• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường ghi hình livestream kì hai của <Phong Vân>.

Mượn gió đông của Tiêu Sách, Nhạc Yến Bình lúc này cuối cùng đã có bộ quần áo nhìn được.

Một bộ quần áo gấm trắng như trăng thêu hoa văn đám mây bạc làm nổi bật phong thái nho nhã của Tiểu Nhạc đại nhân, thoạt trông giống như một cậu chủ nhỏ chi lan ngọc thụ*.

* Ý nói đến những con người ưu tú, xuất sắc

Trong mắt Tiêu Sách lóe qua một thoáng kinh diễm, tự đáy lòng nói: “Rất không tệ, Tiểu Nhạc, vô cùng hợp với cậu.”

“Đương nhiên! Tiêu, cậu cũng không nhìn xem đây là quần áo ai chọn.” Đường Quốc Hào tức thì kiêu ngạo chống eo, cuối cùng, còn không quên khịa thêm một câu: “Chính là phải như vậy mới đúng chứ, cậu nhìn cậu coi, đồ mặc lần trước kia quả thực là giống ôn gì.”

Còn có thể là giống ôn gì, phục sức chuyên dành cho đồ hết thời tuyến mười tám đó.

Hàng ngon giá rẻ chất lượng tốt, không chỉ mặc lâu không rách còn có thể tái sử dụng, quả thật là sự lựa chọn thiết yếu cho người muốn tiết kiệm. Vô cùng phù hợp với Tiểu Nhạc đại nhân… ặc, giá trị con người của Tiểu Nhạc đại nhân kì trước.

Tiểu Nhạc đại nhân vô cùng tự hiểu lấy mình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự giác ngậm miệng lại ngồi trên ghế, làm một cậu câm ngoan ngoãn mặc Đường Quốc Hào lăn lộn.

Cọ trang điểm trên bàn được cầm lên rồi buông, sau khi Đường Quốc Hào nhìn chằm chằm gương mặt này ngưng mi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ vẽ lông mày nhạt, cũng thoa lớp son bóng nhạt cho người.

“Chậc, chọn sai quần áo rồi…” Y bỗng nhỏ giọng lẩm bẩm câu.

Nhạc Yến Bình nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Vậy cần tôi thay bộ khác không?”

“Không cần…” Đường Quốc Hào không hiểu sao trở nên có hơi thất thần xua xua tay, giây tiếp theo sau đó thì bắt đầu đột nhiên đuổi người.

“Còn ngồi ngốc ở đây làm gì, hai cậu không phải đều xong rồi à, nhanh đến hậu trường đi, đi mau đi mau.”

Sau khi đuổi hết người ra ngoài mà không phân trần gì, y nhìn chằm chằm bộ trường bào màu đỏ trên giá áo ngây người một lúc lâu, cuối cùng bỗng lấy điện thoại ra chọn ra một người từ dưới cùng danh bạ:

“Alo, là tôi…”

“Bớt nói nhảm, tôi hỏi anh, chủ đề mà lần trước anh nói muốn chụp kia đấy, tìm được người thích hợp chưa?”

Ngoài cửa, Nhạc Yến Bình bị đuổi mà không hiểu ra sao yên lặng cùng Tiêu Sách nhìn nhau một cái, sau khi thấy anh lắc lắc đầu, cậu rốt cuộc yên lòng, cùng Tiêu Sách đi đến hậu trường.

“Đúng rồi, Tiêu Sách, lần trước chị Tô nói có người thay Đường Vãn Vãn, anh biết đổi thành ai không?” Đi được nửa đường, Nhạc Yến Bình bỗng nhớ đến việc này.

Từ sau khi danh tiếng có hơi chuyển biến tốt đẹp, Tô Tuệ cho Nhạc Yến Bình đăng nhập lại Weibo.

Khi đó độ hot của gameshow đã qua không ít, Tiểu Nhạc đại nhân vừa lòng nhìn tin nhắn chửi mình từ 999+ biến thành 99+, sau đó click mở official weibo của tổ tiết mục Phong Vân, thì thấy một post mới tinh đó —

“Khách quý thần bí sắp gia nhập, kính mời chờ mong~”

Nhưng mà, post này cho đến bây giờ vẫn còn được cố định trên top trên trang đầu official weibo, không hề có ý muốn tiết lộ chút nào.

“Có nghe được một chút tiếng gió, nhưng không nói chắc.” Tiêu Sách nói: “Đạo diễn Trần người này thích nhất cho người xem bất ngờ, cho nên nếu ông ấy không muốn nói, vậy không ai có thể biết. Nhưng mà...”

“Nhạc Chiêu, vừa rồi cậu gọi tôi là gì?”

Vì thế, Nhạc Yến Bình gọi thêm một lần một cách đúng lý hợp tình: “Tiêu Sách.”

“Anh gọi tên tôi, vậy tôi đương nhiên cũng gọi tên anh rồi, cái này gọi là có qua có lại.” Cậu nói một cách hùng hồn, trên đầu liền ăn một cú cốc đầu.

“Không lớn không nhỏ.” Tiêu Sách ra vẻ nghiêm túc nói.

Nhạc Yến Bình ôm đầu: “Vậy tôi sẽ gọi anh là ông chú Tiêu.”

Tiêu Sách: “… Cậu tăng bối phận cho tôi nhiều như vậy Tống Dư Bạch cậu ấy biết không?”

Nhưng mà ngẫm lại, không hiểu sao còn cảm thấy rất sướng là sao đây?

Chờ lúc bọn họ một đường cãi cọ đến hậu trường, Sầm Khê và Tạ Chiết Y đã chờ ở đó.

“Thầy Sầm, cậu Tạ.”

Sau khi lễ phép chào hỏi, Sầm Khê và Tiêu Sách bèn ở một bên bắt đầu trò chuyện, Nhạc Yến Bình không muốn ngốc ở bên cạnh nữa, bèn tùy ý tìm một chỗ trống có thể thấy sân khấu yên tĩnh ngồi xuống.

Trong lúc lơ đãng, khóe mắt cậu thoáng nhìn Tạ Chiết Y cách đó không xa.

Tầm mắt giao nhau trong không khí, Tạ Chiết Y cong cong mặt mày mỉm cười ấm áp với cậu, song không xáp lên như trước, muốn làm một người “anh trai tốt” ở trước mặt mọi người.

Giống như đang cố tình giữ khoảng cách với cậu vậy.

Có thể là vì Tạ Thần dặn gì đó. Nhưng mặc kệ như thế nào, như bây giờ đã rất tốt.

Nghĩ như vậy, Nhạc Yến Bình yên lặng dời mắt. Hai người ăn ý duy trì trạng thái nước giếng không phạm nước sông, mãi đến khi ánh đèn trên sân khấu chợt tắt.

Trong một vùng tối tăm, nơi nào loáng thoáng truyền đến âm thanh máy móc vận hành.

Giây tiếp theo, cột sáng trắng sáng đã chiếu vào bốn đài triển lãm không biết dâng lên khi nào ở giữa sân khấu. Vải đỏ nửa trong suốt che lại hàng triển lãm bên dưới, thêm đủ mánh lới vì tiết mục hôm nay.

“Thầy Sầm không lên sân khấu à?” Chú ý thấy động tĩnh bên đó, Tiêu Sách cố ý vô tình hỏi một câu.

Sầm Khê cười rộ lên: “Hôm nay thì không đến lượt tôi mở màn đâu~”

Khi nói chuyện, tiếng nhạc lặng yên vang lên. Đợi cho khúc nhạc dạo kết thúc, là lúc người thiếu niên mặc kính trang* hiệp sĩ cầm kiếm bỗng từ phía sau phi người đến, tiếng nói thanh nhuận giống như con suối nơi khe núi, trong khoảnh khắc cất tiếng, đã đưa mọi người vào trong thăng trầm phức tạp của lịch sử.

* 劲装 là quần áo gọn gàng, trông không luộm thuộm khi mặc vào người. Trang phục thường thấy trong tiểu thuyết và game võ thuật.

[Khúc ca chưa được nửa phần

Ai nâng chén rượu cụng nhau

Mừng gió đông vào điệu, giang sơn không đổi

Chỉ mong mãi Trường An.

......

Người tản đi hết

Nơi nào binh qua dậy chiến tranh

Năm tháng buồn thương ảm đạm, non nước chẳng còn

Ước nguyện Trường An mãi biến tan

....]

Một khúc kết thúc, toàn trường yên tĩnh, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm.

[A a a a a! Là Lạc Lạc!]

[Lạc Lạc! Mẹ rốt cuộc nghe được ca khúc mới con phát hành rồi! Nghe hay quá!!!]

[Đứa nhỏ rốt cuộc kết thúc bế quan huhuhu, tổ tiết mục làm tốt lắm!!]

Nhạc Yến Bình hơi thất thần nhìn thiếu niên trên sân khấu, nhận thấy được Tiêu Sách đi đến bên cạnh mình, cậu nhẹ giọng hỏi: “Đó là ai vậy?”

“Giang Trì Lạc.” Tiêu Sách dừng một chút, trong giọng nói cũng mang theo thưởng thức: “Cậu ấy thật sự là một thiên tài.”

Mười bốn tuổi đã đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc lớn dựa vào một bài hát debut đầu tay, xuất sắc cả về soạn nhạc kỹ năng ca hát, Giang Trì Lạc như thế quyết không phụ danh thiên tài.

Nếu không phải năm trước cậu ấy vì bỗng nhiên tiến vào thời kỳ vỡ giọng, thêm việc gặp phải bình cảnh trên sáng tác nên quyết định bế quan, hiện giờ cậu ấy có lẽ đã lấy được thành tựu cao hơn.

Nhưng tài hoa trong tay mọi việc không lo, hiện tại xem ra cậu ấy đã điều chỉnh rất tốt.

Tiêu Sách vỗ vỗ vai Nhạc Yến Bình: “Đi thôi, chúng ta nên lên sân khấu rồi.”

Người chủ trì và khách quý tề tụ, giờ Sầm Khê rốt cuộc cũng bắt đầu hoàn thành công tác bản chức của mình hôm nay: “Cảm ơn Lạc Lạc – Giang Trì Lạc sáng tác một ca khúc mở màn hay như thế cho chương trình của chúng ta! Như vậy tin rằng giờ mọi người cũng đều đã đoán được rồi, đúng vậy, Lạc Lạc chính là khách quý thần bí của chương trình kì này của chúng ta.”

“Cảm ơn thầy Sầm, cũng cảm ơn mọi người.” Thiếu niên mười bảy tuổi mỉm cười thẹn thùng: “Em cũng rất vui vẻ vì có thể đến ‘Phong Vân’, cùng các bạn các thầy cùng tìm kiếm lịch sử~”

“Bởi vì Lạc Lạc là khách quý mới, cho nên hôm nay em có được một đặc quyền độc nhất vô nhị~đó chính là, em có thể tự do chọn đồng đội mình yêu thích!”

Đôi mắt Giang Trì Lạc sáng lên một thoáng: “Thật sự có thể tùy tiện chọn ạ!”

Sầm Khê khẳng định gật gật: “Như vậy Lạc Lạc muốn tổ đội chung với ai nào?”

“Ồ, em muốn…”

[Lạc Lạc của chúng ta chắc chắn muốn chung tổ với Tiêu thần! Trước đó họ từng có hợp tác! Lạc Lạc từng hát ca khúc chủ đề phim của Tiêu thần!]

[Nếu bạn đã nói vậy, Lạc Lạc và Chiết Y cũng từng hợp tác đó, hai người còn cùng chụp ảnh chung cơ!]

[Vậy cũng đâu giống, Lạc Lạc của chúng tôi đã từng thừa nhận trước mặt mọi người mình là fan phim của Tiêu thần!!]

Trong sự chú mục của ngàn người, Giang Trì Lạc rốt cuộc có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Cái đó, em muốn tổ đội với thầy Nhạc có thể chứ ạ?”

......

Người xem: Hả???

Nhạc Yến Bình đang chờ ăn dưa: “Hả???”

Thấy mọi người đều không nói lời nào, Giang Trì Lạc lo sợ bất an hỏi: “Ặc, không thể ạ?”

Sầm Khê vội cười nói: “Đương nhiên có thể, như vậy Lạc Lạc có thể nói lý do lựa chọn Tiểu Nhạc không? Dù sao Tiêu thần và Chiết Y nhất định cũng rất muốn biết mình vì sao lại không được chọn đó?”

Tiêu Sách & Tạ Chiết Y: Mơn nhiều, cũng không muốn lắm đâu.

[Cười chết, thầy Sầm là muốn giết người đâm tim à!]

[Chế đừng nói, tôi cũng muốn biết.]

Giang Trì Lạc thật thành nói: “Bởi vì trước kia chưa từng thấy thầy Nhạc, cho nên muốn làm quen một chút.”

[…]

[Tôi vẫn luôn cho rằng đứa trẻ nhà tôi là người hướng nội, hóa ra, cậu ấy thế nhưng là người hướng ngoại ư!]

[Thật xin lỗi, nhưng tôi vừa rồi nghĩ đến một chuyện cười tuyệt thế, chính là ờm, các chế có nghĩ đến, tại sao trước đây Lạc Lạc chưa gặp Nhạc Yến Bình?]

[A…]

Kẻ hết thời vốn mờ nhạt Nhạc Yến Bình chấn động vô cùng trước lý do tự nhiên giản dị của cậu thiên tài này. Cậu bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy, mình và cậu thiên tài biết bay này nhất định…

Sẽ nói chuyện vô cùng hợp cạ!

Vì thế không hề lưu luyến, cậu quyết đoán vứt bỏ đồng chí Tiêu Sách đồng đội trước của mình, xoay người lao vào vòng tay của đồng đội mới… a phì, đội ngũ.

Tiêu Sách: Ha, nhãi ranh này… chờ trở về lại thu thập cậu.

“Anh Tiêu,” Tạ Chiết Y đi đến bên cạnh Tiêu Sách, thoả đáng lễ phép nói: “Thật vui khi có thể trở thành đồng đội của ngài, kế tiếp thì xin ngài chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiêu Sách nheo mắt: “Được.”

Thi thể chị cp “Trắc Dực” đã chết đơ, từ giờ khắc này bắt đầu gập bụng.

[Đỡ tôi lên, tôi cảm thấy tôi lại có thể rồi!]

Sau khi nhanh chóng mở ghi hình, fan CP ngồi trước máy tính tinh tế nhìn chằm chằm mỗi một khung hình, thề lần này nhất định phải cắt ra một đoạn video tuyệt mỹ nói cho toàn thế giới: Cp tui đu, chính là, ngọt, nhất!

Sau khi chia tổ xong, Sầm Khê bèn giới thiệu quy tắc kì này cho mọi người.

Nội dung gần giống với Tô Tuệ nói với Nhạc Yến Bình. Sau khi đã xem xong bốn vật triển lãm, mỗi tổ dùng phương pháp oẳn tù tì để chọn ra hai hiện vật trong đó làm văn vật bên ta theo thứ tự trước sau.

Tiếp theo sẽ là người giám định báu vật chuyên môn lên sân khấu, lần lượt giới thiệu văn hóa lịch sử đằng sau văn vật, mà điều họ cần phải làm là tìm ra món chính phẩm duy nhất kia dựa trên lời giảng giải.

Điều đáng nói đến là, mỗi tổ đều có được hai cơ hội nhờ chuyên gia giúp đỡ cùng với một quyền cướp đoạt văn vật, nếu cuối cùng chính phẩm nằm trong văn vật bên ta hơn nữa phân biệt thành công, như vậy sẽ tính là giành chiến thắng.

“Như vậy hiện tại, để cho chúng ta cùng nhìn xem những vật trưng bày đã đến với hiện trường tiết mục của chúng ta ngày hôm nay đến cùng là những món nào!”

Vừa dứt lời, vải đỏ che lên vật trưng bày đã được bốn vị khách quý đồng thời vén ra, để bảo vật đằng sau hiện ra ở trước mắt mọi người.

[Đồ rửa bút hoa văn hoa cỏ xanh trắng]

[Bình cổ dài bằng gốm men xanh hoạ tiết lựu]

[Ly ngọc trắng hoa văn Hồi hai bên đôi Chi*]

[Nhẫn ban chỉ hoạ tiết rồng phỉ thúy xanh đế vương]

“Xin mời lựa chọn!”

* 螭 - Chi có nghĩa là "một con rồng không sừng" hoặc "một con quỷ núi" trong thần thoại Trung Quốc. Rồng không sừng là một mô típ phổ biến trong nghệ thuật Trung Quốc cổ đại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK