở dài cười nghĩ, sau đó nhìn lại một bên màu đỏ áo. Cô gái này chạy nhanh quên cả yếm ở lại, thật không biết một lát ăn nóng người nàng có phát hiện ra ngực có chút lạnh không.