Diệp Thần có chút ngạc nhiên nhìn xung quanh hỏi: “Thiên Nhi lão bà, ngươi không phải là đến Phượng Tổ bên trong sao? Đi đến viện bảo tàng làm cái gì? Ngươi nghĩ ngắm sao?”
“Ngươi cho rằng Phượng Tổ dễ như vậy lộ ra bên ngoài? Nơi này bên ngoài chỉ là hình thức thôi. Đi theo ta, nơi này được bố trí cơ quan, nếu như không phải thành viên, sẽ không biết cách vào. Không cẩn thận sẽ động đến cái gì ẩn ẩn cơ quan, sẽ rất nguy hiểm.” Mộ Dung Thiên vẻ mặt đắc trí nói.
“Nguy hiểm? Còn có thứ nguy hiểm hơn ta sao?” Diệp Thần tò mò.
“À… cái này chắc là… không có. Dù sao cũng là để trách phiền phức.” Mộ Dung Thiên mặt có chút khó coi nói. Nếu như người khác nàng còn sợ họ sẽ gặp xui xẻo, còn tên này… nàng sợ không có tiền đền thiết bị tổn thất.
“Yên tâm, ta từ lúc sinh ra đến giờ là loại người sống phi thường biết điều.” Diệp Thần lập tức đảm bảo nói.
“Tin ngươi mới là lạ. Ngươi mà sống biết điều, liền không gây ra nhiều như vậy phiền phức.” Mộ Dung Thiên khinh bỉ nói.
“Khụ khụ, một số chuyện nhỏ không cần nhắc tới.” Diệp Thần ho khẽ mở miệng nói.
“Chuyện nhỏ?” Mộ Dung Thiên giả bộ kinh ngạc, cái này nam nhân giết nhiều người như vậy, đem Đông Phương quán bar cho đạp, còn ngủ Nhu Tiểu Thư giúp nàng trở thành người nổi tiếng, đó còn chưa kể đến vụ hắn bắt cóc hai cái nữ nhân chứng trong vụ án, cùng đem lương khoản cứu tế cho cướp..
“Đúng đúng, chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới. Ba ta dạy ta những thứ gì có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải chuyện gì lớn cả. Nếu như ngươi phạm pháp, đó là do ngươi không đủ tiền. Khi ngươi có tiền thì làm việc gì cũng sẽ được tha thứ.” Diệp Thần liên tục gật đầu nói.
“...”
Mộ Dung Thiên cũng không có ngu ngốc đi tin Diệp Thần đảm bảo chỉ lườm nguýt hắn một cái xong liền kéo theo Diệp Thần đi vào trong bảo tàng.
“Thiên Nhi ngươi đến rồi. Ta còn tưởng ngươi mang thai xong sẽ ở nhà đâu. Vị nam nhân này là bố đứa bé chứ?” Một cái nữ nhân mập mạp ngồi tại đại sảnh liên tục ăn mình bim bim khoai tây tiếp đón khách nhìn Mộ Dung Thiên cười nói.
“Hoa Mập đừng có tiếp tục đoán mò. Cho ta mở cửa vào Phượng Tổ đi.” Mộ Dung Thiên mặt đỏ ửng nói.
“Gấp gáp cái gì chứ? Vị này soái ca ngươi rốt cuộc là làm thế nào để khiến nhà ta nữ bạo long mang thai nha.” Hoa Mập Mạp nhìn Diệp Thần tò mò nói. Có thể khiến nữ bạo long lớn cái bụng mà không bị đạp cho tòe mỏ. Nam nhân này không chỉ khiến nàng mà đã trở thành cả Phượng Tổ bên trong truyền kỳ.
“Vị này xinh đẹp cô nương, ngươi thực sự muốn biết sao?” Diệp Thần cũng không có vội mà mở miệng nói.
“Tất nhiên, Thiên Nhi như vậy mạnh mẽ, ta còn tưởng nàng thích là nữ nhân đâu. Ngươi có thể thu phục được nàng, ta vốn tưởng là cái vai to thịt bắp nam nhân. Ai nghĩ tới lại như ngươi thư sinh một dạng. Bất quá… nếu như ngươi không phải là Thiên Nhi nam nhân. Ta còn nghĩ cướp đâu.” Hoa Mập Mạp nhìn Diệp Thần mặt có chút đỏ nói. Từ trước đến giờ chưa ai khen nàng xinh đẹp qua.
