Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm Thư nổi điên lập tức xông đến đánh tới Diệp Thần trong hình dạng của Tuyết Linh a. Còn tốt là hắn, nếu như là Tuyết Linh thật, e rằng sớm đã bị cái này bà béo điên đánh chết rồi đi.

“Tinh thần công kích.” Diệp Thần ánh mắt đanh lại nhìn thẳng đến Tầm Thư đòn đánh tiến tới phát ra cái này chiêu a. Tại Thần Điêu món quà này hắn còn chưa có thử qua lần nào cả.

“Ngươi...” Tầm Thư lập tức liền đầu óc đều hoa lên. Nội công, kình lực tán hết. Chân tay lập tức bủn rủn, từ trên không rớt xuống, lắp bắp nói không nên lời nhìn Diệp Thần a. Chưởng lực sắp chạm đến Diệp Thần trên thân cũng tự nhiên tán loạn đâu.

Không hiểu sao vừa rồi có một cái gì đó đột nhiên dồn đến ánh chế trên người nàng lập tức khiến nàng muốn ngã xuống đâu. Xung quanh cũng vẻ mặt không có kém phần đặc sắc ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra a. Rõ ràng vừa rồi rất uy thế, đột nhiên liền ngã xuống.

“Khá giống với one piece bên trong Haki bá vương a.” Diệp Thần không khỏi nhìn Tầm Thư bị trúng mình chiêu nghĩ. Đánh vào người khác tinh thần trong lúc tấn công. Quả thực là rất có lợi. Cao thủ so chiêu, tinh thần tán loạn, chết là không phải nghi ngờ gì cả.

Keng, ký chủ đánh giá quá thấp Tinh Thần Công Kích cái này chiêu rồi. Nếu tính ra nó cũng là một loại Haki nhưng nó mạnh hơn rất nhiều. Nếu như ngươi thực sự có thể đem mình tinh thần năng lượng tăng đến một cái đại cảnh giới, có thể trực tiếp đối với ý thức con người vĩnh cửu thao túng, thậm chí một cái liếc nhìn ánh mắt có thể trực tiếp đem hắn tinh thần trấn nát không thể chữa trụ. Trở thành một tên ngốc không hơn không kém.

“Lợi hại như vậy sao?” Diệp Thần không khỏi hít một ngụm khí lạnh a. Quả thực là đáng sợ đâu. Cái này có thể xem là một cái đại chiêu đi. Dù sao hiện tại hắn còn chưa có thể dùng đến vũ khí bản mệnh Thời Không Thiên Đạo cùng với cả Phản Chiếu Thiên Đạo một cách thành thục để thao túng con người. Có cái này đại chiêu cũng là rất tốt.

“Đem Tầm Thư phó chưởng môn đưa xuống dưới, nhốt nàng lại. Ai cũng không thể tùy tiện gặp mặt. Đợi khi nào thần chí nàng thanh tỉnh lại chấp nhận môn phái hình phạt thì hãy thả ra.” Tuyết Cơ thấy muội muội của mình an toàn liền thở phào nhẹ nhõm a. Mặc dù không biết vừa rồi Tầm Thư tại sao tự nhiên lại bị như vậy nhưng mà hiện tại không phải lúc lo lắng việc này.

“Rõ.” Hai cái chấp pháp đường người lập tức tuân lệnh kéo xuống phó chưởng môn a.

“Của ta, thánh nữ là của ta. Cái số đó là của ta. Ta là Thánh Nữ, các ngươi làm cái gì, thả ta ra. Mau buông ta ra.” Tầm Thư hóa dại hét lên trước mặt mọi người a. Nàng dường như vẫn còn biết rõ, lần này Tuyết Cơ nhất định không cho nàng cơ hội tái xuất. Chính là đối với mình tiến hành cả đời giam lỏng.

“Nếu như kết quả đã được chọn vậy thì Tuyết Linh muội muội sẽ trở thành Thánh Nữ, tiếp nhận lấy Băng Linh Cầu và Long Huyết, không có ai có ý kiến gì chứ?” Tuyết Cơ nhìn xung quanh lập tức tuyên bố mở miệng nói.

“Linh Nhi phản đối.” Diệp Thần lập tức đưa tay ra phản đối mở miệng nói. Hắn không có điên đem người đàn bà của mình cùng với người khác máu tạo ra em bé a. Dù thế nào cũng không được.

“Muội muội ngươi làm cái gì vậy? Thánh Nữ kết quả không phải ngươi nói phản đối là phản đối. Phản đối vô hiệu quả. Chuyện này cứ như vậy, hai ngày nữa, ngươi cứ chuẩn bị làm mình thánh nữ đi.” Tuyết Cơ liền lên tiếng mở miệng quả quyết nói. Xem ra, muội muội mình vẫn là không có hiểu chuyện người đi a.

“Cái gì Linh Nhi đều có thể đương, nhưng tỷ tỷ, thánh nữ Linh Nhi tuyệt đối không thể làm.Chưởng môn ngươi vẫn là chọn người khác thay thế Linh Nhi làm Thánh Nữ tốt a.” Diệp Thần dưới Tuyết Linh hình dạng liền phản đối nói.

“Lý do? Nếu như Linh Nhi không cho ta một lý do thích đáng, thì Thánh Nữ này ngươi đừng nghĩ có thể lui.” Tuyết Cơ tiếc sắt rèn không thành thép mở miệng nói.

“ Cái này thì... Đúng rồi, Chưởng Môn ngươi xem Tầm Thư phó chưởng môn xem, nàng vì cái này chức Thánh Nữ đều bị hóa thành điên. Linh Nhi mới không làm cái gì Thánh Nữ đâu.” Diệp Thần liền mượn cớ mở miệng nói.

“ Phó chưởng môn là phó chưởng môn, ngươi là ngươi. Làm sao có thể quy đồng được. Với lại Linh Nhi ngươi là Tử Mẫu Thần Thể, trước đây ta lừa gạt không nói cho ngươi biết. Loại này thể chất, nếu như ngươi cho nam nhân sinh con, ngươi nhất định chết là không thể nghi ngờ. Hiện tại, chỉ có thể trở thành Thánh Nữ ngươi mới có thể có được cơ hội làm mẹ mà thôi. Ngoài ra, Tử Mẫu Thần Thể kết hợp với Long Huyết nhất định sẽ tạo ra không tầm thường thể chất. Tu vi của ngươi lại có hạn, e rằng về sau không thể tiến tiếp. Chức Thánh Nữ này ngươi không thể không làm.” Tuyết Cơ không hề che giấu nói cho nàng biết sự thật a. Chỉ có như vậy e rằng mới khiến muội muội của mình không tiếp tục phá phách a.

“ Quả nhiên là nàng đã biết rất rõ cái này thể chất.” Diệp Thần không khỏi có chút động trong lòng a. Quả thực là hiện tại hắn không có biện pháp nào giải quyết Linh Nhi tình hình thân thể. Nhưng cũng không có nghĩa là không a. Chỉ cần hắn đi khắp nơi tìm đủ dược vật, không phải có thể an ổn cho nàng phá ra thể chất sao? Nhưng hiện tại hắn thực nghĩ không ra lý do từ chối cái này chức vụ Thánh Nữ a.

“ Chưởng môn tỷ tỷ, ngươi biết rất rõ tấm lòng của Linh Nhi. Càng biết trong tâm của Linh Nhi có ai. Làm sao nhất định muốn ép Linh Nhi? ” Diệp Thần liền dùng khổ nhục kế nhìn đến Tuyết Cơ mở miệng nói. Hắn không tin, mình còn không có cách tránh thoát.

“ Các đệ tử, giờ giảng kết thúc, các ngươi trước hết lui ra đi.” Tuyết Cơ trong lòng khẽ động nhìn xung quanh lên tiếng nói. Chuyện này nàng không thể cùng người khác nói a. Xem ra nàng muội muội vẫn chưa có buông tha ý định đâu. Các đệ tử cũng lập tức không có tiếp tục ở lại mà nhanh chóng tán đi mất a.

“ Linh Nhi ngươi vẫn chưa từ bỏ sao? Ngươi phải biết chúng ta sẽ không có kết quả. Với lại, cả đời này tỷ tỷ cũng sẽ không thể yêu bất cứ ai. ” Tuyết Cơ bỏ ra tư thế chưởng môn đi xuống ánh mắt đầy nhu tình nhìn muội muội của mình mở miệng nói.

“Tại sao chứ? Nếu như ngươi không thể thích Linh Nhi còn cho Linh Nhi đương cái gì Thánh Nữ dạng. Ta không nghĩ có thể chăm sóc một đứa bé. Càng không thể dành tình yêu ta vốn dành cho người nào đó dành lại cho nó.” Diệp Thần giả bộ thương tâm nói a. Hắn thực phục mình, thế mà cũng có thể nghĩ ra được mà nói đâu.

“ Linh Nhi ngươi đừng có lại nói cái này chuyện nữa. Thánh Nữ ngươi không thể không đương. Khi ngươi làm mẹ tình mẫu tử nhất định sẽ có thể thay đổi ngươi suy nghĩ. Hơn nữa, tình yêu của ngươi là sai trái.Vốn không hợp đạo, ta cũng sẽ không cùng ngươi xa đọa được.” Tuyết Cơ liền giảng giải cho nàng hiểu a.

“Ta vốn không thể làm được. Ngươi có biết không yêu một người không yêu mình đã khổ, yêu một cái người khác mà mình không yêu lại càng khổ hơn a.” Diệp Thần liền phản đối nói. Bắt hắn sinh con nghĩ cái gì chứ. Hắn là nam nhân a, sinh con thế nào sinh?

“Linh Nhi ngươi không hiểu lúc nào lên dừng lại càng không hiểu lúc nào lên chấp nhận bước đi. Thánh Nữ chức vụ này cứ như thế đi. Ngươi nhất định phải làm đó là tốt cho cả ngươi lẫn cả tỷ tỷ. Đừng trách tỷ tỷ vô tình, chẳng qua thế giới này ngay từ đầu không cho ta lựa chọn.” Tuyết Cơ ánh mắt khẽ động nhưng vẫn kiên quyết nói.

“Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ta biết khi nào lên đi tiếp. Khi nào lên dừng lại, nhưng ngươi mới là ngươi không hiểu. Bởi vì Linh Nhi biết không đồng nghĩa với việc Linh Nhi có thể. Vậy nên Tỷ tỷ Thánh Nữ chức vụ này ngươi tuyệt đối không nên ép Linh Nhi, nếu không thứ lỗi cho Linh Nhi... ta... tuyệt thực.” Diệp Thần liền giả bộ khóc lớn lên a. Để cho Linh Nhi đương Thánh Nữ là chuyện không thể nào.

“Linh Nhi đừng tiếp tục ương bướng xuống. Mặc kệ ngươi có nói thế nào đều vô dụng, chuyện này ta đã... quyết.” Tuyết Cơ mở miệng nhỏ của mình kiên quyết lập tức bị Diệp Thần bất ngờ tấn công a.

“Uhm... Linh nhi mau buông ta ra... Linh Nhi...” Tuyết Cơ bị Diệp Thần hôn cũng không có tiếp tục mất đi tính cảnh giác mở miệng kiên quyết, ẩn ra Diệp Thần không cho hắn tiếp tục làm loạn nàng trong miệng a.

“Tỷ tỷ không thể tha cho ta sao? Vừa rồi ngươi cũng không phải không thấy rõ ra bản chất thực sự, chẳng lẽ còn chưa đủ?” Diệp Thần liền giả bộ điên cuồng lên nói. Giả ngốc không được, tình cảm không được, mềm không được vậy hắn chơi cứng a. Hắn không tin không thay đổi được cái này quyết định.

“Linh Nhi ngươi còn dám vô lễ, đừng có tránh tỷ tỷ. Dù có phải đánh ngươi, ta cũng sẽ làm, chức Thánh Nữ này nghĩ cũng đừng có lùi. Ngươi về đi, ta cũng phải trở về nghỉ ngơi.” Tuyết Cơ phất tay áo quay người tránh cho muội muội thấy mình khuôn mặt đang đỏ lên a. Mặc dù là nữ nhi tiếp xúc cơ thể nhưng không hiểu sao. Nàng lại coi minh muội muội là nam nhân a. Loạn thực sự loạn rồi, chẳng lẽ nàng thực sự là cái khống muội sao?

“Tỷ tỷ, ngươi muốn trốn tránh ta tình cảm sao?” Diệp Thần liền mạnh mẽ kéo tay của nàng nói.

“Buông ra...” Tuyết Cơ liền mở miệng nói.

“Ta không buông, ta không để cho ngươi đi. Trừ phi chức Thánh Nữ này ngươi cho ta lui.” Diệp Thần kiên quyết lắc đầu giữ chặt tay nàng nói.

“Ta nói lại lần nữa, Linh Nhi ngươi buông tay ta ra... Nếu không sau này.... đừng lần nữa kêu ta là Tỷ tỷ. Tin tưởng ta đáng thương muội muội, ta nói được nhất định sẽ làm được.” Tuyêt Cơ liền lớn giọng ra vẻ tức giận đối với Tuyết Linh quát lớn a.

“Ta... ” Diệp Thần liền đờ đẫn người a. Thế quái nào lại phản tác dụng vậy chứ. Vừa rồi rõ ràng hắn thấy nàng đỏ mặt có giấu hiệu thành công đâu. Hiện tại Thiên Đạo ánh mắt không có dùng được nếu không sử dụng món Thần Khí này xem xét nữ nhân tâm cơ quả thực là dễ dàng mà.

“Xin lỗi, muội muội ta có chút lớn tiếng. Hiện tại, chúng ta vẫn là đừng tiếp tục nói chuyện. Tối đến ngươi qua phòng, chúng ta ổn định nói tiếp.” Tuyết Cơ thấy Linh Nhi ánh mắt lộ ra đờ đẫn nghĩ là mình dọa sợ nàng, tâm tình không khỏi có chút khổ nhẹ nhàng an ủi mình muội muội a. Sau đó liền thoát ra tay của mình đi xuống phía sau đâu.

Diệp Thần cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu, hắn cũng biết không nên cản lại nàng a. Nếu như vì mình tư dục mà để Linh Nhi cùng nàng tỷ tỷ bất hòa quả thật là không tốt đâu. Hắn không làm được. Với tại, tối đến sao? Rất tốt, tối đến tốt. Diệp Thần bước đi ra ngoài lúc liền đến chỗ đằng sau của đại điện liền không tìm thấy Linh Nhi a.

“Cái cô gái nhỏ này chạy đi đâu rồi.” Diệp Thần không khỏi lo lắng nghĩ. Nếu nàng chỉ ngốc thôi thì không có sao a. Nhưng lại thêm cái tính hậu đậu nhiệt tình thành cái phá hoại mới khiến hắn lo lắng a.

Bằng vào mình cảm nhận, Diệp Thần rất nhanh phóng ra tinh thần lực quét qua mọi ngóc nghách cuối cùng cũng tìm ra được cái này nha đầu đâu. Nàng đang ngồi nước mắt ngắn nước mắt dài tại trong một góc mà khóc a.

“Tiểu Diệp? Ta... ta...”Tuyết Linh nhìn thấy Diệp Thần vỗ vai của mình không khỏi khóc lớn nhìn hắn a.

“Ngươi tại sao lại khóc vậy chứ? Nín đi nào.” Diệp Thần liền an ủi nàng nói. Cái cô nhóc này tại sao lại khóc a.

“Linh Nhi cả đời này không thể sinh con, ta sợ Tiểu Diệp sẽ ghét bỏ Linh Nhi cái gì cũng không biết...” Tuyết Linh liền lo lắng nhìn Diệp Thần nói.

“Ngươi nghe thấy?” Diệp Thần không khỏi thở dài mở miệng nói. Dù sao cái này chuyện cũng không thể mãi dấu nàng a.

“Tiểu Diệp ngươi sẽ không không cần Linh Nhi chứ?” Tuyết Linh gật đầu mở miệng hỏi.

“Sẽ không, mặc dù ngươi có ngốc một chút, nhưng ta cả đời này sẽ không bao giờ bỏ ngươi.” Diệp Thần liền kéo nàng vào lòng nói.

“Ta không biết nấu ăn, cũng chỉ biết nấu mỳ gói. Ta... ta không biết giặt quần áo... ngay cả bản thân mình lo cũng không xong. Một ngày ta ngã cũng bảy chín lần, té giếng cũng không có ít. Còn hay bị người khác lừa gạt... Hiện tại, ngay cả nữ nhân sinh con thiên chức cũng không biêt nữa... ngươi đừng có gạt Linh Nhi... hu hu...” Tuyết Linh liền khóc lớn lên mở miệng nói. Số của nàng thật đen đủi a. May mắn cứu được người mình thích, hiện tại liền thế này a.

“Ta không quan tâm.” Diệp Thần bình thản nói.

"Tiểu Diệp ngươi đừng an ủi ta, ngươi không như ta ngốc nghếch, không như ta hậu đậu. Với lại ngươi tốt như vậy, xứng đáng được hạnh phúc. Vẫn là mặc kệ ta đi, ngươi và Linh Nhi ngay từ đầu không lên gặp nhau... “ Tuyết Linh liền nức nở nói.

“Ta nhắc lại lần nữa là thôi đi. Đừng có nói với ta phải làm cái gì đúng cái gì sai. Ta thích ngươi là đủ rồi... vậy nên.... thôi đi, đừng như vậy. Đừng đẩy ta xa ra,...” Diệp Thần mở miệng quát lớn nói.

“Tiểu Diệp ta ta... có thể cắn Tiểu Diệp lần nữa đó.Tránh xa ta một chút thì tốt hơn... Tâm trạng của ta bây giờ cực kỳ không tốt, cực kỳ nguy hiểm.” Tuyết Linh liền lắc đầu mở miệng nói.

“Ta nói này Linh nhi, ngươi đi đâu vậy. Đứng lại cho ta, Linh nhi có nghe tay nói không vậy...” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Đừng có đi theo Linh Nhi. Nếu Tiểu Diệp cứ yêu thương Linh Nhi như vậy... Linh như thực sự sẽ không thể nào vui lên nổi. Đừng làm như ngươi rất hiểu ta... ” Lình Nhi buồn bã nói.sau đó liền quay lưng muốn rời đi a.

“Ta đâu có nói ta hiểu ngươi. Mặc kệ ngươi có biết cái gì hay không. Ta đều không cần biết cũng chẳng cần hiểu. Ta thích ngươi như thế này. Ta thích Linh Nhi ngốc nghếch, thích ngươi phạm sai lầm. Ngươi không phải đã cắn ta sao? Hiện tại bệnh vô dụng lẫn bệnh ngốc của ngươi đều lây sang ta rồi. Biết làm sao bây giờ, đừng nghĩ bỏ xuống ta...” Diệp Thần nhanh chóng kéo lấy nàng cánh tay nói.

“Tiểu Diệp ngươi buông tay đi... chúng ta tình cảm là sai trái... không có kết quả đâu... sẽ có lúc ngươi thấy chán ta thôi. Chúng ta quen nhau còn chưa đến một ngày, tình yêu thứ này quá xa vời...” Tuyết Linh liền mở miệng đau lòng nói. Muốn vứt ra cánh tay muốn rời đi a. Có lẽ chỉ có nàng ngốc nghếch mới có thể tin vào vừa gặp đã yêu mà thôi. Hắn xứng đáng với hạnh phúc...bên người khác không phải... nàng.

“Đừng cho rằng tình cảm của ta là sai trái. Dù nó thực sự sai trái, nhưng, ta cũng muốn thử một lần xem sao. Thứ tình yêu không kết quả này... sẽ đi đến đâu. Ngươi có quyền đẩy ta ra, nhưng không có quyền cấm ta không được thích ngươi... Không có luật lệ nào như thế được đặt ra cả. Vậy nên ngươi cứ làm việc ngươi cho là đúng và ta cũng vậy. Còn nữa nếu ngươi muốn khóc vậy thì... đúng rồi là như vậy, ta sẽ không thấy gì.” Diệp Thần cởi ra mình áo bên ngoài mượn của nàng đưa lên đầu trùm lấy, lập tức bế lên nàng bước đi nói.

“Tiểu Diệp xin đừng tốt với ta quá. Ta sẽ trở lên luôn muốn dựa dẫm vào ngươi. Như thế không được, ta sẽ không thể buông tay ngươi. Với lại bỏ ta xuống đi, nếu có ai nhìn thấy thì sao?” Tuyết Linh liền không nhịn được đỏ mặt lên kéo khẽ áo lén nhìn Diệp Thần nói.

“Ngủ một giấc đi, sẽ không ai thấy đâu. Hôm nay là một ngày dài, vậy lên ta sẽ bước chậm lại.Diệp Thần chỉ cười khẽ liền cứ như thế bước tiếp a. Sẽ có rất nhiều chuyện phải giải quyết đây, tuy không biết hắn trong quá khứ việc sẽ đối với tương lai thay đổi ra sao. Nhưng ai quan tâm điều đó chứ. Thứ hắn quan tâm chính là thực tại... cũng có thể nói chính là nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK