Đối với đứa nhỏ từ nhỏ sống ở phương Nam mà nói, tuyết có lẽ có thể xem như một dạng hy vọng xa vời. Nhưng đối với Nhạc Yến Bình…
Cậu đã từng trải qua rất nhiều lần đầu tiên vào thời điểm tuyết rơi, hoặc tốt hoặc xấu.
Sau này, những lần đầu tiên đó vào lúc cậu còn chưa ý thức được, đã lặng yên quyết định nhân sinh của cậu.
Mà hiện giờ cũng là lần đầu tiên, cậu đi theo Tiêu Sách lẻn ra khỏi khách sạn giữa lưng chừng núi vào lúc chạng vạng.
Đó là chuyện Nhạc Yến Bình chưa từng làm bao giờ dưới tầng tầng trói buộc tên là quy củ.
Chỉ vì hứng khởi nhất thời, liền đi đuổi theo một lần mặt trời lặn không biết có thể đuổi kịp hay không, xem một mặt trời mọc không biết có thể bị tầng mây che đậy hay không.
Nhưng cảm thấy như vậy rất tốt, tốt đến mức Nhạc Yến Bình cảm thấy nhịp tim của mình, cũng không khỏi nhanh đôi phần.
“Đêm nay có khả năng sẽ đổ một đợt tuyết nhỏ.” Trước khi đi, nhân viên công tác nói với họ: “Nếu thật sự như vậy, vậy ngày mai mặt trời mọc hẳn sẽ rất đẹp.”
“Các ngài, chúc các anh may mắn.”
Vì thế, vì một phần vận may tốt đó, họ mang theo bọc hành lý hướng thẳng về phía trước. Cuối cùng rốt cuộc kịp trước tro tàn tiêu tán, leo đến đỉnh núi.
Không tính rất cao, nhưng nếu là vì mặt trời mọc mặt trời lặn, vậy độ cao này cũng đã đủ rồi.
Sàn nhà dãi dầu năm tháng của đài ngắm cảnh dưới chân phát ra tiếng than nhẹ yếu ớt.
Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách đi đến mệt mỏi, bèn ngồi xếp bằng ngồi xuống luôn tại chỗ, yên tĩnh ngóng nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời hôn lên làn sương tựa lụa giữa những ngọn núi xa xa.
Mờ mịt quyến luyến, mây mỏng màu đỏ tựa như phồn hoa sắp tàn, kéo qua bóng đêm suy tàn trong sự rực rỡ của buổi hạ màn, tụ cùng vì sao sáng.
Mãi đến khi ánh mặt trời mỏng manh không thể thấy nữa, Tiêu Sách mới một lần nữa đứng dậy, từ trong túi lấy ra chiếc đèn pin nhét vào trong lòng Nhạc Yến Bình.
“Giúp tôi chiếu sáng.”
Dứt lời, anh liền một người lanh lẹ dựng lều trại lên. Động tác thành thạo trôi chảy đến mức tựa như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không cho người một chút cơ hội nhúng tay giúp đỡ.
Vì thế, Tiểu Nhạc đại nhân mới nhổm nửa người khỏi mặt đất đành phải một lần nữa ngồi trở về, tận chức tận trách giơ đèn pin chiếu sáng cho Tiêu Sách.
Trước sau chẳng tới mấy phút đồng hồ, trận địa của cậu đã chuyển dời đến dưới màn lều của căn lều, ôm đầu gối nhìn Tiêu Sách dùng gậy gỗ chọc đống lửa vừa mới nhóm lên, cũng ném hai củ khoai lang đỏ vào trong.
“Sao lại có khoai lang đỏ?” Chóp mũi phảng phất đã ngửi được làn hương ngọt ngào ấy, Nhạc Yến Bình hỏi, vô thức liế.m liế.m môi.
“Sau bếp khách sạn. Trước khi ra ngoài vừa lúc nghĩ tới bèn thuận tiện hỏi một tiếng, không ngờ có thật.” Tiêu Sách nói, ngẩng đầu nhìn bóng đêm, thì thấy những vì sao vừa nãy còn có thể nhìn thấy thấp thoáng, đã bị tầng mây tụ lại che đậy ánh sáng.
Hôm nay quả thật là ngày tuyết rơi.
Cơn gió lạnh thổi đến mang theo hơi lạnh, lạnh đến nỗi khiến những chiếc lá khô trên cành cây vang xào xạc. Vì thế Tiêu Sách thu lại tầm mắt, im lặng đến gần Nhạc Yến Bình chút: “Lạnh không?”
Nhạc Yến Bình lắc đầu.
Lạnh thì không có khả năng lạnh, dù sao bọc trên người cậu hiện giờ, còn là áo khoác trắng ngọc Tiêu Sách tự mình chọn hôm nay.
Cổ áo lông xù xù che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Nhạc Yến Bình, chỉ có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp còn lộ bên ngoài, được ánh lửa bập bùng tôn đến càng thêm quyến rũ.
Nhìn như vậy, ngược lại không giống chú mèo nhỏ, trái lại như chú hồ ly nhỏ lông xù xù.
Sau đó, “hồ ly nhỏ” khẽ chớp chớp mắt: “Tiêu Sách, sao anh biết làm những việc này thế?”
Tựa như Nhạc Yến Bình đã từng không ngờ Tiêu Sách thế nhưng biết nấu cơm, hiện tại cậu vẫn không ngờ, Tiêu Sách thế nhưng còn biết dựng lều trại thuận tiện nhóm lửa nướng khoai.
Người này, giống như cái gì cũng biết.
“À, việc này à…” Đại để là vì nghĩ tới quá khứ, trong giọng nói Tiêu Sách không khỏi kèm một tia hoài niệm: “Nghỉ hè năm kết thúc thi đại học năm ấy, giấu trong nhà cùng đến bờ biển cắm trại với mấy người bạn học. Học được vào lúc ấy.”
Nhạc Yến Bình giật mình: “Giấu?”
Tiêu Sách ừ một tiếng: “Thời kỳ nổi loạn.”
“Tôi khi đó, quan hệ với trong nhà không tốt lắm.”
Tuy rằng nghiêm khắc mà nói, hiện tại thật ra cũng không tốt đến đâu.
Tiêu Sách cười tự giễu, đáy mắt xẹt qua một thoáng chán ghét, cũng không thấy rõ, nhưng Nhạc Yến Bình vẫn luôn nhìn chăm chú vào anh lại nhìn đến rõ ràng.
Anh cực ít sẽ lộ ra biểu cảm như vậy, thế cho nên Nhạc Yến Bình nhìn, trong đầu bỗng chợt nhớ tới một câu Lê Thừa Phong đã từng nói qua —
[Nếu có thể, tôi thật ra còn rất muốn cho cậu nhìn thấy Tiêu Sách trước kia.]
Nhạc Yến Bình thật ra cũng rất muốn, nhưng cậu chưa từng nhắc đến. Bởi vì cậu biết cũng không phải ai cũng nguyện ý nhắc đến quá khứ của mình.
Tựa như cậu đã từng…
Một đoạn thời gian rất dài trước đây, Nhạc Yến Bình đều càng tình nguyện chôn sâu quá khứ trong đáy lòng.
Huống chi từ trong đôi câu vài lời của Lê Thừa Phong, Nhạc Yến Bình đã có thể đoán được đó cũng không phải hồi ức vui vẻ gì.
Tiêu Sách sẽ nguyện ý nói với cậu ư?
Nhạc Yến Bình không thể xác định. Nhưng sau ngắn ngủi do dự, cậu cuối cùng nhẹ giọng lên tiếng với hơi phần lo sợ bất an: “Tiêu Sách, anh có thể nói với em không? Chuyện trước kia của anh ấy.”
Chuyện trước kia của anh…
Tiêu Sách giật mình.
Vấn đề bất ngờ đổi lấy mất tự nhiên trong dự kiến, mà Nhạc Yến Bình cũng không muốn khiến anh khó xử.
Vì thế cậu nhanh chóng bổ cứu nói: “Em… chỉ tùy tiện hỏi thôi, Tiêu Sách, anh đừng để trong lòng, không muốn nói cũng không…”
“Không có không muốn nói.” Tiêu Sách ngắt lời cậu: “Tôi chỉ là… có hơi kinh ngạc.”
Đây hình như còn là lần đầu tiên Nhạc Yến Bình chủ động hỏi chuyện có liên quan đến anh, hơn nữa nói thật, cảm giác không tệ.
Về phần tại sao lại mất tự nhiên…
Tiêu Sách thở dài cười một tiếng: “Lại nói tiếp, tôi hình như còn chưa từng nói đến những việc này với ai khác.”
Bởi vì nó không phải câu chuyện thú vị gì.
Thậm chí, còn mang theo chút kiểu cách cũ, cùng với trẻ con khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
[Sốc! Người thừa kế tập đoàn họ Tiêu khư khư cố chấp tiến vào giới nghệ sĩ!]
Tiêu Sách đến nay còn nhớ rõ tiêu đề này của account marketing nọ trên hot search trang web khi sự việc anh rời khỏi nhà họ Tiêu được tuôn ra.
Không thể không nói, bốn chữ “khư khư cố chấp” này thật sự được dùng cực kỳ xảo diệu.
Bởi vì vào lúc ấy, gần như tất cả mọi người không rõ anh rốt cuộc tại sao muốn bỏ mặc người thừa kế Tiêu thị không lo, quay đầu chạy ra ngoài để làm một con hát.
[Có phải hơi quá tùy hứng rồi không?]
[Đại thiếu gia phản nghịch chạy trốn à?]
[Cảm giác có hơi đang trong phúc mà không biết hưởng í]
[Quả thật, đó chính là Tiêu thị đó! Nếu tôi sinh ra đã có thế, vậy tuyệt đối là trong nhà nói gì tôi làm đó.]
[Đúng vậy, thật là hâm mộ chết tui]
Hâm mộ…
Từ nhỏ đến lớn, dường như có vô số người nói qua với anh lời tương tự.
Tiêu Sách thật ra biết bọn họ hâm mộ là gì, vào lúc còn rất nhỏ, anh cũng quả thật coi đây là vinh dự.
Do đó, vì không thẹn với thân phận đại thiếu gia này của nhà họ Tiêu, bất kể chuyện gì Tiêu Sách cũng nỗ lực làm đến tốt nhất. Trước mười lăm tuổi, anh là con nhà người ta ưu tú nhất được các người lớn nhắc đến nhiều nhất.
Nhưng sau này, hết thảy nó lại thành gông xiềng.
Ngày ý thức được điểm này, là tại nghi thức trao giải của trường học.
Cụ thể là giải thưởng gì, Tiêu Sách đã không nhớ rõ. Nhưng chuyện như lên sân khấu nhận lấy khen ngợi này, đối với anh mà nói đã là vô cùng qua quít bình thường. Anh cứ như vô số lần trước đây, đúng mực bước lên sân khấu, nhận lấy giấy khen của mình từ tay hiệu trưởng.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay lốp bốp lốp bốp, mà trong một mảnh ồn ào, Tiêu Sách nghe thấy có ai nói một câu:
[Thật không hổ là cậu cả nhà họ Tiêu!]
Là lời anh thường xuyên nghe được, giống như không có gì đáng khác lạ.
Vì thế ánh mắt Tiêu Sách đờ đẫn một thoáng, liền xem nhẹ chút khó chịu khó hiểu này trong lòng, cầm giấy khen yên tĩnh quay về đội ngũ lớp của mình.
Vừa mới đứng vững, một cậu nam sinh phía sau đã cười hì hì ôm vai đi lên.
[Lợi hại nha, cậu cả Tiêu. Ôi, những giải thưởng cậu lấy được này hẳn đủ để cậu được nhận vào học đúng không?]
Tiêu Sách cười ừ một tiếng.
[Thật sao, vậy thật sự là quá tốt.]
Tiêu Sách nghe thấy cậu ta nói, trong giọng nói toàn là hâm mộ.
Sau đó, hâm mộ đã lặng yên không một tiếng động biến thành ghen ghét trong âm thầm.
[Xí, cậu ta lợi hại chó á. Còn không phải là ỷ vào mình là cậu cả nhà họ Tiêu à, nếu tôi mà sinh ra trong nhà họ Tiêu vậy tôi cũng thế.]
[Còn không phải à. Nhưng không có cách nào, ai bảo cậu không biết đầu thai như người ta chứ ~]
Cùng một người, cùng một giọng nói, lời nói hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Sách dừng lại bước chân sắp quẹo vào phòng học.
Các khớp ngón tay cầm tài liệu dùng sức đến mức trở nên trắng nhợt, anh đứng ngoài cửa yên tĩnh nghe xong toàn bộ, mãi đến khi tiếng cười đùa dừng lại tiếng chuông vào lớp vang lên, mới im lặng vào cửa.
Không có ai biết anh ở ngoài cửa, cho nên tất thảy đều giống như ban đầu, mà Tiêu Sách mười lăm tuổi cũng rốt cuộc phát hiện một sự thật khiến anh không khỏi tay chân lạnh lẽo.
[Ồ đã về rồi à, cậu cả Tiêu.]
[Đề này làm thế nào vậy, chỉ tớ với, cậu cả Tiêu.]
[Cảm ơn nha, thật không hổ là cậu cả Tiêu.]
[Cậu cả Tiêu…]
Tất cả mọi người đang gọi anh là cậu cả Tiêu, song chẳng có một người gọi anh là Tiêu Sách.
“Tôi bỗng ý thức được, hóa ra mười lăm năm qua tôi cũng không phải đang sống với tư cách Tiêu Sách, mà là cậu cả Tiêu.”
Hóa ra trong mắt nngười khác, anh không phải ưu tú vì nỗ lực.
Hóa ra sự ưu tú của anh, chỉ là vì anh là cậu cả Tiêu.
Cho nên anh vốn hẳn nên như thế.
“Thân phận này xóa bỏ tất thảy nỗ lực của tôi, nó khiến tôi cảm thấy nghẹt thở, mà càng ngột ngạt hơn là, tôi phát hiện mẹ tôi hóa ra cũng nghĩ như thế.”
Ba Tiêu Sách bận rộn với sự vụ công ty, quanh năm đi khắp các nơi trên thế giới, có đôi khi một năm họ cũng không nhất định có thể thấy mặt nhau. Bởi vậy cho tới nay, biệt thự to như vậy, thì chỉ có Tiêu Sách và mẹ anh.
Mà trên chuyện chăm sóc Tiêu Sách này, bà trước nay đều là tự tay làm lấy.
“Bà là một người mẹ tốt, tôi chưa bao giờ phủ nhận điểm này. Nhưng có lẽ chính vì như vậy, tôi mới càng thêm không thể chấp nhận.”
Ngày đó, Tiêu Sách mười lăm tuổi hỏi bà một vấn đề:
[Mẹ, nếu con không phải cậu cả Tiêu…]
Nhưng mà câu hỏi còn chưa hỏi xong, anh đã nghênh đón lửa giận của mẹ.
[Tiêu Sách, con đang nghĩ vớ vẩn thứ gì vậy?! Nhớ kỹ, con là thiếu gia nhà họ Tiêu, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu.]
[Con không nên lãng phí thời gian trên vấn đề vô nghĩa này. Có thời gian này con hẳn nên đi đọc nhiều sách chút, để mình trở thành một người thừa kế đủ xuất sắc.]
Tiêu Sách bình tĩnh lặp lại lời của mẹ anh, cuối cùng, anh bất lực buông tay.
“Bắt đầu từ ngày đó tôi đã biết, bà ấy cũng hy vọng tôi tồn tại với tư cách cậu cả Tiêu. Chỉ là yêu cầu của bà ấy còn muốn cao hơn một ít, bà ấy cần tôi trở thành một đại thiếu gia Tiêu hoàn hảo.”
“Nhưng, dựa vào đâu chứ?” Tiêu Sách nói.
“Tôi rõ ràng là Tiêu Sách trước, sau đó, mới là cậu cả Tiêu.”