• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt! Có thể nhìn thấy ván thi đấu này đã tiến hành đến giai đoạn gay cấn…”

Dưới giải thích của Sầm Khê, trận chung kết giữa Tiêu Sách và Giang Trì Lạc diễn ra rất hừng hực khí thế.

Không khí phòng livestream được hâm nóng đến mức khí thế ngất trời, độ hot ngày càng tăng tiếp theo càng đưa thẳng chương trình Phong Vân lên top hot search.

Nhưng trên thực tế, nếu xem nhẹ giọng nói chủ trì của Sầm Khê, hiện trường chân thật thật ra đặc biệt yên tĩnh.

Dù sao nơi này là nơi quan trọng của cửa Phật, cho dù tổ tiết mục có tám trăm lá gan, họ cũng không dám làm ầm ĩ tại đây.

Mà Nhạc Yến Bình và Tạ Chiết Y đã ngồi vững bảo tọa hạng nhất đếm ngược và hạng ba giờ phút này càng yên tĩnh như gà, hai người cách năm sáu người tránh bên dưới bóng cây của riêng mình, từ đầu đến cuối đều không hề giao lưu ánh mắt một chút nào.

Từ sau khi Nhạc Yến Bình chủ động đoạn tuyệt quan hệ rời khỏi nhà họ Tạ, trừ phi tiết mục yêu cầu cần thiết nói chuyện với nhau, thì Tạ Chiết Y không còn cố tình đến tiếp cận với cậu nữa.

Có lẽ vì cảm thấy không cần thiết, hoặc có lẽ vì nguyên nhân gì khác.

Bất kể như thế nào, thiếu những “anh em hòa thuận” khiến hai bên đều khó chịu đó, Nhạc Yến Bình chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng.

Dù sao, mặt nạ ôn hòa có lễ tuy rằng có thể ghê tởm người khác, nhưng mỗi ngày cưỡng ép mình giao tiếp với người mình ghét, cũng dễ khiến mình biến thái.

Bất lợi với thể xác và sức khỏe tinh thần trên mọi nghĩa.

Có thời gian này, Tiểu Nhạc đại nhân thà rằng chửi nhau tình cảm mãnh liệt với quan ngôn một ngày, cũng không muốn có qua có lại với Tạ Chiết Y một câu — quá mệt người.

Cho nên như bây giờ đã rất tốt. Nước giếng không phạm nước sông, hai bên đều tự tại.

Nghĩ như vậy, Nhạc Yến Bình không khỏi tự tại mà ngáp một cái.

Hết cách rồi, tuy rằng kỹ thuật của bản thân Tiểu Nhạc đại nhân không được, nhưng đối với cậu từng kiến thức thu săn mà nói, kiểu thi đấu này thực sự không có gì đáng xem.

Cho nên khi Sầm Khê bỗng nhiên cue cậu, bảo cậu nói chút gì đó với hai vị tuyển thủ dự thi, Nhạc Yến Bình liếc nhìn điểm số luôn ngang nhau của hai người, uyển chuyển nói một câu:

“Cố lên, còn nữa là, ừm, tôi muốn ăn cơm sớm một chú.”

Cho nên, anh hiểu ý tôi chứ. Cậu chớp mắt, đối diện ánh mắt Tiêu Sách nghe tiếng nhìn qua.

[Tui cười chết, Nhạc Nhạc: Cầu xin các người đừng đánh nữa!]

[Hhh thần tiên đánh nhau, gà mờ chịu đói]

[Dáng vẻ này của Nhạc Yến Bình, thật là cực kỳ giống bản thân tui vì nghe không hiểu bài, cho nên chỉ muốn ăn cơm!]

Tiêu Sách: Hiểu.

Nhưng phải giải quyết nhanh chóng như thế nào, thật đúng là một vấn đề đáng để suy ngẫm.

Sân tổ tiết mục chuẩn bị quá nhỏ, chẳng sợ lúc này bia đã bị dịch đến chân tường rồi, khoảng cách này đối với anh và Giang Trì Lạc mà nói cũng không có gì khó khăn như cũ.

Tiêu Sách suy tư, híp híp mắt: “Tiểu Giang, một mũi tên cuối cùng này, chúng ta thêm chút khoảng cách nữa đi?”

Bạn học Tiểu Giang chẳng hề biết lòng người hiểm ác: “Được ạ được ạ, thêm thế nào vậy thầy Tiêu?”

Tiêu Sách: “Đơn giản, chúng ta bắn bia của nhau.”

Sau khi nhanh chóng đạt thành thỏa thuận, hai bên đồng thời giương cung cài tên nhắm ngay đường chéo.

Cùng với tiếng dây cung giật, hai mũi tên bắn ra cùng một lúc.

Sau đó, Giang Trì Lạc liền trơ mắt nhìn mũi tên của mình, vào khoảnh khắc quỹ đạo mũi tên giao nhau kia bị lông đuôi quệt qua, loạng choạng lệch khỏi quỹ đạo phương hướng đã định.

Kém hai vòng điểm, kết cục đã định.

“Thi đấu kết thúc! Chúng ta hãy chúc mừng Tiêu Sách giành được chiến thắng!”

Giang Trì Lạc mê mang buông cung xuống, mãi đến khi ngồi trước bàn cơm, trong chén được Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách mỗi người thêm một muỗng đồ ăn lớn, cậu ấy mới muộn màng ớ một tiếng, hỏi: “Có phải em bị thầy Tiêu hố rồi không?”

[Lạc Lạc à, cậu hoàn toàn có thể bỏ có phải không và dấu chấm hỏi đi.]

[Tiêu thần anh nhìn anh xem, cũng hành đứa nhỏ mất tự tin luôn rồi!]

Mà Tiêu Sách: “Sao lại thế chứ~”

Anh hiền từ nói, duỗi tay thêm muỗng thứ hai cho đứa nhỏ.

Cuối cùng màn ảnh livestream như ngừng lại trên người Nhạc Yến Bình yên lặng che mặt, vùi đầu lùa cơm.

Cậu dùng hành động thực tế thể hiện ba chữ “mắt không thấy” này đến vô cùng nhuần nhuyễn, thành hành động thế được lượng lớn cư dân mạng nhất trí tán thành.

Vì để kết quả chung cuộc ngày mai có cảm giác bí ẩn hơn, tổ tiết mục hiếm khi không mở livestream buổi chiều nữa, cho họ thời gian để tự do khám phá.

Vì thế sau khi cơm nước xong, Tiêu Sách đã dẫn luôn Nhạc Yến Bình đi tìm Tống Dư Bạch.

“Cho nên, anh Tống anh ấy rốt cuộc phát hiện gì vậy?” Đi theo Tiêu Sách đi trên đường mòn, Nhạc Yến Bình có chút tò mò hỏi.

“Trước đây không phải cậu từng hỏi cậu ta chuyện của Cảnh Thừa đế sao.” Tiêu Sách nói: “Ngày hôm qua tôi vào nhầm một khoảng sân, Tống Dư Bạch suy đoán nó có lẽ có quan hệ với Cảnh Thừa đế, nghĩ cậu hẳn sẽ cảm thấy hứng thú, cho nên bảo tôi dẫn cậu đến xem.”

Cảnh Thừa đế…

Ba chữ này từ miệng Tiêu Sách nói ra dường như đặc biệt khiến người hoảng hốt.

Bước chân Nhạc Yến Bình dừng một chút gần như không thể phát hiện, mà càng đi theo Tiêu Sách về phía trước, cảnh trí quanh mình lại càng thêm trở nên quen thuộc.

Mà chờ khi đến nơi rồi, Nhạc Yến Bình đứng ở cửa ngửa đầu nhìn sân nhỏ trước mắt, hoàn toàn ngây người.

Đúng vậy, sao cậu có thể sẽ không quen thuộc chứ? Dù sao mỗi lần lúc đi theo Tiêu Quý Uyên vào chùa Tướng Quốc tiến hành hiến tế, Nhạc Yến Bình đều ở nơi này.

Tống Dư Bạch đang đứng trong sân bắt chuyện với lão tăng đó, khi khóe mắt thoáng thấy hai người đứng ở cửa, hắn nhẹ giọng nói xin lỗi, rồi quay đầu hưng phấn phất phất tay với họ.

“Yến Bình, lão Tiêu.” Đợi sau khi hai người đến gần, Tống Dư Bạch có chút kích động nói: “Tôi cảm thấy hơn nửa là không sai được, công tử trong câu chuyện xưa đó, có khả năng rất lớn chính là Tiêu Quý Uyên.”

Nhạc Yến Bình nhìn hoa nở khắp sân ngơ ngẩn hỏi: “Chuyện xưa gì vậy?”

“Hở? Lão Tiêu còn chưa nói với cậu à?”

Tống Dư Bạch vô thức hỏi lại một câu, nhưng hắn không để trong lòng, trực tiếp nhanh chóng thuật lại một lần cho Nhạc Yến Bình.

Cuối cùng, hắn hưng phấn nói ra suy đoán của mình:

“Yến Bình, còn nhớ rõ lời lần trước tôi nói với cậu không? Giới học thuật hiện tại thống nhất cho rằng, ghi chép sau ba mươi tuổi của Cảnh Thừa đế hẳn đã bị người cố tình hủy diệt, nếu công tử này là hắn, vậy thì hết thảy đều nói thông rồi.”

Đế vương trước ba mươi tuổi dốc hết sức lực vì giang sơn, mỗi người ca ngợi, nhưng mà sau ba mươi tuổi không biết vì sao, đế vương vốn anh minh thần võ thế nhưng bắt đầu mê tín huyền thuật, cũng muốn hồi sinh một người chết.

“Hồi sinh người chết…” Nhạc Yến Bình lẩm bẩm lặp lại một lần: “Có ý gì?”

“Cậu nhìn thấy những hoa đó trong sân không, đây là hoa đại, theo như lời lão tăng đó, hoa này đại biểu cho hồi sinh và sự sống mới.”

Tống Dư Bạch cong khóe môi: “Rất có thể thuyết minh vấn đề có phải không?”

Hoàng đế muốn hồi sinh một người chết, đây tuyệt đối là một chuyện gièm pha khiến hoàng thất muốn cực lực che giấu.

Cho nên vì sao Vô Trần không dám lưu lại ghi chép văn tự nào, lại cố muốn truyền lại một câu chuyện xưa như vậy.

Bởi vì, Cảnh Thừa đế đương nhiên không hy vọng những chuyện hoang đường mình làm bị truyền lại đời sau. Vì thế hắn xóa sạch tất cả sách sử ghi lại, dù sao có thế nào, trống rỗng ít nhất cũng tốt hơn so với bị người thóa mạ.

Vì thế rơi vào đường cùng, Vô Trần chỉ có thể lưu lại đôi câu vài lời manh mối cho người đời sau theo cách này. Cũng may sự truyền thừa của các nhà sư tương đối ổn định, nếu không có lẽ ngay cả điều này cũng không thể lưu lại được.

Nói đến đây, Tống Dư Bạch không khỏi cảm thán một tiếng: “Chỉ tiếc, mặc kệ thế nào cuối cùng vẫn thiếu tư liệu lịch sử ghi lại, cho nên những việc này cũng chỉ có thể làm…”

“Không có khả năng.” Nhạc Yến Bình im lặng hồi lâu bỗng mở miệng, chặn lại hai chữ suy đoán mà Tống Dư Bạch sắp sửa nói ra.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng sẽ là như thế.” Nhạc Yến Bình đã đoán được gì đó yên lặng lặp lại, trong giọng nói cậu toàn là sự quả quyết chém đinh chặt sắt, che giấu đi sự run rẩy rất nhỏ trong đó: “Tiêu Quý Uyên hắn, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

Lời nói này thật sự không hề có lý.

Tống Dư Bạch vô thức còn muốn mở miệng phản bác, nhưng mà trước khi hắn lên tiếng, vang lên trước một bước chính là một tiếng quát lớn của Tiêu Sách:

“Nhạc Chiêu!!!”

Tống Dư Bạch bị dọa sợ hơi run lên nuốt hết tất cả lời nói trở vào, hắn lúc này mới phát hiện ánh mắt Nhạc Yến Bình đã trống rỗng.

Đờ mờ, trạng thái của đứa nhỏ không đúng!

“Cậu ấy cậu ấy cậu ấy, cậu ấy thế là bị sao vậy?!” Tống Dư Bạch kinh sợ nói.

Tiêu Sách nếu mà biết thì giờ nào đến nỗi bó tay hết cách như vậy, dưới không kế nào khả thi, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vịn lên vai Nhạc Yến Bình, liên tục gọi tên của cậu: “Nhạc Chiêu, hoàn hồn! Nhạc Chiêu!”

Tiếng gọi này rõ ràng gần ở bên tai, rồi lại phảng phất xa nơi phía chân trời. Dần dần, Nhạc Yến Bình đều không nghe được gì cả.

Trong một trận ù tai, cậu dường như thấy Tiêu Quý Uyên đứng ở cửa phòng cậu.

Đế vương khí phách hăng hái trong trí nhớ của cậu hình như gầy đi rất nhiều, trong ánh mắt nhìn cậu chỉ toàn bi thương.

“Tiêu Quý Uyên…”

Nhạc Yến Bình nỉ non tên của đế vương rồi muốn tiến lên, bởi vì cậu thật sự có rất nhiều lời muốn hỏi hắn.

Sao ngươi lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi? Lại vì sao muốn trồng đầy hoa đại biểu hồi sinh trong sân nơi cậu đã từng ở…

Tiêu Quý Uyên…

Cậu cuối cùng không thể tiến lên, sau khi dưới chân thoáng lảo đảo, cơ thể ngã xuống được người đỡ lấy chặt chẽ, mà ảo ảnh về đế vương trước mắt cũng đột nhiên tiêu tán.

Nhạc Yến Bình với khuôn mặt tái nhợt ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lo lắng của Tiêu Sách.

“Nhạc Chiêu…”

Nhạc Yến Bình biết anh muốn hỏi gì, sau một lát im lặng giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi, tôi không sao.”

Sau đó, cậu nhìn về phía Tống Dư Bạch không kìm được nhắc lại một lần nữa: “Tiêu Quý Uyên sẽ không xóa sạch chuyện mình làm, hắn… hắn không phải người như vậy.”

Hắn có lẽ thật sự muốn hồi sinh ai đó, nhưng một người muốn để sử quan viết điếu văn cho hắn, sao có thể sẽ tự tay hủy diệt dấu vết của mình trong lịch sử chứ?

Chỉ là, việc này trừ cậu không còn ai biết, mà Nhạc Yến Bình hình như cũng không có cách nào chứng minh điều gì.

Nếu cậu không phải một người từ ngàn năm trước xuyên qua đến hiện đại, vậy ở thời đại mất đi văn tự ghi lại này, có ai sẽ biết Tiêu Quý Uyên quá khứ rốt cuộc là một người như thế nào…

Trong một khoảng im lặng, Tống Dư Bạch không mở miệng phản bác nữa, hắn chỉ cười ha ha, yên lặng dời đề tài: “Đúng rồi, ờm Yến Bình này, lại nói tiếp tôi có chuyện muốn hỏi cậu. Ngày hôm qua sao cậu lại vào điện Minh Tâm?”

Từ khi cậu ra ngoài đến bây giờ, Tống Dư Bạch nhưng thật ra là người đầu tiên hỏi cậu vấn đề này. Nhạc Yến Bình không có ý muốn che giấu, liền nói tình hình thực tế: “Bởi vì tôi nói với trụ trì, tôi muốn cung một trản đèn trường minh.”

Tống Dư Bạch hơi khó tin mở to mắt: “Chỉ vậy? Cung cho ai?”

Là ai thế mà có thể phô trương lớn như thế, chỉ cung một ngọn đèn là có thể vào điện Minh Tâm?

Nhạc Yến Bình:…

Nghĩ đến suy đoán về Tiêu Quý Uyên của Tống Dư Bạch mới rồi, chỉ sợ dù cậu ăn ngay nói thật là cung cho Tiêu Quý Uyên, người ta cũng sẽ không tin nhỉ.

Dưới đáy lòng tự giễu cười một tiếng, Nhạc Yến Bình nhẹ giọng nói: “Cho một người rất quan trọng.”

Mà hiện tại, cậu còn thiếu hắn một phần điếu văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK