Nói thực, đây thật ra là một trải nghiệm rất mới lạ.
Hai người đứng trong hư vô mờ mịt nhìn nhau từ xa, khuôn mặt quá mức giống nhau vừa chợt nhìn giống như soi gương vậy, ngay cả độ cung híp mắt khi đánh giá đối phương cũng chuẩn xác đến mức không hề sai biệt. Khiến người nhìn liền không khỏi…
Tâm sinh khó chịu.
Vì thế trong khoảng thời gian lúc đầu ấy, hiện trường rất yên tĩnh. Họ phân cao thấp một cách âm thầm, phảng phất chỉ cần ai mở miệng trước, là người đó kém cỏi trước.
Có chút trẻ con, nhưng dù sao Tiêu Sách là cảm thấy như thế. Thậm chí anh vừa nhìn đối phương, vừa còn không quên so sánh mình với đối phương ở trong lòng.
Bàn về dáng vẻ, hai người họ không có khác biệt nhìn như không có gì có thể so sánh, nhưng mình thêm trẻ tuổi hơn, coi như tính thắng một bậc nhỏ.
Bàn về địa vị, Tiêu Quý Uyên thân là đế vương trên vạn người, nhưng vua màn ảnh lại làm sao không tính đế vương chứ? Về mặt này, miễn cưỡng thế lực ngang nhau.
Mà nói tình cảm…
Hiện tại bầu bạn bên cạnh Nhạc Yến Bình là Tiêu Sách anh, quá khứ chung quy chỉ là quá khứ.
Tổng kết: Mình thắng tuyệt đối!
Nhưng thắng tuyệt đối thì thắng tuyệt đối, ghen hay không ghen, đó chính là một việc khác. Có thế nào, chỉ cần nghĩ đến Nhạc Yến Bình đã từng ở chung sớm chiều với Tiêu Quý Uyên, Tiêu Sách đã không thể khống chế được sự ghen tị lan nơi đáy lòng mình.
Có lẽ Tiêu Quý Uyên cũng giống như anh nhỉ. Tiêu Sách nghĩ. Cứ việc trên mặt vị đế vương này trông nhẹ như mây gió đến vậy.
Hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Sách không nhịn được lên tiếng trước.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được, người trước mặt đã không sống được bao lâu. Có một số việc Tiêu Quý Uyên có thể không nói, nhưng Tiêu Sách lại không thể không hỏi.
“Đây là có chuyện gì?”
Nghe vậy, Tiêu Quý Uyên có chút kinh ngạc nhướng mày: “Trẫm cho rằng, ngươi sẽ hỏi quan hệ giữa Chiêu Chiêu và trẫm trước.”
Quan hệ giữa Nhạc Chiêu và ngươi? Ha.
Tiêu Sách cười lạnh một tiếng, chỉ nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Tiêu Quý Uyên ngược lại cũng không giận, chỉ thong thả ung dung xoa xoa nếp gấp chẳng hề tồn tại trên quần áo mình, nói: “Cụ thể như thế nào, trẫm cũng không rõ, nhưng trẫm cảm thấy, diện mạo của hai người ngươi ta như vậy, thật ra đã rất có thể thuyết minh vấn đề, không phải sao?”
Là một người duy nhất đồng thời gặp qua Tiêu Sách và Tiêu Quý Uyên, Nhạc Yến Bình từ đầu đến cuối đều không nhắc đến một câu giữa họ giống nhau với hai người.
Mãi đến lần gặp nhau bất ngờ này, Tiêu Quý Uyên mới bỗng nhiên ý thức được, những lời nói ra để làm dịu bầu không khí của mình vừa rồi ấy, thế nhưng trong trời xui đất khiến, nói đúng sự thật.
[Thế sự đổi thay, nhân duyên hòa hợp, sống chết nối liền, lục đạo* bất tận. Bệ hạ, không thể có những suy nghĩ điên rồ không thể trái đạo trời, chỉ có sớm ngộ nhân quả mới có thể siêu thoát biển khổ, tự tại vãng sinh.]
* 六道: Tiếng nhà Phật, chỉ sáu chỗ ở của con người sau khi chết, tuỳ theo cái nghiệp lúc sống nặng nhẹ xấu tốt gốm Thiên đạo, Nhân đạo, A-tu-la đạo, Ngạ quỷ đạo, Súc sinh đạo, và Địa ngục đạo.
Vào đêm mưa mà Tiêu Quý Uyên gõ cửa lớn chùa Tướng Quốc, trụ trì nói như thế với hắn.
Mà khi đó Tiêu Quý Uyên nhìn ông ấy, mỉm cười thảm đạm: [Tự tại? Ta đã sớm không còn tự tại.]
Đều nói đời người có tám khổ, Tiêu Quý Uyên cũng không sợ sinh lão bệnh tử, nhưng mà bốn khổ còn lại kia, lại khiến hắn ruột gan đứt từng khúc.
Nhưng dù vậy, hắn lại vẫn không muốn rời đi.
[Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi, nếu như chỉ có thân tại biển khổ mới có thể gặp lại y, vậy ta tình nguyện đời đời kiếp kiếp chìm nổi trong lục đạo.]
[Một đời này không được, thì kiếp sau? Thế sự đổi thay xoay vần, rồi cũng có một ngày, ta có thể một lần nữa chờ được khởi đầu của cuộc gặp lại.]
[Ta sẽ vẫn luôn chờ đợi.]
May mắn thay, hắn rốt cuộc vẫn chờ được rồi. Ở tương lai ngàn năm sau, ở đêm trước khi mất.
“Nhìn từ hiện tại có lẽ là như vậy, nhưng mà ta đoán, ngươi cũng không chấp nhận giải thích này, đúng không?”
Tiêu Sách không nói chuyện.
Thật ra không thể nói có chấp nhận hay không, chỉ là mới vừa rồi, anh bỗng một lần nữa nhớ đến những cảnh trong mơ quá khứ đã bị anh quên đi đó.
Ở trong mơ, anh chính là Tiêu Quý Uyên. Mà sự trống rỗng kèm bi ai lúc tỉnh mộng thấm sâu vào xương tủy, khiến anh gần như chẳng phân rõ đến tột cùng đâu là cảnh trong mơ, đâu là hiện thực.
Khi đó Tiêu Sách không rõ, nhưng hiện tại anh hiểu rõ.
Thứ anh không phân rõ cũng không phải cảnh trong mơ và hiện thực, anh không phân rõ chính là mình và Tiêu Quý Uyên.
Nhưng anh không phải Tiêu Quý Uyên.
Cái gọi là kiếp trước kiếp này đơn giản chỉ là một loại lý do thoái thác, nhưng những ký ức vụn vặt đó không ghép ra nhân sinh của Tiêu Quý Uyên, đối với Tiêu Sách mà nói, chỉ có hiện tại mới là chân thật.
Anh nghĩ như thế, cũng nói như thế.
Mà Tiêu Quý Uyên nghe xong, chỉ sao cũng được mà nhún vai.
“Đó là chuyện của ngươi.” Hắn nói: “Muốn nghĩ như thế nào cũng là tự do của ngươi. Nói thật ra, ta cũng không quan tâm suy nghĩ của ngươi.”
Sự kiêu ngạo của đế vương là khắc vào trong xương cốt.
Chuyện đến Tiêu Sách cũng cảm thấy không vui, vậy Tiêu Quý Uyên nếu vui được mới là lạ.
“Nhưng Tiêu Sách, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, có một việc ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta.”
“Bảo vệ tốt Chiêu Chiêu. Ngươi hẳn đã cảm nhận được nhỉ, cảm giác cơ thể không chịu khống chế. Nếu ngươi dám có lỗi với em ấy, nếu ngươi dám khiến em ấy buồn…”
Vậy hắn cho dù chết, hóa thành lệ quỷ tội ác tày trời, cũng sẽ bò ra khỏi địa ngục tới đoạt cơ thể Tiêu Sách, đòi lại công bằng cho Nhạc Yến Bình.
“Ngươi sẽ không có cơ hội này.” Tiêu Sách mặt vô cảm nhìn hắn: “Nhưng mà nói đến có lỗi…”
“Tiêu Quý Uyên, ta rất tò mò ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với em ấy vậy?”
Thậm chí, sẽ khiến hắn cảm thấy Nhạc Yến Bình hận hắn.
“Nếu ta không đoán sai, Chiêu Chiêu sở dĩ sẽ đến thế giới này, thật ra có liên quan đến ngươi nhỉ? Nói như vậy, ta có phải còn hẳn nên cảm ơn ngươi không đây? Tiêu Quý Uyên.”
Vẻ trấn định trên mặt đế vương rốt cuộc xuất hiện vết nứt một tích tắc, nhưng rất nhanh, Tiêu Quý Uyên đã thu lại tốt toàn bộ cảm xúc.
“Tiêu Sách, ta cho ngươi một lời khuyên. Vĩnh viễn đừng quá tự tin, nếu không sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận.”
“Về phần giữa ta và em ấy đã xảy ra chuyện gì… ha.”
Đế vương kiềm chế hơn nửa đời như bỗng tìm về sự tùy ý làm bậy khi hắn còn là Thái tử, nhìn Tiêu Sách, gợi lên nụ hơi pha ác liệt.
“Muốn biết như thế, vậy ngươi tự mình đi hỏi em ấy đi. Ngươi đoán xem, Nhạc Chiêu có nguyện ý nói cho ngươi không đây?”
Nhạc Yến Bình có nguyện ý nói cho anh hay không?
Tự một khắc tỉnh lại đó, Tiêu Sách đã rất muốn hỏi. Nhưng thật đáng tiếc, anh thật ra cũng không có tự tin như biểu hiện bên ngoài khi giằng co với Tiêu Quý Uyên.
Khi những tin tưởng không thể hiểu được, dựa dẫm không thể hiểu được ấy… khi tất cả những chuyện trước đây anh nghĩ không rõ, bỗng sau khi có giải thích hợp lý, Tiêu Sách liền sinh ra sợ hãi đối với chân tướng.
Vì thế anh cuối cùng không hề hỏi gì cả, thậm chí lựa chọn trốn tránh giấu đầu lòi đuôi.
Thật khiến người không nhìn nổi. Tiêu Sách nghĩ.
Anh thầm mắng chính mình một tiếng trong lòng, dém góc chăn cho Nhạc Yến Bình một cách cẩn thận, rồi ngồi bên cạnh bàn mở hộp cơm ra.
Hiệu quả của hộp giữ nhiệt này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Sách, lăn tới lộn đi, anh thế nhưng vào lúc này còn ăn được một bữa khuya còn ấm.
Quét hết sạch cơm, sau khi Tiêu Sách thu dọn xong, thì trực tiếp mặc luôn quần áo nằm xuống đệm giường mình.
Chỉ là lần này, anh không đưa lưng về phía Nhạc Yến Bình nữa.
Nhìn đầu lông xù xù rúc trong đệm chăn giường đối diện hồi lâu, Tiêu Sách mới rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Anh không mơ thấy Tiêu Quý Uyên nữa, có lẽ về sau cũng đều sẽ không mơ thấy nữa. Nhưng mà những ký ức đó lại trước sau xoay quanh trong mộng của anh, khiến anh bất kể thế nào cũng ngủ không yên ổn.
Nhưng may mắn, Tiêu Sách đã hoàn thành công việc của anh. Anh có thời gian cả ngày, cũng đủ để anh chậm rãi nghỉ ngơi, chậm rãi suy nghĩ.
“Tiêu Sách.”
Không biết ngủ bao lâu, trên người bỗng thấy bị chọt hai cái.
Rất nhẹ, nói thật cẩn thận. Ngữ điệu mềm mại không giống như đang gọi anh rời giường, ngược lại như một nhãi con đang rầm rì bảo người ta nhường chỗ cho cậu.
Tiêu Sách cả đêm không ngủ ngon lắm vốn buồn ngủ không chịu được, vì thế theo bản năng nhích vào trong chút rồi duỗi tay vơ lấy, rồi lại ngủ mất, giữa lúc ý thức mê mang, thậm chí hai mắt cũng chưa mở một tí.
Bên tai thì thật ra mơ hồ nghe thấy được một tiếng kinh hô của ai.
Mà nhóc con trong lòng được vị trí còn không an phận, một bên gọi tên anh vừa còn đang không ngừng nhúc nhích, khiến Tiêu Sách không khỏi nhíu mi.
“Đừng quậy nào, nghe lời.” Tiêu Sách nhắm mắt lẩm bẩm, giơ tay vỗ nhẹ nhãi con một cái.
Cũng không biết vỗ đến chỗ nào, dù sao chỉ cảm thấy mềm như bông xúc cảm rất tốt, mà nhãi con vẫn luôn nhúc nhích cũng như bị ấn xuống công tắc, trực tiếp rúc trong lòng anh không nhúc nhích.
Vì thế Tiêu Sách vừa lòng kéo người vào trong lòng hơn chút: “Ngoan, để tôi ngủ thêm một lát, hửm?”
Có lẽ vì do còn buồn ngủ, giọng nói khàn khàn còn kèm theo một chút giọng mũi, kết hợp ngữ điệu nâng lên, lọt vào tai quả thực nghe hay không chịu được.
Nhạc Yến Bình ngơ ngác nghe, cuối cùng ngoan ngoãn vùi gương mặt ửng đỏ vào trong lòng Tiêu Sách.
Ngày hôm qua Tiêu Sách bận đến tận khuya, mình cũng chờ đến ngủ quên rồi cũng chưa thấy anh trở về. Cho nên ngủ nướng thêm tí gì đó, hẳn cũng có thể nhỉ.
Lại nói tiếp, buồn ngủ thật sự là một thứ bệnh có thể lây. Tựa như thời điểm lâm triều chỉ cần có một vị đại nhân lén lút ngáp, thì phía sau sẽ có một người nối gót theo.
Tiểu Nhạc đại nhân đã thượng triều đến quen dậy sớm rồi co ro trong chốc lát, thế nhưng cũng sinh ra một chút buồn ngủ.
Cậu khẽ ngáp một cái, ngón tay nắm lấy một góc nhỏ góc áo của Tiêu Sách, nhắm mắt lại cùng đối phương một lần nữa ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ nướng hiếm hoi, Nhạc Yến Bình ngủ rất ngon. Mà Tiêu Sách cũng rốt cuộc không nằm mơ nữa.
Nếu không phải đoàn tàu sắp đến trạm, gấp đến độ Lê Thừa Phong ở bên ngoài gõ mạnh cửa toa, họ có lẽ còn có thể tiếp tục ngủ thật lâu như thế.
Tiêu Sách tỉnh sớm hơn Nhạc Yến Bình, lúc mở mắt ra trông thấy đứa nhỏ ôm trong lòng, anh còn ngẩn ra trong chốc lát.
Ngẩng đầu nhìn giường đệm đối diện, lại cúi đầu nhìn Nhạc Yến Bình, hồi lâu mới nhớ được là chính anh kéo đứa nhỏ gọi dậy lên, cùng ngủ nướng.
Đây thật đúng là…
Kéo hay thật!!!
Giai nhân trong ngực, tầm quan trọng của Lê Thừa Phong vô cùng lo lắng bên ngoài tức thì giảm xuống cực nhanh.
Tiêu Sách với lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thời gian, nằm liệt trên gối đầu hưởng thụ một hồi lâu, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ Nhạc Yến Bình:
“Chiêu Chiêu dậy nào.”
Nhạc Yến Bình ưm một tiếng, bàn tay vốn nắm chặt quần áo Tiêu Sách không khỏi siết chặt thêm chút. Sau khi nhúc nhích hai cái vùi đầu vào trong chăn, thì không nhúc nhích nữa —
Hoàn toàn một vẻ muốn trực tiếp ngộp chết mình.
Tiêu Sách buồn cười đào người ra, để cậu dựa vào gối đầu nửa mơ nửa tỉnh ngồi trên giường. Mình thì đáp lại Lê Thừa Phong cách cửa phòng, rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Sau khi xong việc, anh nửa quỳ gối xuống trước người Nhạc Yến Bình mắt buồn ngủ mông lung, nhẹ giọng dỗ dành bảo: “Chiêu Chiêu, chúng ta đến rồi, nên xuống xe thôi.”
Nghe tiếng, tóc ngốc vểnh lên trên đầu đứa nhỏ rung rinh rất nhỏ. Nhạc Yến Bình nỗ lực chớp chớp mắt, duỗi tay kéo lại Tiêu Sách, mềm mụp nói câu:
“Được.”