“Về sau ngươi gặp ta muốn xưng ta là chủ nhân. Dù sao bổn cô nương cũng nuôi ngươi. Cho con mèo thối ngươi ăn.” Đông Phương Bạch yêu cầu vô cùng nghiêm túc nói.
“Phi… bổn miêu gia từ trước đến giờ chưa nhận ai làm chủ… meow… được làm bổn miêu con sen là ngươi vinh hạnh rồi nhá… meow...” Diệp Thần kiên quyết phản đối.
“Ngươi ăn của ta ngủ của ta… hiện tại còn coi là con sen. Gọi chủ nhân, ngươi phải gọi ta chủ nhân.” Đông Phương Bạch kiên quyết nói.
“Bạch con sen tính làm phản hả? Bổn miêu gia không ra tay ngươi tưởng ta là mèo giấy… meow… Tính ra sư phụ ngươi còn phải kêu bổn miêu một tiếng huynh đệ… meow… Xem ra ngươi chỉ là ta hậu bối...” Diệp Thần cả lông đều dựng lên nói. Muốn hắn gọi chủ nhân sao? Kiếp sau đi nhá.
“Ngươi… hứ… coi như nể mặt sư phụ ta, không chấp nhất một con mèo, không bắt ngươi gọi chủ nhân...” Đông Phương Bạch cảm giác có chút thua thiệt đuối lý nói.
“Rõ ràng là đuối lý còn ra vẻ… meow… bỏ qua cái chuyện này đi. Bổn miêu rất dễ nuôi… meow… thích ăn cá. Nhưng phải là vi cá mập… meow không thì lẩu cá sấu cũng được… meow...” Diệp Thần vô cùng bình dân về ăn uống nói.
Có vẻ như biến thành mèo sau khi vị giác của hắn cũng bị loài mèo ảnh hưởng đến rồi thì phải.
“Ngươi điên rồi, có cá khô bình thường. Ngươi ăn vẫn là không ăn.” Đông Phương Bạch đương nhiên không dại gì đáp ứng. Đây là vi cá mập nha, còn lẩu cá sấu, giá trị đều liên thành, đến nàng cũng chưa được ăn qua. Hiện tại nuôi cái này con mèo, quá tốn kém. Nàng sớm muộn cũng phá sản.
“Phi… ta thèm vào… meow… ngươi coi miêu gia là gì? Là mèo ăn xin sao? Meow… ngày ba bữa nhất định phải có vi cá mập… meow…” Diệp Thần phản đối nói.
“Đến cả ta còn chưa biết vi cá mùi vị. Ngươi ăn cái rắm… đổi một món đi. Nuôi ngươi như vậy, ta chưa trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ đã trở thành thiên hạ đệ nhất con nợ rồi.” Đông Phương Bạch u oán nói. Cái này con mèo hoàn toàn không biết tiết kiệm gì cả. Giống hệt cái tên sư phụ vô trách nghiệm đó.
“Meow… ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ… meow… có thằng nào dám đến cửa đòi nợ đâu? Hiện tại ngươi không vay… meow sau này hối hận đó.” Diệp Thần liên dụ dỗ nói.
“Nói… nghe cũng hợp lý… Bổn gia trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Có ai dám đòi nợ?” Đông Phương Bạch lập tức nghe cảm thấy hợp tình hợp lý bị dụ dỗ nói.
“Ta muốn ngày ăn hai suất vi cá mập. Uống trà hảo hạng nhất, quần áo cũng phải mặc loại tốt nhất. Đi ra đường phải có kiệu tám người khênh… meow...” Diệp Thần lập tức đòi hỏi nói.
“Ta cũng muốn ăn vi cá… không chỉ uống trà hảo hạng… ta còn muốn mua thật nhiều quần áo nữa.” Đông Phương Bạch cũng gật đầu. Trở về Nhật Nguyệt Thần Giáo nàng phải lập tức đi vay tiền giáo chúng sống sao cho thật mẹ nó sa hoa.
“Vậy còn chờ gì… meow… lập tức trở lại trong giáo… meow… Lấy ngươi danh tiếng đi vay tiền, thiên hạ này ai không dám cho vay… meow...” Diệp Thần liền mở miệng xúi dại nói.
Sau này nàng mới nhận ra rằng, nghe lời con mèo chết tiệt này. Nàng quả thật bán nhà không kịp, ba ngày lại có một cái nhất lưu cao thủ đến thu tiền, bốn ngày liền cả ẩn cư Tiên Thiên cao thủ tại Thiếu Lâm Tự xông núi đòi nợ. Chưa ra một tuần, toàn bộ giang hồ đều biết tên Đông Phương Bất Bại vay tiền không trả. Giáo chúng trong môn phái cũng trải qua thời kỳ khủng hoảng kinh tế, đến cứt còn không có mà ăn.
“Meow… vi cá thật ngon… meow...” Diệp Thần thoải mái nằm tại trên ghế lông hổ đắt tiền,ặc cái áo dát vàng, cùng chiếc mũ đính kim cương. Xung quanh mấy cái tì nữ xinh đẹp giúp hắn cái con mèo này phật quạt ăn vi cá hưởng thụ.
“Con mèo thúi, giờ này ngươi còn nằm đó hưởng thụ. Lại có người đánh tới Nhật Nguyệt Thần Giáo trên núi rồi kìa. Hiện tại cả giáo chúng đều ở ngoài cửa đòi nợ ta. Ngươi vẫn còn ở đó xài ta tiền.” Đông Phương Bạch cảm giác tức giận chạy đến xây riêng cho con mèo chết tiệt này một cái tòa nhà quát.
“Meow… mặc kệ bọn hắn... meow… dù sao đã có chuyện gì xảy ra đâu. Bọn chúng chỉ nói miệng thế thui… meow..” Diệp Thần lười biếng đưa chân vuốt vuốt cái tai nói.
“Ngươi nói hay lắm. Ngươi là một con mèo, ai hướng ngươi đòi nợ.” Đông Phương Bạch có chút bực mình nói.
“Meow… ngươi không cảm thấy mình hiện tại đang rất đáng giá hay sao hả?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch ngu ngốc có chút bực mình nói.
“Đáng giá cái con khỉ. Ta đều sắp bị ngươi hại chết.” Đông Phương Bạch thật muốn đem con mèo này nấu giả cầy.
“Ngu ngốc nữ nhân, ngực to… í lộn ngực nhỏ mà không não… meow...” Diệp Thần nhảy từ trên ghế da hổ xuống nói.
“Ngươi nói ai không có não?” Đông Phương Bạch bất bình nói.
“Nói chính là ngươi đó.. meow...” Diệp Thần không chút khách khí nói.
“Ta chính là điên rồi mới tin ngươi. Hiện tại trong môn phái ai cũng nhìn thấy ta cũng tránh như tránh quỷ sợ ta vay tiền đâu. Chưa tính mấy cái tiêu cục, đều hận không bắt được ta trả nợ.” Đông Phương Bạch đều muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi. Ngày đầu tiên tiêu tiền cảm giác sảng khoái sau khi, nàng liền cảm thấy sảng khoái. Nhưng sang đến ngày thứ ba khi có người đến đòi nợ, nàng liền nhận ra, mình thực sự rơi hố của con mèo chết tiệt này.
“Yên tâm không chết được… meow… ngươi phải biết hiện tại ở trong giang hồ. Ngươi quyền lực rất lớn mạnh… meow… rất nhiều kẻ nguyện vì ngươi mà chết.” Diệp Thần khẽ ngáp một cái nói.
“Vì ta mà chết? Ta sợ họ hận không giết được ta đi.” Đông Phương Bạch phiền não.
“Ngu ngốc, meow… nợ một chút tiền là con nợ. Nợ cả ngàn vàng liền là thượng đế. Mà hiện tại.. meow… ngươi nợ đâu chỉ là ngàn vàng thôi đâu. Ngươi chỉ cần ho khẽ một cái… meow bổn miêu đảm bảo, meow… sáng mai khối thằng đua nhau đem nhân sâm, hạt thủ ô đến cho ngươi bồi bổ… meow… giờ ngươi mà chết ra đó. Khối thằng nó cũng ngỏm theo.” Diệp Thần vuốt vuốt râu đầy bộ triết lý nói.
“Ta quyền lực như vậy sao?” Đông Phương Bạch nghi ngờ. Con mèo này nói là thật đó chứ?
“Ta nói đương nhiên là thật meow… hiện tại ngươi là người có tiền rồi. Đánh rắm cũng thơm… meow… Ngươi mà bệnh một cái. So với Ngũ Nhạc Kiếm Phái đánh lên Hắc Mộc Nhai còn trọng đại.” Diệp Thần kéo kéo vi cá cho vào miệng ăn nói.
“Ta tính mạng quan trọng như vây?” Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên rồi, sự sang chảnh của đại gia không cho phép họ chết một cách rẻ tiền đâu… meow… có chết cũng kéo theo mấy ngàn cái nhân mạng nữa cơ.” Diệp Thần lười biếng trở lại trên ghế da hổ nói.
“Nhưng… ta cảm thấy như vậy có hơi ác. Dẫm đạp lên kẻ yếu như vậy....” Đông Phương Bạch cũng cảm thấy có chút hổ thẹn nói.
“Ác sao? Meow… Không dẫm đạp lên kẻ yếu thì chẳng lẽ dẫm đạp lên kẻ mạnh sao? Không đi quỵt tiền cưỡng đoạt kẻ yếu chẳng lẽ lại đi tìm kẻ mạnh? Từ xưa đến nay những kẻ thích ứng được sẽ sinh tồn, kẻ yếu sẽ bị ăn thịt. Nghìn năm trươc đã vậy, nghìn năm sau cũng sẽ là như vậy… meow… Không mạnh mẽ không có đầu óc… meow bị chúng ta lừa cũng đáng đời. Ngươi muốn bị kẻ khác dẫm đạp vẫn là dẫm đạp kẻ khác?” Diệp Thần không chút nào cảm thấy áy náy chỉ lạnh lùng nói.
“Ta không muốn bị người khác dẫm đạp.” Đông Phương Bạch cắn răng mở miệng nói.
“Vậy… meow… trước tiên phải học theo ta. Da mặt phải dày lên, đi ra ngoài đó tiếp tục vay tiền cùng giả bệnh nhiều vô.” Diệp Thần dạy hư nói.
“Nhưng… sẽ không ai muốn cho ta vay. Giang hồ đều biết ta là thiên hạ đệ nhất con nợ.” Đông Phương Bạch gãi gãi đầu nói.
“Không vay được thì cướp. Làm việc thì không được từ thủ đoạn miễn là mình giàu là được. Những kẻ không được coi là mình gia đình đều là công cụ để đạt được mục đích, meow… thiên hạ đệ nhất luôn cô độc vì cô độc mới là thiên hạ đệ nhất. Ngươi không phải muốn sư phụ trở về sao? Meow… vậy thì chút lòng thương hại đó vẫn để lại thương hại bản thân mình đi.” Diệp Thần liền khuyên can Đông Phương Bạch hắc hóa. Lão tử cũng chính là vì tốt cho ngươi.
“Ta…” Đông Phương Bạch không biết nói gì liền khẽ quay người rời khỏi cái này tòa điện.
“Meow… xem ra cũng sắp trưởng thành rồi… meow… Tại trong Tiếu Ngạo Giang Hồ bản, ngươi vì thương xót cho Nhậm Doanh Doanh cùng với tình nghĩa với Nhậm Ngã Hành mà tha chết cho hắn… meow cuối cùng lại vì vậy mà chịu lấy bi thảm kết cục… meow… bánh xe vận mệnh nha… Bổn miêu gia cũng muốn thử ta cùng ngươi đấu một lần.” Diệp Thần ánh mắt mèo sắc bén khẽ nhấp một cái liền nhắm mắt lại.