Mục lục
Thiên Đạo Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên nhìn nhau một vẻ lúng túng lạ thường. Bạch Tiểu Mai cũng có chút kinh ngạc, hai người này thế nào như vậy. Đây là lần đầu tiên nàng thấy sư phụ nàng hấp tấp cùng đỏ mặt dáng vẻ. Người đàn ông này… không phải là nàng tình nhân bên ngoài đó chứ? Hay sư phụ ở bên ngoài chơi bời đem đứa trẻ ném cho cái này nam nhân, giờ bị người ta tìm đến?

“Hai người… quen nhau sao?” Bạch Tiểu Mai giật giật tay áo sư phụ hỏi.

“Quen biết.” Korito Oba sư phụ của Bạch Tiểu Mai gãi gãi mặt nói.

“Ai quen biết ngươi? Chúng ta vốn không quen.” Diệp Thần ngược lại phủ nhận.

Đám người xung quanh có chút mộng: “Hai cái người này rốt cuộc là quen hay là không quen?”

“Ây đừng như vậy lạnh lùng chứ? Phủi sạch quen hệ như vậy không cảm thấy phũ phàng sao? Người ta dù sao cũng là mối tình đầu của cậu mà.” Korito Oba giận dỗi nói.

“Nói cái gì linh tinh vậy hả? Khi đó người phủi sạch quan hệ không phải là ngươi sao?” Diệp Thần tức giận nói.

“Mối tình đầu? Hai người… là cái đó?” Bạch Tiểu Mai lập tức có chút cảm giác thế giới đảo lộn, tên khốn nam nhân này lại là nàng sư công?

“Đúng vậy nha, là bạn trai cũ.” Korito Oba mỉm cười đưa ngón tay lên miệng giả bộ thẹn thùng nói.

“Câm miệng, ai là cô bạn trai cũ? Đừng nghe cô ta nói bậy, hừ, thật xui xẻo khi lại gặp cô ở đây.” Diệp Thần một bộ chán ghét từ chối nói.

“Xem kìa, lại ngại rồi. Năm đó không phải cậu nói muốn cưới tôi sao?” Korito Oba có chút cười nói.

“Đó là chuyện năm đó, với lại lúc đó tôi còn nhỏ không tính.” Diệp Thần lập tức phỉ nhổ.

“Bị từ chối liền không tính, càng ngày càng không ra dáng đàn ông. Nữ nhân sẽ không thích đâu. Với lại cậu nói như vậy, tôi sẽ đau lòng đó.” Korito Oba nắm tay Diệp Thần hướng nàng bộ ngực đưa tới.

“Bỏ cái tay của cô ra. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chưa sửa được cái tính đó sao?” Diệp Thần nhanh tay nắm chặt lấy Korito Oba cái tay còn lại đang đưa xuống hắn quần muốn trộm đi hắn đồ lót.

“Ồ, vậy cậu cũng chưa sửa được thói quen trộm đồ lót nữ sao hả?” Korito Oba thu tay lại sờ sờ mình cái mũi nói.

“Đây không phải là thói quen trộm đồ hay sở thích biến thái. Đây là nghệ thuật và đam mê. Năm đó chính cô đã nói không phải sao?” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.

“Cậu học rất nhanh, không nghĩ tới cả Miêu Liễu năm đó tôi sử dụng cậu cũng học được. Còn trở nên mạnh mẽ như vậy nữa. Thật sự ngạc nhiên đó.” Korito Oba tự hào nhìn Diệp Thần nói.

“Trò trẻ con đó nhìn liền biết còn cần học sao?” Diệp Thần bĩu môi khinh bỉ. Không sai Miêu Liễu thế hắn là học được từ Korito Oba.

“Vậy sao? Có vẻ như Tiểu Thần của chúng ta là thiên tài nha. Mà một lát nữa lại nói chuyện,trước tiên phải ổn định tình hình này lại đã.” Korito Oba nhìn xung quanh người vang quanh liếc một cái. Trong tay xuất hiện một cái phi tiêu, lập tức ném về phía Diệp Thần đến trước mặt của hắn lập tức vòng ra đằng sau bay thẳng đến gần đó một cái trốn gần đó nam nhân ngoại quốc.

Nam ngoại quốc lập tức rút ra súng chĩa thẳng vào Korito Oba muốn nổ súng, lập tức bóng của nàng mất hút đứng tại trên trời đá xuống một đòn đem người ngoại quốc này đánh ngất xỉu.

Diệp Thần không cảm thấy có gì đặc biệt, dù sao hắn cũng cảm thấy người này tồn tại từ đầu.

“Thành công.” Korito Oba nhẹ nhàng đứng tại mặt đất vươn người nói.

“Cái quái gì thế này? Người ngoại quốc? Sư phụ ngươi lại gây ra họa gì lớn sao?” Bạch Tiểu Mai lập tức kinh dị hỏi. Lần trước động phải cái hắc bang, lần này có cả súng ống nha.

“Ách, đừng nóng. Không có gì, chỉ là mượn một tên háo sắc nhà giàu chút tiền tiêu mà thôi. Không nghĩ tới hắn keo kiệt đến vậy. Hàng thì ngắn còn muốn ăn ngươi sư phụ đậu hũ, thật sự là nằm mơ.” Korito Oba không biết hối cải nói.

“Ngươi lần này rốt cuộc chọc đến ai nữa hả?” Bạch Tiểu Mai có chút mộng.

“Không nói chuyện này, hôm nay dù sao cũng gặp người quen, chúng ta đi uống rượu.” Korito Oba vỗ vai Bạch Tiểu Mai sau đó hướng tới Diệp Thần muốn kéo hắn đi nói.



“Ngươi làm cái gì chứ? Nếu muốn đánh thì có thể, nếu không thì tránh xa ra. Loại nữ nhân tùy ý như cô, tôi không muốn gặp.” Diệp Thần ánh mắt chán ghét nói.

“Hừ, mới đến nước A đã bị ngươi cho khí. Hừ, tưởng có chút thực lực liền mạnh mẽ? Có tin ta nói với ngươi cha mẹ quản giáo ngươi?” Korito Oba tức giận nói.

“Cô không xứng nhắc đến hai người đó. Nếu cô dám nhắc đến họ lần nữa, đừng trách tôi ra tay.” Diệp Thần ánh mắt đều tức giận đến lửa nóng.

“Ra tay? Giỏi liền tới, để xem nhóc có được bao nhiêu bản lĩnh?” Korito Oba tức giận gằn giọng nói.

“Hai người dù sao cũng là người quen đánh cái gì chứ. Vẫn là thôi đi, chúng ta đi tìm nơi nào đó cùng ăn, rồi uống nói chuyện.” Ngửi được mùi thuốc súng, Bạch Tiểu Mai liền can ngăn nói.

“Hừ, là hắn gây sự trước. Muốn hòa giải, hắn trước xin lỗi.” Korito Oba tiểu tính tình nổi lên nói.

“Lão tử từ trước đến giờ không biết nói hai từ này. Với lại ai muốn giảng hòa với nàng cơ chứ?” Diệp Thần lè lưỡi nói.

“Hai người… rốt cuộc có quan hệ gì vậy chứ?” Bạch Tiểu Mai có chút thắc mắc. Dường như không giống lắm tình nhân cũ gặp lại nhưng cũng lại có gì đó tình cảm vô cùng chân thật. Ngoài ra, nàng nhìn ra sư phụ rất để ý người nam nhân trước mặt.

“Bạn trai cũ.” Korito Oba trêu trọc nói.

“Xin khiếu, ai muốn làm bạn trai của cô chứ? Nếu cô muốn làm tôi nô lệ tình dục hoặc thú cưng thì có thể xem xét.” Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Cái đó bé tý của ngươi liền muốn ta làm nhóc nô lệ tình dục, thú cưng sao? Ta thèm vào.” Korito Oba cũng không nhường nhịn trần truồng khinh thường.

“Đó là ngày xưa, hiện tại đã là đạn cối rồi.” Diệp Thần tự hào nói.

“Đạn cối có đủ để bị kẹp giữa hai quả bưởi này không nhỉ? Sợ là ta mới chỉ động vào liền mềm ngoặt.” Korito Oba sờ sờ bộ ngực nói.

“Đủ đủ, hai người các ngươi một nam một nữ muốn ở đây đọ hàng đến bao giờ nữa? Diệp lão sư ngươi rõ ràng cùng sư phụ ta quen biết, có thể cho ta biết, sư phụ ta và ngươi có quan hệ như thế nào không?” Bạch Tiểu Mai mặt đều có chút đỏ nói.

“Cô ta là… mẹ tôi.” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Mai tò mò liền khẽ cắn răng không muốn thừa nhận nói.

“Cái… gì?” Bạch Tiểu Mai lập tức kinh hoảng. Tuy nhìn bề ngoài của sư phụ nàng chỉ lớn hơn nàng một hai tuổi nhưng mà cũng đã gần bốn mươi. Bí kỹ của sư phụ được tên này học được, chẳng lẽ hắn thật là con của sư phụ sao? Với lại cái thái độ bất cần đời cùng không biết xấu hổ, biến thái khó ưa này… quả thực giống hệt như nhau.

Vụt… Korito Oba lập tức đá thẳng vào Diệp Thần khuôn mặt liền bị hắn một tay đỡ được.

“Trí nhớ của thẳng nhóc này vẫn tệ như ngày nào. Đã dặn bao nhiêu lần là không được gọi ta là mẹ cơ mà. Có người mẹ nào trẻ cùng xinh đẹp như vậy sao? Gọi Oba-sama mới đúng.” Korito Oba bất mãn thu lại chân mình nói.

“Còn bà già như cô vẫn thật thô bạo khi đá vào mặt người khác.” Diệp Thần một bộ khinh bỉ nói.

Vụt… một đám phi tiêu hướng về Diệp Thần phương hướng phi tới.

Cạch… Diệp Thần sử dụng ra thế Miêu Liễu đem những cái này phi tiêu nhẹ nhàng đánh xuống đất.

“Chà, nhóc khá hơn trước nhiều lắm đấy.” Korito Oba cười cợt nói.

“Cô vẫn thích sài ám khí như xưa nhỉ?” Diệp Thần khinh thường nói.

“Vị này… tiền bối hai người thật sự mẹ con sao?” Tô Tiểu Mộc nhìn Korito Oba ngạc nhiên hỏi.

“Khoan bàn chuyện này đã.” Korito Oba một cước đem Tô Tiểu Mộc đạp ngã ra mặt đất bất tỉnh, đòn đá giống hệt với Diệp Thần vừa rồi sử dụng đá ngất một cái học sinh vì không gọi hắn là sếp hay bồ già.

“Sư phụ ngươi làm thế nào lại ra tay?” Bạch Tiểu Mai có chút mộng nhìn xùi bọt mép nằm trên đất Tô Tiểu Mộc.

“Mẹ, mẫu thân, nương, hay mấy từ đại loại thế. Đừng bao giờ dúng chúng để gọi tôi được chứ? Vì là lần đầu tiên… nên tôi sẽ bỏ qua cho đấy.” Korito Oba một chân đạp vài cái lên người Tô Tiểu Mộc tức giận cười nói.

Đều bị đạp bất tỉnh còn ăn đạp lên cơ thể liền là bỏ qua sao? Nếu không bỏ qua chẳng lẽ mất mạng?

“Bỏ cái đó sang một bên đi bà cô già già còn không nhận.Oba-san (Bà dì) về đây chi thế?” Diệp Thần nhìn Korito Oba mở miệng hỏi.

“Nhóc tì to gan đấy nhỉ? Về thăm người thân cũng cần phải có lý do thế không?” Korito Oba mặt có chút không vui nhưng ăn đạp mạnh hơn lại là Tô Tiểu Mộc. Giận cá chém thớt nha.

“Ở đây làm gì có ai là người nhà của cô đâu mà về?” Diệp Thần nhìn Kirito Oba ngoáy tai nói.

“Không phải còn có nhóc cùng ba mẹ nhóc sao?” Korito Oba nở nụ cười nói.

“Chúng ta có quen biết sao?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.

“Đừng nói vậy chứ. Tuyệt tình quá đấy.” Kirito Oba nhìn Diệp Thần quyến rũ nói.

“Đột nhiên… nói rời đi, giờ lại đột nhiên muốn trở về. Lần này chắc chắn có mờ ám gì phải không Oba-san” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.

“Gọi là Oba-sama.” Korito Oba tức giận bất bình.

“O-B-A-S-A-N.” Diệp Thần không gọi ngược lại nhấn mạnh từng chữ.

“Được lắm nhóc, không gặp một thời gian. Nhóc con rỉ mũi chưa sạch mà dám xấc xược với ta hả?” Korito Oba trong tay xuất hiện một quả bom ném thẳng về phía Diệp Thần nói.

“Nếu như cô nghĩ tôi chỉ là thùng rỗng kêu tô thì sau lầm lớn rồi đấy đồ bà già.” Diệp Thần ngón tay hình thành Nhất Dương Chỉ chỉ thẳng về phía bom bay tới.

Đoàng… một vụ nô lớn diễn ra tại sân trường giống như một vụ đánh bom cảm tử.

“Để xem nhóc tiến bộ thế nào rồi.” Korito Oba tấn công Diệp Thần nói.

“Oba-san cô vẫn còn cái sở thích trộm bom nổ với bom khói như vậy, không có chút nào tiến bộ.” Diệp Thần cũng đưa tay ra đỡ lấy Korito Oba đòn tấn công cũng không do dự đem nàng ném tới mặt đất.

“Nhóc có thể đỡ đòn thậm chí phản lại đòn tấn công của ta, nhóc giỏi hơn trước rồi đấy.” Korito Oba có lời khen.

“Đừng ra vẻ người lớn với tôi. Cô không biết tôi mạnh đến cỡ nào đâu.” Diệp Thần tức giận nói.

“Càng tức giận sức mạnh cùng năng lực của nhóc sẽ tăng lên. Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhóc tức giận như vậy nha. Phải chăng là do ta trở về?” Korito Oba có chút vui vẻ nhìn Diệp Thần nói.

“Đánh thắng tôi sẽ nói cho cô biết Oba-san.” Diệp Thần trêu trọc nói.

“Đã nói là gọi ta Oba-sama rồi mà.” Korito Oba lập tức giận dữ ném một đóng bom đến Diệp Thần.

Binh… bốp…. Rầm… Giữa trong khói bụi mịt mù, hai cá thể vô tình đang phang phầm phập vào nhau.

“Ách, động đất sao?”

“Nhìn xem kìa toàn bộ mặt đất đang nứt ra.”

“Hai người này còn là người sao?”

Đám học sinh lập tức bị hù dọa xung quanh kiến chúc đều bị hai người đánh sắp sập.

“Hai người này tính tình thật là… quá trẻ con chứ?” Bạch Tiểu Mai tuy không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng hai người chỉ vì mấy cái vớ vẩn liền muốn choảng nhau à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK