“Lão công, ngươi cùng với gia gia nói chuyện gì vậy chứ? Lúc nãy vẫn chưa có nói xong sao?” Mộ Dung Tiên đối với Diệp Thần ánh mắt thập phần hồn nhiên hỏi.
“Không có gì, ngươi mang canh cho gia gia sao? Hắn hiện tại đã ngủ cũng không cần đi vào quấy rồi hắn an giấc, ngươi biết đấy người già mà. Sớm muộn cũng muốn nằm trong quan tài ngủ, ngủ nhiều tập thành thói quen.” Diệp Thần liền lập tức nở nụ cười tự nhiên nói. Nó khác hẳn với cái nụ cười chết người mọi khi, có lẽ chỉ có thể trước mặt Mộ Dung Tiên hiện ra đi.
Mộ Dung lão gia tử lúc này tại trong phòng nghe thấy thầm mắng một cái. Người hiền tế này thực sự quá không muốn mặt, nhưng hắn cũng không có dám bước ra bên ngoài.
“Canh này cũng không phải cho gia gia uống. Tiểu Ngọc đệ đệ bị đau bụng ta thấy không đành lòng liền bảo người nấu cho hắn chén canh gừng.” Mộ Dung Tiên lắc đầu mở miệng nói.
“Hắn liền tại trên tầng. Đúng rồi, ngươi mang một tấm băng vệ sinh cho hắn. Có lẽ hắn sẽ dùng đến.“ Diệp Thần cân nhắc liền nhắc nhở Mộ Dung Tiên.
“Con trai cần băng vệ sinh làm gì nha? Lão công ngươi có nhầm lẫn gì không? Mặc dù Tiểu Ngọc có chút nữ tính hóa nhưng ngươi cũng không thể nhầm lẫn giới tính.” Mộ Dung Tiên lo lắng nhìn Diệp Thần. Lão công nàng bên ngoài có thể có thêm nữ nhân nhưng tuyệt đối không được có thêm nam nhân. Nếu không nàng hội tức giận.
“Ách, không có ý tứ, hắn bị chảy máu cam. Dùng băng vệ sinh thấm máu so với dùng khăn giấy tốt hơn.” Diệp Thần lập tức nói láo. Mặc dù có đưa cho cô nàng này một cái băng nhưng thuốc hắn luyện ra hiệu quả, thực sự rất khó tưởng tượng tác dụng. Một cái không thể nào đủ, sau vụ này Ngọc Nhi nhất định muốn mắc bệnh thiếu máu.
“Hóa ra là vậy a, ta lập tức đem cho hắn một chút.” Mộ Dung Tiên liền tin tưởng Diệp Thần lời nói. Quay về phòng lấy thêm một tấm băng vệ sinh đem đến.
“Đúng rồi, gia gia ngươi cũng bị chảy máu mũi, ngươi cũng đem cho hắn một phần.” Diệp Thần hảo tâm nói.
“Hảo, cảm ơn lão công quan tâm.” Mộ Dung Tiên lập tức vui vẻ thay mặt đệ đệ cùng gia gia cảm ơn.
“Không có gì, không có gì. Lão công ngươi nhưng rất quan tâm mọi người. Ngươi đừng để Ngọc Nhi biết ta bảo ngươi đem cho hắn. Nếu không hắn hội cảm tạ ta. Ta nhưng không thụ nổi.” Diệp Thần gãi gãi đầu tỏ ra vẻ thẹn thùng nói.
“Tốt, ta không nói với hắn là lão công bảo ta mang tới.” Mộ Dung Tiên liền đồng ý, không có vấn đề gì.
“Vậy ta ra ngoài có chút việc, ngươi chăm sóc hắn tốt một chút. Nam nhân ở cái dạy thì thời kỳ này có chút giống nữ nhân khuynh hướng, dễ tức giận, dễ đau bụng, còn nổi loạn.” Diệp Thần nhắc nhở.
“Lão công, ngươi đã dạy thì rồi sao?” Mộ Dung Tiên gật đầu xong lại suy nghĩ đến cái này vấn đề.
“Ách, tất nhiên, ta dạy thì rất sớm.” Diệp Thần ngượng ngùng nói.
”Vậy sao ta chưa từng thấy lão công đau bụng qua nha?” Mộ Dung Tiên ngốc nghếch hỏi. Chẳng lẽ lão công nàng còn chưa có dạy thì?
“Trước khi gặp ngươi, ta liền đã dạy thì. Ngốc lão bà, ta chưa dạy thì làm sao có thể làm lớn ngươi cái bụng. Quan tâm tốt ngươi đệ đệ, hắn… đã quá khổ rồi.” Diệp Thần vỗ vai nàng liền nói láo rời đi.
Bất kể hiện tại nàng là Mộ Dung Ngọc hay là Tuyết Cơ, hắn tuyệt đối không để lịch sử lặp lại lần nữa.
“ n tốt, lão công ngươi ra ngoài sớm về. Ta tối nay muốn ăn ngươi làm bữa tối. Nhân tiện đón cả Thiên Nhi tỷ tỷ trở lại. Nàng nhưng đã rất lâu không có về nhà.” Mộ Dung Tiên mở miệng nói.
“Tốt, tối nay ta liền để ngươi ăn no.” Diệp Thần xoa xoa nàng đầu liền biến mất.
Bước ra ngoài đường, khuôn mặt hắn liền trở lên lạnh lại. Sát khi kinh người tỏa ra, không ngừng lại, hắn lập tức dùng bản đồ trong hệ thống đi thẳng đến Đông Phương quán bar. Nơi này hoạt động cả vào sáng và đêm. Diệp Thần bước vào bên trong liền đánh giá một hồi. Đồng Phương gia quả thực là có tiền. Có vẻ như Thỏ cô nàng bị gia tộc này bỏ rơi..
“Vị này khách quan, tầng trên không thể lên.”
Diệp Thần định đi lên tầng trên lúc lập tức bị hai cái bảo tiêu chặn lại tại cầu thang.
“Trên đó có người ta cần gặp.” Diệp Thần ánh mắt lạnh lẽo nhìn bên trên đó Mộ Dung Hạ đang say bí tỉ khoác tay hai cái mỹ nữ ánh mắt đều hỏa ra đến.
“Vị này khách quan, có hay chăng hoàng kim thẻ hội viên Đông Phương? Nếu như không có chúng ta không thể để ngươi lên tầng hai.” Hai cái bảo tiểu hỏi.
Vụt… Diệp Thần mặc kệ hai tên này lèm bèm lập tức hướng hai người đi qua bước lên trên tầng hai.
“Ê, đợi đã ngươi không thể đi lên. Đứng lại… không chúng ta lập tức động thủ. Đây không phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm.”
Thấy Diệp Thần bức chân không ngừng dưới sự uy hiếp của họ, hai cái bảo tiêu lập tức động thủ muốn đem hắn ném ra khỏi quan bar Đông Phương. Nhưng không nghĩ đến chưa chạm đến được góc áo người này họ không hiểu sao lập tức liền bị bắn ngược ra bên ngoài ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Mọi người trnog quán bar lập tức la lớn vây xem Diệp Thần vẫn bình thản bước lên trên tầng hai.
“Có kẻ gây sự, có kẻ gây sự tại Đông Phương gia mở quán bar.” Mọi người xôn xao.
Bên ngoài cùng trên tầng một đám lưu manh cầm trong tay dao súng, kiếm bước tới Diệp Thần trước mặt, một cái đại ca cầm đầu chỉ dao vào Diệp Thần hét lớn: “Ta xem ai dám gây sự tại Hắc Nam đại ca địa bàn.”
Diệp Thần liền nhìn tên ngu ngốc này một chút liền bước ngang qua hắn mặt. Hắc Nam đại ca có chút dại ra, cái tên này không thấy có nhiều người muốn chém hắn sao? Còn tỉnh bơ như vậy.
“Khốn nạn, không để ý ta? Đi chết đi.” Hắc Nam liền điên máu chó dùng dao chém vào Diệp Thần bả vai. Nhưng dao chưa chém đến Diệp Thần bả vai cánh tay phải của hắn liền lăn trên mặt đất một cách bất ngờ đến cả đau đớn hắn cũng chưa có kịp cảm nhận tới.
“Đao không phải để cho loại như các ngươi dùng. Muốn chơi món đồ chơi này các ngươi còn thiếu mười tuổi nữa. Chĩa dao vào ta? Đây không phải chuyện để đùa. Nếu còn có ai muốn bỏ lộ phí một cánh tay để học thì cứ bước ra, ta lập tức thỏa mãn hắn.” Diệp Thần dừng lại nhìn xung quanh đám người cầm vũ khí liếc một cái nói.
Đám người lưu manh lập tức bám lấy Hắc Nam bị cụt mất cánh tay nằm trên sàn ôm mình cánh tay phải đau đến ngất đi không dám xông lên. Một số người vây xem trò vui lập tức sợ đến kinh người chạy toán loạn, còn một số thanh niên ham vui liền lấy máy điện thoại ra vỗ tới quay.
Diệp Thần cũng không tính toán gì với bọn tiểu tạp chủng này liền đi tới một bên vẫn đang say rượu bí tỉ không có tỉnh men rượu Mộ Dung Hạ. Hắn so với Diệp Thần gặp lần đầu tồi tàn quá nhiều, tóc cùng quần áo đều không chỉnh tề, có vẻ như sài chất kích thích cùng uống rượu quá nhiều khiến cơ thể hắn càng lúc càng teo tóp. Hỏi tại sao Thiên Nhi lại bị ép lập một cái hôn ước hạ xuống để bảo toàn Mộ Dung gia an toàn.
“Mộ Dung Hạ còn nhớ ta sao?” Diệp Thần cất tiếng chào hỏi.
“Ngươi… ngươi là ai?” Mộ Dung Hạ ánh mắt lờ mờ tem nhem nhìn Diệp Thần bộ mặt không có tỉnh táo.
“Có vẻ còn chưa có tỉnh thuốc? Vậy để ta giúp ngươi một tay.” Diệp Thần lắc đầu nhìn Mộ Dung Hạ xong liền đưa tay hướng tới chai rượu đựng trong chậu đá cấm lên, hướng đầu Mộ Dung Hạ đập mạnh xuống.
Choang… tiếng vỡ cùng tiếng mảnh xành rơi lả tả trên mặt đất. Nhũng người xung quanh dùng điện thoại di động quay lại trò vui cũng bị Diệp Thần hành động này hù dọa thêm một trận.
“Tỉnh táo rồi sao?” Diệp Thần thấy Mộ Dung Hạ nằm tại trên mặt đất ôm đầu, đau đớn cùng với chất cồn mát lạnh chảy từ đầu xuống kiến hắn nhanh chóng kiếm lại sự tỉnh táo. Lúc đầu hắn liền tức giận nhìn lên sau đó liền cảm thấy sợ hãi ôm đầu lùi lại phía sau. Thậm chí còn muốn chạy nhưng chân đều run đến không đi nổi. Hắn thậm chí còn ngửi thấy một cái mùi khai không kiềm chế được từ hai chân chảy ra tới.
“Nhìn hành động của ngươi xem ra đã tỉnh lại rồi? Mộ Dung Hạ để ngươi sống lâu như vậy là ta sai lầm. Ngày hôm nay ta đến đây để sửa sai.” Diệp Thần không có trực tiếp động thủ nói.
“Diệp Thần… ngươi lại là ngươi…. đều tại ngươi lên Tiểu Linh mới chết. Đều tại ngươi...” Mộ Dung Hạ bỗng nhiên nghe thấy từ chết liền cảm giác như được giải thoát, cảm giác sợ đều biến mất hết đứng dạy đối với Diệp Thần rống.
Bốp… Diệp Thần lập tức một bạt tai đưa tới khiến Mộ Dung Hạ răng rơi trên mặt đất.
“Ha ha ha...” Mộ Dung Ha cười hắn điên loạn cười.
“Sủa lại xem nào? Còn bọn mày quay cái lờ, muốn chết?” Diệp Thần một chân dẵm tại Mộ Dung Hạ trên đầu hướng ánh mắt về đám người đang quay hù dọa khiến chúng chạy hết.
“Giết ta đi, như vậy ta sẽ được đi gặp Tiểu Linh. Ngươi giết ta đi.” Mộ Dung Hạ nằm tại trên mặt đất chịu đau đớn không có dãy dụa.
“Không sợ chết?” Diệp Thần cười lạnh hỏi.
“Chết? Có gì đáng sợ? Có những kẻ còn sống như ngươi đôi khi còn ghen tị với kẻ sắp chết như ta. Nếu như ngươi không xuất hiện, ta và Tiểu Linh đã có thể hạnh phúc, đều tại ngươi, tại ngươi.” Mộ Dung Hạ tay đấm tai trên mặt đất đều xưng lên rõ ràng hét.
“Muốn gặp nàng? Mày không đủ tư cách. Tao hứa với thằng cha mày không lấy cái mạng chó của mày. Mày nên cảm ơn ổng, nếu không mày sớm tắt thở.” Diệp Thần ngồi vào trên ghế rót một chai rượu vào cốc đá bắt đầu lắc đều uống.
“Không giết tao? Mày nghĩ tao sẽ cảm kích?” Mộ Dung Hạ khinh thường nói.
“Yên tâm, không lấy cái mạng mày, nhưng to sẽ để mày cả đời này chìm trong sự sợ hãi.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Hạ cười cợt nói.
“Sợ hãi? Đến chết tao còn không sợ? Còn có gì để sợ?” Mộ Dung Hạ khinh bỉ.
“Cái gì sao? Chính bản thân mày. Cùng cái thế giới tạo ra mày.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Hạ cười tự tin nói.
Keng… Lời Nói Của Thần Ứng Nghiệm.
Mộ Dung Hạ vốn không tin tưởng nhưng lập tức run sợ nhìn xung quanh, hắn bỗng dưng cảm thấy xung quanh mọi thứ thật đáng sợ. Sau đó nhìn đến mình chân tay lập tức đều muốn đem nó chặt đứt. Hai tay liên tục cào vào nhau vô cùng sợ hãi. Máu tươi chảy trên mặt đất vô cùng đau đớn khổ sở.
“Vốn tính lấy cái não chó của mày thay thành não cứt, nhưng tao nghĩ lại. Tao muốn mày tỉnh táo, tỉnh táo mà sợ hãi.” Diệp Thần bước đến trước mặt của Mộ Dung Hạ hắn lập tức lùi lại sợ hãi liên tục lùi lại.
“Đừng đừng đến đây...” Mộ Dung Hạ sợ hãi lùi lại, sau đó nhìn thấy mình đứng tại trên lầu hai lập tức hướng từ lầu hai nhảy xuống dưới gẫy mất chân. Sau đó lại tiếp tục sợ hãi lê lết chạy trốn.
Diệp Thần chỉ có cười nhạt nhìn trên mặt đất Mộ Dung Hạ không có ý tứ động thủ. Đây là hắn muốn hiệu quả. Xme như không sai, để Mộ Dung Hạ cả đời qua đi trong sợ hãi thật sự mới là hình phạt tàn khốc nhất đối với hắn.
Đúng lúc này, một đám người cảnh sát lập tức xong vào bên trong Đông Phương quán bar muốn đem đống này phong tỏa lại.
“Bắt tất cả những người ở đây lại, dám dưới pháp luật gây rối đánh nhau, chặt tay người. Ta muốn đem chúng đều nhốt vào trong tù.” Một cái mỹ nữ cảnh sát lập tức xong vào bên trong tức giận nói. Đám cảnh sát cũng lập tức hướng xung quanh người tóm lại.
“Đừng đừng đến gần ta đừng...” Mộ Dung Hạ liên tục lắc đầu sợ hãi nhìn đám cảnh sát xong đền tránh hắn tự cào xé bản thân mà sợ hãi.
“Đem hắn đánh ngất đi.” Mỹ nữ cảnh sát liền bất đắc dĩ hạ lệnh sau đó liền muốn lên lầu bắt kẻ chủ mưu lại.
“Phiền phức.” Diệp Thần nhìn thấy cái này nữ cảnh sát chạy lên lầu liền thở dài nói.
“Sao lại là ngươi… cái này Ác Ma?” Nữ cảnh sát kinh sợ. Đây chính là hôm nay nàng gặp ác ma giết người không chớp mắt tại trên tàu hỏa nha. Hắn giết nhiều người như vậy mà vẫn bình an vô sự ngồi đây? Nghĩ lại cảnh tượng máu từ trong các khoang tàu chảy ra, nàng lại liền nghĩ buồn nôn.
“Thật có duyên gặp mặt, Huyền Tâm tiểu thư có muốn làm một cốc?” Diệp Thần rốt một cốc rượu đặt lên bàn thản nhiên nói.
“Ác ma hôm nay ta nhất định muốn bắt ngươi. Giết nhiều ngươi như vậy còn tại quán bar gây sự, công khai trêu trọc cảnh sát, tội ngươi càng thêm nặng. Nếu như không đưa tay chịu trói, dừng trách ta nổ súng.” Huyền Tâm lập tức cầm súng chĩa vào Diệp Thần đe dọa nói.
“Ta đã từng nói. Rất ghét ngươi chĩa súng vào ta.” Diệp Thần lạnh lùng cười.
“Ác ma ngươi muốn chống lại cảnh sát?” Huyền Tâm lập tức tức giận quát.
“Ngươi lại muốn giết mình lão công sao? Nếu có gan liền nổ súng đi. Ta muốn xem thử, thương của ngươi có uy lực lớn cỡ nào? Lại có thể cho ngươi tự tin như vậy?” Diệp Thần một bộ dạng không sợ chết đứng dạy hướng nàng nòng súng đi tới.
“Ai là nữ nhân của ngươi? Không được đến gần nếu không ta liền nổ súng.” Huyền Tâm run sợ tay đều cầm súng không vững. Chuyến tàu hôm nay bên trong cảnh tượng vẫn chưa có phai nhòa, nó đã để lại trong nàng một cái tâm ma.
“Huyền Tâm cảnh quan, có hay không cần chúng ta hỗ trợ.” Đám cảnh sát muốn đi lên nói.
“Không ai được lên đây, lập tức đưa mọi người rời khỏi.” Huyền Tâm lập tức hạ lệnh. Nàng biết rõ người trước mắt nguy hiểm thế nào.
“Huyền cảnh quan cái này...” Đám cảnh sát lo lắng.
“Nghe lời ta nói.” Huyền Tâm lập tức gắt.
“Các ngươi điếc sao? Không nghe nàng nói cái gì? Ta cùng lão bà mình ở giữa tâm sự các ngươi còn muốn nghe?” Diệp Thần không đợi Huyền Tâm lên tiếng liền gắt.
“Ngươi chán sống sao? Dám động chúng ta đệ nhất mỹ nữ cảnh hoa?” Đám cảnh sát liền tức giận. Trong đám này có ai mà không đối với mỹ nữ xinh đẹp thành thục như Huyền Tâm không yêu thích cơ chứ? Nhục họ nữ nhân, họ liền cùng ngươi liều mạng.
“Các ngươi đừng nói nữa. Lập tức cho ta rút lui.” Huyền Tâm căn răng tức giận không xả lên được cái này ma đầu liền đối với đám người đi cùng mình tức giận quát.
“Không nghe lão bà ta nói gì sao? Eo nàng ta đều ôm, có phải hay không cần hôn để chứng mình? Không cút, ta liền cho các ngươi chết tại đây.” Diệp Thần nhân lúc nàng phân tâm lập tức hướng nàng vòng eo ôm lấy kéo vào ngực mình nói.
Đám cảnh sát thấy Huyền Tâm không giống thường ngày một tuyệt tử tuyệt tôn cước mà ngoan ngoãn cứng đơ tại bên ngoài Diệp Thần, liền có chút tức giận quay người rời đi. Nữ thần cam tâm xoa đọa, họ còn có thể làm gì.
“Buông tay của ngươi ra.” Huyền Tâm căn răng nói. Diệp Thần ôm eo nàng cũng thôi đi, hết lần này đến lần khác lại hướng nàng mông sờ một lần lại sờ đến lần thứ hai. Tên này dám dùng tính mạng người khác uy hiếp nàng.
“Buông cái tay nào? Tay trái sao? Đã buông.” Diệp Thần nghi hoặc hỏi. Tay phải vẫn không ý tứ bóp lại bóp.
“Ngươi là cố tình chọc ta? Ngươi đang tiếp tục phạm pháp.” Huyền Tâm nhìn cái này mặt dày da hỏa nói.
“Ta có đang tiếp tục phạm pháp sao?” Diệp Thần ngạc nhiên hỏi.
“Bàn tay ngươi đang phạm pháp.” Huyền Tâm trừng mắt nói. Nếu nàng hiện tại có thể đánh bại tên này, sớm không hi sinh bản thân mình cho đồng đội chạy thoát.
“Lão công sờ mình lão bà cái mông có gì sai pháp luật sao?” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm hỏi.
“Không có.“ Huyền Tâm thành thật trả lời.
“Vậy ta bàn tay là đang làm chuyện hợp pháp không đúng sao?” Diệp Thần khiêu khích nhìn Huyền Tâm nói.
“Ai là ngươi lão bà?” Huyền Tâm trừng mắt muốn thoát khỏi Diệp Thần ma trảo nhưng thế nào cũng thoát không ra.
“Ngươi đừng quên trên tàu đáp ứng làm ta nữ nhân.” Diệp Thần tay trái sờ nàng cằm nói.
“Vậy còn phải nhìn ngươi có hay không còn mạng trước pháp luật. Ta tuyên bố ngươi bị bắt.” Huyền Tâm lập tức cười âm hiểm, từ bao giờ ở lưng nàng còng tay đã còng vào Diệp Thần sờ mông nàng tay phải còn một cái còng vào nàng tay trái.
“Cho ngươi sờ mông bổn cô nương.” Huyền Tâm đắc chí nhìn Diệp Thần khiêu khích.
“Sờ sờ...” Diệp Thần tiếp tục mặc cho nàng khiêu khích sờ sờ.
“Đều bị bắt còn sờ? Buông cái tay ngươi ra.” Huyền Tâm tức giận.
“Đàn hồi rất tốt, ngươi không phải nói cho ta sờ bổn cô nương cái mông sao?” Diệp Thần ngây thơ hỏi.
“Đó là.. đó là ta… ta không có ý như vậy.” Huyền Tâm khó giải thích.
“ n, ta biết ngươi là cố ý không phải có ý.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Ngươi đừng có bẻ cong sự thật. Hiện tại ngươi là phạm nhân, ta là cảnh sát, ta muốn bắt ngươi. Không được tiếp tục sờ ta mông, nếu không tội tăng một bậc. Quấy rối cảnh sát thi hành công vụ. Ta hứa với ngươi làm ngươi nữ nhân, đương nhiên sẽ không nuốt lời, nhưng trong giờ làm việc không phân tình thân.” Huyền Tâm uy hiếp. Nàng không có cách ngăn tên này làm loạn nàng cơ thể.
“Ngươi muốn bắt ta?” Diệp Thần nhìn trên tay phải còng tay hỏi.
“Nhìn còn không biết? Hiện tại muốn thoát khỏi, ngươi đem tay ta cắt đứt hoặc tay ngươi cắt đứt, nếu muốn cắt ta tay, trước tiên giết ta đi. Hôm nay ta trùng hợp không có mang chìa khóa.” Huyền Tâm trừng mắt, cái tên này có phải bị ngốc rồi? Nàng đánh cược Diệp Thần sẽ không ra tay.
“Ngươi cho rằng ta không dám?” Diệp Thần nhìn nàng đe dọa.
“Thử một chút.” Huyền Tâm không sợ nói.
“Chụt...” Diệp Thần lập tức hôn đi lên nàng cái môi.
“Ngươi làm cái gì?” Huyền Tâm sững sờ sau đó liền đỏ mặt quát.
“Thì giết ngươi đó. Yêu chết ngươi. Thật ngọt.” Diệp Thần liếm liếm môi cười nói.
Huyền Tâm lập tức tức giân, cái tên nam nhân này quá bỉ ổi. “Muốn lợi dụng trêu trọc ta để ta mở còng? Không có cửa. Hôm nay ta quên không mang chìa khóa. Lực bất tòng tâm.”
“Ý ngươi là cái chìa khóa này hả?” Diệp Thần cầm trong tay chiếc chìa khóa ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi ngươi… làm thế nào...” Huyền Tâm sững sờ sờ vào mình chỗ ngực túi trong. Nàng đem chìa khóa giấu ở đó.
“Ngươi giấu cái chìa khóa này nơi nào vậy? Thật thơm?” Diệp Thần biến thái ngửi ngửi nói.
“Không cho ngửi.” Huyền Tâm đều sắp khóc.
Vèo… Diệp Thần lập tức cầm chìa khóa ném mạnh ra ngoài gần đó thông gió, đằng sau liền là kinh thành sông nha. Tủm một tiếng, chìa khóa lần này thật không còn.
“Ngươi… ngươi làm cái gì?” Huyền Tâm sững sờ, vốn cho Diệp Thần sẽ cởi khóa chạy trốn. Ai nghĩ tới hắn lại.
“Lão bà ngươi không phải muốn băt ta về làm lão công sao? Ta không phản kháng, ngươi thành công. Chúng ta về nhà lên giường hảo hảo tâm sự.” Diệp Thần bỉ ổi nhìn nàng nói.
“Ai bắt ngươi làm lão công? Đi theo ta về đồn.” Huyền Tâm cảm thấy tên này muốn làm loạn lập tức run sợ nói. Hiện tại hai người khóa chung, chìa khóa nàng cũng chỉ có một cái, muốn phá cái này còng số tám khóa hiện tại cũng gần tối, ít nhất phải đến ngày mai. Nàng ngủ cùng hắn một đêm có thể còn trinh tiết sao?