“Nơi này thật bụi bặm, chúng ta vào ngồi nghỉ một chút rồi rời đi thôi. Tiểu Lộ giúp tông chủ lau ghế.” Diệp Tiểu Y nhìn xung quanh chán ghét một dạng nói.
“Giáo chủ, ta thực sự mệt chết rồi. Ngươi có thể tự lau hay không?” Thạch Thanh Lộ mệt mỏi muốn chết nói. Môn phái có bao nhiêu kẻ hầu người hạ, sao nhất quyết muốn nàng chứ. Hầu hạ Chưởng môn đại nhân, so với hầu hạ tổ tiên còn khó.
“Nếu ngươi mệt không muốn lau, vậy thì lấy lưng mình cho bổn giáo chủ ngồi là được rồi.” Diệp Tiểu Y cầm quạt gẩy nên nàng cằm nhỏ nói.
“Giáo chủ đại nhân, mời ngồi. Ta đã lau sạch sẽ.” Thạch Thanh Lộ lập tức cả người đều bủn rủn, nhanh tay nhanh chân lâu sạch một chỗ nói.
“Xem như ngươi thông minh.” Diệp Tiểu Y gõ nhẹ nàng cái đầu ngồi xuống nói.
“Giáo chủ đại nhân, ta đi kiếm chút nước cho ngươi uống đỡ khát.” Thạch Thanh Lộ xoa xoa mình cái đầu nhỏ liền quay người muốn rời đi. Nếu còn ở lại đây, chắc chắn bị cái tên này sai bảo.
“Không cần bổn giáo chủ không khát, Tiểu Lộ Lộ, đến cho bổn giáo chủ xoa bóp. Vai ta có hơi mỏi một chút.” Diệp Tiểu Y làm sao cho nàng cơ hội thoát việc liền lập tức cười chỉ mình vai nói.
“Chưởng môn đại nhân, ngươi không khát. Nhưng Tiểu Lộ Lộ khát, ngươi cho Tiểu Lộ Lộ đi uống nước không được sao?” Thạch Thanh Lộ đều cười khổ nói.
“Ngươi khát nước? Vậy bổn giáo chủ hi sinh một chút, cho ngươi uống bổn giáo chủ nước miếng. Thế nào hả?” Diệp Tiểu Y cầm quạt chạm nhẹ vào đôi môi giả bộ xấu hổ nói.
“ n, tự dưng Tiểu Lộ Lộ lại không thấy khát nữa. Để ta giúp người đấm bóp.” Thạch Thanh Lộ lập tức liền thay đổi nhanh chóng sán lại Diệp Tiểu Y cho hắn đấm bóp. Ngươi dám trêu trọc lão nương, lão nương đấm bóp chết ngươi.
“Tiểu Lộ Lộ ngươi đang muốn mưu sát bổn giáo chủ sao hả?” Diệp Tiểu Y cả thân đều so với pháp bảo cứng rắn không có sợ đau nhưng đều muốn trêu trọc nàng.
“Nào có nha, chẳng qua Thanh Lộ từ nhỏ học võ, khí lực có chút lớn mà thôi.” Thạch Thanh Lộ vui vẻ nói. Xem ngươi còn dám đối với ta kêu đấm bóp.
“Năm trước cũng có một cái nữ nhân đối với ta đấm bóp như ngươi vậy. Thật khiến ta hồi tưởng.” Diệp Tiểu Y khẽ mỉm cười nói.
“Ồ, nàng bây giờ thế nào rồi a?” Thạch Thanh Lộ hứng thú hỏi.
“Ngỏm rồi.” Diệp Tiểu Y mở miệng lạnh băng nói như chẳng có gì lớn.
“Hả?” Thạch Thanh Lộ tay đang đấm bóp liền ngừng lại.
“Bị ta nhét thuốc kích dục ném vô chuồng ngựa chơi đến chết. Nhưng tính ra ta cũng rất nhân từ, đem gia đình nàng cho nàng một chỗ cùng chôn. Thanh Lộ ngươi sao thế? Không đấm bóp nữa sao?” Diệp Tiểu Y liền cười cợt nói.
“A… giáo chủ đại nhân… vừa rồi… ta không làm người đau chứ? Đều tại ta không chú ý. Ta giúp ngươi xoa.” Thạch Thanh Lộ lập tức thay đổi một mạch nói. Tên giáo chủ đáng ghét, dám đối với nàng uy hiếp.
“ n, đúng rồi thật thoải mái. Thanh Lộ ngươi bóp...a… mạnh hơn chút nữa… chỗ đó…. ưm… nhẹ một chút… thoải mái … ư...” Diệp Tiểu Y cố tình kêu lên thỏa mãn, Thạch Thanh Lộ nghe thấy mặt đều đỏ lên. Cái đáng chết giáo chủ, ngươi thanh danh ở đâu chứ?
“Cô gái này thật nhát gan...” Diệp Tiểu Y không khỏi cười thầm nghĩ. Dọa một cái liền như vậy rồi.
“Giáo chủ đại nhân… ta … ta có chút buồn vệ sinh...” Thạch Thanh Lộ hai chân co quắp lại nói.
“Vậy liền đi, ta cũng không phải chưa sờ qua chỗ đó… ân rất nhiều ngọc lộ quỳnh tương.” Diệp Tiểu Y cảm khái nói. Thạch Thanh Lộ đều muốn có một cái hố để mình chui xuống dưới trốn.
“Được rồi… không quá đáng với ngươi. Đi đi, về sớm một chút...” Diệp Tiểu Y gật đầu mở miệng nói.
“Cảm ơn giáo chủ.” Thạch Thanh Lộ lập tức lôi đi ra ngoài.
“Căn phòng này bị khóa?” Diệp Tiểu Y chán nản cuối cùng để ý đến một cái căn phòng bị khóa bằng khóa sắt, không có bụi bẩn bên trên khác hoàn toàn nhưng thứ khác. Lập tức tiến tới tò mò.
“Bên trong này rốt cuộc chứa cái gì đâu?” Diệp Tiểu Y chấm một cái nước bọt tại trên cửa giấy chọc một cái nhòm vào bên trong. Lập tức nhìn thấy một cái nữ nhân nằm trên mặt đất không rõ sống chết.
“Có người...” Diệp Tiểu Y lập tức vội vàng vận lực bóp nát khóa sắt tiến vào bên trong, chạy đến ôm lấy cô gái nằm trên mặt đất.
“Cô nương… cô nương… tỉnh lại không sao chứ?” Diệp Tiểu Y sờ sờ mặt cô gái muốn kêu nàng dạy nhưng vô dụng liền đem nàng đặt lên giường. Bắt đầu bắt mạch chuẩn đoán bệnh.
“Ốm nặng như vậy? Còn bị nhốt lại không ai quan tâm, thật sự đáng thương… Nhưng mà… xinh đẹp đó chứ? n ngực cũng rất to.” Diệp Tiểu Y bắt mạch xong nhìn xung quanh không có ai liền đưa tay đối với ngực của cô nương này xoa bóp.
“ n, so với Thanh Lộ cảm giác tốt hơn nhiều.” Diệp Tiểu Y cảm thán nói.
“Ưm… ưm...” Mộc Uyển Thanh bị hai cái bàn tay xoa bóp đều phát ra tiếng rên rỉ mê người. Diệp Tiểu Y lập tức đều muốn rụng rời cả xương. Thật là cái yêu nữ mà.
“Giáo chủ đại nhân, hóa ra ngươi ở đây, ta còn tương ngươi bỏ…. ta… lại… n, làm phiền ngươi rồi. Nô gia ra ngoài trước.” Thạch Thanh Lộ quay lại thấy Diệp Tiểu Y như vậy kiếm được một cái nữ nhân xoa bóp ngực khiến nàng tức giận muốn bỏ ra ngoài.
“Tiểu Lộ Lộ, ngươi còn muốn đi đâu.” Diệp Tiểu Y lập tức buông ra Mộc Uyển Thanh đến giữ lại Thạch Thanh Lộ cánh tay nói. Hắn nhìn thấy hốc mắt nàng có chút nước.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi không cần lo cho nô tì. Ta về môn phái trước. Ngươi xong chuyện rồi trở về.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Tiểu Lộ Lộ… ngươi là ghen sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng cười nói. Tiểu cô nương này cũng biết ghen rồi sao.
“Nào có… ta làm sao có thể ghen chứ. Giáo chủ đại nhân ngươi là nhận nhầm đi.” Thạch Thanh Lộ như đang mèo bị dẫm phải đuôi nói.
“Đừng lo lắng, ta chẳng qua thấy nàng bị bệnh nên giúp nàng một chút thôi.” Diệp Tiểu Y sảng khoái nói.
“Giúp? Là như vậy như vậy à?” Thạch Thanh Lộ ánh mắt nghi ngờ nói.
“Khụ khụ, thủ pháp gia truyền, ta thấy nàng ngực có chút lệch. Làm người tốt thì tốt đến cùng, ta cho nàng chỉnh lại.” Diệp Tiểu Y không biết xấu hổ nói.
“Giáo chủ ngươi không cần giải thích. Ta hiểu rõ ràng. Nhưng ngươi động nàng ngực, đợi nàng tỉnh dạy sẽ giết chết ngươi.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ngươi không nói, ta không nói, nàng làm sao có thể biết?” Diệp Tiểu Y mặt dày thủ đoạn nói.
“Chưởng môn ta cảm thấy mặt ngươi thật dày.” Thạch Thanh Lộ khinh bỉ nói.
“Dày bình thường, Thanh Lộ đem nàng đỡ lấy cho bổn giáo chủ giúp nàng trị bệnh.” Diệp Tiểu Y ngồi xuống trên giường nói.
“Chưởng môn ngươi muốn làm cái gì? Cái món này chọc người sẽ chết thật đó.” Thạch Thanh Lộ có chút mắt giật giật nói.
“Yên tâm, bổn giáo chủ tay nghề rất đỉnh.” Diệp Tiểu Y rút xuống trên đầu mình châm cài tóc cười nói.
“Chưởng mông địa nhân, ta muốn hỏi ngươi đã từng châm người lần nào sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng dò hỏi hỏi.
“Theo trí nhớ của ta thì đây là lần đầu. Nhưng chí ít chưa châm chết ai. Ai chẳng có lần đầu phải không?” Diệp Tiểu Y cố gắng nhớ lại nói.
“Không được, ngươi đâm nhất định đâm chết nàng.” Thạch Thanh Lộ mắt đều nghi ngờ nói.
“Vậy ngươi châm đi. Sư huynh ngươi giỏi y thuật như vậy, ngươi chắc chắn cứu được nàng.” Diệp Tiểu Y ném cho nàng cây châm nói.
“Ta… ta… không biết châm nha.” Thạch Thanh Lộ khóc không ra nước mắt nói. Sư huynh nàng biết, đâu có nghĩa là nàng biết.
”Vậy liền để ta đến đi, yên tâm tin tưởng ta.” Diệp Tiểu Y vỗ vai của Thạch Thanh Lộ nói.
“Chưởng môn...” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y tự tin không khỏi có chút cảm thấy tin tưởng.
“Dù sao hiện tại có hai chúng ta, ta có châm chết nàng. Ngươi không nói, ta không nói, ai biết đúng không?” Diệp Tiểu Y đen mặt mờ ám nhìn Thạch Thanh Lộ nói.
“Chưởng môn đại nhân ngươi đang làm ta sợ đó.“ Thạch Thanh Lộ đều cảm thấy run nói.
“Được rồi bắt đầu.” Diệp Tiểu Y vận nội công truyền đến cây châm bên trong lập tức đâm vào Mộc Uyển Thanh trên người nhưng không có đâm xuyên, tia công lực theo đầu nhọn cây châm hóa thành nhỏ như cây châm một dạng bắn vào trong các huyệt của Mộc Uyển Thanh. Đây là hắn dựa theo Nhất Dương Chỉ hình thái biến hóa mà nghĩ ra. Vốn dĩ Nhất Dương Chỉ khó chữa được thương cảm hay thay cây ngân châm tác dụng, nhưng truyền nó vào trong một cái vật ngọn có thể khiến nội lực trong thời gian ngắn ngưng tụ tại một điểm và bắn ra như cây châm.
Hắn dựa vào đó thay thế ngân châm. Dùng nội lực thi triển y thuật châm cứu trên cơ thể con người. So với dùng ngân châm. còn tốt hơn rất nhiều.
“Nội lực điều khiển thật mạnh mẽ.” Thạch Thanh Lộ vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Tiểu Y sử dụng công lực. Lần trước cùng hắn đánh, nàng bại quá nhanh. Đến không kịp cảm nhận cái gì.
“Thật may mắn khi ngươi gặp được ta. Nếu không hôm nay bệnh nặng như vậy, phải chết là không nghi ngờ.” Diệp Tiểu Y thu lại cây châm đặt lên giường kéo lên nàng tay bắt đầu bắt mạch gật đầu nói.
“Nàng ổn rồi sao? Giáo chủ ngươi biết y thuật?” Thạch Thanh Lộ đối với giáo chủ biết y thuật vô cùng ngạc nhiên nói.
“Biết chút chút. Nàng một lát liền tỉnh lại, chúng ta mau rời đi thôi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Chưởng môn đại nhân, nàng xinh đẹp như vậy? Ngươi không động tâm sao?” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y nghi ngờ nói.
“Động tâm? tất nhiên là có. Nhưng mà hiện tại không phải lúc. Có việc trước tiên ta muốn làm.” Diệp Tiểu Y gật đầu thừa nhận nói. Nhưng hiện tại nàng làm ăn được gì cơ chứ? Thạch Thanh Lộ còn chưa giải quyết xong, còn muốn ăn cái khác bánh? Huống chi, thân phận hiện giờ tốt nhất càng ít người biết càng tốt.
“Việc muốn làm?” Thạch Thanh Lộ thắc mắc.
“Đại mộng thống nhất giang hồ của ta. Chưa thành đại mộng nói cái gì gần nữ sắc.” Diệp Tiểu Y liền giả bộ lẫm liệt nói. Ta cũng muốn động chứ? Nhưng không động được mới đau.
“Giáo chủ...” Thạch Thanh Lộ có chút ngưỡng mộ nhìn Diệp Tiểu Y. Không ngờ giáo chủ vĩ đại như vậy.
“E hèm, đi chuẩn bị đồ đi, sau đó còn muốn cõng ta lên núi. Làm việc cực khổ, nên nghỉ ngơi.” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Vâng.” Thạch Thanh Lộ hình tượng giáo chủ trong lòng tồn tại trong một phút và sụp đổ chỉ trong một giây, hắn có chỗ nào vĩ đại, rõ ràng là ác bá. Ăn thịt không nhả xương.
“Thật sự xinh đẹp… mỗi tội… không biết còn có thể gặp lại ngươi hay không?” Diệp Tiểu Y sờ nhẹ lên nàng khuôn mặt cười cợt nói.
“Ưm… Tiểu Diệp...” Mộc Uyển Thanh cả người đều khẽ run lên nói.
“Tiểu Diệp? Ý trung nhân của ngươi sao?” Diệp Tiểu Y có chút nhàm chán nói. Không nghĩ lại là hoa có chủ. Liền muốn quay người rời đi, lập tức bị một cánh tay giữ lấy gấu áo dài.
“Tiểu Diệp… đừng bỏ rơi ta… ta sợ...” Mộc Uyển Thanh ánh mắt có chút hé ra nhìn thấy một hình dáng mờ mờ hiện ra trong mắt nàng, tay ném chặt lấy áo của Diệp Tiểu Y không buông. Nàng sợ khi nàng buông ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
“Cô gái ngốc nghếch? Hắn đã bỏ rơi ngươi… ngươi còn nhớ đến hắn làm chi.” Diệp Tiểu Y nhìn Mộc Uyển Thanh có chút mỉm cười ngồi xuống bên cạnh giường xoa tóc nàng nói.
“Tiểu Diệp… ta sai rồi… làm ơn đừng bỏ rơi ta… đừng đi...” Mộc Uyển Thanh sợ hãi nói.
“Ta không đi đâu cả, ngủ đi. Tất cả sẽ qua sớm thôi.” Diệp Tiểu Y kéo chăn lên giúp nàng khẽ vỗ nhẹ nói.
“Giáo chủ đôi khi thật ấm áp. Hắn cũng không có xấu xa như tưởng.” Thạch Thanh Lộ đứng trốn bên góc cửa nghĩ.
“Ưm...” Mộc Uyển Thanh nhắm mắt lại bắt đầu trở nên yên tĩnh.
“Thật ngọt...” Diệp Tiểu Y không kìm được lòng hôn lên nàng đôi môi cười nói. Sau đó liền quay người rời đi ra khỏi phòng.
“Ta nghĩ lộn rồi, hắn nhất định là một tên biến thái đáng chết.” Thạch Thanh Lộ có chút tức giận giậm chân nghĩ. Giáo chủ đại nhân hình tượng của ngươi quả nhiên không quá ba giây.
“Ngươi đứng xem trộm sao? Không tốt lắm đâu.” Diệp Tiểu Y nhìn Thạch Thanh Lộ cười nói.
“Giáo chủ… ngươi ra rồi. Chúng ta đi thôi.” Thạch Thanh Lộ cười nói.
“Cõng bổn giáo chủ nào?” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Giáo chủ ngươi không có chân sao?” Thạch Thanh Lộ vẫn còn tức giận nói.
“Tất nhiên là có, nhưng ta thích dùng chân của ngươi có vấn đề gì sao?” Diệp Tiểu Y một dạng ngang ngược nói.
“Không có vấn đề.” Thạch Thanh Lộ lắc đầu nói. Sau lại cõng lên Diệp Tiểu Y bắt đầu đi lên núi.
“Để nàng ở lại một mình, không sao chứ? Hay chúng ta đem nàng theo?” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ngươi cõng được thêm người nữa sao? Nếu được, ta không cảm thấy có vấn đề.” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Ta nghĩ tốt nhất để nàng ở lại.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói. Đúng vậy, ở cùng ngươi còn đáng sợ hơn nữa cơ mà.
“Nàng sẽ không sao, bệnh sẽ sớm khỏi thôi. Nhưng mà vết thương lòng đó. Ta cảm nhận được… rất đau... đớn. Nó sẽ không biến mất được đâu. Diệp Tiểu Y khẽ thở dài nói.
“Chúng ta hay là quay lại thế nào. Ta nghĩ cõng thêm một người nữa cũng không sao.” Thạch Thanh Lộ mủi lòng nói.
“Cứ để nàng ở đó một mình đi,đôi khi tịch mịch là thứ tốt nhất để chữa được mọi vết thương lòng. Đồ ngốc, ngươi cứ mãi như vậy người chịu thiệt sẽ là ngươi.” Diệp Tiểu Y tại trên lưng của Thạch Thanh Lộ khẽ nói. Hắn có đáng sợ vậy sao?
“Giáo chủ… ta không có ngốc. Cô nương ấy rất đáng thương cô đơn, ta là tốt bụng.” Thạch Thanh Lộ liền có chút tức giận nghĩ. Nàng vốn là một cô nhi, nên hiểu rất rõ sự cô đơn đáng sợ thế nào.
“Cô đơn không phải là do không có người quan tâm. Mà là vì… sự quan tâm đó không xuất phát từ người mình cần, cái này cả ta và ngươi đều cho không được.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Chưa thử làm sao biết được?” Thạch Thanh Lộ cứng đầu nói.
“Tận cùng của sự ngu dốt là việc đối xử quá tốt với người khác, ngươi là kẻ ngốc. Nhưng ta thích những kẻ ngốc nghếch. Họ luôn rất ấm áp.” Diệp Tiểu Y nhắm mắt lại khẽ thở dài nói.
“Giáo chủ ngươi đôi khi cũng rất ấm áp, thật đấy?” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ấm áp? Ta sao. Buồn cười thật đấy. Tiểu Lộ đang khen ta sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Ta là đang nói thật mà, nhưng ngươi cứ như vậy bắt nạt người khác khiến họ không ưa được. Nếu mà bỏ được cái tính lười biếng đó đi thì...” Thạch Thanh Lộ phồng miệng nói.
“Chỉ cần ngươi đưa ta là đủ rồi. Với lại ta không lười, chỉ là tiết kiệm năng lượng thôi. Im lặng một chút, ta còn ngủ, thật mệt quá mà.” Diệp Tiểu Y lười nhác nói.
“Chưởng môn đừng ngủ, ngươi ngủ cứ nghiêng người, rất mỏi đó. Chưởng môn… ngủ rồi sao? Thậy không biết tại sao ngươi thích ngủ như vậy.” Thạch Thanh Lộ tiếp tục đi thở dài nói.
.