“Tán đổ Thiên Nhi đơn giản lắm. Mà tán gái bí quyết ở đời cũng chỉ cần hai thứ, có đủ hai thứ này, đảm bảo thiên hạ này nữ nhân đều có thể tán gục. Thứ nhất chính là độ dài, còn thứ hai… là độ cứng.” Diệp Thần hắc hắc mở miệng nói.
“Vậy tiểu soái ca có thể cho thử chút sao?” Hoa Mập Mạp đều trêu trọc hỏi.
“Hoa Mập Mạp...” Mộ Dung Thiên lớn tiếng nói.
“Được rồi, ta cũng chỉ nói vậy. Ta còn chưa chán sống cướp thức ăn trên miệng nữ bạo long đâu. Ngươi thật dễ ghen. Vị này tiểu soái ca, Thiên Nhi là cô gái tốt, chăm sóc nàng cẩn thẩn. Nhớ kỹ trách xa Phượng Tứ công tử. Bản lãnh của hắn cùng với hắn máu lạnh tính cách tỷ lệ thuận. Lúc đó nữ nhân bên cạnh bị bắt đi lúc nào đều không biết.” Hoa Mập Mạp đầu hàng nói.
“Tiểu mỹ nữ, ngươi không cần bận tâm về vấn đề này. Có thể ta không tin tưởng vào bản thân mình. Nhưng ta tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Nhi. Còn nếu như ai đó dám động đến nàng. Thì tôi sẽ phang cho nó một gậy trước khi nó kịp làm điều ngu ngốc đó.” Diệp Thần tự tin ôm lấy Mộ Dung Thiên nói.
Mộ Dung Thiên mặt đều phiếm hồng. Nữ nhân nào cũng muốn được nam nhân của mình tin tương và bảo vệ nha. Hoa Mập Mạp cũng có chút rung động xong cũng chỉ lắc đầu cười.
“Nếu chỉ dựa vào miệng lưỡi của mình, thì không làm lên được trò trống gì cả. Phượng Tứ công tử hắn mạnh mẽ vô cùng, tiểu soái ca, khi ngươi gặp hắn ngươi sẽ hiểu. Nam nhân muốn dùng bản lãnh đến nói chuyện.” Hoa Mập Mạp cảm thán nói.
“Nhà bổn thiếu gia không có cái gì nhiều, nhưng riêng bản lãnh là nhiều nhất. Ngươi nhìn Thiên Nhi lão bà bụng liền biết. Nếu như hắn có bản lãnh, nàng đã không bị ta làm lớn cái bụng.” Diệp Thần một bộ mặt khinh thường. Phượng Tứ công tử thì sao? Kiến Thần Bất Phôi xuất hiện trước mặt hắn bây giờ, hắn đều có sức đem mười cái đánh chết tươi.
“Hoa Mập Mạp ngươi vẫn là đừng nói nữa. Mau mau mở cửa đi.” Mộ Dung Thiên thở dài mở miệng nói.
“Thiên Nhi không phải ta không mở cửa cho ngươi. Nhưng ngươi biết quy củ đi? Vị tiểu soái ca này là người ngoài. Hắn không được vào. Ngươi cùng cấp trên Lệ Cẩm Miên ở giữa vốn dĩ không hòa thuận, nếu ngươi vi phạm luật, bị nàng phát hiện, liền toi.” Hoa Mập Mạp lắc đầu từ chối nói.
“Ta biết quy củ. Nhưng chỉ cần ngươi không nói. Cấp trên cũng không biết được. Huống hồ, hắn là ta lão công, cũng không phải cái gì người ngoài. Bằng vào chúng ta quen lâu như vậy. Ngươi không lẽ không giúp người bạn này?” Mộ Dung Thiên ánh mắt đáng thương nhìn Hoa Mập Mạp nói.
“Không phải ta không giúp ngươi, mà là Lệ Cẩm Miên nữ nhân này chúng ta không đắc tội được. Nếu bị phát hiện, không chỉ ngươi, cả ta đều bị liên lụy.” Hoa Mập Mạp có chút gãi đầu ái ngại nói.
“Thiên Nhi đừng làm khó nàng, dù sao nàng cũng chỉ làm tròn mình trách nghiệm.” Diệp Thần kéo Mộ Dung Thiên cánh tay nói.
“Tiểu soái ca này, cảm ơn ngươi.” Hoa Mập Mạp áy náy nói.
“Không cần cảm ơn, hiện tại thì có thể mở cửa cho ta rồi chứ?” Diệp Thần liền cười tủm tỉm nhìn nàng mở miệng nói.
“Cái này...” Hoa Mập Mạp nhìn trước mặt mình hai cái Mộ Dung Thiên lập tức đứng hình không biết trả lời như thế nào. Một bên Mộ Dung Thiên cũng kinh ngạc, một cái giống y đúc nàng từ lúc nào xuất hiện bên cạnh nào từ giọng nói, âm thanh đến ánh mắt không khác chút nào.
Diệp Thần chỉ khẽ cười, hắn chính là dùng Thiên Biến Vạn Hóa hóa thành Mộ Dung Thiên dáng vẻ bên ngoài. Môn này thần thông chính là không thể nghi ngờ hiệu dụng vô cùng. Ngoài cái não ra, chính là từ đầu đến cuối đều giống y hệt.
“Tiểu mỹ nữ, Thiên Nhi cũng vào không được sao? Chẳng lẽ ta không đủ đẹp?” Diệp Thần mở miệng giọng vô cùng ôn nhu hỏi. Hoa Mập Mạp lập tức sững sờ đánh chết nàng cũng không tin Mộ Dung Thiên có thể như vậy nói ra ôn nhu quyến rũ.
“Diệp Thần ngươi làm cái gì? Mau mau cho ta biến lại. Đủ mất mặt.” Mộ Dung Thiên mặt đều biến sắc. Tên này trong nàng hình thái dùng nàng giọng đi quyến rũ tự luyến cuồng khiến nàng đều cảm thấy run người.
“Biến lại… ý ngươi là cái dạng này sao? Người ta nhưng thấy ngại nha.” Diệp Thần lập tức biến thành một cái tai thỏ bunny girl nữ nhân với đôi vớ đen khiến Mộ Dung Thiên mặt đều biến sắc.
“Phụt… tiểu soái ca ngươi tốt bản lĩnh.” Hoa Mập Mạp máu mũi đều phun trào. Nàng thực sốc, nam nhân này nhất định có dị năng biến thân người. Mặc dù không mấy thực dụng, nhưng nếu như chạy trốn cùng với đột nhập phải nói là nhất lưu.
“Diệp Thần, ngươi cho ta biến lại như cũ.” Mộ Dung Thiên đều tức giận run người. Cái tên này vậy mà biến thành nàng mặc cái xấu hổ đó bộ đồ. Nam nhân không có một cái tốt.
Bùm… Diệp Thần biến lại như cũ lập tức nhìn Mộ Dung Thiên u oán: “Thiên Nhi ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta.”
“Phụt… rõ ràng từ trước đến giờ ta đều bị ngươi bắt nạt.” Mộ Dung Thiên lập tức tức đến muốn phun máu nói.
“Hai người các ngươi thật đẹp đôi. Vẫn là biến nhanh đi ở đây khiến ta ghen tị ô… ô...” Hoa Mập Mạp cảm thán cho số phận độc thân cẩu của mình. Sau đó vẫn là mở ra cánh cửa cho họ vào. Lập tức phía trước mặt bức tranh chân dung cổ bị tách ra làm đôi, một tấm cửa sắt hiện ra trước mặt hai người.
“Cảm ơn ngươi.” Mộ Dung Thiên cảm ơn nói.
“Không cần cảm ơn ta. Ngươi đem thẻ nhân viên cùng nhận diện mặt vào là được. Còn vị tiểu soái ca này. Ngươi nhớ đi sát với Thiên nhi. Nếu không bẫy rập sẽ đem ngươi giết chết.” Hoa Mập Mạp hảo tâm nhắc nhở nói.
“Tốt, cảm ơn nhắc nhở.” Diệp Thần cũng cảm ơn liền đi theo Mộ Dung Thiên. Nàng dùng mình thẻ cùng kiểm tra ánh mắt sau đó, cảnh cửa sắt dày lập tức mở ra. Một đường thẳng dài hiện ra trước mặt hai người.
“Theo sát ta. Nhớ kỹ bước chân của ta đi theo.” Mộ Dung Thiên nhắc nhở Diệp Thần tay đi vào bên trong.
Diệp Thần nhìn qua xung quanh, hắn hiểu cơ quan thuật. Có thể nhìn ra được xung quanh bẫy rập. Nhìn trên mặt đất gạch, hắn liền biết rõ. Các ô vuông này cần đi theo một thứ tự mất khẩu. Nếu không các tia laze từ bên cạnh sẽ đem ngươi đâm thành con nhím. Ngoài ra mỗi bước chân đều không thể dừng quá lâu.
Mộ Dung Thiên lập tức vận kình lực băng qua cánh cửa nhanh chóng sang được cửa sắt phía bên kia quay lưng lại nhìn Diệp Thần ra hiệu: “Mau đi theo ta bước chân sang đây nha.”
“Được, sang liền.” Diệp Thần khẽ cười một tiếng. Lập tức hướng bước chân đi thẳng tới. Mộ Dung Thiên lập tức biến sắc. Ngay từ bước đầu Diệp Thần đã đi sai. Hắn là cố tình đi sai. Tia laze từ các góc tường lập tức bắn ra. Mặc dù đối với Diệp Thần giải, nhưng tia laze đều vô cùng mạnh mẽ, có khả năng xuyên thủng Hóa Thần da thịt.
“Cẩn thân.” Mộ Dung Thiên hoảng sợ hét lên. Nhưng mắt nàng lập tức liền giật giật. Diệp Thần bước chân không chậm không nhanh, laze vừa bắn tới hắn liền đi ngang qua. Giữa cái rừng laze liên tục thay đổi như mưa, Diệp Thần không nhanh không chậm đi xuyên qua như không có gì nguy hiểm.
Từng tia laze bắn như mưa giống như né tránh hắn vậy. Diệp Thần rút ra một điếu thuốc trong túi quần. Đặt lên miệng một tia laze bắn xoẹt qua đầu điếu thuốc làm nó bốc khói. Hắn vừa đi vừa hút thuốc giống như không nhìn thấy gì tiến thẳng thi thoảng còn khẽ nhả khói.
“Lão bà, ngươi còn đợi cái gì nữa? Mở cửa nha.” Diệp Thần an toàn đi sang bên kia cánh cửa vỗ vai Mộ Dung Thiên vẫn chưa có tỉnh hồn nói.
“Ngươi vừa rồi sao không bước theo ta vị trí. Có biết nó nguy hiểm thế nào không?” Mộ Dung Thiên đều tức giận tỉnh hồn nói.
“Nguy hiểm? Còn có thứ nguy hiểm hơn ta sao?” Diệp Thần sờ sờ cằm suy nghĩ hỏi.
“Ta mặc kệ, nhưng nếu như chẳng may xảy ra chuyện. Ngươi bảo ta cùng muội muội cùng những đứa con của ngươi sẽ ra sao?.” Mộ Dung Thiên không nói lý đáp.
“Được rồi, lần sau nghe lời ngươi, được chưa?” Diệp Thần đầu hàng nói.
“Hừ, tha cho ngươi.” Mộ Dung Thiên quay đầu dùng thẻ của mình mở cửa. Nhưng sau đó nàng liền có chút lúng túng.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ta thẻ bị cấm vào… vừa rồi ngươi không đúng quy trình lao qua bẫy rập. Có lẽ khiến Lệ Cẩm Miên chú ý tới. Nàng đem ta thẻ cho phong. Không những thế… ta đoán nàng cũng đem theo người đến bắt ta. Lần này e rằng không chỉ trừng phạt đơn giản như vậy. Với thủ đoạn của Lệ Cẩm Miên ta nhất định bị nàng trù dập chét.” Mộ Dung Thiên mặt biến sắc nói.
“Vậy là không mở được cửa?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Ừ, lão công ngươi định làm cái gì đó.” Mộ Dung Thiên gật đầu xong thấy Diệp Thần đặt tay lên cánh cửa liền mở miệng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ đợi người đến bắt mình sao? Huống hồ cái Lệ Cẩm Miên ăn cháo đá bát nữ nhân, ngươi muốn để nàng đắc trí sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Ta không muốn, nhưng cũng không có cách, cửa đều đóng. Chúng ta bị nhốt ở giữa. Bên ngoài Hoa Mập Mạp cũng không biết chuyện này, chúng ta không thoát được. Huống hồ video đều bị camera ẩn vỗ xuống. Có chạy cũng không thoát tội.” Mộ Dung Thiên lập tức thở dài nói. Nếu như hắn đi đúng các ô theo nàng dạy, chẳng có ai rảnh rỗi đi chú ý lối vào. Dù sao thì từ lúc Phượng Tổ thành lập đến giờ, có mấy người dám xâm nhập đâu.
“Ngươi có cái gì tội? Thiên Nhi ngươi yên tâm, ta cũng muốn xem thử Phượng Tổ thần thông quảng đại thế nào dám phạt ta nữ nhân.” Diệp Thần nhìn nàng tự tin nói.
“Ừ. Nếu bị đuổi việc ngươi nhất định muốn nuôi ta.” Mộ Dung Thiên gật đầu nói. Nàng tin tưởng Diệp Thần lời nói. Dù sao thì nàng ở Phượng Tổ cũng bị chèn ép, nếu có bị đuổi thì cứ đuổi đi.
“Ngươi yên tâm, ta nuôi mười cái như ngươi cũng không có vấn đề.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói. Hắn nghe thấy bên kia có tiếng người huy động đến. Thậm chí còn nghe rõ ràng bên kia nói cái gì.
“Sếp, trong đó có Thiên Nhi. Nàng ở bên trong chúng ta không thể tùy tiện nổ súng.” Một cái thuộc hạ mở miệng khuyên can.
“Nàng dám đưa người lạ xâm nhập vào Phượng Tổ, theo điều luật, giết không tha.” Lệ Cẩm Miên ánh mắt lạnh lùng nói. Thậm chí trong tâm nàng đều cảm thấy vui sướng đến nỗi sát khí không cẩn thận đều để lộ.
“Cửa chuẩn bị mở, lập tức xả súng.” Lệ Cẩm Miên ra lệnh nói. Loại súng đặc chế này có thể xuyên thủng qua ám kình. Mộ Dung Thiên chết là không thể nghi ngờ. Đặc biệt nghe tin Mộ Dung Thiên mang thai sau khi, còn tìm được mình hạnh phúc. Không thể nghi ngờ Lệ Cẩm Miên ghen tị. Nàng càng muốn giết chết Mộ Dung Thiên.
“Rõ...” Đám người đều cắn răng. Nhưng cấp trên hạ lệnh không thể không tuân. Dù sao nàng dùng bên trong luật lệ để huy động người.
“Thiên Nhi mau lại đây.” Diệp Thần thầm cười nói. Cảm thấy cánh cửa chuẩn bị mở ra. Liền kêu đến Mộ Dung Thiên. Uổng công lần trước Thiên Nhi nhân hậu cứu nàng, loại lòng lang dạ sói này. Ngày hôm nay hắn muốn đại náo Phượng Tổ, đem Phượng Tổ cho cầm xuống. Động hắn nữ nhân…
“Diệp Thần ngươi tính làm cái gì?” Mộ Dung Thiên lập tức biến sắc mặt nói.
“Đừng hỏi hôn ta.” Diệp Thần lắc đầu nói. Mở ra hệ thống cửa hàng bắt đầu chọn đồ mua. Sau đó liền lấp lóe ánh mắt nhìn một món đồ bên trên.
Keng, ký chủ mua thành công đồ vật. Khấu trừ linh tệ.
“Hả?” Mộ Dung Thiên lập tức ngạc nhiên.
“Đừng nói gì, lão bà ta yêu ngươi.” Diệp Thần lập tức kéo Mộ Dung Thiên vào lòng đặt nụ hôn lên môi của nàng. Mộ Dung Thiên lập tức bị cưỡng hôn liền nhắm lại mình mắt cố gắng phối hợp theo Diệp Thần.
Vào đúng lúc này cánh cửa sắt liền mở ra, đạn bắn như mưa một dạng bắn về phía Diệp Thần cùng với Mộ Dung Thiên đang hôn nhau, Mộ Dung Thiên vẫn nhắm nghiền hai mắt, nàng nghe thấy tiếng nổ súng bên tai nhưng vẫn không có mở mắt của mình. Đám người nhìn hai người giữa bày đạn hôn nhau đều trợn tròn mắt.
Diệp Thần đúng lúc đạn vừa bắn ra khỏi nòng liền mở ra mình mắt, con mắt hoàn toàn thay đổi thành màu tím có viền xung quanh, còn hiện ra sáu cái cầu đạo ngọc, tản ra nhàn nhạt áp lực. Trong lòng lập tức mặc niệm: “Thần La Thiên Chinh.”