“Mỹ nữ này thật đẹp.” Mấy cái nam nhân xung quanh không khỏi liền ánh mắt tham lam nhìn đến Tuyết Linh trong ngực Diệp Thần thèm thuồng đâu. Gặp qua Tuyết Cơ xinh đẹp tiên thiên, vạn người mê. Ai ngờ lại có người so với nàng còn có thể tính cực phẩm đâu.
“Là Linh Nhi sư cô, là Linh Nhi. Cuối cùng cũng thấy được nàng. Không ngờ còn tìm đến một cái bảo kê mình đâu. Khốn khiếp, hôm qua dám đối với ta thân thể phi lễ. Ta nhất định phải trả thù.” Các cô gái Tuyết Sơn phái ánh mắt đầy cừu hận một dạng nhìn đến nàng a. Nhưng hiện tại, các nàng tuy nhiên biết. Trước đông người như vậy, sẽ không thể là ra tay được.
“Linh nhi muội muội? Ngươi là ai? Tại sao dám bắt ta muội muội. Mau thả ra người.” Tuyết Cơ nhìn thấy Diệp Thần nam nhân tốt xa lạ ôm mình bất tỉnh muội muội ngốc liền lập tức uy hiếp. Dám động đến nàng muội muội, đều không yên với nàng.
“Muội muội? Không ngờ cái này là cực phẩm tỷ muội một đôi a. Lần này thực sự có lời không lỗ. Bổn công tử nhất định đem cả hai cái đều đem về Thiên Sơn phái để có thể khi dễ mỗi ngày.” Thiên Hạo ánh mắt dâm tà khẽ động nhìn đến lên người của Tuyết Linh. Hắn biết hiện tại chính là cơ hội, anh hùng cứu mỹ nhân đi.
“Tuyết Cơ chưởng môn, ta giúp ngươi cứu lại muội muội.” Tần Hằng so với Thiên Hạo thông minh lập tức lao tới phía Diệp Thần ra tay đánh hắn.
“Khốn nạn, muốn đi trước ta.” Thiên Hạo thấy vậy liền lập tức cũng ra tay tấn công về phía của Diệp Thần a. Tuy cả hai đều chẳng còn mấy nội lực, nhưng đối phó cái thường nhân một mặt này dư thừa.
Diệp Thần ánh mắt lạnh lại nhìn về xung quanh khinh thường, phát ra mình kinh người khí thế. Chấn bay đi hai cái tiểu tử về phía đằng sau a.
“Cút.” Diệp Thần quát một cái, lập tức khiến hai tên thiếu chưởng môn bị đánh bật lại. Chúng đệ tử nhìn đến cái cảnh này đều cho chút mộng. Quát một tiếng liền khiến hai cái cương kính đại cao thủ lui lại phía sau, ngươi ngưu bức.
“Tên này quá tà môn.” Tần Hằng đề phòng nhìn đến Diệp Thần a. Vừa rồi, khí tức rất mạnh. Khiến hắn sinh ra áp bức mà sợ hãi. Chính là tại trước mặt phụ thân hắn cũng chưa từng cảm thấy qua. Không lẽ nào là ảo giác sao.
“Do quá khinh định sao?” Thiên Hạo nghi ngờ. Chẳng lẽ do nội lực tiêu hao quá độ.
“Thả ra Tuyết Linh.” Tuyết Cơ lập tức rút ra bên cạnh mình hông kiếm, xử xuất tốc độ nhanh nhất đánh tới Diệp Thần a.
“Ngươi chết chắc rồi. Đó là Tuyết Sơn Phi Kiếm a. Thật không nghĩ tuyệt kỹ của chưởng môn đời trước lại để cho nàng luyện được.” Dương Thiện ánh mắt lão làng liền lên tiếng đối với Diệp Thần khinh bỉ nói.
“UY lực thật mạnh.” Thiên Hạo cùng Tần Hằng nhìn Tuyết Cơ toàn lực nhất kích đều có chút ngạc nhiên a. Tuy họ vẫn có thể nói đánh với nàng một trận, nhưng trước một chiêu này không nghi ngờ rất chật vật, thậm chí không nghi ngờ gì bị thương cả. Bọn họ dường như chỉ có thể nhìn thấy tán ảnh của thanh kiếm mà thôi.
“Dám động đến Linh Nhi đi tìm chết.” Tuyết Cơ ánh mắt lạnh như băng đưa lưỡi kiếm đến phía DIệp Thần cổ đâm thẳng tới a. Nhưng mà…
Tất cả toàn trường trở lên lặng phắc như tờ, khi DIệp Thần không nhanh, không chậm. Rất tự nhiên để Tuyết Linh tựa vào lòng mình, sau đó đưa lấy một cánh tay lên nhẹ nhàng nắm lấy nàng kiếm.
“Làm thế nào có thể? ” Tuyết Cơ ánh mắt lập tức có chút khó lòng tin tưởng nhìn đến Diệp Thần, hắn vừa là dùng tay không bắt lấy nàng một chiêu toàn lực kiếm. Dường như không có chút gánh nặng nào vậy. Tuyết Cơ dùng sức kéo kiếm ra, thậm chí còn xoay kiếm nhưng thanh kiếm của nàng vẫn không có một chút nào động đậy ý tứ. Quá tà môn rồi, nàng đều cảm thấy người thanh niên này, một tia lực lượng cũng không có đi.
“Tuyết Cơ chưởng môn ngươi đừng có nhường hắn chứ. Mau lấy mạng hắn đi. Tuyết Linh muội muội ngươi sẽ gặp nguy hiểm đó.” Dương Thiện thấy Diệp Thần nhẹ nhõm bắt lấy thanh kiếm của Tuyết Cơ, liền cho rằng Tuyết Cơ cố tình đối với hắn nhân từ a.
“Đúng vậy, Tuyết Cơ chưởng môn. Mau chóng hạ hắn đi.” Những người xung quanh nghe được DƯơng Thiện nói từ trong mộng cũng bức ra a. Hóa ra là chưởng môn nhân từ tha cho hắn. Chứ một tên đến cả tu vi kình lực cũng không có phát ra. Bắt lấy thưởng phẩm huyền khí Băng Thanh Kiếm là chuyện không thể nào đi.
Đừng nói xe cốt thép, còn bị thanh kiếm này như thường chém như bùn. Huống chi là da thịt của con người đâu chứ.
“Ta không có nhường hắn a.” Tuyết Cơ cười khổ nói. Chỉ có nàng biết, người thanh niên đang nở nụ cười này, đang khống chế kiếm của nàng đâu.
“Chơi đủ sao, Tiểu Cơ? Nếu chưa đủ, ta lại cùng ngươi chơi.” Diệp Thần nhìn Tuyết Cơ lúng túng cố gắng rút ra thanh kiếm cười hỏi.
“Hắn vừa gọi chưởng mông là Tiểu Cơ, quá vô lễ rồi. Chưởng môn nhân đừng do dự nữa. Mau giết hắn đi.” Xung quanh mọi người tức giận nói.
“Khốn khiếp, ngươi rốt cuộc là ai?” Tuyết Cơ cả người đều run lên nói.
“Là ai? Nhất định muốn nói sao? Dù sao ở đây, cũng nhiều người như vậy a.” Diệp Thần ra vẻ bí ẩn nhìn xung quanh nói.
“Mau nói.” Tuyết Cơ tức giận đạo. Nàng không dám tấn công bừa bãi a. Một đòn toàn lực vừa rồi, để nàng hiểu rất rõ ràng, thực lực hai người chênh lệch quá cao. Nếu nàng làm bừa bãi, Tuyết Linh không nghi ngờ sẽ gặp nguy hiểm.
“Ta là nam nhân.” Diệp Thần nghiêm túc phi thường nói.
“…” Xung quanh mặt đều đen lại, cái này ta đương nhiên biết rồi.
“Nói tiếng người.” Tuyết Linh cho rằng cái tên bí ẩn này đang muốn trêu đùa nàng.
“Ta thực sự là nam nhân a. Không phải ngươi đều đã dùng qua sao? Còn cần kể cái gì chi tiết.” Diệp Thần bĩu một một cái thành thật nói.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Tuyết Cơ nhìn hắn nghi ngờ.
“Cái gì cũng không có nói.” Diệp Thần thà chết không khai bộ dáng.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Đừng có trêu đùa ta. Nếu không ta nhất định muốn giết ngươi.” Tuyết Cơ uy hiếp. Cái tên này nhất định cùng nàng lần thứ nhất có liên quan không nhỏ. Dù sao hắn cũng đi cùng Linh Nhi, mà tối đó, Linh Nhi đến phòng của nàng.
“Ta… thực sự là nam nhân mà. Nếu không ngươi có thể kiểm tra, cho mỹ nữ tét hàng miễn phí a. Coi như chịu thiệt một chút. Tiểu Cơ hay là ngươi giúp ta cởi đi. Tay của ta không buông ra được.” Diệp Thần ủy khuất nói. Cánh tay còn lại muốn hướng khóa quần áo xuống như lại vương Linh Nhi ngủ như heo chết a.
Mọi người xung quanh mắt đều to tròn, Tuyết Cơ chưởng môn bị một nam nhân lạ nhục mạ. Mà vẫn không có lấy mạng hắn a.
Vị đại ca này, ngươi quả thực ngưu rồi. Đến cả chưởng môn một phái cũng dám đùa giỡn, còn dám bảo nàng cho hắn cởi quần tét hàng nữa chứ. Anh ăn gì để em cúng một thể.
“Ngươi muốn chết.” Tuyết Cơ đá mạnh một cái vào chân của hắn, sau đó hướng hắn bên dưới tiễn một cái lên gối, nhưng đá không có chúng.
“Đừng có nghịch ngợm vậy chứ. Ngươi chẳng lẽ chơi xong nó, còn không muốn để ngươi muội muội chơi sao?” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Bỉ ổi, nói tiếng người đi.” Tuyết Cơ tức giận, tay vẫn nắm chặt lấy cái này thanh kiếm muốn rút đi ra. Nàng chủ tu là kiếm pháp, không có kiếm vừa tay, không khác gì khiến mình thực lực giảm mạnh. Bỏ kiếm ra muốn thắng tên trước mặt là trò đùa.
“Ta là nam nhân của Tuyết Linh.” Diệp Thần đối với mọi người xung quanh lớn tiếng nói. Cũng nghiêm túc cực kỳ.
“Thật không ngờ, Tuyết Linh lại là loại người như vậy. Trước đây, hóa ra đều ở trước mặt chúng ta ra vẻ ngây thơ tội nghiệp đâu. Ngươi nhìn hắn chăm chú Linh Nhi như vậy, còn nữa, nàng đều hạnh phúc ngủ ngon lành trên tay hắn, còn là giả sao?” Những người xung quanh nghị luận nói.
“Hỗn đản không cho xỉ nhục muội muội ta.” Tuyết Cơ thấy danh tiết muội muội bôi nhọ, lập tức tức giận đùng đùng. Lập tức đối với Diệp Thần đưa ra một cước đến. Sau đó liền thu hồi lại cắn răng, nước mắt đều sắp chảy ra.
“Đau quá… tên này chân là làm bằng thép sao.” Tuyết Cơ chân đều đau đớn muốn khóc lên một dạng, nhưng là chưởng môn một phái không thể nào dễ dàng khóc như vậy được.
“Tiểu Cơ, ngươi đừng lại náo. Muốn mưu sát thân phu sao hả?” Diệp Thần liền đối với Tuyết Cơ mở miệng cười đạo.
“Ngươi đừng có nói bậy bạ. Có tin hay không ta giết ngươi.” Tuyết Cơ ánh mắt đều toát ra lửa nóng nói.
“Ngươi sẽ không giết ta, bởi vì giết không nổi ta. Tất cả những người có mặt ở đây, nghe ta nói rõ ràng đây. Tuyết Cơ và Tuyết Linh tỷ muội đều là ta nữ nhân. Ai dám động đến nàng, chính là động đến linh hồn của ta. Ta sẽ giúp hắn biến mất tại trên sự tiến hóa của loài người, không chỉ hắn, còn cả cha mẹ hắn, người thân hắn, đến cả bác sĩ của gia đình tên đó.” Diệp Thần đối với xung quanh mọi người lớn tiếng nói.
“Ngươi điên rồi, ngươi có biết. Minh đang tuyên chiến với cả võ lâm không hả?” Tuyết Cơ thực sự mộng a. Từ trước đến giờ gặp kẻ điên, nhưng chưa từng gặp ai điên cuồng như tên này.
“Quá ngông cuồng, tiểu tử muốn chết.” Tất cả mọi người xung quanh đều nổi giận lôi đình.
“Nữ nhân của lão tử cũng dám nghĩ đoạt, quá muốn chết.” Thiên Hạo như bị đánh một cái bạt tai. Tên này đang rõ ràng công bố Tuyết Cơ là của hắn a. Thậm chí cả hắn vừa ý Linh Nhi cũng muốn thu. Đây rõ ràng là chán sống với dám cùng Bạch Sơn công tử dành đồ.
“Tên khốn nạn tiểu bạch kiểm nhà ngươi chết đi.” Trương Lôi thấy xung quanh mọi người đều như vậy tức giận, lập tức cầm lấy mình binh khí đối với Diệp Thần ra tay a. Chỉ cần giết được cái tên này, hắn có thể được đến Thiên Hạo ánh mắt coi trọng, có sự trợ giúp này, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.
“Cẩn thận.” Tuyết Cơ nhìn thấy Diệp Thần bị phía sau người dùng kiếm tấn công bất ngờ liền lên tiếng nói theo bản năng.
“Tiểu bạch kiểm? Thật không khôn ngona khi ngươi đánh giá người khác dựa trên ý kiến chủ quan về diện mạo của họ. Tiểu Cơ mượn ngươi kiếm dùng một chút.” DIệp Thần đối với Tuyết Cơ trêu trọc lập tức dùng nàng lưỡi kiếm đâm thẳng vào ngực của Trương Lôi. Rất nhanh và dứt khoát cũng rất chuẩn xác.
Mọi người xung quanh ồn ào muốn lấy mạng của DIệp Thần đua nhau cũng lập tức im lặng như tờ, không có tiếng động tĩnh. Tuyết Cơ lẳng lặng nhìn thanh kiếm trên tay của mình mặt đều không khỏi trắng bệch lại. Thanh kiếm này chính là nàng yêu thích nhất một thanh. Vậy mà tên quái vật này, cứ thế tự nhiên không tiếng động bẻ làm đôi, còn dùng lưỡi kiếm cầm tay không đâm xuyên trái tim của Trương Lôi một cái Cương Kính cao thủ a.
“Yếu thế? Chọc một cái đã ngỏm rồi. Chết chẳng xin phép ai cả. Dạo này cao thủ đều là cái dạng này sao hả?” Diệp Thần nhìn Trương Lôi cứ như vậy ngỏm không khỏi có chút buồn cười. Hắn rõ ràng còn chưa có dùng sức mà đã chơi chết một tên rồi.
“Yếu? Ngươi cho rằng Cương Kính cao thủ là cải trắng sao hả? Còn cả Huyền Khí THượng Phẩm của ta…” Tuyết Cơ tiếc đứt cả ruột nhìn mình cực phẩm Huyền Khí nàng cả đời dành dụm nhờ lấy đại sư chế tạo riêng, bị bẻ gãy nhẹ nhàng như bánh đa.
“Quái vật.” Tần Hằng trong lòng liền khẽ động. Bẻ gẫy Huyền Khí Thưởng Phẩm đừng nói cha hắn cũng không làm được. Người thanh niên này lại có thể nhẹ nhàng làm tới.
“Thật mạnh… chẳng lẽ đại lực kim cương giáp sao? Không ngờ lại có người luyện đến được.” Thiên Hạo lập tức đều có cảm giác giận run a. Hắn nhớ tới tại Thiên Sơn phái tuyệt học vô số, có cái này môn công pháp luyện thể, luyện đến tận cùng có thể cùng Địa khí vũ khí ngang hàng a. Nhưng người luyện cái này công pháp vốn không có từng thành công qua, chỉ có hiến mạng là nhiều.
“Sao vậy? Tiểu Cơ, ngươi buồn sao? Đi cùng ta về phòng thảo luận nhân sinh.” Diệp Thần thấy Tuyết Cơ ngẩn người nhìn mình binh khí rồi lại ngước nhìn hắn ngạc nhiên, ngơ ngác không có tỉnh. Dù sao màn vừa rồi quá sốc. Tay không bẻ gẫy kiếm, còn là người sao.
“Hắn muốn cùng chưởng môn đơn độc thảo luận nhân sinh a.” Mọi người bị Diệp Thần quả bom cho ném nổ. Đây chính là cao cao tại thượng chưởng môn nhân. Chưa đến hai mươi đã làm chủ một môn phái, thiên phú trác tuyệt. Đến cả các đại tông môn khác đối với nàng cũng không dám nói như vậy.
“Khốn nạn, ngươi dám giết Trương Lôi, còn muốn rời đi. Nhất định là tà phái người. Muốn đi không dễ dàng như vậy.” Dương Thiện nhìn Trương Lôi cái chết nhưng hắn cũng không có sợ, hiện tại chỉ cần kích động quần chúng. Với lại ở trốn đông người như thế này, hắn không tin xa như vậy, người này còn có thể lấy mạng của hắn.
“Đúng vậy, thật quá đáng. Mọi người mau đối phó đại ma đầu, bảo vệ chưởng môn.” Tất cả đệ tử Tuyết Sơn phái đông đảo rút kiếm chĩa về phía của Diệp Thần nói. Các đệ tử môn phái khác cũng dưới ý kiến của Thiên Hạo, Họa Trần, Dương Thiện, Tần Hằng cũng không do dự rút kiếm chĩa về phía của Diệp Thần. Bọn họ không tin nhiều người như vậy, một người một nhát kiếm, còn không đem tên ma đầu này chém thành vạn mảnh.
“Đem Tuyết Linh buông ra đi, ta sẽ giúp ngươi thoát.” Tuyết Cơ mở miệng ra điều kiện.
“Giúp ta chăm sóc kỹ Linh Nhi.” Diệp Thần ghé sát tai vào phía của Tuyết Cơ nói, trao Tuyết Linh cho nàng nói.
“Ngươi muốn làm cái gì, muốn tìm chết sao?” Tuyết Cơ muốn điên nói. Một mình đầu lại cần đó cao thủ là muốn chêt? Dù sao hắn cũng không có tổn thương nàng và Tuyết Linh.
“Nữ nhân ngốc im lặng một chút đi. Đánh nhau cứ để nam nhân ta đến lo. Làm gì mà lằng nhằng như vậy chứ. Ta nhìn giống loại người bỏ nữ nhân của mình ở lại chạy lắm hả?” DIệp THần đối với nàng trách móc nói. Cái cô nàng này rõ ràng muốn giết hắn, hắn gặp nguy hiểm bị đánh lén người, thì lại kêu lên, hiện tại muốn giúp hắn. Nữ nhân a, lòng tựa như đáy biển mênh mông, lúc lại như cơn sóng lúc lên cao lúc xuống thấp, nhưng chắng biết khi nào mới đánh vào bờ.
“Đồ điên, ai làm ngươi nữ nhân chứ.” Tuyết Cơ tức giận đạo, từ đâu nhảy ra cái nam nhân tự nhận là nàng nam nhân. Tuy có chút soái nhưng nàng cũng không phải hoa si. Ngoài ra, tên này chính là kẻ tình nghi số một, đem nàng lần thứ nhất cho ăn a. Nếu không phải vậy, nàng sẽ không lo cho hắn, dù là tốt hay xấu, đối với người thứ nhất của mình, nữ nhân vẫn rất có sự quan tâm.
“Cứ chối đi, cũng không có sao. Bởi vì con người luôn ghét những thứ thành thật.” Diệp Thần bước tới phía trước cũng không có quan tâm đằng sau nói.
“Chết đến nơi còn muốn tán gái, hiểu được bao nhiêu chứ?” Dương Thiền khinh thường một cái.
“Lão già có cái gì di chúc nhanh viết đi. Còn nữa, đừng khinh thường người khác khi ngươi chẳng là cái cóc khô gì. Nói về am hiểu phụ nữ ý lộn là hiểu biết nàng ai có thể hơn ta. Đều già như vậy, còn lúc nãy muốn ôm ta Tuyết Cơ.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Thì đã làm sao nào, là nam nhân chưng cầu mỹ nữ. Ai chẳng có thể tham gia, ngoài bọn thái giám ra. Với lại ngươi thật là ngông cuồng, ta đã tiếp xúc với phụ nữ từ hồi hai tháng tuổi, đến khi năm tuổi đã biết cua gái, mười tuổi đã biết dắt người yêu ra mắt gia đình, đến mười ba tuổi ta đã biết ăn cơm trước kẻng, ăn kem trước cổng. Bây giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ nguyên phong độ vẫn còn chịu được hai phút. Vậy ngươi cũng dám nói so ta hiểu biết mới ghê chứ.” Dương Thiện ghét nhất bị người ta nói già tức giận nói.
“Hiểu biết của ngươi chỉ là kinh nghiệm tự rút ra mà thôi. Vậy còn cơ sở khoa học khỏa thân chuyên môn, về hệ thống lý thuyết sinh lý năm mươi sắc thái. Chỉ với thành tựu hai phút, không biết xấu hổ còn khoe ra.” Diệp THần tràn đầy khinh thường nói.
Mấy cái khác đệ tử nhìn đến Dương Thiền không khỏi khinh bỉ, hai phút, nhanh quá vậy. Không đủ khởi động nóng máy a. Mẫy cái nữ đệ tử chưa trải qua gia thất cũng nhìn cái Dương Thiện,xấu xí hèn mọn lão già lắc đầu một cái.
“Tên tà ma ngoại đạo ngươi nghe cho rõ đây.Nếu không muốn chịu đau khổ thì mau chóng tự sát đi, nếu không để ta ra tay ngươi sẽ chết không toàn thây. Lão tử chính là giết loại ma đầu như ngươi đều nhiều như cơm bữa. Ta …” Dương Thiện đứng tại đằng sau một đống đệ tử lớn tiếng nói hét to. Trong lòng không khỏi chửi một cái, tự nhiên ngu đi nói hai phút giờ quê quá xá.
Sau đó không kịp trang bức thì trên người không có chút nào trên người vết thương nằm xuống mặt đất. Không có cử động, không có sinh cơ. Bác đã ra đi lúc một cách rất ấn tượng để làm nền cho thằng khác tỏa sáng, hết vai.
“Ma đầu,…” Xung quanh mọi người nhìn thấy trên tay của Diệp Thần cầm một trái tim đỏ như máu vẫn còn đang đập. Sau đó liền bị bóp tan vỡ, ánh mắt không khỏi co rút lại.
“Nhanh quá, rõ ràng hắn vừa mới ở bên kia. Nhoáng một cái đã sang bên này. Không chỉ vừa mới chớp mắt một cái đã biến mất.” Tần Hằng hai chân đều mềm nhũn nhìn cái ma đầu trước mắt.
“Hắn … là con người sao?” Tuyết Cơ bế lên Tuyết Linh đi đến nhìn thấy cái này kinh dị cảnh tưởng liền há mồm nói.
“Bộ ta nhìn khác con người lắm sao? Ta thấy ta rất giống a, còn soái nữa.” Diệp Thần cười đạo, hắn cũng không có nghĩ mình là con người nữa.
Rất giống con người… hắn chẳng lẽ thực không phải con người sao? Mọi người đều toát ra cái này ý nghĩ.
“Ngươi làm thế nào làm được.” Thiên Hạo nhìn thấy cái này cảnh tượng đều là phát sợ. Hắn trước đây còn nghĩ hai người họ, cách biệt không xa, hiện tại chính là một trời một vực.
“Thì chính là đưa tay ra và tóm lấy thôi. Rất đơn giản. Đủ nhanh là được.” Diệp Thần mặt tỉnh bơ nói. Hắn tốc độ bây giờ đủ nhanh để lợi dụng Vô Tự Thiên Thư bóc ra mảnh vỡ không gian đem mình di động cũng có thể nói là dịch chuyển tức thời, còn về quả tim của cái lão Dương Thiện này thì chính là hắn tùy ý đưa tay ra luồn qua không gian bắt lấy.
“Ta không phải hỏi cái này.” Thiên Hạo đều đứng hình nói. Cho rằng tên này cố ý che giấu nói. Ngươi làm như ngươi nhanh hơn tốc độ phân tử để xuyên qua lấy tim người không để lại vết tích sao.
“À, tuy tên Dương Thiền này như hắn nói có thể là một tên giết người điên cuồng, nhưng cũng chỉ là dân nghiệp dư mà thôi. Còn ta là chuyên nghiệp rồi. Nếu như vậy là siêu, thì chắc mấy người sẽ khóc rống lên khi ta lột xương hắn ra khỏi da mất ấy chứ. Khi ta móc bộ xương ai đó ra ngoài, ta thậm chí còn không làm rơi một giọt máu. Các ngươi biết đấy, giết người là một bộ môn nghệ thuật, nó cũng phân nghiệp dư và chuyên nghiệp.” Diệp Thần khinh thường nói.
Mọi người ánh mắt không khỏi kinh dị nhìn về phía Diệp Thần, tên này là cái quái gì vậy chứ. Với lại giết người từ khi nào được quy định là bộ môn nghệ thuật vậy? Đùa nhau à, không có vui a.