“Hoàng Dược Sư ngươi đã đến a. Ta không nhớ có nợ tiền ngươi đi à.” Diệp Thần đứng ngồi trong mái hiên chậm rãi uống trà nói.
“Thế nào chẳng lẽ không chào mừng lão già này đến đây sao?” Hoàng Dược Sư không khỏi cười mắng.
“Làm sao ngươi biết hay vậy?” Diệp Thần giả bộ giật mình như bị đoán chúng tựa như nói.
“Ngươi cái tên này, có chết cũng tính nết không có đổi. Không chỉ tính nết mà ngươi vẫn như vậy đi.” Hoàng Dược Sư nhớ lại năm đó hình bóng với bây giờ một chút cũng không thay đổi không khỏi thở dài nói.
“Đúng vậy, ngươi thì có vẻ già đi a. Mọi thứ kể cả con người sẽ tới lúc mục nát.” Diệp Thần cũng không khỏi mở miệng thở dài nói. Cảnh đã khác người vẫn tại nhưng khác xưa a.
“Là con người ai cũng sẽ già đi. Nhưng ngươi nợ ta một lời giải thích.” Hoàng Dược Sư nhìn Diệp Thần ngồi xuống tự cho mình chêm một ly trà nói.
“Giải thích cái gì a? Dung Nhi, Quách Phù, Trình Anh hay là… Phùng Hằng? Tất cả mọi chuyện ngươi đều đã thấy rõ, lần này đến gặp ta không phải vì cái vấn đề này chứ. Hoàng Dược Sư cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình. Còn không thuộc về ngươi, ngươi có giành cũng vô dụng.” Diệp Thần nhìn sang Hoàng Dược Sư nói.
“Ngươi nói đúng, ta đã già. Ngươi một người bỗng chốc đem ta nữ nhi, cháu gái ngoan, đồ đệ ngoan ngay cả nương tử cũng đều lấy đi. Có chút mất mát mà thôi. Nhưng dù sao thì họ cũng phải gả ra ngoài a. Ta không có quyền ngăn cấm. Còn Phùng Hằng nàng vốn đã chết, hiện tại là nàng cuộc đời mới. Ta cũng không chăm sóc được cho nàng nữa. Vẫn là để các nàng cho ngươi chăm sóc a.” Hoàng Dược Sư uống lên một ngụm trà nói. Tâm tình của hắn giống ly trà này a. Có ngọt có đắng đi à.
“Với tư cách là một người cha, chỉ cần động đến một ngón tay vào người con gái ta, ta sẽ băm vằm ngươi ngay tại chỗ. Ta sẽ băm nát bất cứ thằng dở hơi nào khiến con gái ta hành động thất thường và gọi hắn là tướng công.” Hoàng Dược Sư lườm sang Diệp Thần một cái nói. Cứ thử làm con gái ta khóc mà xem.
“Ông đang đe dọa ai đấy hả. Miêu tả chi tiết đến vậy chẳng hóa ra ám chỉ thẳng vào mặt thằng này còn gì.” Diệp Thần không khỏi đen mặt lại nói. Xem ra người đàn ông ích kỷ nhất thế giới vẫn là những người cha a. Cứ giữ khư khư con gái của mình không chịu trao cho ai.
“Nhưng ngươi cũng được đấy chứ. Ngươi vì nữ nhi ta có thể bỏ ra rất nhiều thứ. Nếu muốn cướp được nó ngươi phải có ý định sẵn sàng chống lại cả thế giới này. Vì ta cũng muốn giữ nó y như vậy đó.” Hoàng DƯợc Sư liền uống tiếp một ly trà nói.
“Dừng a, trà này không rẻ. Uống tiết kiệm một điểm. Còn nữa, lần này đại hội võ lâm ngươi không định trở lại xem nàng sao?” Diệp Thần nhìn Hoàng Dược Sư hỏi.
“Ta và ngươi đều như nhau. Muốn gặp một người nhưng lại càng muốn phiêu du a. Khi đến lúc cần gặp tự ắt sẽ gặp a.” Hoàng DƯợc Sư cười nói.
“Giống nhau sao? Có lẽ điểm này ngươi đúng a.” Diệp Thần uống lên một ly trà khẽ cười nói.
“Dạo này có lô thuốc độc mới nhập xong. Ngươi có muốn thử không? Đột nhiên thấy chán đời quá. Uống chút cho nó tỉnh. Dù sao ngươi cũng không cho ta uống trà a.” Hoàng Dược Sư thở dài nói. Hắn hiện tại già cô độc a. Nuôi con gái cũng thành nuôi ong tay áo a.
“Xàm xí, người ta đẹp mà vô duyên chẳng sao. Ngươi vừa vô duyên lại vừa già, vừa xấu. Ta nói dạo này ta khỏe lắm ngươi giữ thuốc độc uống cho nó tỉnh đi.”Diệp Thần khinh bỉ nói. Mẹ nó muốn cho lão tử chết cùng ngươi sao hả.
“Kệ ta, ta không đẹp nhưng mà ta lạ. Ngươi không biết hồi trẻ ta…” Hoàng Dược Sư khoe chiến tích nói.
“Đủ, đừng nói ngươi uống trà.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Thế có phải tốt không. Với lại kho báu ta để dưới hầm băng ngươi đem ra nghịch hỏng không tính không trả đó chứ.” Hoàng Dược Sư ôm lấy trà uống nói. Tên này không nhiều thứ gì chính là lắm tiền nhiều của lạ, đến trà cũng là cực phẩm đi à.
“Sống phải để cho ngươi ta quý. Đầu tiên là phải sống chân tình, sau đó là sống bản lĩnh. Anh em ta biết ngươi rất quý ta. Đợi sau này ta nhất định sẽ giả a. Dù sao ngày tháng còn dài a.” DIệp Thần cười nói. Đợi lão chết ta đốt giả cũng được.
“Ngày tháng còn dài nhưng để dài quá thì hơi phí, vẫn là lên bồi thường đi a.” Hoàng Dược Sư sống đến cái tuổi cáo già còn không biết Diệp Thần tâm tư sao.
“Thời buổi khó khăn ngươi làm cái gì mà gấp như vậy a. Ngươi còn lâu mới chết, cứ để từ từ không được sao.” Diệp Thần nhìn Hoàng Dược Sư nói.
“Nhìn ta bình thường thế này thôi nhưng ngày hôm nay té giếng mấy lần rồi đó. Ngươi mau chóng giả ta đi a.” Hoàng Dược Sư cười gằn nói.
“Thì ta giả ngươi rồi còn gì?” Diệp THần nhìn hắn nói.
“Ngươi chưa a.” Hoàng Dược Sư thắc mắc nói.
“Chết rồi, có phải té giếng đến quên rồi không. Ta giả ngươi rồi a.” Diệp Thần liền không khỏi lo lắng nói. Dám cùng hắn chơi chưa đủ trình.
“Ngươi thật độc a.” Hoàng Dược Sư biết mình bị chơi chỉ biết ngậm cái này bồ hòn a.
“Chuyện, ta làm chuyện gì đều để người ta hít khói a, hít khói không được thì hít đất. Làm chuyện gì cũng giống như xây nhà vậy, bây giờ ta thích xây cái nóc trước sau đó xây cái nền trước ai cấm.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Xây nhà như vậy chắc chỉ có ngươi ở mất.” Hoàng DƯợc Sư đòi nợ không được liền ra về nói.
“Thì ai cho ngưởi ở mà ở. Đi cẩn thận coi chừng té giếng. Hài, chuyện có bé bằng lỗ mũi mà hắn làm to như cái cống vậy.” Diệp Thân tiễn khách nói.
“Tướng công, ngươi thực sự muốn đi sao?” Từ đằng sau bỗng truyền đến Lâm Triều Anh âm thanh nói. Chúng nữ có chút buồn bã nhìn hắn.
“Nương tử ngươi muốn nghe ta lời nói thật hay lời nói dối?” Diệp Thần liền không khỏi cười nói.
“Lời nói dối.” Lâm Triều Anh liền mở miệng nói.
“Ta muốn ở lại đây.” Diệp Thần nhìn các nàng mở miệng nói.
“Vậy lời nói thật.” Lâm Triều Anh liền hỏi.
“Ta muốn đi, nhưng cũng muốn ở lại. Nói đúng hơn là muốn ở bên cạnh các ngươi.”Diệp Thần thành thật nói. Hắn muốn đi nhưng nhất định sẽ trở lại a.
“Thật là không giống ngươi chút nào. Mấy lời nói nghiêm túc này không hợp với ngươi a.” Mục Niệm Từ không khỏi cười mở miệng nói.
“Thật sao? Ta cũng nghĩ vậy a. Phải nói ngoài đó còn có các mỹ đang đợi ta giải cứu a.” Diệp Thần gãi đầu mở miệng nói.
“Sáng mai hẵng lên đường. Cả ngày hôm nay ta muốn ngươi bồi chúng ta a.” Lâm Ly liền mở miệng nói.
“Hả?” DIệp Thần lóng ngóng.
“Còn gì nữa. Chẳng phải ngươi muốn đi sao? Chẳng lẽ lại đổi ý rồi hả?” Lâm Triều Anh cười nói.
“Các ngươi thực để cho ta đi?” Diệp Thần nhìn các nàng nói.
“Đúng vậy a, chỉ cần ngươi hứa sẽ không lần nữa biến mất không báo trước là được. Với lại, ngươi đã hứa với chúng ta. Đại hội võ lâm sẽ xuất hiện sao.” Lâm Triều Anh mở miệng nói. Nàng biết Diệp Thần một khi đã hứa với các nàng dù có hi sinh tính mạng nhất định sẽ làm đến. Đó là hắn quy tắc a.
“Vậy còn chờ gì nữa a. Các ngươi hôm nay ta đều muốn a.” Diệp Thần cười nhìn các nàng nói liền xông lên bắt đi a. Trong thế giới này thực sự rất ít người thực sự tin tưởng lẫn nhau. Vừa hay hắn có không phải là một a.
“Các tỷ muội sói tới mau chạy a.” Các tỷ muội hô hào nhau tránh ra Diệp Thần ma trảo a.
“Chạy đâu cho tắt nắng.” Diệp Thần giơ ra ma trảo cười nói. Ngày hôm nay là một ngày trụy lạc đi à.
Sớm hôm sau, Diệp Thần đã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị lên đường đi a.
“Các ngươi ở lại tốt. Ta nhất định sẽ trở lại lần này sẽ không để các ngươi lần nữa đợi chờ.” Diệp Thần khẳng định nói.
“Ngươi lên ngựa đi a. Còn nói chúng ta thực nghĩ lại không cho ngươi đi à.” Lâm Triều Anh hạ quyết tâm nói.
Diệp Thần ngồi lên ngựa liền phất ngựa rời đi, nhưng mà… con ngựa đi lùi a. Thậm chí đi còn chậm như rùa đi à. Trước mặt chúng nữ quá mất mặt rồi đây a. Con ngựa khốn khiếp này rõ ràng không nể mặt mũi.
“Tướng công ngươi đã bao nhiêu năm đều không có học cưỡi ngựa a. Ngươi xem Tiểu Tranh còn biết cưỡi ngựa a.” Mục Niệm Từ cười mắng nói.
“Hắc, cưỡi ngữa là bản năng của nữ nhân. Tối qua các ngươi cũng đem ta ra cưỡi đủ a.” Diệp Thần không khỏi đỏ mặt nói.
“Quác… quác…” Trong lúc Diệp Thần lúng túng thì từ trên trời hạ xuống một con điêu lớn a.
“Tiểu Điêu Tử, là ngươi a. Các ngươi xem ta cưỡi điêu mẹ nó mới khi phách.” Diệp Thần nhìn Thần Điêu không khỏi vui vẻ nói. Cũng may có ngươi giúp ta bàn thua này a.
“Quác… quác….” Thần Điêu kêu lên ý nó không phải vật cưỡi nói.
“Im lặng bộ mày muốn vào trong nồi hả?” Diệp Thần đánh ánh mắt sang Thần Điêu ý nói.
“Quác…” Thần Điêu cuối cùng chỉ có thể kêu lên một tiếng rồi để Diệp Thần ngồi lên a. Tên nam nhân này ngay cả Độc Cô Cầu Bại đều đánh bại thì thịt nó dễ dàng a. Đợi một chút bay lên trời liệng vài vòng cho ngươi sợ chết đi.
“Ta đi ha.” Diệp Thần vừa dứt lời Thần Điêu liền bay lên đi à.
“Để hắn đi như vậy không sao chứ Triều Anh tỷ?” Hoa Tranh nhìn Lâm Triều Anh hỏi.
“Hắn là gió, mà gió phải được tự do a.” Lâm Triều Anh nói một câu rồi đi vào bên trong a.
“Nghĩa là sao?” Hoa Tranh không khỏi nghĩ.
“Hắn khác với người khác. Những người khác chỉ thỏa mãn với mong ước mình có. Và chăm chuốt cho cái chết của mình a. Còn hắn lại sống thật đẹp thay vì lo cho cái chết của mình đẹp hay xấu. Cho đến khi hắn mệt, ắt sẽ trở lại đây và kể lại câu chuyện đó. Hắn sẽ không bỏ rơi một ai đơn giản hắn là người nặng tình, đó là yếu điểm cũng là hắn điểm mạnh nhất.” Mục Niệm Từ liền mở miệng cười nói.
“Với lại ngươi yên tâm chúng ta cũng sẽ lên đường đến chỗ Hoàng Dung ăn nhờ ở đậu a. Dù sao hắn cũng sẽ đến đại hội võ lâm a. Nhưng vẫn thư lại vài ngày sắp xếp vài thứ đã.” Lâm Ly mở miệng nói. Sau đó nhìn bên trong phủ khắp nơi là mùi của chúng nữ và hắn a. DỌn dẹp khắp phủ này có lẽ mệt chết à. Thuê người khác làm có lẽ các nàng xấu hổ chết mất.
Lúc này Diệp Thần cùng Thần Điêu đang rơi từ trên bầu trời xuống a. Quả nhiên là con chim này chưa có bẳng lái mà. Lượn lờ ác như vậy bộ không để ý hắn trên lưng Huyền Thiết Trọng Kiếm à. Nặng bỏ mợ, còn lượn nhiều giữa chừng mệt đứt hơi không rơi mới là lạ đó.
“Ngươi ma nữ cuối cùng cũng tìm được ngươi a. Dám giết Cái Bang cùng với cả Toàn Chân giáo người, để mạng lại.” Một đám ăn mày cùng đạo sĩ liền vây quanh một cô gái mặc đồ trắng nói.
“Một đám người bắt nạt một nữ tử như ta, còn dám nói là danh môn chính phải. Bổn tiểu thư không sợ các ngươi. Có gan thì lại đánh.” Cô gái cầm kiếm tức giận chỉ đám người nói. Nàng không có lòng tin thắn a.
“Chết đi, ma nữ.” Toàn Chân giáo nam tử lập tức đưa kiếm muốn lấy mạng cái này nữ nhân a. Tuy nàng vóc người cùng dung mạo khiến họ ham muốn nhưng không được a. Ở đây có Cái Bang người đi à.Hai bang đều ham muốn lại áp chế nhau dục vọng a. Nến cái này cô nương chỉ có thể chết đến.
Nhưng tên Toàn Chân giáo đệ tử vừa xông lên không biết từ đâu lập tức có thanh kiếm từ trên trời rơi thẳng xuống vừa vặn chẻ hắn làm đôi a. Sau đó đám phía sau liền bị một người một điêu cứ thế từ trên trời rớt xuống đè cho chết đi à.
Còn may mấy tên yểm trợ không có lên thì còn tốt. Họ chỉ bị hù như là gặp quỷ một dạng lập tức chạy trốn đi a.
“Hạ cánh an toàn. Mẹ nó tưởng chết đến nơi rồi chứ, con điêu nhà ngươi muốn chết cũng đừng có kéo ta xuống chứ. UI da cái mông tôi.” Diệp Thần không khỏi xoa xoa cái mông mở miệng nói.
“Quác… quác….” Thần Điêu chỉ biết cúi đầu kêu vài cái xin lỗi a.
“Hai người các ngươi là ai? Sao từ trên trời rớt xuống vậy a.” Cô gái chĩa kiếm về phía của Diệp Thần nói.
“Hả? Cái này tiểu cô nương. Ngươi tuyệt đối đừng chĩa kiếm về ta a.” Diệp Thần đẩy ra cô gái kiếm mở miệng nói.
“Tại sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?” Cô gái khinh thường nói.
“Ta là ai không quan trọng, chẳng qua những người chĩa kiếm về phía bổn công tử đều đã quy hồn nơi xa vắng a. Với lại vừa rồi cũng tính là ta cứu ngươi a. Làm như vậy không phải là đối với ta có hứng thú muốn bắt về làm ấm giường đó chứ.” Diệp Thần nhìn nàng có chút đe dọa có chút khiêu khích nói.
“Bệnh thần kinh, ta đã có tướng công. Đã bái đường ngươi bỏ ý định đó đi. Vừa rồi cảm tạ ngươi. Với lại cho ta hỏi chúng ta có phải đã gặp nhau bao giờ chưa a?” Cô gái nhìn Diệp Thần thu lại kiếm lại tò mò nói.
“Ta đẹp trai như vậy, nhiều mỹ nữ đều nói gặp qua ta. Có thể ta hay qua kỹ viện. Thật không biết cô nương thuộc kỹ viện nào a. Bài danh bao nhiêu.” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Ngươi còn dám nhục mạ ta có tin ta giết ngươi. Bổn cô nương là giang hồ đỉnh đỉnh đại danh Lục nữ hiệp Lục Vô Song. Không phải hạng người đó.” Lục Vô Song trừng mắt nhìn Diệp Thần nói.
“Lục Vô Song? Ngươi thực sự là Lục Vô Song.” Diệp Thần nhìn trước cùng sau lưng nàng một chút liền không khỏi nghi ngờ.
“Chính là ta, ngươi nhìn cái gì.” Lục Vô Song thấy Diệp Thần nhìn chằm chằm nàng không khỏi che lại ngực nói. Dù sao khi nàng gặp Diệp Thần là lúc còn nhỏ, không nhớ rõ hắn khuôn mặt, với lại hắn cứ thế không đổi khó mà nàng nghĩ đến tướng công lại không già đi a.
“Trước đây không phải là rất có tiềm năng sao. HIện tại sao lại là hai lưng a. Mắt ta chẳng lẽ nhìn sai?” Diệp Thần không khỏi đánh giá nói.
“Ngươi biến thái.” Lục Vô Song che ngực đỏ mặt tức giận nói.
“Tiểu Song, đừng giận. Hai lưng không phải là xấu, mà là kết cấu của sự sáng tạo a.” Diệp Thần an ủi nói. Quả nhiên gái lớn trưởng thành khác hẳn a. Nếu không phải nàng nói tên hắn còn thực là không nhận ra đâu.
“Ai nói ta hai lưng. Ta…” Lục Vô Song tức giận đến suýt khóc nói. Nàng là xông pha giang hồ nên dùng vải nện lại mình cặp ngực để tránh vướng a. Ai ngờ tên này xem nàng thành hai lưng đi à.
“Ai? Thần Điêu bắt hắn ra đây.” Diệp Thần nhìn phía bụi cỏ lay động nói.
Thần Điêu lập tức vỗ cánh bay lên sau đó cắp đến một tên nam nhân đi à. Dù sao cũng là Tông Sư cảnh giới bắt mấy người quá đơn giản đi.
“Ai da đau chết ta rồi a.” Tên nam nhân ôm lấy mình cái mông than thở nói. Vừa rồi chỉ là đứng bên cạnh nếu như nữ nhân này không được liền ra tay cứu giờ liền tốt rồi, bị tưởng là theo dõi bắt lại.
“Ngươi là… Quá Nhi…” Diệp Thần nhìn cái này tốt thân quen hình ảnh nói. Khí tức người nam nhân này cùng với công pháp nội công hắn truyền thụ đều là thân quen a. Mà nam nhân được hắn truyền thụ từ trước đến giờ chỉ có một đứa.
“Phụ thân… ngươi chưa có chết.” Dương Quá nhìn cái này nam nhân không khỏi xi ngốc nói. Trên giang hồ đều không phải nói hắn đã chết rồi sao.
“Ai nói ta chết? Đồ bất hiếu rủa ta.” Diệp Thần đạp cho Dương Quá một cái nói.
“Cái lực đạo này vẫn như trước a. Phụ thân quả nhiên là ngươi đi à.” Dương Quá kích động ôm lấy Diệp Thần nói. Người biết hắn nghiện ngược đãi chỉ có phụ thân hắn và nghĩa phụ a.
“Lão tử không thích nam nhân đi sang chỗ khác. Vô Song lại đây ta ôm cái.” Diệp Thần đá ra Dương Quá lại quay sang dụ dỗ Lục Vô Song.
“Nằm mơ. Hai tên thần kinh không ổn định. Nhưng sao hai các ngươi thật quen a. CHúng ta rõ ràng gặp nhau rồi a.” Lục Vô Song kết quả vẫn không có nhớ ra a.
“Ngươi cứ từ từ nhớ. Chúng ta đợi được.” Diệp Thần vui vẻ nói. Dương Quá thì nhún vai không có chuyện gì a. Trái đất này thật nhỏ bé a. Và cũng con mẹ nó vi diêu đi à. Đôi khi dừng lại một chút, chúng ta lại phát hiện những người thân quen ở mọi nơi a.