“Cộc… cộc...” Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.
“Ai đó?” Tuyết Tâm khẽ lên tiếng đi đến gần cánh cửa hỏi.
“Là ta, Đông Phương hiền đệ. Tuyết Tâm tỷ tỷ có thể hay không cho ta vào bên trong hay không? Cửa khóa bên trong ta không vào được.” Đông Phương Bạch liền từ tốn lên tiếng nói. Nàng cảm thấy trong lời nói cua Tuyết Tâm hôm nay khác thường có thêm mười phần sát khí nên cũng trở nên cẩn thận hơn một chút.
“Là Đông Phương hiền đệ hay sao? Thật tốt quá, ta còn tưởng là ngươi… ngươi...” Tuyết Tâm lập tức vui mừng muốn mở cửa xong lại do dự không mở. Ngày hôm qua tên đó cũng có thể giả Đông Phương hiền đệ giọng nói. Nàng tuyệt đối không có quên, hôm qua tên đó đã nói Đông Phương hiền đệ đã bị hắn sát hại chết rồi.
“Tuyết Tâm tỷ tỷ là ta đây, ngươi mau mau mở cửa nha.” Đông Phương Bạch cảm giác có chút khó chịu nói. Hôm nay cái này Tuyết Tâm nữ nhân rốt cuộc có vấn đề gì vậy chứ. Luồng sát khí này cùng với thái độ có chút khiến nàng cảm thấy lạ.
“Được, ta đến liền.” Tuyết Tâm đem mình nữ nhi buộc tại mình sau lưng tay nắm chặt đoản đao đi đến nói. Để Doanh Doanh một mình nàng vô cùng không yên tâm. Hiện tại đem đứa trẻ theo chính là nàng cảm thấy tốt nhất lựa chọn.
Đông Phương Bạch thấy cửa dần mở ra liền khẽ cười muốn đi vào thì từ bên trong, Tuyết Tâm liền cầm đoản đao lao tới hướng vị trí tim của nàng đâm thẳng đến.
“Tuyết Tâm tỷ tỷ ngươi làm cái gì vậy? Là ta đây.” Đông Phương Bạch chân lập tức linh động đạp xuống đất cả người đều bay về phía sau con dao thẳng hướng tiếp tục đâm tới nàng trái tim. Từ trên hai ngón tay của nàng lập tức xuất hiện một cái kim thêu hướng bề mặt đao đâm thủng một lỗ đem đoản đao cùng với Tuyết Tâm dừng lại tốc độ hạ xuống trên mặt đất.
“Đông Phương hiền đệ ngươi còn sống?” Tuyết Tâm cầm con dao đều ngây người nhìn cái này quen thuộc khuôn mặt nói.
“Ta chưa có chết đương nhiên còn sống.” Đông Phương Bạch có chút tức giận nói. Vừa rồi còn suýt bị ngươi giết chết đâu. Nếu không phải ta đề phòng có lẽ hiện tại đoản đao này đã đưa ta lên tây thiên rồi.
Nhưng Đông Phương Bạch cũng vô cùng kinh ngạc khi mà Tuyết Tâm võ công lại như vậy lợi hại, vừa rồi nàng dùng kim thêu toàn lực ứng phó mới có thể đem đoản đao như vậy dừng lại. Hiện tại tay của nàng còn cảm thấy có chút run rẩy.
Nhìn thấy Đông Phương Bạch khó chịu dáng vẻ khi bị tấn công, Tuyết Tâm cảm thấy mắt mình ươn ướt đem hắn ôm vào bộ ngực đầy đặn của mình muốn khóc lên: “Thật tốt quá. Đông Phương hiền đệ ngươi còn sống, thật tốt quá.”
“Ta… ừm… ta vẫn còn sống đây. Nhưng mà… ngươi còn định ôm đến bao giờ?” Đông Phương Bạch muốn đẩy Tuyết Tâm ra nhưng cảm giác được giọt lệ nóng hổ từ trên má của Tuyết Tâm rơi vào nàng mái tóc khiến nàng nội tâm khẽ mềm lại. Cảm giác từ cơ thể Tuyết Tâm tỷ tỷ truyền đến thật ấm áp. Giống như mẹ nàng lúc còn sống vậy.
“Đông Phương hiền đệ ngươi không bị thương ở đâu chứ? Vừa rồi thật sự xin lỗi, là ta thất thố.” Nhận thấy mình hành động có chút dễ gây hiểu lầm Tuyết Tâm lập tức buông ra Đông Phương Bạch xin lỗi nói.
“Không có việc gì.” Đông Phương Bạch lắc đầu không có trách cứ nói.
“Đông Phương hiền đệ, ngày hôm qua ta tại trong phòng ngươi thấy một cái nam nhân mặc ngươi quần áo giả trang làm ngươi. Hắn còn tấn công ta, còn nói với ta là ngươi đã chết rồi. Nên lúc nãy ta mới tưởng là hắn tới, mới tấn công ngươi.” Tuyết Tâm liền mở miệng vô cùng nghiêm trọng nói.
“Giả làm ta? Nam nhân… chẳng lẽ là… sư phụ?” Đông Phương Bạch có chút nghi ngờ lập tức nghĩ đến mình sư phụ. Nhưng sư phụ tại sao lại tấn công Tuyết Tâm tỷ tỷ? Nếu là hắn sẽ không làm thế vậy là ai đâu?
“Ngươi chắc chứ? Có một cái nam nhân tại ta trong phòng? Không thể nào. Chắc ngươi nhìn lộn sao?” Đông Phương Bạch dò hỏi nói.
“Không thể nào, hắn còn đỡ ta đoản đao vô cùng dễ dàng. Ta một kích toàn lực cũng không thể làm hắn tổn thương. Thậm chí thủ đoạn điểm huyệt vô cùng cao minh.” Tuyết Tâm lắc đầu nói.
“Mạnh đến như vậy?” Đông Phương Bạch cắn răng nghĩ. Nàng cảm giác người này chẳng lẽ là kẻ thù của sư phụ nàng hay sao? Hắn mạnh đến vậy cơ mà. Sư phụ là đang trốn tránh cái này kẻ thù truy sát lên muốn rời xa nàng để bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm.
“Ta còn cho rằng người đó là do Nhậm Ngã Hành phái đến đâu. Tối hôm qua, hắn muốn ta đem Doanh Doanh giao cho Miêu gia đâu.” Tuyết tâm liền nói ra mình suy nghĩ.
“Miêu gia?” Đông Phương Bạch nghi ngờ. Miêu gia nào ở đây?
“Chính là con mèo biết nói sủng vật mà ngươi mang về đó.” Tuyết Tâm liền trả lời.
“Còn mèo chết bầm đó sao?” Đông Phương Bạch liền nhớ ra cái này đáng chết còn mèo. Không nghĩ tới hiện tại mọi người đều gọi nó là miêu gia đâu.
“Con mèo chết bẩm? Chính là nó. Đông Phương hiền đệ có vấn đề gì sao?” Tuyết Tâm nghi ngờ hỏi.
“Ta luôn cảm thấy con mèo này… rất kỳ lạ.” Đông Phương Bạch nghi ngờ nói ra mình suy nghĩ nói.
“Mèo biết nói đương nhiên kỳ lạ rồi.” Tuyết Tâm liền gật đầu nói.
“Không phải… ta là cảm thấy nó rất giống với một người… vô cùng giống. Nhưng mà nếu như thế thật sự… thật sự… nếu hắn trốn dưới hình dạng con mèo để né tránh kẻ thù… nếu là như vậy thì...” Đông Phương Bạch e ngại nói.
“Giống một người? Ai cơ?” Tuyết Tâm nghi hoặc hỏi.
“Tuyết Tâm tỷ tỷ ngươi không cảm giác con mèo này có vấn đề sao?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi. Chẳng lẽ không ai phát hiện ra điều gì.
“Có vấn đề sao? Nó biết nói rất lạ lùng.” Tuyết Tâm cũng gật đầu mở miệng nói.
“Không phải ý của ta chính là…” Đông Phương Bạch muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm giác rất vô lý.
“Hả?” Tuyết Tâm không hiểu hỏi.
“Hắn chính là...” Đông Phương Bạch đang muốn nói ra mình suy nghĩ liền có người lên tiếng nói.
“Meow…” Một tiếng động vang lên cắt đứt Đông Phương Bạch dòng suy nghĩ.